“Đại Vĩ! Anh vẫn ngồi chơi cờ à? Bê đồ ăn giúp em!” Linh Tử dứng trong bếp gọi lớn.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Linh Tử bèn bê đồ ăn
vào phòng, nhìn thấy Điền Đại Vĩ như vị sư đang ngồi thiền, thong thả tiếp tục
chơi cờ, lòng bực vô cùng. Cô đặt đĩa thức
ăn lên bàn, xông đến làm lộn xộn bàn cờ, “Chơi gì mà chơi! Ăn cơm thôi!”
Điền Đại Vĩ cau mày, ném mạnh quân cờ trong tay vào hộp
cờ, “Cô làm sao vậy? Cũng chỉ vì không bê thức ăn cho cô sao? Việc có nặng
nhẹ gì đâu mà nổi cáu đến vậy? Bếp núc là việc của đàn bà, đừng nhăn nhó với
tôi!”
Linh Tử không hề chịu thua hét: “Em là vợ của anh,
không phải là osin anh thuê về! Tại sao em lại
phải làm việc nhà một mình mình? Không phải em không có việc bắt anh nuôi! Đều
phải đi làm, tại sao về đến nhà anh lại được ngồi chơi?”
Tiếng cô lanh lảnh, gương mặt tròn trĩnh đỏ rực lên vì
bị chọc giận, trông có phần dữ tợn. Điền
Đại Vĩ chợt nhớ đến Phùng Hy.
Hồi Phùng Hy còn ở nhà, mọi việc được sắp xếp đâu vào
đấy. Tủ lạnh trong nhà không bao giờ để không, về nhà anh
luôn có cơm nóng chờ. Cho dù cô đi tiếp khách ở ngoài phải về muộn, chỉ cần anh
nói ở ngoài ăn chưa no, là cô liền vào ngay bếp nấu cho anh bát mì hoặc đập quả
trứng vào rang cơm nguội cho anh.
Thấy Điền Đại Vĩ đột nhiên không nói gì, ánh mắt lặng
lẽ, cơn giận của Linh Tử cũng nguôi đi. Cô hạ
thấp giọng nói: “Trước khi lấy nhau anh không như thế này.”
Trước khi lấy nhau? Điền Đại Vĩ nhớ đến lúc cùng Linh
Tử đi siêu thị mua đồ, về nhà cùng nấu cơm. Anh thở dài, nói: “Anh chỉ mê chơi
cờ thôi. Ra thôi, ăn cơm.”
Ăn xong cơm, anh chủ động đi rửa bát. Linh Tử dọn dẹp, rồi cô liếc anh khẽ hỏi: “Đại Vĩ, ăn
cơm xong mình đi xem phim nhé?”
Điền Đại Vĩ đang định nói không muốn xem, nhớ đến ngày
trước Phùng Hy cũng đã từng hỏi anh trong sự chờ đợi như thế này, lòng chùng
xuống, đáp: “Ừ, anh mà ngủ thiếp đi thì đừng trách anh đấy!”
Linh Tử đã vui vẻ trở lại, nhìn anh một cái nói: “Anh
xem với em là được rồi, đừng có suốt ngày nghĩ đến bàn cờ của anh. Em nghe đồng nghiệp nói, ngày mai phố cổ Lan Khê có
biểu diễn mùa sư tử dân tộc, ngày mai là ngày nghỉ, mình đi xem cho vui nhé?”
Là ngày mai ư? Điền Đại Vĩ nhớ đến hôm nay cục trưởng
hào hứng nói đã nhận được thiếp mời. Ngày mai nhà họ Mạnh sẽ đón con dâu. Chiếc
đĩa trong tay anh cầm không chắc, suýt thì rơi vào chậy rửa. Anh cúi đầu rửa,
lầm bầm: “Có gì hay mà xem? Ngày mai về nhà bố mẹ ăn cơm.”
Linh Tử thất vọng “Vâng” một tiếng, lẩm bẩm: “Mãi mới
có ngày nghỉ cuối tuần, tại sao lại đến nhà anh hả?”
“Cuối tuần về nhà thăm bố mẹ là điều bình thường, hay
là về nhà em?”Điền Đại Vĩ đặt đĩa sag một bên, đóng vòi nước lại, ra khỏi bếp
như không có chuyện gì.
Anh nhìn quân cờ trong tay, nhớ đến những lời Mạnh
Thụy Thành đã từng nói với anh, hứ một tiếng, vứt cờ xuống, bật ti vi lên xem.
Đêm đến, Điền Đại Vĩ bần thần không sao ngủ được, lại
ngồi dậy ra phòng khách xem đĩa. Anh
ngồi trong góc tối trên ghế sofa, sờ lên mặt vải thô ráp của ghế sofa. Đồ đạc
trong nhà chưa thay đổi gì, Linh Tử cũng muốn thay, bị anh nói một câu “Vẫn còn
khá mới, thay cho lãng phí” nên thôi. Anh nhớ lại hồi Phùng Hy lên tổng công
ty, anh ở nhà một mình cũng thấy vui. Tại sao bây giờ lại cảm thấy trống trải
như vậy? Gió đầu thu thổi tới, rèm cửa bị thổi phồng lên một góc. Ánh sáng lờ
mờ hắt xuống bồn thủy vu trên cửa sổ. Bồn thủy tinh trong suốt, rễ trắng ngần,
lá xanh mướt trải rộng. Điền Đại Vĩ ngắm một lát, bất giác lại nhớ đến lời Linh
Tử.
Không phải trước đây cô cũng đã từng mong đợi hạnh
phúc ngọt ngào của hai người đó sao? Điền
Đại Vĩ tắt ti vi, lại quay về phòng ngủ, nằm xuống ôm Linh Tử. Cô co người rúc
vào lòng anh, anh cảm thấy lồng ngực nóng hổi, Điền Đại Vĩ cô đơn nghĩ, có thể,
thế này sẽ không trống vắng nữa.