Ở lại bệnh viện một ngày, dưới sự chăm sóc của bác sĩ, Ly Ly đã khỏi ốm, không tái sốt lại. Tuy tình hình của Ly Ly ổn định, con bé ăn uống và chơi đùa bình thường nhưng vì lo lắng cho con, Giang Noãn Chanh vẫn xin phép nghỉ ở nhà một ngày. Hôm sau cô tiếp tục với công việc.
Quay phim một ngày trời, cả người Giang Noãn Chanh rất mệt. Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đoàn làm phim thì Thẩm Dịch lại đi tới: “Tần suất công việc của cô bây giờ đã lớn rồi, cũng nên tuyển thêm trợ lý thôi!” Sự nghiệp của Giang Noãn Chanh càng ngày càng phát triển, nếu cô cứ cố gắng làm việc một mình, cơ thể sẽ không thể chịu được mất. Huống hồ, mỗi một diễn viên đều cần có một trợ lý.
Giang Noãn Chanh đeo túi xách trên vai, nhẹ nhàng đáp lại: “Không cần thiết đâu. Tôi vẫn có thể làm tốt!” Có lẽ do lần tuyển trợ lý đầu tiên thất bại, Giang Noãn Chanh không còn có suy nghĩ đến việc tuyển thêm người cùng làm việc. Cô rất sợ cảm giác bị người khác phản bội, cũng chẳng đủ tự tin để trải nghiệm nó lần thứ hai.
“Hôm nay cô không lái xe tới, cũng mệt cả một ngày rồi, để tôi đưa cô về nhé?” Thẩm Dịch ngỏ lời với Giang Noãn Chanh.
“À không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi. Tôi còn có việc phải giải quyết nên tự đi vẫn tốt hơn!” Rời khỏi đoàn làm phim, Giang Noãn Chanh còn cần đến một nơi, chính vì thế hôm nay cô mới không lái xe tới.
Thẩm Dịch không nói nữa, cúi người tiếp tục thu dọn đồ của mình. Nhưng khoảnh khắc cô xoay người, cất bước rời đi, Thẩm Dịch lại ngẩng đầu, lén lút nhìn theo bóng lưng cô. Hắn và cô luôn có khoảng cách, Thẩm Dịch biết rõ điều này. Nhưng khoảng cách ấy ngày một lớn hơn khi cô trở về Thương Hoa. Thời gian Giang Noãn Chanh ở nước ngoài, thi thoảng bọn họ còn có thể ăn cùng nhau một bữa cơm, còn bây giờ thì chuyện này chính là chuyện xa vời.
[... ]
Xe taxi của Giang Noãn Chanh đỗ trước cửa phụ cửa quán bar Thương Hội. Khi cô xuống xe đã thấy Mẫn tỷ đứng đợi sẵn ở đó. Tuy rằng Giang Noãn Chanh đã bị kín mặt mũi nhưng Mẫn tỷ vẫn có thể nhìn ra cô.
“Người đã đợi em bên trên rồi, đi thôi chị đưa em lên!” Mẫn tỷ đón lấy tay Giang Noãn Chanh.
Trên đường Mẫn tỷ đưa cô đến gặp người thần bí, Giang Noãn Chanh đã hỏi Mẫn tỷ vài câu cho không gian đỡ trống trải. Trên thực tế, quan hệ của Mẫn tỷ và Giang Noãn Chanh vẫn rất tốt. Hai người thường xuyên tương tác với nhau trên mạng xã hội.
Quán bar Thương Hội đã thiết kế thêm một mật thất ở tầng trên cùng. Bên ngoài là một bức tranh lớn, nhưng thực chất là cửa đi vào mật thất. Mật thất này chỉ có Mẫn tỷ là biết, nó được xây dựng để phục vụ những cuộc gặp gỡ thần bí như thế này.
Mẫn tỷ không đưa Giang Noãn Chanh vào bên trong mà chỉ ấn vào nút mở cửa trên bức tranh, sau đó rời đi ngay. Giang Noãn Chanh vừa đi vào đã bị một lực giữ lại áp sát cô trên tường. Người đàn ông nhanh tay tháo hết “trang bị” trên mặt Giang Noãn Chanh.
“Nhẹ nhàng một chút không được à? Cứ như thế này người ta lại tưởng bị bỏ đói lâu ngày!” Giang Noãn Chanh bị hành động của người đàn ông làm cho bật cười. Cô phối hợp với hắn tháo khăn bị mặt ra.
Người đàn ông dùng tay nâng mặt Giang Noãn Chanh, lười nhác đáp lại câu nói vừa rồi mà trực tiếp hôn lên môi cô. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả. Người đàn ông hôn Giang Noãn Chanh rất sâu, lưỡi của hắn tham lam dò xét khoang miệng cô. Giang Noãn Chanh cũng không hề thua kém, hắn làm gì, cô cũng làm đó.
Nhưng sức chịu đựng của Giang Noãn Chanh có giới hạn, một chút đã không thể chịu nổi. Cô đập đập vào ngực người đàn ông, khó khăn mở lời: “Em thua rồi... Buông ra đi nếu không sẽ ngạt thở mất!”
Hắn buông Giang Noãn Chanh ra, tỏ vẻ thanh lịch giúp cô chỉnh lại quần áo. Người đàn ông bế Giang Noãn Chanh đang vô lực chống tay lên tường vào ghế sofa. Hắn tham lam ôm lấy cô, từ đầu tới cuối đều không nói một câu gì.
“Không chịu nói với em câu nào? Lẽ nào không nhớ em à?” Giang Noãn Chanh không thích dáng vẻ tĩnh lặng của hắn, vì vậy không nhịn được mà lên tiếng.
Người đàn ông lại cúi đầu hôn cô, dường như đang trả lời cho câu hỏi thứ hai của Giang Noãn Chanh. Nụ hôn thứ hai không quá nồng nhiệt và dây dưa, chỉ chạm môi một chút đã buông ra. Cuối cùng, hắn nói: “Mãi mới chịu đến với anh, phải là anh hỏi em, em có nhớ anh không?”
Kể từ khi Giang Noãn Chanh trở về nước, người đàn ông đã năm lần bảy lượt chủ động đến tìm cô nhưng đều bị cô ló ngơ. Đứng trước sự trách vấn của hắn, Giang Noãn Chanh nghịch ngợm đưa tay vẽ lên lồng ngực hắn rồi cười: “Anh cũng biết đấy, mấy ngày hôm nay Lệ Mạc Tây cứ đòi theo đuổi em!”
“Hửm?” Giọng nói người đàn ông để lộ sự khác thường.
Giang Noãn Chanh mặc kệ hắn, tiếp tục ba hoa: “Ngộ nhỡ một ngày em phải lòng Lệ Mạc Tây rồi bỏ anh thì sao? Đừng quên em và tên khốn đó từng yêu nhau. Ai cũng từng quay lại với người yêu cũ cả!”
Người đàn ông nói: “Đã là tên khốn thì đừng quay lại.”
Tin tức của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây hắn đều đọc được cả. Chẳng qua là không nói mà thôi, hơn nữa những tin tức này đối với Giang Noãn Chanh không hề có hại, hắn không cần nhúng tay giải quyết.
Giang Noãn Chanh đùa đã đủ. Cô nằm trong lòng người đàn ông, nghiêm túc nói: “Ly Ly ốm phải nhập viện, có lẽ Hàn Thiên Nhã đã đánh hơi được sự xuất hiện của con bé rồi. Nếu chúng ta còn không nhanh tay, em sợ Hàn Thiên Nhã sẽ làm chuyện bất lợi. Em không muốn con của chúng ta gặp chuyện!”
Người đàn ông uốn nắn từng con chữ chính xác cho cô: “Là con của em và Lệ Mạc Tây!”
Giang Noãn Chanh nhíu mày, thẳng thừng luồn tay vào trong áo của hắn. Cơ ngực của người đàn ông rất rắn chắc, chạm vào rất thích. Giang Noãn Chanh trả lời: “Thế anh có bảo vệ nó không?”
Người đàn ông đáp: “Có chứ! Dù nó là con của em và tên khốn Lệ Mạc Tây, anh cũng bảo vệ hết!”
Nói xong, hắn cúi thấp đầu, gần như dán chặt môi vào môi của Giang Noãn Chanh: “Anh không muốn dùng bao nữa!”
Giang Noãn Chanh nói: “Vậy để em uống thuốc.”
“Không được, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Thế phải làm sao? Hay anh nhịn đi?”
“Anh muốn con có. Ly Ly cần có thêm em để chơi đùa!”
Giang Noãn Chanh nói: “Lúc này em mà có thai rồi, làm sao có thể câu dẫn Lệ Mạc Tây đây? Em còn phải dùng hắn để trả thù đấy!”
Người đàn ông bật cười thành tiếng: “Uh uh, em còn phải dùng sắc đẹp này để câu dẫn hắn. Ngộ nhỡ mang thai rồi, cơ thể phát phì lại không đẹp!”
“Nói nữa thì anh tự giải quyết!” Giang Noãn Chanh hừ lạnh.
“Anh đi lấy vũ khí!” Chỉ một câu nói của cô đã khiến hắn ngoan ngoãn, không còn trêu chọc cô nữa. Người đàn ông buông Giang Noãn Chanh ra.
Hắn đứng dậy, đi về phía áo vest được mắc trên giá cuối phòng, từ trong túi áo lấy ra một hộp bao cao su. Quay trở lại bên cạnh Giang Noãn Chanh, hắn vừa đi vừa nói: “Anh không muốn làm tình nhân thần bí của em nữa rồi.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, vừa nũng nịu lại vừa uỷ khuất. Giang Noãn Chanh nghe xong cảm thấy mình rất có lỗi, nhưng xét đến cuối cùng...
“Câm miệng lại! Ai là người bày trò?”
“Là anh...”
“Thế thì tự giải quyết đi!”
Người đàn ông cởi bỏ quần áo trên người, trang bị vũ khí đầy đủ, nhìn về phía Giang Noãn Chanh: “Cừu non đã sẵn sàng mời sói đến ăn!”