Trước kia Hàn Chính Nhân rất coi thường Giang Noãn Chanh, hoàn toàn không để cô vào mắt. Nhưng chỉ sau buổi gặp mặt vừa rồi, ông đã thay đổi cách nhìn. Hàn Chính Nhân lúc này giống như người ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Sau khi gặp Giang Noãn Chanh, ông lập tức lái xe về Hàn gia, còn cho người gọi Hàn Thiên Nhã trở về.
Hàn Thiên Nhã cũng biết là có chuyện gấp xảy ra, bằng không sẽ không gọi cô ta về sớm như vậy. Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của ba, Hàn Thiên Nhã cũng đứng ngồi không yên.
“Ba, đã có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Thiên Nhã để gọn túi xách sang một bên. Cô ta ngồi ngay bên cạnh Hàn Chính Nhân, tỏ vẻ lo lắng.
“Tiểu Nhã, đến bao giờ con mới định bước chân vào Lệ gia? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chỉ có mỗi Lệ Mạc Tây con cũng không giải quyết được?” Hàn Chính Nhân bỗng dưng nổi nóng.
Sau lưng Giang Noãn Chanh còn có một thế lực thần bí mà Hàn Chính Nhân không thể điều tra được. Ông sợ sức mạnh của thế lực này sẽ lớn hơn Lệ Mạc Tây, tới khi phải trực diện đối đầu, Hàn Chính Nhân không nắm được phần thắng. Vì thế, việc ông ta cần làm lúc này là nhanh chóng thúc đẩy hôn sự của Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây. Chỉ cần hai nhà Lệ - Hàn liên hôn, Hàn Chính Nhân không cần sợ bất kỳ điều gì.
Hàn Thiên Nhã không biết nên trả lời thế nào. Căn bản đây không phải là điều cô ta muốn là được. Thái độ của Lệ Mạc Tây rất cương quyết, cô ta có làm gì cũng không khiến hắn lay động. Nhất là trong năm năm nay, đến nói với nhau một câu cũng là việc khó khăn vô cùng.
Thấy Hàn Thiên Nhã cúi đầu không nói, Hàn Chính Nhân càng cảm thấy đứa con gái ruột này rất vô dụng. Nếu như cô thông minh, nhanh nhạy như Giang Noãn Chanh một phần thì tốt biết mấy.
“Tiểu Nhã, con cũng biết với thân phận và địa vị của con, chỉ có trở thành con dâu nhà họ Lệ mới thích hợp nhất. Hơn nữa, bây giờ Giang Noãn Chanh đã trở về rồi, sau lưng cô ta có chống lưng mạnh thế nào, chẳng nhẽ con không biết? Bị Giang Noãn Chanh đè đầu cưỡi cổ là việc mà con có thể can tâm được sao?” Hàn Chính Nhân tiếp lời. Ông cố tình sử dụng Giang Noãn Chanh làm đòn bẩy để kích thích Hàn Thiên Nhã.
Mười đầu ngón tay Hàn Thiên Nhã đan chặt với nhau, cô ta cắn chặt môi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lên tiếng: “Con không muốn bị cô ta đè đầu cưỡi cổ. Nhưng ba cũng biết tính cách của anh Mạc Tây. Từ hồi hôn lễ của anh ấy và Giang Noãn Chanh không thành công, anh ấy gặp con là tránh mặt!”
Bản thân Hàn Thiên Nhã cũng rất đau đầu với việc này. Cô ta nghĩ vô số cách để có thể nói được một câu với Lệ Mạc Tây, nhưng tất cả đều vô dụng. Chẳng biết từ khi nào, trong mắt hắn đã chỉ có Giang Noãn Chanh. Dẫu cho lúc này Giang Noãn Chanh có người đàn ông khác nhưng hắn vẫn chỉ nhìn theo hướng cô bước đi.
Hàn Chính Nhân thở dài, không biết phải nói sao cho phải. Biết rằng mối quan hệ này không thể ép buộc từ phía Lệ Mạc Tây, Hàn Chính Nhân chỉ có thể ra tay từ Phương Mạn Hà, bà là người duy nhất ở Lệ gia ủng hộ nhà họ Lệ.
Bách Huệ nghe thấy tiếng Hàn Thiên Nhã, hiếm khi cô ta trở về nên muốn xuống nói với con gái vài câu. Vô tình phát hiện chuyện Giang Noãn Chanh, bước chân bà vô thức dừng lại. Bách Huệ không phải không biết bản thân có lỗi với cô, bà rõ hơn ai hết cô không có lỗi. Nhưng bà lại không có cách nào có thể thuyết phục bản thân chấp nhận cô.
Những năm trở lại đây, Bách Huệ dường như nhốt mình trong một cuộc sống riêng tư. Bà không rời khỏi Hàn gia, cũng không cập nhật tin tức, cứ thế tách mình với thế giới bên ngoài. Bách Huệ cảm thấy chỉ cần bà có thể trở thành Hàn phu nhân, mọi việc như vậy là đã đủ.
[... ]
Sau khi nói chuyện với Hàn Thiên Nhã, Hàn Chính Nhân biết con gái không đáng tin. Nếu chỉ trông đợi vào một mình cô ta, không biết tới khi nào cô ta mới trở thành con dâu nhà họ Lệ. Tối ngày hôm đó, Hàn Chính Nhân đã hẹn Phương Mạn Hà ra ngoài ăn tối.
“Đã rất lâu rồi ông mới mời tôi ăn cơm đấy!”
Quan hệ hai gia đình Hàn - Lệ rất tốt. Phương Mạn Hà và Hàn Chính Nhân cũng xem như bạn bè lâu năm. Kể từ ngày ba Lệ Mạc Tây mất, bà là người duy nhất duy chỉ mối quan hệ này. Hôm nay Hàn Chính Nhân đường đột mời bà ăn cơm, không cần nghĩ cũng biết là có mục đích riêng. Phương Mạn Hà vừa lật menu, tỏ vẻ xem món ăn nhưng lại đang thầm dò đoán tâm tư của đối phương.
“Mạn Hà, con gái tôi chịu thiệt thòi bao năm nay, bao giờ bà mới để cho nó một thân phận đây?” Không vòng vo tốn thời gian, Hàn Chính Nhân trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính. Chủ đề nói chuyện của ông và Phương Mạn Hà không nhiều, chỉ xoay quanh Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây.
Phương Mạn Hà tỏ vẻ vỡ lẽ, bà cười: “Tôi đang định nói với ông đây, cũng đã đến lúc phải tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó rồi. Tiểu Tây và Tiểu Nhã không còn trẻ nữa. Tôi với ông già rồi, bây giờ còn không định bế cháu thì đến bao giờ bế cháu đây?”
Nghe Phương Mạn Hà nói câu này, thái độ của Hàn Chính Nhân mới hoà hoãn đôi chút. Chỉ cần một ngày Phương Mạn Hà vẫn đứng về phía Hàn Thiên Nhã, Hàn gia, Hàn Chính Nhân tin con gái của ông nhất định sẽ gả được vào Lệ gia.
“Mấy hôm nay tin tức Giang Noãn Chanh trở về khiến Tiểu Nhã mất ăn mất ngủ. Phận làm cha làm sao nỡ nhìn thấy con gái đau lòng, bà nói có đúng không?”
Đồ ăn đã được mang dần lên. Hàn Chính Nhân đích thân đứng dậy rót rượu cho Phương Mạn Hà. Hôn lễ càng nhanh chóng tổ chức, đối với ông ta lại càng có lợi. Hàn Chính Nhân bây giờ thừa nhận bản thân có chút dè chừng với thế lực sau lưng Giang Noãn Chanh.
Phương Mạn Hà nhận lấy ly rượu trong tay Hàn Chính Nhân, vui vẻ tiếp lời: “Tất cả là lỗi của Lệ gia tôi. Là tôi không biết dạy con nên mới để Tiểu Tây hành xử vô pháp vô thiên như vậy.”
“Lấy 10% cổ phần Lệ thị làm sính lễ cho Tiểu Nhã coi như là bù đắp, ông thấy thế nào?” Phương Mạn Hà nhấp một chút rượu, rất biết điều đưa ra điều kiện.
Vừa nghe xong, Hàn Chính Nhân không giấu được vui sướng. Ông trở về vị trí của mình, cũng lấy ra thành ý: “Lệ gia đã tỏ thành ý của mình, Hàn gia cũng không thể kém cạnh. Đợi Tiểu Tây trở thành con rể của tôi, dự án lớn của Hàn thị đều do nó quản lý.”
Hàn Chính Nhân không hổ là một người tham lam. Phương Mạn Hà lấy cổ phần Lệ thị làm sính lễ cho Hàn Thiên Nhã, nhưng đổi lại chỉ là một vài dự án của Hàn thị. Bà sớm đã biết bản chất của Hàn Chính Nhân nên không có gì bất ngờ. Cuộc hôn nhân này, bà không chỉ hy vọng con trai có thể hạnh phúc, nó còn là nền tảng giúp quan hệ hai nhà Hàn - Lệ gắn kết hơn.
“Tôi đã xem lịch rồi, hai tháng sau, đầu tháng là ngày đẹp, không cần tổ chức lễ đính hôn gì cả, trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn, ông thấy thế nào?” Phương Mạn Hà chống tay lên bàn, vẫn giữ thái độ niềm nở nói với Hàn Chính Nhân.
“Được được. Mọi chuyện làm theo ý bà. Nhưng tôi không muốn hôn lễ mà không có chú rể!”
“Ông cứ yên tâm, một sai lầm sẽ không tái phạm lần hai!”