Ánh
mắt anh dường như đang dò hỏi. Với những gì mà Phùng Hy hiểu về Phụ Minh Ý, cô
biết anh đang đợi cô đưa ra một sự lựa chọn. Sự lựa chọn của cô? Cô không còn
cơ hội để lựa chọn, cho dù chuyện giữa cô và Mạnh Thời không thể tiếp tục được
nữa, cô cũng vẫn không quay đầu.
Mạnh Thời ngồi nghiêng tựa người vào ghế sofa mềm,
chân gác lên tay vịn của ghế. Dưới chân ghế là mấy chai rượu không. Trong tay
anh vẫn đang cầm một chai.
Trên tràng kỷ có bày mấy đĩa đồ ăn nguội, tai lợn, nộm
sứa, lạc rang, bát đũa vứt ngổn ngang.
Bác sĩ Tạ ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, trước mặt
đặt một chén rượu. Chị nhẹ nhàng rót một chén, từ từ uống hết. Chị lại liếc
Mạnh Thời một cái, thấy anh vẫn tỏ ra rất nhởn nhơ, uể oải. Bác sĩ Tạ gắp một
miếng tai lợn cho vào mồm nhai, rồi chị bật cười: “Có thật là cháu không quan
tâm đến việc cô ấy đã từng ly hôn?”.
Mạnh Thời uể oải thả lỏng người, không trả lời.
Bác sĩ Tạ là em gái út của mẹ anh, hai người cách nhau
mười lăm tuổi, mẹ Mạnh Thời vừa làm mẹ vừa làm chị nuôi dì cho đến lúc lớn. Lúc
bác sĩ Tạ ly hôn mẹ Mạnh Thời không nói gì, nhưng sau khi ly hôn lại kêu ca
suốt ngày. Bác sĩ Tạ kiên quyết không chịu tìm tạm một bạn đời khác, bị mẹ Mạnh
Thời dùng đủ mọi cách, từ mắng chửi đến năn nỉ, giới thiệu, làm mối, chiêu nào
cũng áp dụng hết rồi mà chị vẫn độc thân một mình.
Năm trước lại bị mẹ Mạnh Thời ép làm mối cho người
khác, tức quá bèn rời nhà họ Mạnh, tự mình mở thẩm mỹ viện y học. Chị thuê một
căn hộ có hai phòng để ở, Mạnh Thời từ nhỏ đã thân với chị, biết nhà chị không
có ai nên thường xuyên đến ăn cơm chực, hai người uống rượu, chuyện trò.
Từ lâu hai người đã quen cảnh cá mè một lứa, Mạnh Thời
đến nhà chị còn thấy dễ chịu hơn nhà mình. Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, ân cần
rót đầy chén rượu cho bác sĩ Tạ, nói với vẻ xun xoe: “Dì ạ, nếu một người đàn
ông nào đó để tâm đến việc dì đã từng ly hôn thì dì có còn thích ông ta nữa
không?”.
“Vớ vẩn! Chê dì hả! Không phải dì cũng đã từng ly hôn
đó sao, ba mươi chín tuổi rồi”. Bác sĩ Tạ hừ một tiếng.
Mạnh Thời bật cười: “Dì à, hình như năm kia dì đã ba
mươi chín rồi chứ!”.
Bác sĩ Tạ bực lắm, đặt chén rượu xuống, túm lấy tay
Mạnh Thời ra sức cấu, vừa cấu vừa hét: “Dì có điểm nào giống người bốn mươi
tuổi chứ hả?”.
Mạnh Thời đau quá kêu la ầm ĩ, rút tay về phía sau, trợn
mắt nhìn bà, trên môi cố nặn ra nụ cười nói: “Phải đối mặt với hiện thực chứ,
bốn mốt là bốn mốt, đó chỉ là mấy chữ số trên chứng minh thư mà thôi. Dì thử
nhìn dì mà xem, dáng vóc này, nước da này, đừng nói là ba mươi chín, nói hai
mươi chín cũng có người tin!”.
Câu nói của Mạnh Thời lập tức khiến bác sĩ Tạ chuyển
giận thành vui, cười đắc ý: “Phụ nữ mà, phải biết chăm sóc thì mới được như
thế, dì mà đứng ở trước cửa thẩm mỹ viện thì khác gì là tấm bảng quảng cáo
sống?”.
Mạnh Thời bèn cười khen chị một câu: “Cháu tin dì nên
mới đưa cô ấy đến giảm béo. Hy Hy gầy đi trông rất tuyệt chứ. Cháu cũng có con
mắt đó chứ?”
Bác sĩ Tạ liền gật đầu hùa theo: “Cháu đúng là có diễm
phúc lớn. Da cô ấy đẹp, sờ thích lắm! Gầy đi trông càng duyên dáng hơn”.
“Dì bảo, liệu mẹ cháu có đồng ý không?”. Mạnh Thời
buột miệng hỏi.
Bác sĩ Tạ nhìn Mạnh Thời một hồi lâu, vẫn lắc đầu,
“Cậu Mạnh à, cậu nghĩ cha mẹ cậu đơn giản thế à? Những cô gái mà mẹ cậu chấm cô
nào chẳng phê là xuất sắc trong cả quyển học bạ? Theo ý tôi, tốt nhất là nên
tiền trảm hậu tấu, sinh một thằng nhỏ mập mạp, rồi đi con đường tình cảm
thôi... Ấy, nói hơi xa rồi, cậu còn chưa nói với tôi có đúng thật là cậu không
quan trọng chuyện đó không? Đàn ông mà, nói không quan trọng là nói dối!”
Mạnh Thời lại một lần nữa gục người trên ghế sofa, uể
oải nói: “Đương nhiên là cháu mong cô ấy được trong trắng như ngọc rồi. Chỉ có
điều, nếu trong hoàn cảnh đó mà cháu chỉ do dự một chút thôi là không ăn nhằm
gì rồi. Cô ấy không phải là người chỉ khen ngợi vài câu là ngất xỉu. Từ đầu đến
cuối cô ấy không hề nói câu khẳng định nào với cháu”.
“Thế cháu thích cô ấy ở điểm gì? Duyên dáng thì thiếu
gì người duyên dáng, nếu nói về chuyện xinh xắn, dáng đẹp thì Giang Du San cũng
vẫn hơn cô ấy!”. Bác sĩ Tạ quyết tâm hỏi cho ra vấn đề, xem ra chị còn coi
trọng việc trăm năm của Mạnh Thời hơn cả việc đại sự của mình.
Mạnh Thời khua khua tay ra hiệu rồi lại bỏ tay xuống,
định mở miệng xong lại thôi, bác sĩ Tạ rất bực, nói: “Thích điểm gì mà còn
không biết à? Người ta chưa nịnh cậu, cậu đã ngất xỉu rồi à?”.
“Không phải, cháu còn đang nghĩ xem nên hình dung cô
ấy như thế nào”. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cô ấy là mẫu người trong cái mềm
yếu có cái cứng rắn, cái mềm yếu đó có thể dìm người ta chết. Nói thế này vậy,
hiện nay ngày nào mà không được gặp cô ấy, trong lòng cháu như bị mèo cào cấu,
ngứa ngáy mà không biết gãi ở đâu”.
“Nói xong rồi hả”. Bác sĩ Tạ nhìn Mạnh Thời với vẻ
thông cảm.
Mạnh Thời bật cười, chậm rãi uống ngụm rượu, nói: “Đợi
đến khi cô ấy đem lòng yêu cháu thì cô ấy sẽ biết. Ngay cả ông bố cháu mà cháu
còn làm cho mềm lòng được nữa là. Cháu không tin là không tán đổ được cô ấy”.
Bác sĩ Tạ bĩu môi, nói: “Nói thật nhé, bố cậu là người
nham hiểm nhất mà dì đã từng gặp. Cậu tưởng ông ấy thả cậu ra là do công của
cậu làm hả? Đó là vì muốn cậu rèn luyện. Con báo nuôi trong nhà không đọ được
với con chó hoang đâu”.
Thấy bà nói vậy, Mạnh Thời bèn nhìn với ánh mắt cảnh
giác, nói: “Dì đừng bán đứng cháu, ít nhất là phải để cháu tán đổ Phùng Hy đã.
Hai bên đều nổi lửa cháu không phân thân được đâu!”.
Bác sĩ Tạ liền cười duyên dáng: “Khoản tiền mà tôi vay
cậu để mở thẩm mỹ viện không tính làm cổ phần mà tính là cho vay không lãi được
không?”.
Mạnh Thời cười: “Dì cũng ghê đó nhỉ? Đó là khoảng tiền
riêng của cháu kiếm được do mua đi bán lại đồ cổ! Cháu đưa cho dì hết rồi, chỉ
mua một chiếc xe taxi second hand, còn chưa sơn lại đây này! Tưởng cháu ngốc
hả! Làm ăn không được tính là vay không lãi, có lãi vẫn tính vay không lãi.
Giấy trắng mực đen công chứng đã ghi rõ rồi: Một nửa tiền cháu bỏ ra chỉ tính
bốn mươi phần trăm cổ phần, dì là người quản lý kỹ thuật nên nhiều hơn mười
phần trăm”.
Bác sĩ Tạ không chịu lùi bước, đắc ý nói: “Ai bảo cậu
tâm sự chuyện tình cảm với người khác sớm thế làm chi? Giờ tôi sẽ gọi điện
thoại cho mẹ cậu!”.
Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Mạnh Thời
nói: “Dì ạ, nghe mẹ cháu nói lần trước giới thiệu cho dì ông tổng giám đốc gì
đó nhỉ không quên được dì, vẫn đang dò hỏi về dì đấy!”.
Bác sĩ Tạ trong lòng đã hiểu, nếu để Mạnh Thời cáu
lên, sẽ đưa thẳng chị đến giường của ông tổng giám đốc gì đó. Chị không chịu,
miệng lầu bầu: “Cậu cầm tiền cũng chẳng để làm gì, lại còn đòi chiếm bốn mươi
phần trăm”.
Mạnh Thời cười ha ha: “Ông bố cháu thả cháu ra phải
kèm thêm điều kiện đấy. Muốn đạt được theo yêu cầu của ông ấy. Cháu không để gà
đẻ trứng sao được? Đợi đến khi xong việc, ít nhiều cháu còn có ít cổ phần chứ.
Dì ạ, cháu đã ngắm chuẩn dì rồi!”.
Sau khi thốt ra câu đó, Mạnh Thời bèn nhấc máy gọi
điện thoại cho Phùng Hy.
Lúc mời tổng giám đốc Thái công ty Cừ Giang ăn cơm,
một đoàn mười ba người đã uống hết năm chai 1573, trung bình mỗi người phải
uống hai trăm năm mươi mililit. Phùng Hy để cho Tiểu Lưu đi thanh toán, còn
mình thì dẫn tổng giám đốc Thái đi đến trạm tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến chỗ này, vào
phòng hát đếm đầu người rồi gọi các cô tiếp viên đến tiếp. Chẳng mấy chốc các
em dáng đẹp, người xinh chen chật trong phòng.
Tổng giám đốc Thái tầm bốn mươi tuổi, gò má cao, mặt
dài gầy, tính tình cũng gọi là sôi nổi, hóm hỉnh. Ăn cơm xong Dương Thành
Thượng bảo Phùng Hy dẫn khách đến trước, mình sẽ đến sau. Mãi cho đến khi rượu
tây đã uống hết một chai mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, Phùng Hy liền biết chắc
chắn ông ta sẽ không xuất hiện. Phùng Hy thầm chửi Dương Thành Thượng xảo
quyệt, để cô xuất đầu lộ diện ở những chỗ này thật không tiện chút nào.
Giống như bây giờ, tổng giám đốc Thái không chịu để
nhân viên nhà hàng tiếp rượu, mà ngồi ngay cạnh bên Phùng Hy, khiến Phùng Hy ít
nhiều cảm thấy mình không khác gì tiếp viên nhà hàng, trong lòng cảm thấy khó
chịu vô cùng.
Cô cười mời tổng giám đốc Thái chọn bài hát, chỉ mong
ông ta là người thích hát, hát từ đầu đến cuối. Nhưng người thì đông, ý định
của cô đã không được thực hiện. Tổng giám đốc Thái hát xong một bài liền kéo cô
lắc xúc xắc cược rượu.
Rượu cho đá viên biến thành màu hổ phách. Phùng Hy
toàn thua, mỗi lần nửa ly, cũng không biết là đã uống bao nhiêu ly.
Khi nghe thấy tim đập nhanh hơn là cô liền biết mình
không thể uống thêm được nữa, cô vội lấy cớ ra nhà vệ sinh rồi gọi Tiểu Cao đến
tiếp rượu tổng giám đốc Thái. Phùng Hy không vào nhà vệ sinh gần phòng hát, cô
muốn ra ngoài thay đổi không khí.
Nếu như ngày trước, cô sẽ ra nhà vệ sinh phía ngoài để
rửa mặt, sau đó sẽ ra chỗ nào đó ngồi một tiếng đồng hồ đợi tan cuộc. Nhưng hôm
nay lại khác, phía trên cô không có người nào tiếp khách thay cô. Tiểu Lưu,
Tiểu Cao đều là nhân viên mới vào, cô là chủ nên bắt buộc phải quay về. Phùng
Hy vỗ nước mát lên mặt, rồi xin nhân viên nhà hàng một khăn mặt nóng, úp lên
mặt một lúc, cảm thấy tim đã đập bình thường trở lại mới lấy lại được tinh thần
quay vào.
Vừa vào thì nhìn thấy Phụ Minh Ý đang ngồi bên tổng
giám đốc Thái, hai người đang nói chuyện vui vẻ. Cô hơi sững người nhưng lập
tức cố gắng nở nụ cười thật tươi cất tiếng chào.
Tổng giám đốc Thái cười ha ha, vỗ vào chỗ ngồi bên
cạnh nói: “Cô Phùng ngồi đây! Tôi đang khen cô với tổng giám đốc Phụ, rất khá
đấy, nữ hào kiệt! Uống rượu không phải chuyện đùa. Tôi thích nhất là những
người thẳng tính. Nói chuyện với cô Phùng rất vui, tôi tin rằng sự hợp tác giữa
chúng ta cũng sẽ rất tốt đẹp!”.
Phụ Minh Ý cũng cười, tiện tay cầm xúc xắc lên nói:
“Hôm nay tổng giám đốc Thái rất vui, chúng ta sẽ không bàn đến việc công nhé”.
Phùng Hy ngồi cạnh tổng giám đốc Thái, Tiểu Cao ngồi
cạnh Phụ Minh Ý. Bốn người tiếp tục chơi xúc xắc. Cô liên tục cảm nhận được ánh
mắt Phụ Minh Ý liếc về phía mình, liền có phần tỏ ra lơ đãng. Lắc xúc xắc không
phải là thế mạnh của cô, chỉ mỗi mình cô là thua liên tục. Uống liền một lúc
mấy ly rượu, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, huyệt Thái Dương bị hơi men
kích thích giật lên từng hồi.
Phùng Hy đổ xúc xắc xuống, cười nói: “Không được không
được, chơi thế này, các anh có muốn uống rượu cũng không có cơ hội để uống.
Tổng giám đốc Thái, chúng ta chơi trò đoán số ngón tay nhé!”.
Lúc cô nói ra câu này, Phụ Minh Ý không nhịn được
cười. Anh nhấc chén rượu lên, uống một ngụm để giấu đi nụ cười của mình.
Phùng Hy là cao thủ trong trò đoán số ngón tay, ngày
trước mỗi lần bạn bè trong trường tổ chức ăn uống, cô đều như vậy, lắc xúc xắc
thua liền ép mọi người chơi trò đoán số ngón tay. Anh thấy cô liên tục báo số,
còn tổng giám đốc Thái thì lắc đầu cười lớn uống rượu, một cảm giác dịu dàng
lại nhen nhói trong lòng.
Tất cả những hình ảnh này đều quen thuộc biết bao,
quen thuộc như mới vừa xảy ra hôm qua.
Anh đưa tay ra một cách quyết đoán: “Để anh chơi
thay!”.
Tổng giám đốc Thái liền dựa vào ghế sofa theo dõi cuộc
đấu.
Phùng Hy nhìn thấy Phụ Minh Ý đưa tay ra, cười nói:
“Có lần nào anh thắng được em đâu?”.
Anh nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, nói: “Đó là do anh
nhường em, lần này không nhường nữa”.
Trong chốc lát, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ồn biến
đâu mất. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy mình đã say, say đến mức chỉ nghe thấy tiếng
Phụ Minh Ý. Bất giác cô mất cảnh giác, nói ra câu nói ngày trước thường nói, và
câu trả lời của anh cũng không sai một chữ.
Tiểu Cao nhanh trí, không muốn để lỡ cơ hội được gần
sếp, ghé sát đầu vào nói bắt đầu.
Phùng Hy cười đưa tay ra, nói: “Không có!”.
“Ha ha! Thắng cũng bị phạt!”. Tống giám đốc Thái đích
thân rót rượu, đưa cho Phùng Hy.
“Xin mời!”. Chén rượu trên tay Phụ Minh Ý chạm cạch
vào chén Phùng Hy, ngửa đầu uống hết. “Tiếp tục!”.
“Không, không, em không uống được nữa. Tiểu Cao, em chơi
với Tổng giám đốc Phụ đi! Chị chọn bài hát cho tổng giám đốc Thái. Tổng giám
đốc Thái thích hát đôi bài nào?”.
Phùng Hy vừa cười vừa từ chối, quay sang tỏ vẻ quan
tâm tổng giám đốc Thái.
Cô bảo nhân viên phục vụ cho bài hát này lên trước,
đưa micro cho tổng giám đốc Thái, hai người bèn hát đôi.
Phùng Hy không nhìn cũng biết, Phụ Minh Ý đang nhìn
cô. Dưới ánh đèn xanh đỏ mờ ảo, ánh mắt sáng rực, như con sói đang nằm yên rình
mồi.
Hôm nay tổng giám đốc Thái rất hào hứng, hát xong bài
Tình yêu Quảng Đảo với Phùng Hy thấy vẫn chưa đã, lại chọn thêm bài Tiếu ngạo
giang hồ. Lúc hát đến câu “Biển lớn một tiếng cười, sóng xô lên hai bờ”, giọng
ông lên cao quá, Phùng Hy cảm thấy chén rượu cũng rung lên vì giọng hát của
tổng giám đốc Thái. Lúc hát xong, tổng giám đốc Thái liền cười lớn, “Mẹ kiếp
tôi lại hát thành sóng xô lên hai bố rồi”.
Trong phòng tiếng vỗ tay, tiếng cười tiếng nói càng
thêm rộn rã, Phùng Hy cũng không nhịn được cười. Còn đang mải cười thì cô liền
nhìn thấy Phụ Minh Ý bước đến, cười với tổng giám đốc Thái: “Tổng giám đốc Thái
là anh hùng, chúng ta cùng gào bài Bá Vương biệt Cơ nhé?”.
Tiếng hát lại cất lên, giọng Phụ Minh Ý trầm ấm, góc
anh đứng lại đối diện với Phùng Hy, phía sau lưng mọi người tấm tắc khen ngợi,
ánh mắt nhìn về phía cô đầy tình ý.
Nếu quay lưng lại thì Phùng Hy chỉ có thể nhìn tường.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Phụ Minh Ý, nhìn vào mọi người đang cười đùa.
Bên kia thì tổng giám đốc Thái đang gào lớn vào tai cô: “Trong trái tim anh em
là tất cả! Nước mắt anh đang rơi lã chã!”. Gào đến nỗi đầu cô ê ẩm, hai tai ù
lại, Phùng Hy muốn khóc mà không ra nước mắt.
Hai người song ca rất hay. Dường như Phụ Minh Ý rất
hài lòng với vị trí hiện tại, hai người hát hết một lượt những bài hát có tông
cao.
Giọng tổng giám đốc Thái khàn khàn nhưng cao, bài hát
Đến chết cũng phải yêu mang chút phong cách của Vitas; Phụ Minh Ý giọng hay,
những chỗ nào tổng giám đốc Thái không lên được anh đều lên thay, chỗ nào tổng
giám đốc Thái hát không đúng giọng anh đều hát kèm nhưng anh không để mình nổi
trội, chỉ để một mình tổng giám đốc Thái thể hiện. Vì thế tổng giám đốc Thái
càng nổi hứng, liên tiếp chọn mấy bài liền.
Người duy nhất không chịu được là Phùng Hy. Cô ngồi
trên ghế trong góc quầy cười theo mọi người, mấy lần chỉ muốn nhảy xuống khỏi
ghế chân cao, vòng qua quầy bar hình tam giác này và đi đến khu vực an toàn.
Nhưng chỉ cần cô chuẩn bị có ý định này, Phụ Minh Ý liền dịch chuyển người vào
trong, cố tình để cô ngồi trước mặt anh.
Chắc chắn anh không say. Anh cười lớn, vừa vỗ vai tổng
giám đốc Thái vừa uống rượu, hai người gọi nhau là anh em rồi tâng bốc nhau.
Ánh mắt nhìn cô chỉ mang ý cười bỏng cháy.
Trước đây, trong các buổi tụ họp bạn bè hát hò, thỉnh
thoảng Phụ Minh Ý cũng nổi hứng và nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt này, chăm chú và
cháy bỏng. Những lúc đó, cô cảm thấy anh thật bốc; những lúc đó, cô thích được
anh nhìn cô như thế biết bao. Ánh mắt ngang ngược và da diết, khiến cô cảm thấy
cô là cô gái của anh, chỉ một mình anh mà thôi.
Mỗi bài hát, mỗi câu hát bên tai mà anh hát đều giống
như chỉ dành riêng cho cô. Trái tim của cô đã bị men rượu mê hoặc, cô không còn
bình tĩnh được nữa, cô biết tinh thần của mình đang ở trong tình trạng rất dễ
mất kiểm soát. Đúng lúc cô định bất chấp tất cả và nhảy xuống ghế, đi chen qua
người Phụ Minh Ý thì Tiểu Cao cầm chiếc máy điện thoại di động mà cô đặt trên
tràng kỷ lắc lắc trước mặt cô, màn hình nhấp nháy khiến cô cảm thấy như được
nhìn thấy mặt trời mọc từ phía đông, giống như bài hát Núi đỏ hoa hồng mà tổng
giám đốc Thái đang hát: “Mây đen kín trời gió thổi tung, chủ tịch Mao đến trời
lại sáng!”.
Lúc đi qua chỗ Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý cười hỏi: “Giám
đốc Phùng cũng hát một bài chứ?”.
“Điện thoại của em đổ chuông, em ra nghe một chút”.
Phùng Hy nhìn về phía Tiểu Cao mỉm cười. Đợi đến lúc cô cầm được điện thoại của
mình trong tay thì điện thoại đã thôi đổ chuông. Cô nhìn vào số điện thoại, mấy
cuộc đều là do Mạnh Thời gọi đến. Cô nắm chắc phao cứu sinh này và bước ra khỏi
phòng hát.
Đóng cửa buồng điện thoại nằm bên cạnh lại, Phùng Hy cảm
thấy ngay cả giọng nói cũng không giống của mình nữa. Ngồi lâu trong phòng hát
ồn ào, bất giác cảm thấy vẻ yên tĩnh ở đây tựa như một không gian giả tạo. Lúc
nghe thấy tiếng Mạnh Thời, Phùng Hy mới biết rằng mình đang nói rất to, mặc dù
đầu óc cô vẫn đang tỉnh táo.
“Em uống rượu à? Ở đâu vậy”.
“Em đi tiếp khách hàng ở Hoàng Đô, không nghe thấy
tiếng điện thoại anh gọi”.
Mạnh Thời nhận ra sự biến đổi trong giọng nói của cô,
nhìn đồng hồ thấy đã hơn một giờ sáng, bất giác thấy xót xa. Mạnh Thời dịu dàng
nói: “Tranh thủ người đông em uống ít thôi. Anh đến đón em nhé. Em ở phòng số
mấy?”.
Phùng Hy gọi lại cho Mạnh Thời không phải là muốn anh
đến đón cô, mà chủ yếu là muốn nói chuyện gì đó với anh, như thế có thể vào
muộn hơn một chút, nhưng chưa đợi cô trả lời, Phụ Minh Ý đã đến sát bên cô,
Phùng Hy giật mình vội tắt ngay điện thoại.
Phụ Minh Ý tựa lưng vào buồng điện thoại, ánh mắt sáng
ngời sâu thẳm. Anh không nói gì mà cứ nhìn cô như vậy.
Không gian yên tĩnh trở nên ngột ngạt. Phùng Hy cố
gắng mỉm cười, cố gắng để mình nói với giọng hết sức tự nhiên: “Anh cũng gọi
điện thoại à? Em vào trước để tiếp tổng giám đốc Thái đây”.
Dù cố gắng trấn tĩnh đến đâu cô vẫn không giấu nổi vẻ
ngà ngà say của mình, giọng nói cũng không rõ nữa.
“Em không được uống nữa đâu. Anh không ngờ Dương Thành
Thượng lại giở trò này. Trước đây em theo anh ta cũng thế này à?”. Phụ Minh Ý
khẽ thở dài.
Buổi tối anh gọi điện cho Dương Thành Thượng hỏi tình
hình, Dương Thành Thượng nói chủ khách thân thiện, nhà ông ta có việc nên phải
về sớm một chút, có Phùng Hy tiếp khách không thành vấn đề. Phụ Minh Ý biết có
bao nhiêu người bên công ty Cừ Giang đến, nghĩ đến việc Phùng Hy phải một mình
tiếp khách lại thấy se lòng, đặt điện thoại xuống liền đến đây. Trên đường đi
anh thầm nghĩ, nếu như Phùng Hy vẫn là người yêu của anh thì chắc chắn anh sẽ
không cho cô làm nghề này.
Ngay lập tức câu nói này đã động chạm đến dây thần
kinh của Phùng Hy, phụ nữ làm nghiệp vụ khó biết bao - vừa phải bảo vệ mình,
vừa không được để khách mất hứng, phải biết tạo bầu không khí, phải biết đúng
mực. Mỗi lần phải đối mặt với hoàn cảnh này cô đều thấy mệt. Phùng Hy khẽ cười
nhạt, trong mắt Phụ Minh Ý, nụ cười này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ thảm
hại.
Anh quay người sang nói: “Chắc là cũng sắp tan cuộc
rồi. Hiện giờ về cũng không tiện, em ngồi thêm ở đây một lát nữa đi. Anh gọi
nhân viên phục vụ pha cho em cốc trà”.
Trong giây phút anh đi vào, Phùng Hy chùng chân xuống,
ngồi trên ghế sofa của buồng điện thoại, hỏi: “Tại sao? Kể cả là anh có muốn bỏ
em, tại sao không gọi cho em cú điện thoại nào?”.
Giọng cô nghẹn ngào và đau đớn. Cô ngồi dựa vào tường,
hai má đỏ ửng, tóc mái rối bời, mắt hơi ươn ướt, khẽ nghiên đầu nhìn anh.
Những điều Phụ Minh Ý muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng.
Khi đến công ty nhìn thấy cô và chồng cô hạnh phúc bên nhau, anh nghĩ có lẽ là
như vậy, mặc dù cô đã béo lên, nhưng cô vẫn hạnh phúc; sau khi biết cô đã ly
hôn, anh đã xốc nổi muốn đi tìm cô, muốn tìm cơ hội tâm sự những gì mà hai bên
đã trải qua; cô nghỉ hết phép quay về, vẻ đẹp mặn mà sau khi giảm béo lại một
lần nữa khiến anh phải tim đập chân run. Anh nhìn cô, dường như thời gian tám
năm chỉ trôi qua trong tích tắc, không thể tạo thành dải phân cách ngăn cách
hai người. Cô vẫn là Phùng Hy của ngày trước, còn anh vẫn là Phụ Minh Ý yêu cô
của ngày xưa. Vẻ chống cự và xa cách trong mắt cô mách bảo anh rằng, không phải
cô không để tâm.
Anh cắt đứt liên hệ là do cuộc hôn nhân của anh là một
lưỡi dao, hạ xuống một cách kiên quyết, cho dù thời gian đã làm lành vết
thương, cũng không thể khiến người ta không cảm thấy đau đớn.
Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Hôm nay em uống rượu
rồi, không thích hợp để nói chuyện”.
Đúng là nơi đây không phải là địa điểm thích hợp để
nói chuyện, không phải là thời gian không phù hợp. Nhưng Phùng Hy đã mở miệng,
nên không thể rút lại lời nói được nữa. Men rượu khiến cô mạnh bạo hơn. Cô cất
cao giọng, cười lớn với vẻ mỉa mai: “Anh không muốn nói với em là do anh không
có gì để nói? Vì tiền có đúng không? Vì vị trí hiện nay của anh và bộ complet
đắt tiền trên người anh đúng không?”.
Phụ Minh Ý cau mày lại, khẽ gầm lên: “Em ngồi lại cho
đàng hoàng đi! Em đã quên thân phận giám đốc của em rồi hay sao? Đừng quên rằng
em đang đi tiếp khách hàng!”.
Phùng Hy cười ngặt nghẽo. Đúng vây, cô nhớ, cô đều
nhớ. Nếu không phải là đang đi tiếp khách hàng, thì sao cô lại có thể yên tĩnh
như vậy? Mặc dù rất muốn hét cho thật to nhưng cô phải cố gắng kìm chế. Xã hội
này thực dụng như vậy đấy, ngay cả khi cô muốn bất chấp tất cả để nổi cơn điên
một lần cũng không được. Cô nhắm mắt lại tựa vào ghế sofa, đầu kêu ong ong,
trống rỗng.
Phùng Hy nửa say nửa ngủ ngồi trong buồng điện thoại,
không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, đột nhiên mặt bị một chiếc khăn mặt nóng
bỏng úp vào. Phùng Hy khẽ mở mắt ra, sau khi men rượu bốc lên, mọi thứ trong
mắt cô đều quay cuồng. Phụ Minh Ý giống như trung tâm của vòng xoáy, lắc lư
trước mắt cô.
“Tổng giám đốc Thái và mọi người về rồi. Hy Hy, em đã
khá hơn chút nào chưa? Em uống nước đi”. Phụ Minh Ý nhẹ nhàng nói.
Phùng Hy đẩy anh ra, loạng choạng đứng dậy lại ngồi
phịch xuống, “Anh tránh ra! Để em tự đi!”.
Phụ Minh Ý yên lặng một lát, nói: “Anh biết trong lòng
em hận anh. Em về ngủ một giấc đi đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau, được
không?”.
“Nói chuyện gì cơ?”. Phùng Hy nhắm mắt lại, dựa vào
ghế sofa lẩm bẩm, “Em chưa say chết được đâu, em vẫn còn đang tỉnh táo lắm. Em
không muốn nói chuyện với anh, em mệt lắm. Biết không? Mệt lắm…”.
Một chữ “mệt” đã nói hết ra nỗi mệt mỏi của cô. Phụ
Minh Ý không thể chịu được nữa, liền ôm cô vào lòng. Cơ thể mềm mại quen thuốc
giống như ngày xưa. Anh thở dài đầy đau đớn: “Tại anh không tốt, năm xưa dù thế
nào thì anh cũng phải nói rõ với em rồi hãy lấy cô ấy. Chỉ có điều anh không
thể mở miệng được!”.
Nghe thấy câu nói này, Phùng Hy mở ngay mắt ra, “Không
cần, thế này cũng tốt. Như thế em đi lấy chồng cũng… thấy vui!”.
Cô hất ngay bàn tay anh đang đặt trên vai cô ra, loạng
choạng đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em đã say rồi, không chịu được
nữa. Em xin anh đừng theo em nữa được không? Hiện giờ em không muốn nhìn thấy
anh!”.
Túi xách của Phùng Hy được Phụ Minh Ý xách ra đặt trên
tràng kỷ. Cô cầm túi xách, tay vịn vào tường đi ra, đi được một đoạn, chân lại
nhũn ra suýt ngã. Phụ Minh Ý lặng lẽ đi sau lưng cô, đưa tay ra đỡ cô, dịu dàng
nói: “Anh đưa em về rồi anh đi. Em như thế này anh không yên tâm”.
“Em không cần anh phải yên tâm!”. Phùng Hy nổi cáu, ra
sức đẩy anh. Tính bướng bỉnh bắt đầu nổi lên, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ là
thoát khỏi anh.
Phụ Minh Ý đưa tay ra, ôm cô bước về phía trước, “Đừng
bước nữa!”. “Nghe nào, anh đưa em về!”.
Mạnh Thời bước từ thang máy ra, đúng lúc nhìn thấy
Phùng Hy đang giãy giụa trong lòng Phụ Minh Ý, bất giác thấy bực vô cùng. Anh
lạnh lùng quát: “Dừng tay!”.
Giọng anh tỏ ra rất phẫn nộ, ánh mắt cũng như biến
thành một con người khác. Hôm gặp Mạnh Thời ở Hàng Châu, Phụ Minh Ý thấy anh
khá phong độ, nhưng không nghĩ rằng anh lại ghê gớm đến thế. Hiện giờ nhìn Mạnh
Thời, lại thấy anh giống như lưỡi gươm vừa tuốt khỏi vỏ, sắc bén. Phụ Minh Ý
bèn đứng thẳng lưng, bình tĩnh nhìn sang.
Lúc này đây Phùng Hy gần như đã bừng tỉnh. Cô mơ màng
nghĩ, tại sao Mạnh Thời lại ở đây, tại sao lại xuất hiện cảnh hai người đàn ông
đứng đối đầu với nhau như thế này?
Phụ Minh Ý cúi đầu xuống hỏi Phùng Hy: “Em muốn anh ta
đưa em về nhà à?”.
Ánh mắt anh dường như đang dò hỏi. Với những gì mà
Phùng Hy hiểu về Phụ Minh Ý, cô biết anh đang đợi cô đưa ra một sự lựa chọn. Sự
lựa chọn của cô? Cô không còn cơ hội để lựa chọn nữa, cho dù chuyện giữa cô và
Mạnh Thời không thể tiếp tục được nữa, cô cũng vẫn không quay đầu lại.
Phùng Hy cố gắng đứng vững, mặc dù hơi líu lưỡi nhưng
nói vẫn rất rõ ràng: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc. Bạn em sẽ đưa em về nhà”.
Ngọn lửa không cam lòng bùng cháy dữ dội trong lòng,
cho dù có say, cô cũng không hề do dự. Trong tiềm thức, cô đã hất anh ra khỏi
cuộc chơi một cách triệt để, không hề lăn tăn do dự.
Phụ Minh Ý nhìn vào mắt cô, đôi mắt bị men rượu làm
cho mơ màng sáng lên khác thường, trong giây phút đó anh chỉ muốn được sở hữu
cô.
Phụ Minh Ý khẽ mỉm cười, giọng anh trở nên hết sức nhẹ
nhàng: “Thế này thì anh yên tâm rồi. Trưa mai sẽ mời đoàn tổng giám đốc Thái ăn
cơm, em đến thẳng nhà hàng là được. Nghỉ sớm đi nhé”.
Anh gật đầu với Mạnh Thời, mỉm cười nói: “Uống rượu
xong Hy Hy thích nhất là ăn bát mì nấu bỗng rượu”.
Phùng Hy lại một lần nữa bàng hoàng vì câu nói cuối
cùng này của Phụ Minh Ý, ngượng ngùng không biết nói gì hơn.
Mạnh Thời quay đầu sang nhìn thấy Phùng Hy đang cúi
đầu, khẽ thở dài, tay sờ lên mặt cô, má cô nóng bỏng. Anh nắm tay Phùng Hy,
hỏi: “Em có đi được không?”.
Cô gật gật đầu lại lắc lắc đầu. Cô chỉ muốn được nhắm
mắt và yên giấc ngàn thu ở đây.
Mạnh Thời bèn đưa tay kéo cô, để cô tựa vào mình. Đợi
đến khi thang máy đi lên, anh bế cô ra. Thấy cô trợn tròn mắt, lo lắng bất an,
anh bèn cười, nói: “Em không nặng, thật đấy. Em ngủ đi”.
Cánh tay của anh rất chắc chắn khiến cô cảm nhận được
sự an toàn. Phùng Hy không muốn nghĩ gì nữa, đầu tựa vào ngực anh, nhắm mắt
lại.
Xuống cầu thang, Mạnh Thời cúi đầu nhìn, Phùng Hy đã
ngủ say rồi, mặt đỏ ửng, người co lại. Anh lại khẽ thả lỏng tay ra, để cô được
nằm thoải mái hơn.
“Lái xe của cậu Mạnh ra đây”. Vị giám đốc điều hành
sai một nhân viên phục vụ.
“Không cần, xe của tôi đỗ ngay ở cửa”. Mạnh Thời đáp.
Vị giám đốc điều hành chạy ra ngoài cửa, nhìn trước
nhìn sau nhưng không thấy xe của Mạnh Thời đâu, nhìn thấy Mạnh Thời bế Phùng Hy
đi đến bên cạnh chiếc xe taxi, mồm liền há hốc.
Mạnh Thời bực mình nói: “Điều chỉnh ghế thấp xuống, để
cho cô ấy nằm thoải mái chút”.
Vị giám đốc điều hành liền vội mở cửa ra rồi điều
chỉnh ghế ngồi. Mạnh Thời bế Phùng Hy vào, lúc cúi người vào lái xe mới nói:
“Tối nay không gặp tôi, chuyển lời cảm ơn tới tổng giám đốc Hoàng nhé”.
Thành phố đã vô cùng yên tĩnh, anh bực bội châm một
điếu thuốc. Mạnh Thời không thể không nhìn nhận lại mối quan hệ giữa Phùng Hy
và Phụ Minh Ý. Anh nhìn Phùng Hy đang say sưa giấc nồng với một tâm trạng rối
bời, rốt cục là cô có bao nhiêu chuyện thuộc về quá khứ?
Mạnh Thời không biết mối quan hệ ngày trước giữa Phùng
Hy và Phụ Minh Ý, những điều anh nhìn thấy và nghe thấy ở Hàng Châu chỉ là sự
quấy rầy của Phụ Minh Ý mà thôi, một sự gây rối và quấy rầy của sếp nam đối với
nhân viên nữ. Và hôm nay những câu nói mờ ám của Phụ Minh Ý giống như hòn đá
đập xuống đầu khiến Mạnh Thời có phần choáng váng. Lúc cửa thang máy khép lại,
Phụ Minh Ý đứng ở bên trong nhìn thẳng vào anh, ánh mắt điềm đạm của anh ta
khiến Mạnh Thời phải suy nghĩ mông lung.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phùng Hy có phần hơi khó
chịu khẽ xoay người, lẩm bẩm mấy câu, dường như cảm thấy hơi lạnh lại nằm co
lại. Mạnh Thời khẽ thở dài, dụi thuốc, đóng cửa xe lại.
Anh vừa lái xe vừa nghĩ, tại sao anh lại bị cô hút
hồn? Trong mắt Mạnh Thời hiện rõ vẻ nghi hoặc, mãi cho đến khi về đến khu nhà
ở, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Dừng xe lại, anh khẽ chạm vào người Phùng Hy. Cô vẫn
chưa tỉnh, mặt vẫn đang đỏ bừng vì say. Mạnh Thời xuống xe khẽ gọi cô, Phùng Hy
mơ màng đáp lại, tiếng như mèo kêu, anh liền thôi gọi cô.
Anh bế Phùng Hy lên, thấy cô không hề tỏ ra cảnh giác
mà co ro trong lòng anh, ngủ rất ngon, một cảm giác được tin tưởng trào dâng
trong lòng. Mạnh Thời nhìn sang phía nhà Phùng Hy, rồi lại nhìn sang phía nhà
mình, xách túi của Phùng Hy, đi về phía nhà cô.