Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 103: Chương 103: Dọn đi




Thấy Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng ngồi vào bàn, Kiều Xảo đẩy thực đơn cho cô lựa chọn: “Tôi và Trọng Trọng đã chọn xong rồi, còn cô thôi đó. Muốn ăn gì thì chọn đi, đừng ngại nhé!”

Giang Noãn Chanh vẫn chưa nhập tâm, tâm tình như để trên mây nên hoàn toàn không rõ Kiều Xảo đang nói gì. Tất nhiên, Kiều Xảo cũng nhận ra tâm trạng bất thường của Giang Noãn Chanh. Cô để Kiều Trọng ngồi bên trong, còn mình thì chạy đến ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh. Khác với nhà hàng thuần Việt, đồ ăn Nhật Bản có phòng riêng nên không gian rất riêng tư.

“Có chuyện gì sao?” Giang Noãn Chanh đi vệ sinh nên tới nhà hàng chậm hơn hai mẹ con bọn họ. Vừa tới nét mặt đã u ám, hiển nhiên trong quãng đường tới đây cô đang gặp chuyện không vui. Mà chuyện có thể khiến tâm tình Giang Noãn Chanh thay đổi thế này, Kiều Xảo đoán có hai chuyện, là liên quan đến Lệ Mạc Tây hoặc liên quan đến bạn của cô.

Lúc này, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô hỏi Kiều Xảo: “Kiều Xảo, cô có thể giúp tôi thuê một căn nhà được không? Tôi muốn dọn ra ngoài!”

Kiều Xảo biết Giang Noãn Chanh đang sống chung với Lệ Mạc Tây. Sau khi nghe cô nói những lời này, Kiều Xảo rất bất ngờ. Theo quan sát của Kiều Xảo, Lệ Mạc Tây đối với Giang Noãn Chanh rất tốt. Có thể nhìn ra, trong mối quan hệ này, hai người là thật lòng với nhau.

Kiều Xảo đặt nghi vấn: “Có phải đã cãi nhau với Lệ Mạc Tây rồi không?”

Giang Noãn Chanh không phủ nhận, chỉ khẽ nói: “Suy cho cùng cũng là hai người thuộc hai thế giới, hai tầng lớp khác nhau. Tôi không thể ở bên cạnh Lệ Mạc Tây mãi được, cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình. Kiều Xảo, cô cũng biết gia thế nhà họ Lệ lớn cỡ nào, làm gì có chuyện chấp nhận tôi là con dâu của họ? Còn có Hàn Thiên Nhã, cô ta chịu để yên sao?”

Giang Noãn Chanh không nói với Kiều Xảo, Lệ Mạc Tây và nhà họ Hàn đang ở nhà hàng bên cạnh bọn họ, một phần cô muốn giữ lại chút tự tôn cho chính mình, phần còn lại là sợ bản thân sẽ tổn thương khi nhắc đến nó. Lễ đính hôn tổ chức không thành công, Lệ Mạc Tây phải đến cho nhà họ Lệ một lời giải đáp là chuyện bình thường. Chỉ là vì sao hắn phải giấu cô? Chẳng nhẽ bữa ăn này không chỉ là một lời giải đáp?

Kiều Xảo nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, lại nhớ tới dáng vẻ của mình khi mới phát hiện mang thai Kiều Trọng nên rất đau xót. Tuy tình huống của hai người không giống nhau, nhưng chung quy không phải vẫn đau khổ vì tình sao? Kiều Xảo nắm lấy tay Giang Noãn Chanh, nói: “Tôi có một căn hộ nhỏ không dùng. Nếu cô muốn thuê thì cứ đến đó. Tôi không lấy tiền đâu. Coi như cô trông nhà giúp tôi, bảo quản luôn đồ đạc. Đồ đạc trong nhà không sử dụng một thời gian cũng hỏng, phí lắm!”

“Vậy thì cảm ơn cô nhé!” Giang Noãn Chanh từ tận đáy lòng luôn biết ơn Kiều Xảo.

Thực ra, nhà họ Giang vẫn còn một căn hộ nằm trong tiểu khu tồi tàn. Giang Noãn Chanh hoàn toàn có thể dọn về đó. Nhưng cô đã nói dọn ra ngoài vì công việc với Kiều Xảo, nếu dọn về, Tống Hân Lộ sẽ nghi ngờ. Tạm thời cứ quyết định dọn tới căn hộ này của Kiều Xảo trước đã.

“Được rồi, mau chọn đồ thôi!” Kiều Xảo quay trở lại bên cạnh Kiều Trọng, thúc giục Giang Noãn Chanh chọn đồ ăn.

Giang Noãn Chanh ái ngại nhìn cậu nhóc: “Trọng Trọng, làm em để lâu rồi đúng không?”

Kiều Trọng lắc đầu: “Trọng Trọng là siêu nhân, không lo đói!”

[... ]

Ăn cơm với Kiều Xảo và Kiều Trọng xong, Giang Noãn Chanh xin phép về luôn. Trở về nhà, Lệ Mạc Tây còn chưa về, cô nhanh chóng thu dọn đồ. Cũng may khi Giang Noãn Chanh dọn tới đây cũng không mang nhiều đồ lắm nên khi dọn đi không tốn thời gian và sức lực.

Không phải cô không từng hy vọng vào đoạn tình cảm này, chỉ là hiện thực quá tàn khốc. Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây là hai người sống ở hai thái cực khác nhau. Cuộc sống của hắn thuận lợi giống như thiên sứ trên thiên đường. Còn cuộc sống của Giang Noãn Chanh chật vật giống như kẻ bị tù đày ở 18 tầng địa ngục.

Trước khi đi, Kiều Xảo đã đưa chìa khoá căn hộ cho Giang Noãn Chanh. Cô gọi xe, để tài xế chở cô đến địa chỉ mà Kiều Xảo đưa. Căn hộ của Kiều Xảo nằm trong tiểu khu cỡ trung, tuy không rộng lớn nhưng rất đầy đủ tiện nghi. truyen bjyx

Giang Noãn Chanh vừa bước xuống xe đã nghe thấy có tiếng gọi mình: “Noãn Chanh?”

Giang Noãn Chanh thu dọn đồ đạc và đến căn hộ của Kiều Xảo thì cũng khoảng 7 giờ tối. Bóng đêm đã phủ xuống cả thành phố Thương Hoa rộng lớn, lại thêm vị trí cô đang đứng không có đèn đường nên không nhìn rõ người gọi tên cô. Phải đến khi người đó lại gần Giang Noãn Chanh, xuất hiện trước mặt cô, cô mới phát hiện đó là Thẩm Dịch.

“Đạo diễn Thẩm!” Giang Noãn Chanh đã quen miệng gọi hắn là đạo diễn Thẩm. Cũng đã lâu cô chưa gặp lại hắn, hôm nay lại có duyên phận gặp tại đây.

Thẩm Dịch nhìn thấy Giang Noãn Chanh vali lớn vali nhỏ bên người, tò mò hỏi: “Cô mới dọn đến đây à?”

Giang Noãn Chanh gật đầu: “Kiều Xảo có một căn hộ ở đây, là tầng thứ năm, phòng 508 thì phải. Cô ấy cho tôi mượn một thời gian!”

Thẩm Dịch bật cười: “Trùng hợp thật, nếu đúng là phòng 508 thì phòng của tôi ở 509!“.

Giang Noãn Chanh tỏ ra bất ngờ: “Thật vậy ư?”

“Thật. Dù sao cũng phải lên tầng, để tôi giúp cô mang đồ vào nhé!”

Thẩm Dịch nói xong, không đợi Giang Noãn Chanh đồng ý đã trực tiếp xách vali của cô vào trong. Cô đứng nhìn theo bóng lưng của hắn, tâm tình có chút phức tạp. Thông qua Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh biết được gia thế của Thẩm Dịch không tầm thường. Hắn dù gì cũng là cậu út nhà họ Thẩm, sao lại sống ở một nơi như thế này? Tuy tiểu khu không tồi tàn, nhưng xét đi xét lại vẫn thấy nó không xứng với Thẩm Dịch.

[... ]

Thẩm Dịch nói rằng có chuyện muốn nói với cô, cũng để cảm ơn hắn đã giúp cô mang hành lý lên nhà, Giang Noãn Chanh quyết định mời hắn một cốc cafe. Cô mới dọn tới nơi này, chưa kịp chuẩn bị gì nên trong nhà không có đồ đạc, hai người đành ghé tới tiệm cafe gần tiểu khu nhất.

Thẩm Dịch gọi một cốc cafe nguyên chất, không đá cũng không đường. Còn Giang Noãn Chanh ngược lại hắn, chọn một cốc cafe sữa.

“Noãn Chanh, nếu không gặp cô ở đây, tôi cũng tính liên lạc với cô!” Thẩm Dịch lấy cafe từ tay phục vụ, đưa cafe cho Giang Noãn Chanh trước.

Giang Noãn Chanh nghi hoặc hỏi hắn: “Anh có chuyện muốn tìm tôi?”

Thẩm Dịch nói: “Tin tức của Kiều Xảo, cô cũng biết rồi đó. Bộ phim mới của cô ấy người phụ trách quay phim là tôi. Nhưng vì tin tức kia, nhà đầu tư muốn đổi nữ chính. Sau khi tin tức được làm rõ, muốn mời Kiều Xảo nhưng lịch trình của cô ấy đã đầy hết. Còn bộ phim của chúng tôi thì không thể dời lịch quay nữa. Do đó, bên phía đầu tư muốn tôi tìm một nữ diễn viên phù hợp. Tôi đã nghiên cứu kỹ kịch bản, cảm thấy nó hợp với cô!”

Dứt lời, Thẩm Dịch từ trong tập tài liệu lấy ra một quyển kịch bản đặt lên mặt bàn.

Bộ phim mà Thẩm Dịch nói là một bộ điện ảnh, có chế tác và đầu tư lớn. Nếu được trở thành nữ chính của nó, đối với sự nghiệp của Giang Noãn Chanh sẽ có một bước tiến lớn. Nhưng cô không tin tưởng bản thân.

“Đạo diễn Thẩm, lời mời của anh, tôi sẽ xem...”

Còn chưa kịp nói hết câu, từ xa đã có một bóng hình vụt tới, nắm chặt lấy tay Giang Noãn Chanh kéo cô dậy: “Giang Noãn Chanh, em đang làm gì đấy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.