Cố Thất Lâm hoang mang rối loạn tiến lên, muốn nắm lấy cánh tay đổ máu của Lương Dĩ Chanh, đồng thời ngữ khí dồn dập, hoang mang lo sợ tạ lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Dĩ Chanh, tớ không phải cố ý, tớ hiện tại liền đưa cậu đi bệnh viện.”
“Cậu đừng chạm vào tớ!” Lương Dĩ Chanh quát to.
Nói xong, Lương Dĩ Chanh cầm lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ trên ghế sô pha, nghiêng ngả lảo đảo mà đem cửa phòng mở ra.
Giờ này khắc này, khóe môi cô trở nên hơi trắng, nhưng mà khi cô vừa mở cửa ra, chỉ thấy Kiều Na Na như cũ còn ở ngoài cửa, nôn nóng mà đi qua đi lại.
Lương Dĩ Chanh là sợ Kiều Na Na sẽ phát hiện cái gì, vội vàng đem áo khoác của chính mình cố ý che tay phải, khóe miệng nhẹ cong, cười nhạt nói:
“Na Na, sự tình đã giải quyết, tớ đây về nhà trước.”
Nói xong, Lương Dĩ Chanh cũng không chờ Kiều Na Na đáp lại, liền vội vã rời đi.
Lúc Kiều Na Na đi vào trong phòng Cố Thất Lâm, mắt thấy trên mặt đất mờ mịt từng giọt máu đỏ thắm tươi.
Lại nhìn thấy con dao nhỏ kia rơi trên mặt đất cùng ảnh chụp trên mặt tường bị cắt qua, đồng tử Kiều Na Na đột nhiên co rụt lại, lập tức cất bước đi đến trước mặt Cố Thất Lâm, hung hăng giơ tay lên...
“Bang” một tiếng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một bàn tay trực tiếp dừng ở trên khuôn mặt của Cố Thất Lâm, đồng thời còn cùng với một đạo thanh âm hung ác.
“Cố Thất Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu cư nhiên tổn thương Dĩ Chanh, tớ Kiều Na Na thật sự khinh thường cậu.”
Nói xong, Kiều Na Na cũng tông cửa xông ra, bước dồn dập nện bước đi xuống lầu, chính là, dưới lầu lại không thấy thân ảnh Lương Dĩ Chanh.
Nhưng đúng lúc này, Cố phu nhân vươn tay vội vàng giữ cô lại, đồng thời mở miệng hỏi:
“Vừa rồi Lương Dĩ Chanh chỉ nói sự tình đã giải quyết, Na Na, Thất Thất nhà dì thế nào rồi.”
Nghe vậy, Kiều Na Na chỉ đem tay bà ta một phen xô đẩy ra, ánh mắt phiếm một tia oán khí, ngữ khí không vui:
“Dì à, về sau con trai nhà dì sống hay chết, không cần lại đến tìm chúng cháu, đây đều là cậu ta tự tìm.”
Giọng nói hơi khàn, Kiều Na Na liền hướng cửa chính mà đi ra, trực tiếp rời khỏi Cố gia, cũng không rảnh lo Cố phu nhân còn đối với cô nói cái gì.
Chính là, Kiều Na Na đuổi theo ra bên ngoài, cô chỉ thấy xe cô như cũ còn ở cửa, lại không nhìn thấy thân ảnh của Lương Dĩ Chanh.
Kiều Na Na leo lên xe của chính mình, hoảng loạn mà khởi động, một đường đi theo giao lộ không ngừng tìm kiếm Lương Dĩ Chanh.
Đúng lúc này, xe Kiều Na Na cùng một chiếc xe taxi đi thoáng qua nhau, mà bên trong chiếc xe taxi có một cô gái đang ngồi ở ghế sau.
Lương Dĩ Chanh cầm khăn quàng cổ của chính mình đem quấn lên bao quanh cánh tay phải, vết máu kia nháy mắt đem khăn quàng cổ tuyết trắng nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ.
truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad: banhgaocay2001
Giờ này khắc này, hai bên tóc mai của cô đều ướt đẫm mồ hôi từng giọt như hạt đậu mà rơi xuống, bởi vì đau đớn, cô đành phải nhắm hai mắt lại cố nén đau đớn, toàn thân vô lực lưng dựa ra phía sau.
Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn ra phía sau cũng đã nhận ra cô gái không khoẻ, nhỏ giọng mà hướng cô gái hỏi một câu:
“Cô gái, ta thấy cô rất khó chịu, muốn hay không ta đưa cô đi bệnh viện.”
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh mà mở hai mắt, ánh mắt cô hung dữ cùng tài xế nhìn nhau một giây, cả giận nói:
“Tôi nói, tôi phải về nhà!”
Lương Dĩ Chanh lời này vừa nói ra, tài xế cũng không hề miễn cưỡng hỏi đến, chỉ là lái xe một đường chạy thẳng vào nội thành, hướng phía tây mà chạy.
Lúc này Lương Dĩ Chanh mềm như bông đem đầu dựa vào bên cửa sổ, kiên cường chống mí mắt, nhìn bên ngoài mơ hồ nhiều ánh đèn neon, lóa mắt nhiều màu, đủ mọi màu sắc, thật mê người lại xinh đẹp.
“Thật đẹp... Giống như đôi mắt của anh...” Đôi môi cô tái nhợt khóe môi hơi mỉm cười, thấp giọng lên tiếng nỉ non.
Giờ phút này, cô chỉ muốn về nhà, hôm nay đã chậm trễ quá nhiều thời gian, cô không có vì anh mà lưu một bóng đèn, cũng không có chờ anh...
- ---------