Giang Noãn Chanh không kịp nói thêm gì với Thẩm Dịch đã bị Lệ Mạc Tây kéo đi. Lệ Mạc Tây không nói không rằng, trực tiếp bế thẳng cô lên. Rời khỏi quán cafe, hắn ném Giang Noãn Chanh vào trong xe. Khi nói chuyện điện thoại với cô, tín hiệu điện thoại của hắn rất kém nên hắn không nghe rõ câu cuối cô đã nói gì. Đến khi trở về, nhà cửa trống không hắn mới vội vã chạy đi tìm cô.
Lệ Mạc Tây lệnh Nguyên Bảo lật tung cả thành phố mới biết được tung tích của Giang Noãn Chanh. Chỉ một cách chớp mắt, cô đã dọn đến một căn hộ mới. Lại còn đi cafe nói chuyện phiếm với Thẩm Dịch. Lệ Mạc Tây đã bị hành động của cô chọc tức điên. Hắn dồn Giang Noãn Chanh sát cửa xe.
“Giang Noãn Chanh, em lại trốn tránh tôi?” Khó trách Lệ Mạc Tây lại nghĩ như vậy. Nếu không trốn tránh hắn, đang yên đang lành vì sao cô lại rời đi?
Lồng ngực Giang Noãn Chanh đập nhanh. Bất giác, cô lại nhớ tới hình ảnh Lệ Mạc Tây nói dối mình. Rõ ràng hắn đang ăn trưa với nhà họ Hàn, lại nói với cô hắn đang giải quyết công việc ở Lệ thị, nực cười làm sao. Nhìn thẳng vào mắt Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh nói: “Tôi không trốn tránh. Tôi đường đường chính chính rời khỏi anh!”
Lệ Mạc Tây không vui, hắn vô thức siết chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô. Hắn chỉ hận không thể nghĩ ra cách để được ở bên cạnh cô. Còn cô, ngày ngày chỉ tìm cách rời xa hắn. Thế nhưng Lệ Mạc Tây vẫn giống như một kẻ ngốc, cố chấp giữ lấy đoạn tình cảm này.
“Cho tôi lý do?” Giọng nói hắn khàn khàn, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.
“Còn cần tôi cho anh lý do. Lệ Mạc Tây, những chuyện anh làm, anh còn cần tôi phải cho anh lý do? Thế nào, công việc trưa nay không ngon à? Nhà họ Hàn không cho anh đủ lợi ích?” Giang Noãn Chanh cũng bị chọc giận, trực tiếp phát nổ trước mặt Lệ Mạc Tây. Nhanh như vậy đã chạy đến tìm cô, có lẽ giống như Giang Noãn Chanh đã nói, nhà họ Hàn không cho hắn đủ lợi ích.
Gương mặt Lệ Mạc Tây nghệt ra. Hắn nghe hiểu sự châm biếm trong lời nói của Giang Noãn Chanh. Cô biết trưa nay hắn đã làm gì, chẳng trách lại gọi điện thoại cho hắn. Lệ Mạc Tây biết bản thân sai nên không dám tức giận, nhanh chóng “cụp đuôi” dỗ dành Giang Noãn Chanh.
“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Noãn Chanh, em đừng hiểu nhầm, chuyện này tôi có thể...”
Lệ Mạc Tây chưa nói hết câu đã bị Giang Noãn Chanh ngắt lời. Cô lạnh nhạt nhìn hắn: “Không cần giải thích với tôi. Tránh đường, tôi còn có chuyện bàn với Thẩm Dịch!”
Lửa giận trong người Lệ Mạc Tây vừa hạ hoả đã bị hai chữ “Thẩm Dịch” châm lên. Hắn giữ chặt lấy tay Giang Noãn Chanh, khoá cửa xe lại: “Bàn chuyện với hắn? Em có chuyện gì mà phải bàn chuyện với hắn? Nói với tôi, tôi thay em giải quyết!”
“Được, vậy anh thay tôi đóng phim đi!”
“Em muốn đóng phim?”
“Hỏi ngớ ngẩn gì vậy? Anh đừng quên chuyên ngành của tôi học là gì!”
“Giang Noãn Chanh, bây giờ em là người phụ nữ của tôi rồi. Đừng mơ tưởng đi đóng phim, cũng đừng mơ đến chuyện gần gũi với người đàn ông khác!”
Lệ Mạc Tây đã từng chứng kiến Giang Noãn Chanh đóng phim một lần, là cảnh nóng của cô và Trang Vũ Trạch. Cũng từ lần đó, hắn đã dặn bản thân không cho phép cô được đóng phim. Hắn chịu không nổi cô gần gũi với người đàn ông khác.
Giang Noãn Chanh cười khểnh, dùng sức hất tay Lệ Mạc Tây ra: “Tôi không được gần gũi với đàn ông, còn anh thì được gần gũi với phụ nữ? Lệ Mạc Tây, anh đừng có tiêu chuẩn kép như vậy có được không? Anh rõ ràng biết Hàn Thiên Nhã hại tôi, vu khống tôi gian lận trong thi cử. Nhưng anh thì sao, anh chỉ cảnh cáo cô ta, lại còn đến gặp nhà họ Hàn? Anh đang muốn gì từ tôi? Không phải đến cuối cùng, thứ anh cảm thấy quan trọng nhất vẫn là quan hệ hai nhà Hàn - Lệ sao?”
Vốn dĩ Giang Noãn Chanh không muốn nói nhiều như vậy, nhưng Lệ Mạc Tây đã chạm đến giới hạn của cô. Hắn dựa vào đâu cấm cô đóng phim? Đóng phim là nghề nghiệp kiếm sống sau này của cô cơ mà!
Đứng trước sự trách vấn của Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây ngây ngốc, hắn không nói được lời nào. Một lúc sau, hắn ôm cô trong lòng. Giọng nói hài hoà hơn trước: “Noãn Chanh, việc đó tôi biết, tôi cũng đã giúp em giải quyết. Tôi sợ em không thoải mái nên mới bảo nhà trường đừng nói chuyện này với em, cứ làm việc theo trình tự. Còn việc tôi đến gặp nhà họ Hàn, tôi không muốn em hiểu nhầm quan hệ của tôi và Hàn Thiên Nhã nên mới không nói lời nào!”
Những lời Lệ Mạc Tây nói đều là thật lòng. Hắn chưa từng có suy nghĩ muốn buông tay cô. Ngay từ đầu, người hắn lựa chọn chỉ có một mình Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh đẩy hắn ra, thái độ đã dịu đi đôi chút nhưng lần này cô không nhường nhịn, cũng không trở về bên cạnh Lệ Mạc Tây: “Tôi ghét nhất là người khác nói dối tôi. Anh có biết vì sao Hân Lộ và Điềm Kiệt có thể thân với tôi như vậy không? Bởi vì bọn họ chưa từng nói dối. Chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, tốt nhất là trong khoảng thời gian này. Tôi muốn yên tĩnh! Lệ Mạc Tây, tôi cần yên tĩnh!”
Lệ Mạc Tây không phản ứng. Sắc mặt hắn trắng bệch.
Giang Noãn Chanh nói tiếp: “Nếu anh còn không mở cửa xe, tôi không ngại tay không đập nát cửa kính đâu!” Nhìn về phía cánh cửa đang bị khoá lại, lòng Giang Noãn Chanh lạnh buốt. Nếu giây phút đó, Lệ Mạc Tây nói với cô, hắn đang nói chuyện với nhà họ Hàn, chưa biết chừng mọi chuyện sẽ rẽ theo một hướng khác...
Lệ Mạc Tây tin cô nói được làm được. Hắn ấn nút, cửa xe liền tự động mở ra.
[... ]
Vài ngày sau. Thôn nhỏ Điềm An.
Hiện tại là mùa gặt lúa, tuy gia đình không có ruộng nhưng Giang Kiến Thành đã báo danh làm thuê. Mấy hôm nay ông tất bật trên mấy mảnh ruộng giúp bà con trong thôn gặt lúa, đồng thời cũng muốn kiếm thêm thu nhập. Ông không thể sống mãi trên những đồng tiền mà Giang Noãn Chanh gửi về hàng tháng.
Ca sáng đã kết thúc, Giang Kiến Thành trở về nhà khoảng mười hai giờ trưa, trên tay là chiếc bánh bao đang ăn dở. Giang Kiến Thành tính về nhà nghỉ ngơi một lúc cho mát, sau đó tiếp tục làm nốt ca chiều. Vụ lúa chín không nhiều, ông phải tranh thủ.
Giang Kiến Thành vừa đẩy cửa bước sân, trong sân đã xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng thanh lịch. Nhìn qua, từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu. Người phụ nữ này tuổi tác tương đương với ông. Giang Kiến Thành nhìn thấy bà, nhất thời ngẩn ra, bánh bao trong tay rơi xuống đất.
“Bà là ai? Tự tiện vào nhà người ta là phạm pháp đấy!” Giang Kiến Thành phản ứng nhanh, cúi người nhặt bánh bao lên. Ông lấy tay phủi phủi, sau đó lại ngoạm một miếng lớn.
Trong mắt người phụ nữ, hành động của Giang Kiến Thành không khác gì trò cười. Cuối cùng, trên nét mặt u buồn của bà cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Bà đáp lại câu hỏi của ông: “Tôi là ai ông còn không rõ sao? Huống hồ căn nhà này cũng có một phần thuộc về tôi mà, tôi nói có đúng không?”
Giang Kiến Thành không tiến về phía trước, cũng không rời đi. Ông chỉ tay vào cánh cổng đang mở phía sau, vẫn là thái độ lạnh nhạt ấy: “Tôi không cần biết bà đến đây là có việc gì. Cút mau! Nơi này không dành cho bà, để hàng xóm biết bà tới thì không hay.”
Người phụ nữ cười: “Không có chuyện muốn nói với tôi hay là ông đang sợ, tin tức tôi về đây sẽ truyền đến tai con gái bảo bối của ông?”n