Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 10: Chương 10: Rung động




Nụ cười của Mạnh Thời khiến Phùng Hy cảm thấy vui lây, dường như cô cảm thấy trong cuộc sống của cô có một cánh cửa sổ được mở ra, phong cảnh bên ngoài thật tươi đẹp biết bao.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, lọt qua rèm cửa màu xanh lam không còn gay gắt nữa, tạo nên chùm sáng dịu nhẹ hắt vào giường. Phùng Hy uể oải mở mắt ra, sau vài giây liền ngồi thẳng dậy. Lật chăn ra xem, ngoài áo khoác ngoài, ngay cả quần dài cũng đang được mặc chỉnh tề trên người, cô khẽ mỉm cười.

Ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn có đặt một cốc sữa, và còn một đóa hoa dành dành trắng, lá xanh mướt. Phùng Hy cầm bông hoa lên, nước vẫn còn đọng trên hoa, hương thơm dìu dịu, cô khẽ xoay bông hoa trên tay, ghé sát vào mũi, mùi hương đó rất giống với nụ cười của Mạnh Thời, nhẹ nhàng mà thiết tha. Cô bưng cốc sữa lên, một cảm giác âm ấm tỏa ra trong lòng bàn tay. Mạnh Thời vừa rời nhà cô cách đây không lâu, anh ở bên cô cả đêm hôm qua ư? Khóe miệng Phùng Hy khẽ nhếch lên. Cô mơ màng đứng dậy, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có mùi thơm của sữa và hoa dành dành bao trùm lấy cô.

Phùng Hy bưng cốc sữa uống rồi chầm chậm bước sang phòng làm việc. Mùi thơm của mực vẫn còn phảng phất đâu đây, trên giấy là một câu trong bài Phong phú của Tống Ngọc(12): “Tạc dạ phong khởi vu thất, địch nhân tâm, tán uất kết, thư hung ức, thủy lục. Mạnh Thời”. Viết liền một mạch, nét bút như nét rồng bay, phết trong chữ “Thời” phóng khoáng vô cùng.

Ngón tay khẽ chạm vào chữ “Thời”, dựa theo từng nét lại viết lại lần nữa, mãi cho đến khi nhắm mắt cũng viết ra được cái chữ quen thuộc đó. Phùng Hy khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mông lung.

Không giây phút nào là cô không cảm nhận được cái tốt của Mạnh Thời, tốt đến mức khiến cô cảm thấy bất an. Sự chu đáo, quan tâm của anh, sự bao dung và dịu dàng của anh đã làm cô cảm động. Dường như cô nhìn thấy được cảnh gió thổi tung rèm cửa, Mạnh Thời chầm chậm mài mực dưới ánh đèn, đưa tay viết chữ. Ánh mắt sáng ngời, nét mặt chăm chú, thần sắc phóng khoáng. Thế nhưng, cô có thể yên tâm để tận hưởng cái tốt của anh ư? Có thực là cô có sức thu hút mạnh mẽ đối với anh đến vậy không? Anh có thể tốt mãi với cô như vậy sao? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, đột nhiên Phùng Hy thấy lòng chua xót, thực sự là cô không tự tin. Kể cả đã gầy trở lại, cô cũng vẫn không thấy tự tin, chỉ có cảm giác muốn đạt được nhưng lại không dám mà thôi.

Lúc này điện thoại di động đổ chuông, cô vội ra nghe máy, vừa nhìn thấy số điện thoại của cơ quan, cô thấy hơi thất vọng. Phùng Hy bình tĩnh trả lời Tiểu Cao: “Chị biết rồi, chị sẽ đến thẳng nhà hàng”.

Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, vội vàng đi tắm, làm vệ sinh cá nhân và trang điểm. Đột nhiên lại nhớ đến lời Phụ Minh Ý tối hôm qua, cô thấy hơi sờ sợ. Lúc này đây nhớ tới ánh mắt và lời nói của Phụ Minh Ý thấy giống như một câu đố, và câu trả lời của nó vẫn luôn ám ảnh Phùng Hy trong tám năm qua. Có âm thanh nào đó đang nhắc nhở cô không có gì phải suy nghĩ, dù sao cũng đã tám năm rồi, thế nhưng hình ảnh Phụ Minh Ý quay ngoắt ra về ở Hàng Châu vẫn khiến cô không thể nào quên.

Về mặt lý trí, Phùng Hy đã quyết định đá Phụ Minh Ý ra khỏi cuộc chơi, quyết không quay đầu, nhưng trên góc độ tình cảm lại bị Phụ Minh Ý kéo trở về tám năm trước. Cô bình tĩnh nghĩ, chấp nhận Mạnh Thời là do khao khát những tình cảm ấm áp và tình yêu mà anh dành cho cô. Lưu luyến với Phụ Minh Ý cũng là vì những tình cảm chân thành khi hai người còn yêu nhau tám năm về trước, nghĩ đến đây bất giác cô cười đau khổ. Những gì mà phụ nữ cần và khao khát hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi, chỉ là muốn được hưởng niềm hạnh phúc được yêu mà thôi.

Một người của quá khứ, một người của hiện tại. Phùng Hy thầm nghĩ, nếu được làm lại một lần thì cô sẽ lựa chọn Mạnh Thời. Hiện tại mới là niềm hạnh phúc đáng được nâng niu trân trọng, quá khứ chỉ là niềm hạnh phúc trong ký ức mà thôi.

Lúc ngồi trên xe taxi, cô nhắn tin cảm ơn Mạnh Thời. Mạnh Thời không trả lời, Phùng Hy nghĩ, chắc chắn là anh đang ngủ bù, nhưng điện thoại di động vẫn bị cô nắm chặt trong tay. Lúc đến nhà hàng, vẫn chưa thấy có tin nhắn trả lời, Phùng Hy nhìn điện thoại di động cười, cô đã có phần để tâm đến Mạnh Thời rồi, tâm trạng chờ đợi tin nhắn này thật mới mẻ làm sao.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng Tứ Hải, một chiếc bàn tròn rộng, các món ăn hấp dẫn, mở ra hai chai Mao Đài mười lăm năm, Phụ Minh Ý và Vương Thiết mỗi người ngồi một bên tổng giám đốc Thái, Phùng Hy và Dương Thành Thượng cũng ngồi hai bên. Mục tiêu rất rõ ràng, hai sếp tiếp tổng giám đốc Thái, còn lại râu ria là để cho Phùng Hy và Dương Thành Thượng lo giải quyết.

Tổng giám đốc Thái ngồi ở phía đối diện hỏi Phùng Hy với vẻ quan tâm: “Tối qua cô Phùng Hy nghỉ ngơi khỏe chứ?”.

Phùng Hy lập tức nở nụ cười trả lời, “Vâng, tửu lượng em kém, ngại với tổng giám đốc Thái quá. Bây giờ vẫn chưa tỉnh rượu đây này, chỉ có thể lấy trà thay rượu để mời tổng giám đốc Thái thôi”.

Cô chỉ muốn uống ít đi, khó khăn lắm mới giảm được cân, tuyệt đối không thể để vì ăn tiệc tiếp khách nhiều mà để béo trở lại. Công việc không bao giờ có thể trở thành toàn bộ cuộc sống của cô. Nghĩ vậy, Phùng Hy liền nở nụ cười tươi tắn trên môi.

Phụ Minh Ý cười cười nhìn cô: “Tổng giám đốc Thái và giám đốc Phùng hợp nhau là tốt nhất, đơn hàng này sẽ để cho giám đốc Phùng toàn quyền phụ trách”.

Tổng giám đốc Thái cười ha ha: “Lần này mua sắm máy móc cũng chiếm một số lượng lớn, vật liệu cũng chiếm một phần ba, nhưng giám đốc Phùng lại là người của bộ phận cơ khí”.

Ý của tổng giám đốc Thái là muốn hỏi xem Phùng Hy có thể ký kết luôn cả mảng vật liệu không. Nghe thấy thế Vương Thiết liền cười nói: “Tổng giám đốc Thái đã nói thế rồi, giám đốc Phùng toàn quyền phụ trách, mảng vật liệu tổng giám đốc Thái không cần phải lo nữa đâu”.

Phùng Hy thấy Vương Thiết nở nụ cười đầy ẩn ý với cô, trong lòng cũng đã hiểu, rồi cô cũng không nén nổi, bèn nhìn sang Phụ Minh Ý, anh cũng liếc cô một cái đầy ẩn ý. Ánh mắt của hai vị tổng giám đốc đều bí ẩn khó hiểu, Dương Thành Thượng đang uống rượu với người của công ty Cừ Giang, lập tức Phùng Hy cảm thấy mình như bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.

Cô đành phải nhấc chén trà lên nói với tổng giám đốc Thái: “Em lấy trà thay rượu để mời tổng giám đốc Thái, chúc cho sự hợp tác của chúng ta vui vẻ tốt đẹp!”.

Chén trà vẫn chưa đặt xuống, điện thoại liền đổ chuông, cô bình thản tắt ngay điện thoại, tiếp tục cười nói. Đợi đến sau khi ăn xong, tiễn đoàn tổng giám đốc Thái về, Vương Thiết cười nói: “Giám đốc Phùng, ngồi xe của tôi về công ty nhé!”.

Trên xe, Phùng Hy nhắn tin lại cho Mạnh Thời, thấy anh nhắn ngay lại là tối cùng nhau đi ăn, trong lòng cô thấy vui vui, nụ cười thấp thoáng trên môi.

Vương Thiết cười hỏi: “Phùng Hy à, trả lời tin nhắn của ai mà cười tươi thế?”.

Phùng Hy đáp: “Của bạn trai em”.

Vương Thiết nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, cười lớn: “Hay quá nhỉ, Phùng Hy, cô nhìn cô xem, gầy đi trông xinh hẳn, còn có bạn trai nữa, lại được ký hợp đồng lớn trị giá trăm triệu tệ, kỳ nghỉ phép vừa rồi ổn quá còn gì”.

Ẩn ý trong lời nói của Vương Thiết là muốn nhắc Phùng Hy phải ghi nhớ công lao của ông. Làm sao Phùng Hy lại không hiểu, cười khúc khích nói: “May mà có sếp tạo điều kiện. Thế nhưng sếp phải giữ bí mật cho em đấy, em mới ly hôn được ba tháng thôi mà, trong công ty nhiều người hay gièm pha”.

“Yên tâm, tôi phải biết chứ. À đúng rồi, cậu Trần Mông vẫn còn đang nhắc chuyện vật liệu, cô định để làm một mình hay nhường cho Trần Mông?”.

Phùng Hy nhanh trí hỏi: “Em không rành lắm mảng vật liệu, mặc dù hợp đồng là để bộ phận cơ khí ký, nhưng với bộ phận vật liệu vẫn là một công ty, ý sếp thế nào ạ?”

Cô tưởng rằng Vương Thiết sẽ bảo cô chia mảng vật liệu ra, không ngờ Vương Thiết lại nói: “Thôi cô làm đi. Về sau bộ phận vật liệu cũng sẽ ký hợp đồng của bộ phận cơ khí, Trần Mông và Dương Thành Thượng bất hòa, chắc là cậu ta sẽ không nhường cho bộ phận cơ khí đâu”.

Phùng Hy “vâng” một tiếng, trong lòng bắt đầu thầm tính xem Vương Thiết muốn đạt được cái gì. Phụ Minh Ý muốn đối phó Vương Thiết, nhưng Vương Thiết không nhúng tay vào mảng vật liệu nữa, không phải mọi tính toán của Phụ Minh Ý đều đổ bể hết sao?

Đang nghĩ thì tin nhắn lại gửi đến, tin nhắn của Phụ Minh Ý, rất ngắn gọn: “Buổi tối điện thoại”.

Phùng Hy lại thở dài, thực sự là anh coi cô như khẩu súng để sử dụng. Nhớ đến ánh mắt của Phụ Minh Ý tối hôm qua, trong lòng lại thấy sợ. Về đến công ty, lúc xuống xe, Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy đây là lần đầu tiên cô làm về vật liệu, nếu giá cả và nhà cung cấp không thạo thì cô có thể tìm tôi”.

Phùng Hy rất hiểu ý.

Ngày trước Vương Thiết và Trần Mông cùng làm vật liệu, được chia tiền từ chỗ Trần Mông. Hiện nay ông ta muốn chặn cả hai đầu, tìm một nhà cung cấp đáng tin cậy, để chia tiền từ chỗ cô, thảo nào ông ta không cần Phùng Hy giao hợp đồng cho Trần Mông. Hợp đồng mua sắm vật liệu mà cô ký, Trần Mông không thể giở trò gì trong hợp đồng, có lợi nhuận cũng không giấu được.

Cô phục Vương Thiết sát đất. Đừng nói đến cô, ngay cả Dương Thành Thượng cũng không thạo mảng vật liệu. Phụ Minh Ý mới chân ướt chân ráo về công ty, cũng không hiểu lắm về giá thép và nhà cung cấp ở thành phố này. Khi thương lượng giá cả ký hợp đồng với tổng giám đốc Thái và tìm nhà cung cấp, cô buộc phải nhờ Vương Thiết giúp.

Lẽ nào Phụ Minh Ý không biết được tình hình này? Lại một câu hỏi nữa hiện lên trong đầu Phùng Hy.

Cô quay về phòng mình với bao suy nghĩ trong đầu. Buổi chiều triệu tập nhân viên trong phòng để soạn thảo văn kiện đấu thầu, còn mình thì ngồi bên máy tính để soạn thảo hợp đồng. Thời gian cả buổi chiều đã trôi qua như vậy. Lúc gần sáu giờ Mạnh Thời gọi điện đến nói đang đứng đợi cô ở dưới, Phùng Hy vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.

Lúc vào thang máy cô lại gặp Phụ Minh Ý, Phùng Hy thấy may vì thấy có không ít đồng nghiệp cùng đứng đợi thang máy, cô bèn lên tiếng chào Phụ Minh Ý rồi ung dung bước vào.

Bước ra khỏi cổng lớn của cơ quan cô liền nhìn thấy Mạnh Thời đang tựa vào cửa chiếc xe taxi cũ của anh. Anh mặc một chiếc áo phông màu xám, quần bò loại vải mỏng, giống như cây bạch dương đang đứng uy nghi trước gió. Phùng Hy bất giác cúi đầu nhìn bộ váy mình đang mặc, trong tích tắc đó, cô vội nghĩ, lẽ nào cô sợ không xứng với anh sao? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu dè dặt, do dự không rảo bước nhanh nữa.

Phụ Minh Ý đứng ở sau lưng cô, đột nhiên khẽ nói một câu: “Không ngờ anh ta lại lái taxi à?”.

Phùng Hy lập tức ngẩng đầu lên cười: “Sao cơ, anh khinh à?”.

Trong mắt Phụ Minh Ý chỉ có vẻ tư lự, nghe giọng cô là anh biết cô đã hiểu lầm, bèn khẽ nói một câu: “Ý anh không phải là như vậy. Ý anh muốn nói là phong độ của anh ta không giống”.

Phùng Hy đã hiểu lầm rồi nên cô không muốn nghe giải thích gì thêm, nói với vẻ mỉa mai: “Công việc chẳng qua chỉ là bát cơm mà thôi, anh ấy làm nghề gì cũng thế thôi, lẽ nào cứ nhất thiết phải ngồi trên ghế của tổng giám đốc thì mới được coi là hùng dũng oai phong?”.

Một nét bực bội hiện thoáng qua trên mặt Phụ Minh Ý, anh cố gắng kìm chế nói: “Em cẩn thận thì hơn”.

Nói rồi anh bỏ đi ngay, lái chiếc xe Audi mà công ty cấp cho anh đi lướt qua. Lúc đi qua chỗ Mạnh Thời, Phụ Minh Ý lạnh lùng nhìn anh, cách bảo vệ Mạnh Thời của Phùng Hy và sự châm chọc của cô dành cho anh đã khiến anh vô cùng chua xót, bực bội. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Thời lái xe taxi, đây hoàn toàn là sự phán đoán trực giác của anh đối với người đàn ông này. Phụ Minh Ý khẽ chửi thầm. Một lát sau, xe đã ra đường lớn, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường, mãi lâu sau, Phụ Minh Ý mới bình tĩnh trở lại.

Mạnh Thời dõi theo bóng xe của Phụ Minh Ý. Anh nghĩ, Phùng Hy không thể tiếp tục ở lại công ty này được nữa, suốt ngày bị sếp của mình theo dõi, dù có muốn tránh cũng chỉ tránh được một hai ngày, không thể tránh mãi được. Lần nào chạm mặt với Phụ Minh Ý, anh đều cảm nhận được một sự đối địch, và sự đối địch này có thể sẽ khiến Phùng Hy bị tổn thương trong công việc. Sự ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, cái ghen của đàn ông có lẽ còn ngông cuồng hơn.

Phùng Hy bước đến bên xe Mạnh Thời cũng không quay đầu lại, điều này khiến cô có phần ngại ngùng.

Ở Hàng Châu, cô nói rõ với Mạnh Thời rằng đây là khu vực có gài mìn, tối qua ở Hoàng Đô, trước khi ra về Phụ Minh Ý còn buông ra một câu rất mờ ám. Ánh mắt Phùng Hy lặng lẽ nhìn xuống, cảm giác muốn rút lui lại bao trùm lấy cô. Cô gọi anh bằng một tiếng rất khẽ.

Lúc này Mạnh Thời mới quay đầu lại, ánh mắt của Phùng Hy đang né tránh, anh khẽ cau mày, một cảm giác khó chịu từ đâu ập tới. Anh cười, mở cửa xe ra nói: “Đừng đứng ngẩn tò te ở cổng công ty em nữa, lên xe đi em!”.

Sau khi rời khỏi công ty Phùng Hy, Mạnh Thời lái xe đến công viên Nam Hồ, hào hứng nói: “Chúng ta đến ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia ở Bán Sơn”.

Công viên Nam Hồ nằm trên khu đất rộng mấy trăm mẫu, trước kia là một vùng đầm lầy, sau này thành phố cải tạo dẫn nước sông vào xây thành hồ. Bên hồ là những kiến trúc phỏng cổ, mọi người đến đây để ăn uống vui chơi, ngay cả ngọn núi vốn là núi hoang bên cạnh công viên cũng được xây thành viên lâm, xung quanh là những quán trà, nhà hàng lớn nhỏ.

Nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia nằm ở sườn núi Bán Sơn, không rộng nhưng rất đông khách. Một phần là do tầm nhìn tuyệt đẹp, một phần là do ông chủ ở đây có món ăn đặc biệt - thịt thỏ rút xương. Thơm ngon đặc biệt, giá cả cũng vừa phải, suất thịt thỏ cho hai người ăn hết bốn mươi tám tệ, tặng thêm ba đĩa rau xanh, cơm ăn thoải mái.

Phùng Hy đã từng đến đây ăn, chỉ cần vào giờ cao điểm, chắc chắn không có chỗ ngồi. Lúc lên núi cô cười, nói: “Bây giờ là bảy giờ, hai chúng ta ít nhất phải xếp hàng đợi đến chín giờ mới có chỗ ngồi”.

Mạnh Thời chỉ cười không nói gì. Đến nơi, quả nhiên thấy các bàn nhìn ra hồ đã kín người, ngoài cửa vẫn còn nhiều thực khách đang ngồi trên ghế trúc để đợi bàn. Phùng Hy khẽ thở dài, nói: “Phải đợi thôi”.

“Đi theo anh”. Mạnh Thời kéo Phùng Hy đi vào trong, đi qua các phòng rồi vào đến sân sau.

Trong sân mọi người đang bận rộn, dưới chân tường có đặt bảy tám chiếc lồng sắt, bên trong toàn là thỏ. Mạnh Thời gọi một tiếng: “Bác Đặng!”.

Phía trong cửa sổ có người lên tiếng thưa. Chỉ trong chốc lát, một người từ cửa bếp đi ra, tầm bốn mươi tuổi, thân hình béo mập. Ngang eo có thắt một chiếc tạp dề dính đầy vết dầu mỡ đen, tay cầm một bát sứ đang ướp gia vị cho thỏ, cười hềnh hệch đáp: “Đặt ở trên sàn rồi, tự vào thôi”.

“Xong việc bác ra uống cốc bia nhé”. Mạnh Thời chào một câu, kéo Phùng Hy đi vào trong.

“Ok! Tôi đã chuẩn bị cho cậu trà Long Tỉnh mới của năm nay rồi đấy, tự pha đi nhé. Bia cũng là loại cậu thích!”, ông Đặng nói thêm một câu rồi lại quay vào bếp.

Phía trong là một cái sân, xây theo kiểu nhà hai tầng phỏng cổ, rõ ràng là nhà của ông Đặng. Trong sân có bày ba bồn đá lớn trồng hoa súng, đúng phía nhìn ra Nam Hồ, có bày một tấm bình phong bốn cánh được điêu khắc hoa văn để ngăn cách, qua bình phong là thấy bàn ghế đã bày sẵn. Mạnh Thời dắt Phùng Hy vào ngồi với vẻ rất thành thạo, cầm phích nước lên pha hai cốc trà.

Gió thổi khiến đám đèn lồng treo trên cao lắc lư, mở nắp cốc ra, hương trà thơm ngát. Phùng Hy hỏi với vẻ tò mò: “Nhà hàng của bạn anh mở hả?”.

Mạnh Thời ngồi trên ghế trúc với vẻ rất thư giãn, nhấp một ngụm trà, nói: “Anh là ân nhân cứu mạng của ông ấy”.

Thấy Phùng Hy không hiểu, Mạnh Thời liền cười đáp: “Anh quen ông ấy trong chợ đồ cổ, thấy ông ấy tính tình thẳng thắn, không nỡ để ông ấy bị lừa. Có một bà già cầm một chiếc lư hương, chiếc lư hương này được gói trong tấm vải, ông ấy tưởng là đồ cổ định mua. Nếu mà mua cái lư hương đó thì làm gì có nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia này. Hôm nay em cũng không được ăn món thỏ rút xương nữa”.

Phùng Hy cười đáp: “Mọi người đều nói những quả lừa này do một nhóm tội phạm có tổ chức gây ra, anh nói ra sự thật như thế không sợ bị trả thù à?”

Mạnh Thời nghiêng đầu tựa vào gần Phùng Hy hơn, làm ra vẻ như người đang kể chuyện, nói một cách bí hiểm: “Em nói đúng rồi đấy, bà già đó không phải đi một mình đâu. Ông Đặng sau khi được anh nhắc nhở liền gầm lớn về phía bà già, kết quả là có bốn, năm gã đàn ông nhảy ra, lúc đó…”

“Lúc đó đã rút ra rồi, không hiểu cái lư hương của bà già đó làm sao mà rơi xuống đất và mất một chân. Bà ta ngồi dưới đất khóc tu tu, nói tôi lấy mất mạng của bà ấy!”. Ông Đặng bê xoong thịt thỏ thơm phức bước tới, cười hềnh hệch tiếp lời: “Mạnh Thời khá thật đấy, chỉ nói một câu mà đã đuổi được đám người đó đi”.

Phùng Hy nhìn Mạnh Thời với vẻ tò mò, anh không nói gì nữa mà quay sang nhìn ông Đặng, chậm rãi chế bát nước chấm cho Phùng Hy. Ông Đặng chùi tay lên tạp dề, nhìn Phùng Hy một lượt từ đầu đến chân, nhưng không đi ngay mà vẫn bám riết lấy Mạnh Thời hỏi: “Trà ngon chứ?”.

Mạnh Thời không đếm xỉa gì đến ông ấy, gắp cho Phùng Hy miếng thịt thỏ vào bát nói: “Em ăn thử đi, đói lả rồi chứ? Ăn thịt thỏ không béo đâu”.

Ông Đặng cười hề hề, mở một chai bia ra rót cho mình và Mạnh Thời, kéo một chiếc ghế trúc ra ngồi xuống. Mạnh Thời giơ cốc thủy tinh lên nói: “Bác Đặng, hôm nay quán đông khách quá nhỉ, bên ngoài vẫn còn khách xếp hàng đợi bàn ăn nữa đó. Tôi mời bác một cốc, không dám giữ bác lâu, công việc làm ăn vẫn là quan trọng”.

Phùng Hy phì cười, chỉ vào Mạnh Thời nói: “Sao anh lại thế chứ? Bác Đặng chỉ cướp lời anh mà anh đã đuổi người ta đi? Lúc mới đến còn bảo nếu có thời gian thì vào uống cốc bia!”.

Mạnh Thời cũng không thấy bực Phùng Hy, quay đầu sang nói với ông Đặng: “Bác Đặng, bác nghe cô gái này nói rồi đấy, bác thấy tôi có phải là hạng người đó không? Nào, bác ngồi xuống uống bia đi. Ngày mai có thời gian tôi sẽ đưa bác đi xem cái bát sứ đời nhà Tống đó”.

Vẻ bất ngờ hiện rõ trong mắt ông Đặng, chỉ còn thiếu nước nhảy lên hoan hô mà thôi. Ông đã hiểu ý Mạnh Thời nói, lập tức đặt cốc xuống nói với Phùng Hy: “Làm sao Mạnh Thời lại có thể hẹp hòi như thế chứ? Không phải cậu ấy tức vì tôi cướp lời cậu ấy đâu, mà là cậu ấy… hết sức hận tôi vì tôi cướp lời của cậu ấy! Ha ha! Thôi hai vị dùng đi nhé, tôi bận chút đã”.

Mạnh Thời cứng họng, Phùng Hy cười ngặt nghẽo. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện thấy Mạnh Thời cũng có lúc giận dữ. Những ngày qua tiếp xúc với anh, điều khiến cô nghi hoặc nhất là cảm thấy Mạnh Thời quá tuyệt vời, và một người quá tuyệt vời luôn khiến cô cảm thấy bất an.

Lúc này đây cô thấy trong mắt Mạnh Thời có chút gì đó ngượng nghịu, cô cười khúc khích, nói: “Không mua chuộc được đúng không? Hóa ra là anh hết sức hận ông Đặng vì ông ấy đã cướp lời anh!”.

Cô ngửa mặt lên cười lớn. Dưới ánh đèn lồng, nụ cười của cô tựa như một đóa hoa đang nở rực rỡ, dường như mọi cảnh vật ở Nam Hồ đều thấm đượm nụ cười của cô.

“Miệng em dính ớt rồi”. Mạnh Thời nhìn cô, đưa tay ra lau khóe miệng cô, tiện đà cúi xuống hôn cô một cái.

Mọi sự giật mình của Phùng Hy đã bị Mạnh Thời nuốt trôi. Phùng Hy mở to mắt, nhìn dãy đèn lồng đỏ lắc lư trong mắt anh, bàn tay anh đã che kín mắt cô, hơi thở ấm áp tỏa ra, đọng lại trên đôi môi. Phùng Hy căng thẳng đến nỗi không biết nên để mặc anh hay đẩy anh ra, nghe thấy tiếng Mạnh Thời khẽ nói: “Đừng từ chối anh…”.

Phùng Hy sững người, tiếng anh đã kề sát bên tai cô, “Nếu em dám đẩy anh ra, anh sẽ cắn đứt cổ em!”

Theo tiềm thức cô liền đẩy anh ra, Mạnh Thời khẽ nâng má cô, khiến cô phải ngửa người ra sau, quả thật là đôi môi anh đã ghé xuống cổ cô. Anh khẽ dùng răng cạ cạ, “Em nói đi, anh có nên cắn một miếng không?”.

Phùng Hy hét lớn: “Đừng!”.

Mạnh Thời cười lớn buông tay ra, dúi đầu cô vào lòng anh: “Chọc xấu được anh mà em vui thế à?”.

Đầu tựa vào ngực anh Phùng Hy cảm nhận được một cảm giác rất an toàn, cô vừa muốn thở dài, vừa muốn cười. Cô không thể phủ nhận sự rung động và khát vọng của mình trong lúc này. Ngẩng mặt lên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mạnh Thời, Phùng Hy liền hỏi anh một câu: “Thực sự là anh không quan tâm đến việc em đã từng ly hôn sao?”.

Nụ cười của Mạnh Thời vụt tắt, ánh mắt sáng ngời, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh quan tâm. Anh thường xuyên tự đặt câu hỏi không hiểu em đã trải qua những gì trong quá khứ, anh luôn có một cảm giác bất lực vì không nắm bắt được những điều này. Em có muốn kể cho anh nghe không?”.

Nụ cười của Phùng Hy cũng dần dần tắt ngấm, cuối cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào anh. Cô thầm nghĩ một cách bi ai rằng, lẽ nào mỗi khi trải qua một mối tình nào đó, cô đều phải kể về quá khứ để xin đối phương thông cảm và bỏ quá cho hay sao?

Nhưng có người đàn ông nào là không thích tìm hiểu? Cô khẽ cúi đầu xuống, lòng thấy do dự vô cùng. Nghĩ tới những điểm tốt của Mạnh Thời, dũng khí muốn có một hạnh phúc mới đã khuyến khích cô cất lời: “Em chỉ hơn người phụ nữ khác một cuộc hôn nhân mà thôi”.

Cái mà anh muốn biết không phải là điều này. Mạnh Thời khẽ thở dài, “Phụ Minh Ý, vị sếp theo em đến tận Hàng Châu khi mà em chưa giảm béo, anh ta không hề đơn giản đối với em”.

Phùng Hy hơi sững người, khẽ lùi một bước về phía sau, nhìn chằm chằm vào Mạnh Thời nghiêm túc nói: “Mạnh Thời, anh nên đi tìm một cô gái trong trắng chưa từng yêu lần nào. Người nào cũng có bí mật riêng của mình, nếu anh cảm thấy em phải báo cáo rõ ràng tất cả những gì thuộc về quá khứ mà em đã trải qua trong hai mươi chín năm qua thì anh mới hài lòng thì chúng ta hãy chỉ làm bạn bình thường của nhau mà thôi”.

Cô đứng cách anh không đến một thước. Ven bờ Nam Hồ sau lưng cô lấp lánh trong ánh đèn, đột nhiên Mạnh Thời cảm thấy cô cách anh rất xa, giống như một cái bóng lơ lửng trong không trung. Sắc mặt anh dần bình tĩnh trở lại, ngọn lửa trong đôi mắt bị đèn lồng chiếu vào vẫn đang bốc cháy rừng rực. Cô từ chối anh như vậy sao? Chỉ là vì anh hỏi về quá khứ của cô? Anh không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn, điều mà anh quan tâm là cô chưa bao giờ tâm sự thật lòng với anh.

Một cảm giác chua chát trào dâng trong lòng Phùng Hy. Đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa kể cho anh nghe những nỗi ấm ức về mặt tình cảm mà cô phải chịu đưng trong mấy năm qua, đây mới là cách làm của người phụ nữ thông minh. Thế nhưng nếu phải dùng sự trút bày tâm sự về quá khứ để đổi lấy sự thông cảm, thương xót của anh thì lòng tự trọng của cô không cho phép. Một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy lại có thể làm mặt lạnh với cô vì hiện giờ cô không bày tỏ nỗi lòng hay sao, thế còn tương lai thì sao? Đột nhiên cô cảm thấy gió tháng năm rất lạnh. Phùng Hy chầm chậm đứng dậy, nói: “Em xin lỗi đã để anh thất vọng. Cảm ơn anh nhiều… Cảm ơn anh đã quan tâm tới em. Em về trước đây, anh đừng nói gì nữa”.

Cô cầm túi xách dứt khoát quay ra. Ngoài cổng tiếng người nói chuyện xôn xao, đi qua khu vực náo nhiệt nhất, bên ngoài là núi và hồ, Phùng Hy sầm mặt xuống, bước chân chắc nịch. Chẳng mấy chốc cô đã xuống tới chân núi, bắt một chiếc taxi ra về.

Tiếng gió ngoài cửa xe thổi vào, cô đưa tay giữ chặt môi, lại sờ thấy nước mắt lăn dài trên gò má. Đột nhiên cô bật cười, vừa nức nở vừa cười. Cô thực sự là lúc đáng khóc thì không khóc, lúc không đáng khóc lại không sao ngăn được. Đôi môi khẽ mở, nụ hôn ấm nồng mềm mại của Mạnh Thời dường như không tồn tại. Cô thật ngốc, còn tưởng rằng thật sự có thể được sở hữu tình yêu một lần nữa.

Mặt hồ dưới chân núi bị đèn chiếu hắt ra những chùm sáng rực rỡ, ngồi giữa lưng chừng núi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh này, nhưng trong lòng lại trào lên một cảm giác lẻ loi. Mạnh Thời uống bia, lặng lẽ ngồi, vẻ mặt nặng trịch có phần bực tức.

Anh chàng Phụ Minh Ý đó là cấm địa trong đáy lòng cô nên không được phép động vào hay sao? Cô có thể thản nhiên đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại đó, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với anh chàng đó hay sao? Mạnh Thời đột nhiên nổi cáu, giơ tay ném ngay chai bia không lên cái cây ở phía đối diện.

“Ấy ấy, nhà tôi không phải là cái bãi rác đâu nhé! Người nào cũng ném chai rượu thế này thì Tiểu Nam Sơn không thể thành khu du lịch được!”. Lúc này ông Đặng đã cởi tạp dề ra và bước vào, tiện thể ngồi ngay xuống chỗ của Phùng Hy. Ông rót một cốc bia cho mình, huých Mạnh Thời, cười: “Uống với anh trai cốc bia cho bớt giận, con gái giận dỗi là chuyện bình thường, về nhà dỗ dành chút là được”.

Tiếng vỡ của chai bia dường như đã khiến Mạnh Thời bớt giận, anh chạm cốc với ông Đặng, nói: “Lát nữa phiền bác cho người thu dọn hộ mảnh vỡ nhé. Xin lỗi bác”.

Ông Đặng vỗ vỗ vai anh với vẻ thoải mái, cười nói: “Chuyện vặt, cậu không đập hết nhà tôi là được”.

Mạnh Thời nghiêng đầu cười: “Nếu như tôi đập hết thì sao?”

Ông Đặng chớp mắt nói: “Cậu không làm thế đâu. Cậu không biết giới đồ cổ tặng cậu danh hiệu con hồ ly điềm đạm à?”.

“Sao lại thế? Hôm nay kể cả tôi có say, làm một thằng lưu manh không có văn hóa cũng là điều bình thường!”. Mạnh Thời nhớ tới thái độ của anh đối với Phùng Hy rất tốt, câu đối nhị thập ngũ hiếu đều đã bày ra rồi. Anh đã quá chiều cô, đến mức không còn giống bản thân anh nữa.

Nghe thấy ông Đặng nói vậy Mạnh Thời liền thấy bực. Điềm đạm? Nghe là muốn nổi cáu. Vừa nãy anh muốn kéo cô lại để nói cho ra nhẽ, nhưng lại sợ mình nổi cáu làm hỏng hết mọi việc, đành phải trân trân nhìn cô bỏ đi. Khó khăn lắm chuyện giữa cô và anh mới có chút tiến triển, giờ lại quay về con số không. Hiện tại anh chỉ thấy Phùng Hy như con ốc sên, khẽ chạm là rụt sâu vào trong vỏ.

Ông Đặng phì cười, nói: “Người anh em à, đối với phụ nữ, có những lúc làm quân tử lại không bằng làm lưu manh đâu. Cậu quan tâm quá cũng không được đâu!”.

Câu nói của ông Đặng đã khiến Mạnh Thời bừng tỉnh. Anh sững người rồi thở dài: “Bác Đặng, tôi coi bác như anh trai nên tôi cũng không khách khí nữa. Bác thử xem xem, tại sao tôi lại mê mẩn một người phụ nữ đã từng ly hôn đến vậy?”.

Ông Đặng không thích nghe những chuyện này, ông gắp một miếng thịt thỏ, vừa nhai vừa nói: “Chú ý cách nói năng của cậu. Cô ấy đã từng ly hôn, cậu mê cô ấy, lẽ nào cô ấy phải tự cảm thấy mình kém cỏi hơn cậu hay sao? Tôi thấy cô gái vừa nãy rất được đấy, kể cả cô ấy đã từng ly hôn, nhưng khí chất lại khá hơn rất nhiều so với mấy cô gái chưa từng lấy chồng? Có phải cậu nhắc đến chuyện buồn của cô ấy không?”.

Mạnh Thời phân bua: “Ý tôi không phải là như thế, tôi chỉ muốn cô ấy kể cho tôi biết, đừng giấu diếm làm gì”.

“Ai muốn suốt ngày kể chuyện buồn của mình cho người khác nghe?”.

“Tôi không phải là người khác!”.

Ông Đặng lại rót đầy bia cho Mạnh Thời, nói: “Chính vì cậu không phải là người khác nên cậu càng không nên nhắc đến những chuyện đó. Có những việc không thể bày ra hai năm rõ mười để phân tích. Cậu muốn biết cái gì? Tại sao cô ấy lại ly hôn? Ly hôn là lỗi của ai, ai bảo cậu không quen cô ấy trước khi cô ấy kết hôn. Điều quan trọng nhất là hiện tại cậu và cô ấy có thể tiếp tục yêu nhau được không?”.

Mạnh Thời đang định nói không phải vì anh nhắc đến chủ đề ly hôn mà làm cho Phùng Hy giận bỏ đi, nhưng nghe thấy câu cuối cùng của ông Đặng, mắt anh liền sáng lên. Anh ngửa đầu uống hết bia, cười với ông Đặng: “Ngày mai đi xem chiếc bát cổ đó nhé, thôi tôi đi đây. Phụ nữ mà để giận qua đêm là khó dỗ lắm”.

Ông Đặng cười ha ha, nói: “Đi đi, quỳ xuống tấm phản vò quần áo mà năn nỉ, được tha hãy đứng dậy”.

Mạnh Thời rảo bước ra ngoài, quay đầu cười nói: “Nghe bà chị nói, kể từ khi có máy giặt, nhà tiếc không nỡ vứt đi tấm phản vò quần áo, và nó đã thành đồ chuyên dụng của ông anh rồi”.

Lúc ra ngoài cổng, hành lang bên ngoài vẫn đang đông khách. Mạnh Thời nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh, liền quay đầu nhìn lại, thì thấy Giang Du San đứng dậy, hào hứng vẫy tay gọi anh. Mạnh Thời vội nhìn về phía Giang Du San, thấy mọi người xung quanh đều không phải là người quen, mới mỉm cười bước về phía đó, nói: “Trùng hợp quá”.

Giang Du San như mũi tên lao ngay tới, túm lấy cánh tay anh: “Anh Mạnh Thời, cuối cùng thì anh đã về rồi, hôm nay mẹ anh còn nhắc đến anh đấy!”.

Mạnh Thời thờ ơ gạt tay cô ra nói: “Anh cũng vừa mới về. Tối nay còn có chút việc làm ăn phải đàm phán, anh về trước nhé, em cứ ăn đi”.

Giang Du San sắc mặt hồng hào, trông rất yêu kiều. Ánh mắt cô thoáng lên một vẻ thất vọng, không tin Mạnh Thời mới về. Cô đã quen với việc Mạnh Thời lẩn tránh cô, vì thế cũng không để tâm. Cô tin rằng có công mài sắt có ngày nên kim, không nỗ lực đến tận cùng, cô quyết không bỏ cuộc.

Nghĩ đến đây, Giang Du San mỉm cười nói: “Anh Mạnh Thời, lần này anh đi Việt Nam tham gia cuộc đua việt dã có giành được giải gì không? Em rất muốn nói chuyện với anh. Nhưng tối nay em phải đi chiêu đãi khách hàng nên không đi được. Điện thoại di động của anh gọi không được, anh cho em số, có gì em sẽ gọi cho anh”.

Mạnh Thời nhếch cặp lông mày lên, cười nói: “Anh về rồi, điện thoại đã gọi được rồi. Em bận đi nhé, anh còn có việc cái đã”. Mạnh Thời mỉm cười gật đầu, không hề tỏ ra lưu luyến.

Trần Mông tuổi còn trẻ mà đã được lên làm giám đốc bộ phận vật liệu, lúc ký hợp đồng thì luồn cúi xun xoe, lúc tìm nhà cung cấp lại lên mặt ta đây. Giang Du San là nhà cung cấp thép, nên quan hệ rất tốt với anh ta. Trần Mông thấy Giang Du San xinh xắn phóng khoáng, làm việc đến nơi đến chốn nên rất có thiện cảm. Nhìn thấy thái độ của Giang Du San đối với Mạnh Thời, Trần Mông có phần ghen. Anh ta nhìn Mạnh Thời thấy rất quen, nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra. Trần Mông bê cốc bia lên cười: “Du San, anh bạn em làm nghề lái taxi à?”.

Giang Du San hậm hực ngồi xuống, nghe thấy Trần Mông nói vậy, đôi mắt bồ câu liền trợn tròn: “Anh nói gì vậy? Sao anh ấy có thể lái taxi được chứ?”.

“Hôm nay anh ta lái chiếc taxi đến cơ quan anh để chở khách!”. Trần Mông nói với giọng quả quyết, rồi cười với vẻ coi thường, “Anh tận mắt nhìn thấy còn sai à? Đúng là xe taxi mà. Anh còn nhìn thấy Phùng Hy - giám đốc bộ phận cơ khí của công ty anh lên xe anh ta mà”.

Giang Du San vô cùng khó hiểu, tại sao Mạnh Thời lại có thể lái taxi ? Không phải anh đang mở công ty đó sao? Lẽ nào không đủ tiền? Cô cố nén sự nghi hoặc, cười nói: “Nghe nói công ty của các anh hiện nay các bộ phận tự ký kết hợp đồng à? Thế thì bọn em phải đi làm quen với từng bộ phận rồi. Giám đốc Trần, nghe nói gần đây công ty Cừ Giang có một hợp đồng thép, chính là phòng cơ khí của các anh ký hợp đồng đúng không?”.

Trần Mông cười ha ha đáp: “Không có nhà cung cấp quen biết, không nắm được giá cả thị trường, bộ phận cơ khí đã ký rồi, lại còn phải chắp tay nhượng lại à? Nhưng lần này đơn đặt hàng của Cừ Giang anh không động chạm. À, chính là cô Phùng Hy mà anh vừa nói với em đó, Cừ Giang để cô ta phụ trách”.

Một người phụ nữ có thể khiến Mạnh Thời phải đón sau khi hết giờ làm việc? Trực giác của Giang Du San đã mách bảo với cô như vậy. Cô cười tươi như hoa, rót đầy bia cho Trần Mông: “Từ xưa tới nay mọi cuộc hợp tác với giám đốc Trần đều rất thành công. Mặc dù giám đốc Trần không động gì đến đơn đặt hàng của Cừ Giang, nhưng chắc chắn anh phải giúp em một việc là đưa em đi gặp giám đốc Phùng Hy được không?”.

Ánh mắt Trần Mông thoáng lên vẻ ranh mãnh, nâng cốc bia lên nói: “Không vấn đề gì cả, tuy nhiên, tốt nhất là em phải nói trước với phó tổng giám đốc Vương đã”.

Chiếc xe taxi cũ của Mạnh Thời trông rất nổi bật khi đỗ giữa đám xe hơi hạng sang, hạng vừa và hạng quèn, chẳng phải mất công nhiều anh đã tìm ngay ra. Anh thấy may vì mình uống chưa nhiều, lái xe đi tìm Phùng Hy chắc không có vấn đề gì. Gần đến nơi, anh nhìn thấy bóng một người đang cúi đầu đi đi lại lại gần xe anh, bèn sững người.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Phùng Hy đang khoanh tay trước ngực đi đi lại lại bên chiếc xe. Bóng cô dài lênh khênh dưới ánh đèn, không nhìn rõ mặt cô. Cô lấy chân đá một hòn đá, từ đầu này đá sang đầu kia rồi lại quay lại.

Hòn đá cứ lăn đi lăn lại như vậy, lăn đi lăn lại trên tim anh, giống như bàn tay nhỏ trên phím đàn organ, dạo lên một khúc hát du dương.

Mạnh Thời thấy lòng hơi chua xót, ngay lập tức máu lại sục sôi.

Anh giống như một chú báo nhẹ nhàng tiến lại gần cô, trong lúc Phùng Hy giật mình ngẩng đầu, bèn dịu dàng hỏi: “Tại sao em lại quay lại?”.

Trong tích tắc nhìn thấy anh, mọi dũng khí của Phùng Hy đều bay mất tăm. Ánh mắt cô mông lung, ấp úng không biết trả lời ra sao. Cô đi đến nửa đường thì không nghĩ được ra tại sao mình lại vội vàng bỏ chạy như vậy, thế rồi liền bảo lái xe quay đầu lại.

Cô cảm thấy cô có thể nói một cách hùng hồn với Mạnh Thời rằng, cô không thích nói những chuyện đã thuộc về quá khứ, cô cảm thấy cô có thể thẳng thắn nói với anh rằng, người mà anh quen là Phùng Hy của hiện tại, quá khứ là quá khứ của một mình cô, không thể mang về hiện tại của cô, cô có thể hất hàm và nói với Mạnh Thời một cách kiêu ngạo rằng, “Em đã từng ly hôn, trước đó em cũng đã từng yêu, em không làm gì sai trái cả!”.

Đứng bên xe của Mạnh Thời, đột nhiên cô thấy bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ không cần phải nói gì cả, về nhà là xong, có thể như thế sẽ khiến Mạnh Thời bình tĩnh, để mình có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Thế nhưng vô số chiếc taxi đi lướt qua cô, chỉ cần cô vẫy tay là có thể chấm dứt được những suy nghĩ này, nhưng cánh tay cô lại không giơ lên được, bước chân đi từ đầu xe đến cuối xe, đi lại một hồi lâu. Cô tự hỏi mình rằng, tại cô bực quá nên mới quay lại hay tại vì cô không nỡ bỏ anh mà về?

Phùng Hy nhớ lại buổi đầu gặp gỡ với Mạnh Thời, nhớ lại anh đã uống rượu cùng cô, nhớ đến cú đấm Điền Đại Vĩ của anh, nhớ đến việc anh mất bao công sức để giúp cô giảm béo, giúp cô tìm lại sự tự tin, nhớ đến lần anh đưa cô đến chợ bán buôn để mua sắm quần áo, nhớ đến nụ hôn nồng ấm ban nãy của anh.

Thời gian được ở bên Mạnh Thời tựa như đóa hoa dành dành trắng ngần trong ánh ban mai, hương thơm dìu dịu khiến cô ngất ngây. Đây là cuộc sống mà cô mong chờ từ lâu - bếp ăn buổi sớm tỏa ra mùi thơm của sữa, tin tức buổi sáng vang lên bên tai, họ tự thu dọn đồ đạc của mình đi làm, mong chờ sau một ngày làm việc lại được gần gũi bên nhau và trải qua một đêm ấm cúng. Cô vừa đá viên đá vừa suy nghĩ liên miên, bản thân cô không muốn từ bỏ hy vọng về cuộc sống mới vừa mới bắt đầu này.

Lúc này đây anh đang đứng trước mặt cô, che khuất ánh đèn, đôi mắt sáng ngời khiến cô không dám nhìn thẳng. Mạnh Thời vẫn không định tha cho cô, anh tiến thêm bước nữa hỏi: “Tại sao em lại quay lại?”.

“Em muốn biết rốt cục là anh đã nói câu gì mà khiến bà cụ và đám người đó chạy mất!”. Nói xong câu này cô chỉ muốn đâm đầu vào tường.

Mạnh Thời cố nín cười, chậm rãi nói: “Anh nói với bà cụ rằng, trước đây có hai lần cháu đã cho bà tiền và bảo với bà đừng đi lừa người khác nữa. Bà nói rằng cháu là người tốt, trong trụ sở công an vẫn còn hồ sơ đấy, bà có đi một chuyến nữa không? Có thật em quay lại là vì muốn biết điều này không?”.

Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Vâng, em chỉ muốn biết điều đó”.

Mạnh Thời cười, vẫn chưa buông tha cho cô: “Anh biết rõ là em nói dối, em tưởng rằng có thể lừa được anh ư? Tại sao em quay lại?”.

Đây là lần thứ ba anh vặn hỏi cô tại sao quay lại. Phùng Hy quay đầu ra chỗ khác, không nói gì thêm nữa. Tự nhiên cô thấy oán hận anh, oán hận vì anh ép cô như thế. Cô thầm nghĩ một cách vô cùng đau khổ, đáng lẽ cô không nên quay về, để bây giờ bị Mạnh Thời căn vặn, thật đáng đời.

Vẻ mặt cô để lộ rõ vẻ khó xử, bướng bỉnh nhưng xinh đẹp, ngực cô hơi phập phồng. Đột nhiên mắt cô liếc về phía một chiếc taxi đang đi tới, Phùng Hy lập tức giơ tay. Cô không thể ngờ rằng sau khi gặp Mạnh Thời lại rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng đến vậy, những lời hùng dũng oai phong đã chuẩn bị từ lúc đầu đều biến thành trò cười.

Bàn tay rơi vào lòng bàn tay của Mạnh Thời, anh nắm chặt lấy, kéo cô ra phía sau xe, ghì mạnh xuống hôn cô. Hơi thở và cái ôm của anh khiến Phùng Hy nhớ tới cái ôm của cha hồi nhỏ. Có lần đi chợ đêm bị lạc đường, cô đứng ở giữa đường khóc lớn. Cha cô liền chui vào giữa mọi người và cũng ôm chặt cô như bây giờ, rồi ông gọi tên cô để dỗ cô nín, thề sẽ không bao giờ để cô lạc nữa. Vòng tay của người cha tối hôm đó khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Phùng Hy khẽ dịch chuyển bàn tay, ngần ngừ một lát rồi ôm lấy eo Mạnh Thời. Lúc này đây một chiếc xe từ xa đi tới, ánh đèn xe lướt nhanh qua hai người. Phùng Hy dụi đầu vào ngực Mạnh Thời, khiến anh phải bật cười: “Dù có trốn nữa thì người ta vẫn nhìn thôi!”.

Phùng Hy khẽ đấm Mạnh Thời, nạt: “Còn nói nữa à! Để người ta nhìn hay ho gì đâu!”

Mạnh Thời mỉm cười nhìn cô, lấy ngón tay làm lược, hất đám tóc mái đang rủ xuống của cô lên, khẽ nói, “Anh không nên hỏi em như thế, anh xin lỗi”.

Phùng Hy chớp chớp mắt. Mạnh Thời ôm cô vào lòng, nói: “Hãy tha thứ cho anh, tại anh ghen tị là không được gặp em trong những năm tháng đẹp nhất của đời em”.

Đôi mắt cô đột nhiên hơi ươn ướt, trong giây phút này đây, câu nói tưởng như không nói ra được lại được nói ra một cách rất tự nhiên. Phùng Hy tựa vào ngực Mạnh Thời nói: “Phụ Minh Ý là bạn trai của em hồi học đại học...”.

Mạnh Thời lấy tay che miệng cô. Anh cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời: “Đay nghiến nhau vì những chuyện trong quá khứ chẳng hay ho gì, phí cả một nồi thịt thỏ rút xương. Em đã đói chưa? Chúng ta đi ăn đồ biển nướng nhé”.

Nụ cười của Mạnh Thời khiến Phùng Hy cảm thấy vui lây, dường như cô cảm thấy trong cuộc sống của cô có một cánh cửa sổ được mở ra, phong cảnh bên ngoài thật tươi đẹp biết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.