Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Conver: Dĩ - Wiki dịch
Edit + Beta: Keiko
Động tác này nhanh chóng làm một vài sợi tóc của Lương Dĩ Chanh bị cắt đứt, Cố Thất Lâm nâng lên con ngươi tràn đầy tơ máu, tàn nhẫn nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lương Dĩ Chanh! Cậu chính là kẻ lừa đảo, cậu như thế nào có thể dễ dàng gả cho người khác? Cậu có biết hay không tớ đợi cậu suốt tám năm, hôm nay là sinh nhật tớ, nguyên bản cậu nên là cô dâu của tớ.”
“A... Phải không?” Lương Dĩ Chanh cười nhạo.
Nghe vậy, động tác Cố Thất Lâm lại điên cuồng thêm vài phần, Cố Thất Lâm đem lưỡi dao sắc bén trực tiếp để ở trên cổ cô, đôi mắt u tối trở nên càng thêm thâm trầm.
“Cậu cười cái gì, tớ muốn giết cậu cái kẻ lừa đảo này.”
Giờ phút này, Lương Dĩ Chanh cũng không có lùi bước, cô không phải không sợ chết, mà là cô hiện tại so bất luận kẻ nào đều sợ chết hơn.
Nhưng đối mặt với công kích của Cố Thất Lâm, Lương Dĩ Chanh chỉ có thể bình tĩnh xử lý, bằng không chỉ sợ hôm nay cả hai đều sẽ mất mạng, suy nghĩ trong chớp mắt, cô lạnh lùng hỏi lại:
“Tớ lừa cậu cái gì?”
“Cậu lừa gạt cảm tình của tớ, cậu ở trong lòng tớ cắt mở một lỗ hổng, cậu hiểu không? Nơi này rất đau, đau đến tớ sắp chết mất.”
Cố Thất Lâm vươn một bàn tay to hung hăng mà nắm ngực chính mình.
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh chỉ là đem cổ trắng nõn của chính mình hướng tới lưỡi dao phía trên vách tường, nháy mắt, theo động tác cô tới gần.
Phía trên cổ Lương Dĩ Chanh phiếm ra một vết thương thật nhỏ ửng đỏ, máu tươi cũng theo cổ chậm rãi chảy xuống.
Lương Dĩ Chanh trên mặt tươi cười chứa một loại cảm xúc không rõ hàm nghĩa, đồng thời thanh âm mềm nhẹ cũng lộ ra vài phần tâm trạng.
“Cố Thất Lâm, tớ chưa từng yêu cậu, nếu cậu còn niệm tình chúng ta làm bạn nhiều năm, tớ hy vọng cậu có thể buông bỏ chấp niệm của cậu, tớ không cầu cậu chúc phúc cho tớ, chỉ mong cậu không cần ở trên người tớ lãng phí thời gian.”
“Nếu cậu hôm nay một hai phải giết tớ, liền động thủ đi, nhưng mà tớ có thể nói cho cậu biết, chẳng sợ tới âm tào địa phủ tớ cũng sẽ không nhìn cậu dù là liếc mắt một cái.”
Nghe vậy, Cố Thất Lâm dời dao đi chỉ thấy phía trên cổ cô có một vết thương, trên cổ trắng nõn của Lương Dĩ Chanh đã phiếm ra máu tươi, đồng tử cậu khẽ nhúc nhích, tâm cũng đột nhiên run lên.
Này trong một cái chớp mắt, trong đầu cậu bên trong toàn bộ đều là những năm gần đây bọn họ chi gian hoan thanh tiếu ngữ*, từ đầu đến cuối, đích xác đều là cậu một bên tình nguyện.
(*nói cười vui sướng)
Lương Dĩ Chanh chưa bao giờ nói qua ' yêu cậu ', chưa từng có, cậu rốt cuộc đối với cô làm cái gì đây.
Đang lúc cậu thần trí hoảng loạn, Lương Dĩ Chanh nắm cánh tay cậu trực tiếp đem dao nhỏ bén nhọn nhắm ngay trái tim chính mình.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad: @banhgaocay2001
Đôi mắt sáng của Lương Dĩ Chanh chất đầy mất mát, đồng thời bộ dáng sắc bén cứ như vậy bình tĩnh nhìn Cố Thất Lâm trước mắt, trách mắng:
“Động thủ đi, nếu như vậy có thể giải hận.”
“Cậu không nên ép tớ!” Cố Thất Lâm đột nhiên đem cô xô đẩy ra, trong một cái chớp mắt, lưỡi dao sắc bén lập tức dừng ở trên tay phải.
Đồng dạng, trên cánh tay phải trắng nõn mảnh khảnh của cô bị cắt mở thành một vết thương, Lương Dĩ Chanh bởi vì cánh tay đau đớn, hơi hơi phát ra một âm thanh rên rỉ đau đớn ' tê '.
Lương Dĩ Chanh giơ tay, ấn lên vết thương của chính mình đã thấm huyết cả cánh tay, bên trong đôi mắt oán niệm càng nặng thêm vài phần, ngữ khí nhàn nhạt:
“Cậu vừa lòng sao? Nếu tớ ở trong nội tâm cậu cắt mở một lỗ hổng, một đao này tớ Lương Dĩ Chanh đã trả cho cậu, chúng ta về sau không ai nợ ai, còn có, thế giới của cậu Cố Thất Lâm không hề có Lương Dĩ Chanh!”
Theo tiếng nói vừa dứt, tay Cố Thất Lâm đột nhiên run lên, cùng với thanh âm thanh đao rơi xuống đất, cậu lúc này mới phản ứng lại, đây là cậu đã điên cuồng mà xúc phạm tới Lương Dĩ Chanh.
Cố Thất Lâm cũng không biết tại sao lại làm như vậy, thật giống như là bị ma ám, sâu trong nội tâm thống khổ căn bản là vô pháp khống chế.
- -------------
Keiko: Vậy là xong chương thứ 2 cho ngày hôm nay rùi nhé ^^
o(`^'*)o(`^'*)