Hàn Thiên Nhã ra ngoài làm chút chuyện, khi trở về khách sạn đã là giữa đêm. Vừa hay, cô ta đụng mặt Lệ Mạc Tây. Hắn dường như không nhìn thấy cô ta, trên tay cầm theo rất nhiều đồ cứ tiến về phía trước mà bước. Hàn Thiên Nhã nhìn thấy hắn mang tới rất nhiều đồ ăn vặt, có cả đồ skincare các thứ. Không cần nghĩ cũng biết, những món đồ này đều là dành cho Giang Noãn Chanh.
Trong lòng Hàn Thiên Nhã cảm thấy không can tâm. Cô ta tiến lên phía trước, chặn đường Lệ Mạc Tây lại. Nhìn thấy cô ta, ánh mắt Lệ Mạc Tây liền chuyển lạnh, cả người cũng cứng nhắc. Hắn lạnh nhạt nói: “Tránh đường!”
Hàn Thiên Nhã vẫn đứng bất động trước mặt Lê Mạc Tây, cô ta nói: “Em có chuyện muốn nói với anh!”
Lệ Mạc Tây lập tức né sang một bên, không buồn trả lời cô ta thêm một câu. Khi hắn vừa bước được một bước, Hàn Thiên Nhã ở phía sau đã vội nói với tới: “Là chuyện liên quan đến Giang Noãn Chanh” Hiển nhiên câu nói này đã có sức hút với hắn. Bước chân Lệ Mạc Tây khựng lại. Hắn quay đầu nhìn Hàn Thiên Nhã, ánh mắt phức tạp.
[... ]
Lệ Mạc Tây trở về phòng Giang Noãn Chanh cất đồ đạc, cô đã ngủ rồi. Hắn trở về và rời đi rất nhẹ nhàng, không hề làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Làm xong xuôi mọi chuyện, Lệ Mạc Tây xuống quán bar của khách sạn để gặp Hàn Thiên Nhã. Cô ta đã đợi sẵn ở đó.
Lệ Mạc Tây không thích nói chuyện với người phụ nữ này, vì thế không hề vòng vo mà hỏi thẳng: “Nói đi, cô có gì liên quan đến cô ấy?” Nếu không phải vì ba chữ Giang Noãn Chanh vừa rồi, Lệ Mạc Tây chắc chắn sẽ không dừng lại, càng không tới đây vào nửa đêm.
Hàn Thiên Nhã lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn video mà cô ta đã quay lại, cô ta nói: “Anh xem đi! Giang Noãn Chanh đã có người đàn ông mới rồi! Cô ta còn dây dưa với anh chỉ vì muốn trả thù anh mà thôi. Loại phụ nữ như cô ta, xứng đáng với tình yêu của anh ư?”
Vốn dĩ Hàn Thiên Nhã không định để Lệ Mạc Tây biết được chuyện này. Nhưng cảnh tượng hắn ra ngoài đêm muộn chỉ để giúp Giang Noãn Chanh mua đồ ăn vặt khiến Hàn Thiên Nhã rất tức giận. Hơn nữa cô ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, để Lệ Mạc Tây biết được bộ mặt thật của Giang Noãn Chanh cũng tốt, hắn sẽ không còn tâm tư gì với Giang Noãn Chanh.
Lệ Mạc Tây bỏ ngoài tai những lời Hàn Thiên Nhã nói, chăm chú xem đoạn video mà cô ta mở. Giang Noãn Chanh từng nói với hắn cô đã có người đàn ông mới. Nhưng Lệ Mạc Tây không tin, hắn cho rằng cô vẫn yêu hắn, lạnh nhạt chỉ là do giận dỗi mà thôi. Nhưng sự thật không phải như vậy, cô đã yêu người khác.
Điều quan trọng hơn, đến con gái yêu quý của hắn cũng nhận người đàn ông này thành ba. Nhìn bọn họ trò chuyện mới đúng nghĩa gia đình. Còn hắn chẳng là gì cả... Hắn mang tiếng là người trong cuộc, nhưng lại chẳng khác gì một kẻ qua đường.
“Cút đi!” Chẳng biết đoạn video đã kết thúc được bao lâu, Lệ Mạc Tây cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn Hàn Thiên Nhã, hắn chỉ nói đúng hai chữ vừa đơn giản lại vừa tuyệt tình.
Hàn Thiên Nhã bị dáng vẻ của hắn dọa cho sợ hãi. Cô ta không kịp phản ứng lại, Lệ Mạc Tây đã bóp lấy cổ cô ta, tàn nhẫn lặp lại một lần nữa: “Cút!” Nói xong, tất cả đồ đạc trên bàn đều bị hắn gạt xuống đất.
Hàn Thiên Nhã chưa từng nhìn thấy một Lệ Mạc Tây thế này. Hắn của hiện tại giống như một con thú dữ bị thương. Dù vết thương nặng tới đâu cũng không cần đến sự giúp đỡ của người khác. Hàn Thiên Nhã tuy không muốn rời đi nhưng cô ta tin, Lệ Mạc Tây có thể bóp chết cô ta thật.
Chỉ trong chốc lát, quán bar chỉ còn lại Lệ Mạc Tây và một vài nhân viên phục vụ. Lệ Mạc Tây vẫy tay gọi rượu, ngay lập tức hàng loạt chai rượu đã được bày ra trên mặt bàn. Hắn chưa từng có cảm giác thua cuộc. Từ trước đến nay, trong bất kỳ trận đấu nào, hắn đều là người chiến thắng. Nhưng lần này, hắn đã bại trước Giang Noãn Chanh.
Lệ Mạc Tây cả đời cao ngạo, không ngờ bản thân lại thua trong tay một người phụ nữ. Hắn với lấy điện thoại, gọi điện cho Nguyên Bảo. Hắn muốn biết được, người đàn ông đã thành công cướp cô khỏi tay hắn là ai. Muốn biết trong năm năm nay, cô đã sống bên cạnh một người đàn ông như thế nào...
Nguyên Bảo rất nhanh đã giúp hắn điều tra, nhưng không có kết quả nào được tìm kiếm. Thân phận của người đàn ông đó như là một ẩn số, vĩnh viễn không thể điều tra nổi.
Lệ Mạc Tây không tìm được người kia, chỉ biết vô lực uống rượu. Hắn uống từ chai này cho tới chai khác, uống từ khi màn đêm phủ kín thành phố tới khi tia sáng lấp ló ở đường chân trời, cho đến khi ánh nắng mở rộng hơn. Nhân viên quán bar muốn khuyên Lệ Mạc Tây rời đi nhưng nhìn bộ dạng của hắn, không một ai dám lại gần.
[... ]
Sau khi Giang Noãn Chanh tỉnh dậy, chỉ thấy đống đồ mà Lệ Mạc Tây mang tới, không thấy người đâu nên nghĩ rằng hắn đã trở về thành phố Thương Hoa. Giang Noãn Chanh không quá để tâm việc này, cho tới khi tới gần trưa, cô mới lại thấy hắn.
Lệ Mạc Tây uống cực kỳ nhiều rượu, dù hắn đứng cách Giang Noãn Chanh rất xa cô vẫn có thể ngửi thấy hương rượu trên người hắn. Chỉ trong chốc lát, Giang Noãn Chanh đã linh cảm được có chuyện không hay xảy ra.
Hắn lảo đảo bước về phía cô. Khi lại gần Giang Noãn Chanh, hai tay Lệ Mạc Tây đặt lên bả vai cô, siết rất chặt. Giang Noãn Chanh bị hành động của hắn làm cho phát đau nhưng không kêu lên nửa lời. Cả đoàn làm phim nhìn hai người họ chăm chú.
“Chanh Chanh, có phải em có người đàn ông khác rồi đúng không?” Lệ Mạc Tây đang rất tức giận, nhưng khi đối diện với Giang Noãn Chanh, hắn lại không có cách nào bộc phát cơn giận dữ ra ngoài. Chỉ có thể bất lực lên tiếng hỏi cô.
Hàn Thiên Nhã đã buông vội quyển kịch bản trong tay, chạy đến hóng chuyện. Đây là điều mà cô ta muốn thấy nhất. Nếu Giang Noãn Chanh phủ nhận, Lệ Mạc Tây sẽ biết cô đang nói dối. Còn nếu Giang Noãn Chanh không phủ nhận, trái tim hắn sẽ bị dội một gáo nước lạnh.
Giang Noãn Chanh đã chọn làm theo vế sau, cô thẳng thừng thừa nhận: “Phải, tôi đã có người đàn ông khác. Tôi đã từng nói với anh rất nhiều lần, tôi yêu người khác rồi, là do anh không tin mà thôi!”
Ánh mắt Lệ Mạc Tây càng thêm đau khổ và tuyệt vọng. Tựa hồ đang có một cục đá đè mạnh lên trái tim của hắn, khiến hô hấp của hắn ngày một khó khăn. Hai bàn tay đang siết chặt bả vai Giang Noãn Chanh trượt dần xuống.
Hắn cúi thấp đầu, giọng nói gần như là khản đặc: “Vì sao chứ? Rõ ràng lúc trước người đàn ông em yêu là tôi! Rõ ràng em từng nói em yêu tôi. Rõ ràng chúng ta thiếu chút nữa thì trở thành vợ chồng. Chanh Chanh, em có biết năm năm nay, ngày nào tôi cũng nhớ đến em không?”
Lệ Mạc Tây biết hắn không có tư cách trách cô thay lòng đổi dạ. Tình huống xảy ra ngày hôm nay tất cả đều là lỗi của hắn. Nếu có muốn trách, cũng phải trách hắn mới đúng.
Giang Noãn Chanh dùng tay nâng cằm Lệ Mạc Tây lên. Cô muốn hắn đối diện trực tiếp với cô, không cho phép hắn được trốn tránh: “Anh lấy gì oán tôi? Lệ Mạc Tây, tôi không phủ nhận tôi đã từng yêu anh, nhưng nhìn xem anh đã làm gì với tôi? Nếu anh yêu tôi thật lòng, năm năm trước, anh đã không nghi ngờ tôi!”