Giang Noãn Chanh và Thẩm Dịch tới bệnh viện, tình hình của Ly Ly đã ổn định. Bác sĩ nói rằng con bé bị sốt virus, không có gì nguy hiểm, qua ngày hôm nay hạ sốt là có thể về nhà. Bách An Quốc còn có chút chuyện cần xử lý nên khi Giang Noãn Chanh vừa tới, ông đã rời đi. Cô cũng biết thời gian gần đây ông bận rộn, muốn theo đuổi lại Kiều Xảo không phải dễ dàng gì.
Giang Noãn Chanh ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn con gái, tâm trạng vẫn bất ổn. Năm năm nay, cuộc sống của hai mẹ con cô trôi qua như vậy. Chỉ cần con bé bị sốt, cảm lạnh, Giang Noãn Chanh đều dừng lại công việc mà ở bên cạnh con gái. Nhìn Ly Ly lớn lên, cô mới biết mọi chuyện mình đang cố gắng, nỗ lực đều là đúng.
Giang Noãn Chanh suy nghĩ rất tập trung, chẳng biết Thẩm Dịch đã tới bên cạnh mình lúc nào. Hắn thấy cô lo lắng, lại không biết phải an ủi ra sao. Thẩm Dịch đặt tay lên vai cô, khẽ nói: “Bác sĩ cũng nói tình trạng của Ly Ly ổn rồi, cô không đừng nghĩ nhiều.”
Giang Noãn Chanh phản ứng lại, chợt nhận ra là Thẩm Dịch đưa cô tới bệnh viện, cô đã làm lỡ dở công việc của hắn. Giang Noãn Chanh nhẹ nhàng né tránh bàn tay Thẩm Dịch, cô nói lời cảm ơn: “Anh đưa tôi tới đây là được rồi. Con bé cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, anh không cần ở lại đây với tôi đâu. Không phải chút nữa vẫn có cảnh quay ư? Một mình phó đạo diễn làm sao có thể trụ nổi?” Nói cho cùng, Giang Noãn Chanh muốn hắn rời đi.
Tiếng cửa mở ra đã thu hút sự chú ý của Giang Noãn Chanh và Thẩm Dịch. Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Lệ Mạc Tây đứng bên cửa, tâm tình cả hai đều phức tạp như nhau. Giang Noãn Chanh biết thân phận của Ly Ly không thể che giấu. Còn Thẩm Dịch biết cô sẽ ngày một rời xa hắn, sẽ tới một khoảnh khắc nào đó, cô lại bước vào vòng tay của người đàn ông kia.
Thẩm Dịch muốn ở lại, nhưng nếu hắn ở lại, hắn sẽ khiến Giang Noãn Chanh khó xử. Thẩm Dịch không muốn điều này xảy ra: “Tôi đi trước đây. Nếu con bé có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lại tới bệnh viện.”
[... ]
Giang Noãn Chanh không muốn làm phiền con gái nghỉ ngơi nên cô và Lệ Mạc Tây ra ngoài hành lang bệnh viện nói chuyện. Cô nhìn bóng lưng trầm tĩnh của hắn, bất giác muốn cười, không nhịn được mà châm biếm hắn: “Có cần nhân cơ hội này xét nghiệm ADN luôn không? Không phải anh luôn nghi ngờ đứa bé trong bụng tôi là con của Thẩm Dịch hoặc là của một người đàn ông nào đó sao?”
Lệ Mạc Tây xoay người nhìn cô, hồi lâu mới chỉ khẽ gọi tên cô: “Noãn Chanh...”
Nguyên Bảo đi công tác xa, mẹ hắn ta lại nhập viện nên Lệ Mạc Tây mới tới đây giúp hắn ta làm tròn chữ hiếu, vô tình nhìn thấy Thẩm Dịch và Giang Noãn Chanh gấp gáp chạy vào, không nghĩ ngợi nhiều liền đi theo. Cũng may là hắn theo sau họ, nếu không đã không phát hiện Giang Noãn Chanh đã sinh cho hắn một cô con gái.
Lệ Mạc Tây biết lời nói năm xưa của hắn rất quá đáng. Nhưng thật lòng hắn chưa từng nghi ngờ cô, chỉ là quá tức giận mà thôi. Lệ Mạc Tây hiểu hắn có nói gì vào lúc này cũng không giải quyết được vấn đề, càng không thể khiến cô nuôi giận.
Không thấy Lệ Mạc Tây đáp trả, Giang Noãn Chanh siết chặt lấy tay mình, mười đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay khiến bàn tay cô đỏ ửng, hằn lên dấu vết của móng. Cô tiếp lời: “Tôi không cần biết anh có hối hận hay không? Nhưng tôi nói với anh biết, dù anh có hối hận, sự hối hận ấy của anh không đáng giá một đồng. Năm năm trước tôi từng cho anh cơ hội nhận con, là anh không cần. Năm năm sau, anh có muốn cũng không được!”
Nói xong, Giang Noãn Chanh xoay người muốn rời đi. Lúc này Lệ Mạc Tây đã kịp phản ứng lại. Hắn từ phía sau ôm lấy cô. Giang Noãn Chanh theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng Lệ Mạc Tây càng ôm chặt hơn. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô như thế. Dần dần, Giang Noãn Chanh cũng lười phản ứng.
“Xin lỗi em... Là tôi có lỗi với hai mẹ con em...” Thật lâu sau, rất rất lâu sau Giang Noãn Chanh mới nghe thấy giọng nói Lệ Mạc Tây. Không cao ngạo, không lạnh lẽo mà trầm ấm dễ nghe, nhưng lại càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Buông tôi ra, tôi phải vào với con rồi!” Giang Noãn Chanh lớn tiếng nói với Lệ Mạc Tây.
Hắn không ôm cô nữa nhưng bàn tay vẫn nắm lấy tay Giang Noãn Chanh: “Tôi có thể nhìn con một chút không?”
Giang Noãn Chanh không nói gì, lặng người trở lại phòng bệnh. Lệ Mạc Tây biết cô không phản đối nên ngoan ngoãn đi phía sau cô.
Hai người quay trở lại, Ly Ly vẫn đang ngủ. Con bé nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn bị tóc rủ xuống che mất. Giang Noãn Chanh liền đưa tay vén tóc sang một bên. Ly Ly càng lớn càng thấy rõ nét của Lệ Mạc Tây. Trên gương mặt của con bé, mắt, mũi đều giống y như hắn. Chỉ riêng cái miệng nhỏ nhắn là có nét giống Giang Noãn Chanh. Tương lai, Ly Ly chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân xinh khuynh nước khuynh thành.
“Nhìn đủ rồi thì đi đi. Tôi không muốn khi con bé tỉnh lại sẽ nhìn thấy người lạ!” Giang Noãn Chanh chỉnh lại chăn cho con, không quay đầu đã nói với Lệ Mạc Tây.
Hắn không phản ứng lại câu nói của cô, nhưng trong lòng lại cánh cánh không thôi. Hắn biết cô đang cố tình nhấn mạnh hai chữ “người lạ” với hắn. Trong cuộc sống của cô và con gái, hắn là người qua đường, một chút liên quan cũng không có. Cũng đúng, năm năm nay Lệ Mạc Tây đã can dự vào điều gì của họ?
[... ]
Sau khi Giang Noãn Chanh về nước, trước sự thay đổi đầy đáng sợ đó, để chắc ăn, Hàn Thiên Nhã đã sai người theo dõi cô 24/24 với mong muốn biết được mọi hành động của cô. Cũng nhờ điều này mà cô ta phát hiện năm xưa Giang Noãn Chanh không phá thai, cô trở về với một bé gái bốn tuổi.
Hàn Thiên Nhã lại càng không yên tâm. Lệ Mạc Tây đã biết được sự xuất hiện của đứa bé, nếu để bà nội Lệ và Phương Mạn Hà cũng biết, mọi chuyện sẽ càng rắc rối. Đứng trước cháu mình và cô ta, Hàn Thiên Nhã đoán rằng Phương Mạn Hà sẽ lựa chọn cháu mình. Cô ta không thể để tình huống này xảy ra. Đã đợi suốt năm năm, chẳng nhẽ lại để công sức của mình bị bỏ lỡ hết?
Sau khi biết được Giang Noãn Chanh có con, ngay lập tức cô ta và Tống Hân Lộ đã hội ngộ. Tống Hân Lộ đối với chuyện này rất tức giận vì trong tiềm thức, Giang Noãn Chanh là kẻ chủ mưu hại chết đứa con còn chưa thành hình, cô không xứng trở thành mẹ.
“Năm xưa tôi không biết cô ta lại không thực hiện phẫu thuật...” Tống Hân Lộ cúi thấp đầu. Đây là lỗi của cô ta, là cô ta quá chủ quan. Nếu như cô ta kiểm tra kỹ lại một chút, sẽ không để lọt bất kỳ con cá nào.
“Bây giờ nhận lỗi thì có ích gì? Nếu Giang Noãn Chanh dùng đứa bé để quay lại Lệ gia, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của cô ta!” Hàn Thiên Nhã nêu ra tình huống xấu nhất.
“Vậy cô muốn thế nào?” Tống Hân Lộ hỏi. Ai cũng lường trước được nếu Giang Noãn Chanh thuận lợi quay lại Lệ gia, tình hình của bọn họ sẽ càng thảm hại.
Hàn Thiên Nhã cười: “Không phải chỉ cần đứa bé biến mất, Giang Noãn Chanh sẽ mất đi bàn đạp này ư?”