Cuộc sống không bỏ rơi cô, cô cũng không từ bỏ hy
vọng. Có thể trong những tháng ngày sắp tới, cô và Mạnh Thời cũng sẽ giống như
bao đôi vợ chồng khác có tranh cãi giận hờn, nhưng ai chẳng phải gắn bó với
những điều nhỏ nhặt ấy? Hay nói cách khác, cuộc sống được tạo bởi chính những
chuyện nhỏ nhặt.
Minh
Ý, em đã gửi đơn xin từ chức đến văn phòng, mong anh ký tên phê chuẩn. Giấy tờ
ở công ty em đã sắp xếp gọn gàng rồi, không cần có mặt em cũng có thể bàn giao
công việc thuận lợi. Em sẽ không đến nữa.
Quãng
thời gian tám năm đã trôi qua rất nhanh. Những ký ức đẹp đó sẽ mãi mãi được cất
giữ trong ký ức của em. Năm xưa chắc chắn anh phải có nỗi khổ riêng của mình.
Một người đàn ông đã từng yêu em như vậy, không ở trong hoàn cảnh khó khăn
nhất, sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà không nói một lời. Em không muốn nghe, là
vì em cảm thấy không cần thiết. Cho dù em thông cảm với anh, tha thứ cho anh
đến đâu thì chúng ta cũng không thể quay trở lại ngày xưa được nữa.
Cuộc
sống đã khiến em trở nên hiện thực. Tuy nhiên, mặc dù biết rõ những khó khăn
của một người phụ nữ đã từng ly hôn, nhưng em vẫn từ bỏ công việc lương cao
này, từ bỏ anh. Em tự tha thứ cho mình lần không lý trí này. Em vẫn sẽ cố gắng
kiếm tiền, cố gưansg sống.
Giống
như anh, giống như Mạnh Thời, đều đã cho em tình yêu. Em không muốn vì điều
kiện thực tế mà lấy anh, không muốn nhận lời đi theo anh chỉ vì một cuộc sống
không phải lo cơm áo gạo tiền. Tình yêu và sự chận thành mà anh cần em đã không
thể trao.
Tạm
biệt anh!
Phùng
Hy
Lá thư này trên tay Phụ Minh Ý từ từ rơi xuống. Anh
xót xa nghĩ, thực sự là cô muốn tách khỏi quỹ đạo cuộc sống của anh rồi. Anh
rút một lá thư khác trong ngăn kéo ra. Đây là lá thư anh chuẩn bị gửi cho Phùng
Hy, hiện giờ đã không còn cần thiết nữa.
Trong đầu anh hiện lên nội dung lá thư, nụ cười nở
trên môi. Ngay từ lúc anh nhắn tin thông báo với nhà họ Mạnh đã ngã giá, anh đã
từ bỏ cuộc tranh giành với Mạnh Thời rồi.
“Anh chỉ muốn em hạnh phúc. Giang Du San cũng sẽ không
muốn xen vào giữa em và Mạnh Thời nữa.” Phụ Minh Ý khẽ nói, bật bật lên đốt lá
thư anh định gửi cho Phùng Hy.
Cuộc trùng phùng sau tám năm khiến anh lấy hết can đảm
muốn đem lại hạnh phúc cho cô, nhưng cô đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình,
mặc cho anh tìm đủ mọi cách níu kéo, nhưng vẫn không thể giành lại được trái
tim cô.
Anh đã thua trước sự kiên trì của cô, cũng thua trước
sự tính toán kỹ càng của Mạnh Thụy Thành. Người vợ quá cố của anh đã dùng cổ
phần của mình và tình cảm trong những năm tháng cuối đời để đổi lấy lời hứa
trung thành với nhà họ Dương của anh. Anh không thể phản bội di chúc của cô ấy.
Một cuộc hôn nhân đến một cách ép buộc đã khiến anh
phản bội tình yêu. Anh không thể tiếp tục phản bội lại ân nghĩa một lần nữa. Để
giữ vững quyền nắm giữ cổ phần của nhà họ Dương đối với công ty, anh buộc phải
hợp tác với Mạnh Thụy Thành. Anh cũng đã từng nghĩ, vì Phùng Hy mà từ bỏ những
điều này, nhưng sự từ chối của cô đã khiến anh quyết tâm hơn.
Hiện giờ, anh tin là cô sẽ sống hạnh phúc, cho dù cô
có tình yêu hay không.
Phụ Minh Ý thu dọn phòng làm việc, gọi Dương Thành
Thượng đến bàn giao. Anh cười khà khà nói: “Giám đốc Dương, từ nay công việc ở
đây phải dựa vào anh rồi.”
Vương Thiết bị điều đi nơi khác, Dương Thành Thượng
cũng đã mừng lắm rồi. Sự đề bạt đúng lúc của Phụ Minh Ý khiến ông cảm kích muôn
phần. Ông cười gật đầu, không nén nổi tò mò hỏi: “Có thật là Ph ùng Hy không
quay lại nữa không?”
“Không quay lại nữa. Cô ấy có chỗ tốt khác rồi. Yên
tâm, cô ấy không bao giờ quên anh là người thầy dẫn cô ấy vào nghề đâu.”
Đúng lúc Tiểu Hoàng ở văn phòng cầm tờ đơn xin từ chức
của Phùng Hy vào. Phụ Minh Ý cười nói: “Đây là lần cuối cùng tôi thực hiện
quyền của tổng giám đốc”. Rồi anh đưa bút viết hai chữ “Đồng ý” như rồng bay
phượng múa lên tờ đơn.
Một người phụ nữ mặc quần bò, áo phông cộc tay từ trên
xe bus đi xuống. Cô kéo va ly ra khỏi hòm chứa đồ, vai đeo ba lô, cùng với
những hành khách khác ra khỏi bến xe.
Bến xe bus của huyện lỵ vô cùng nhộn nhịp, hành khách
qua lại, người rao bán hoa quả, lạc và những thứ đồ ăn vặt khác, người đeo gùi
trúc, một cảm giác thân thiết nhen nhói trong lòng. Phùng Hy nhìn huyện lỵ ồn
ào lộn xộn với vẻ hài lòng, vẫy một chiếc xe ôm hỏi giá.
“Bảy tệ!”
“Anh tưởng tôi là người nơi khác à? Năm tệ, đi không?”
Phùng Hy hỏi bằng giọng vùng này nhưng đã có phần lai lai.
Ông xe ôm cười: “Đúng là người ở đây thật, đi!”
Gió thổi tới xóa hết cái nóng nực đang bao trùm lấy
cô, Phùng Hy nhìn xung quanh, trong cái quen thuộc lại có vài phần xa lạ. Một
năm không về, huyện lỵ không có gì thay đổi. Những nơi đi qua, những cửa hàng
ăn nhỏ mà cô quen ngay cả biển hiệu cũng không thay. Thành phố bên ngoài thay
đổi từng ngày, nhưng huyện lỵ nhỏ vẫn giữ nguyên như xưa.
Có lẽ đây là mái nhà trong tâm hồn cô, mười năm đi xa,
trong tiềm thức cô luôn mong rằng nó mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Đến khu ký túc xá của công an huyện, Phùng Hy trả tiền
xe, ông chủ xe ôm nhiệt tình giúp cô nhấc va ly xuống rồi nổ máy đi ngay. Cô
không hề ngần ngại rảo bước về nhà. Cho dù giận cô đến đâu, cha mẹ cũng vẫn sẽ
chào đón cô, tha thứ cho cô. Đây mới là cảm giác của mái nhà.
Người ra mở cửa là mẹ Phùng Hy. Bà nhìn cô bằng ánh
mắt bất ngờ và vui mừng, đón lấy ba lô của cô lớn tiếng trách: “Sao không gọi
điện thoại nói trước một tiếng?”
Phùng Hy kéo va ly vào cửa, lầm bầm một câu: “Không
phải cha mẹ tức bỏ về, không thèm quan tâm đến con rồi đó sao, gọi điện thoại
về để ăn chửi à?”
“Con bé này! Mang nhiều đồ về thế, về ở nhà lâu à?
Mạnh Thời vừa đi thì con lại về, cậu ấy đến tiền trạm à?”
Phùng Hy há hốc mồm. Mẹ nói gì vậy? Sao giọng bà lại
tỏ ra thân thiết với Mạnh Thời thế nhỉ?
Mẹ Phùng Hy ném ba lô lên ghế sofa, quay ra nói: “Con
đi tắm đi, người toàn mồ hôi. Chưa ăn cơm hả con? Để mẹ đi đun nóng thức ăn cho
con.”
Cô kéo mẹ lại, hỏi: “Cha đi làm hả mẹ?”
“Ừ, để mẹ gọi điện thoại cho cha”.
“Mẹ, sao mẹ lại… Mạnh Thời? Anh ấy đến từ bao giờ
vậy?”
Mẹ Phùng Hy nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Con không
biết à? Cậu ấy giấu con để đến đây à?” Rồi bà thở dài, nhìn cô với vẻ hiền từ
nói: “Lần trước cha mẹ giận quá mất khôn. Mấy hôm trước Mạnh Thời có đến, cha
mẹ đã biết hết rồi! Hy Hy, cha mẹ sai rồi. Mau đi tắm đi đã, cha con sợ con vẫn
còn giận, nên bảo không gọi điện thoại cho con, đợi được nghỉ sẽ lên tỉnh tìm
con.”
Mấy hôm trước ư? Lúc cô đang ở trong trại giam ư?
Phùng Hy không biết nên biết buồn hay nên vui. Cô lại một lần nữa gọi điện cho
Mạnh Thời, vẫn tắt máy. Lòng cô cảm thấy nặng trĩu. Cô chậm rãi cầm khăn tắm đi
tắm. Nước ấm xả xuống người cô, cô nhắm mắt lại nghĩ, lần này sẽ phải nói gì
với cha mẹ đây?
Cô không đến công ty mà gửi đơn từ chức qua đường
chuyển phát nhanh. Ở công ty cũng không có đồ đạc gì mà cô muốn mang về, mặc
cho họ xử lý thế nào thì xử lý. Những món đồ nhỏ và đám bồn cảnh nhỏ đó cô cũng
không mang về, cô nghĩ, Mạnh Thời thích những thứ này thì để lại cho anh. Cô đã
thay số điện thoại mới vì không muốn Phụ Minh Ý làm phiền. Một mình quay về
huyện lỵ, cô muốn nói chuyện với cha mẹ, nghỉ ngơi một thời gian rồi sẽ đi tìm
việc.
Mạnh Thời đã đến nhà cô, Phùng Hy không biết anh đã
tìm đến đây bằng cách nào. Nhưng cô nghĩ, từ giờ Mạnh Thời sẽ không xuất hiện
nữa. Anh đến được nhà cô, cô đã thấy thỏa nguyện lắm rồi.
Anh yêu cô, mặc dù họ không đến được với nhau. Cô cũng
yêu anh, mặc dù cô nói cô sẽ mãi mãi không bao giờ chủ động đi tìm anh.
Thay bộ váy ngủ rộng bằng cotton, Phùng Hy ngồi bên
bàn ăn tự nhiên cảm thấy không muốn ăn. Cô gắp vài miếng thức ăn, thấy ngấy vô
cùng, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt yêu thương của mẹ.
“Sao mẹ lại nhìn con như vậy? Có phải con gầy đi rồi
vẫn xinh như hồi xưa không?” Phùng Hy nói đùa. Cô quyết định không để cha mẹ
phải lo cho chuyện của cô nữa. Điều này đồng nghĩa với việc cùng lắm cô chỉ được
ở nhà vài ngày rồi phải đi ngay.
“Hy Hy, Mạnh Thời rất tốt. Ly hôn cũng không có gì là
ghê gớm, mẹ chỉ thương con thôi, biết thế này từ sớm thì chia tay sớm đi còn
hơn, hai năm đó lỡ dở cho con ra.” Mẹ Phùng Hy thở dài nói.
Phùng Hy cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Anh ấy đến nói
những gì hả mẹ? Sao mà cha mẹ thích anh ấy nhanh thế, không ngờ anh ấy lại giấu
con đến!”
“Cha con nhìn thấy cậu ấy là lại nổi cơn bực. Mạnh
Thời rất thành khẩn, kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe. Cha con rất hối hận.
Lúc cha mẹ ngồi đợi trên xe buýt về đây đã thấy hối hận rồi. Con cũng thật là,
chuyện lớn như thế mà cũng không nói với cha mẹ một tiếng. Con cũng biết là nhà
ta không bao giờ chịu nổi những chuyện mờ ám xấu xa đó. Chuyện của con và Phụ
Minh Ý cha mẹ lại biết rõ. Nếu nói ra sớm thì đâu có chuyện hiểu lầm như vậy.”
“Cha mẹ có tin con đâu, con biết làm thế nào” Phùng Hy
trách một câu.
Mẹ cô vuốt tóc cô nói: “Không phải không chụ tin con,
con thử nghĩ xem, nghe thấy tin con ly hôn, cha và mẹ đầu óc muốn nổ tung, lại
nhìn thấy hình ảnh của con và Phụ Minh Ý, làm sao mà tin được? Đứa con gái ở
nhà Điền Đại Vĩ lại luôn mồm nói xấu con, mẹ và cha không dám ngẩng mặt lên,
đợi con mãi mà không thấy con đến. Đến khi con xuất hiện, lại đi cùng với anh
chàng lạ mặt khác. Chẳng khác gì những điều mà bồ của Điền Đại Vĩ nói, con có
những mối quan hệ lằng nhằng ở bên ngoài. Từ nay về sau có chuyện gì, con cũng
đừng giấu nhà, cho dù là ly hôn, cha mẹ cũng vẫn thương con.”
Những lời mẹ nói khiến Phùng Hy vô cùng choa xót. Hiện
giờ họ lại tưởng rằng cô đã tìm được chỗ dựa, tin lời Mạnh Thời, yên tâm rồi,
nhưng sau khi để họ yên tâm Mạnh Thời đã biến mất. Cô biết ăn nói như thế nào
với họ? Cho dù thế nào cô cũng không thể để họ phải lo lắng nữa.
Phùng Hy cười nói: “Con biết nên mới đợi cha mẹ hết
giận rồi mới về nhà. Đợt đó công ty nhiều việc nên không về được. Giờ thì đỡ
hơn rồi, có ba ngày phép nên con về.”
Mẹ Phùng Hy không nghi ngờ gì, thu dọn bát đũa, cười
nói: “Mạnh Thời viết chữ cũng đẹp lắm, cha con rất quý. Ông ấy nói với Mạnh
Thời rằng, nhìn nét chữ của cậu, chắc không phải là dân xã hội đen. Lúc đó Mạnh
Thời liền sững người. Ha ha, anh chàng này cũng khá đấy.”
Phùng Hy liền cười theo. Cô mang hành lý về phòng, mở
ra lại thu gọn vào một túi nhỏ, nói vọng ra với mẹ: “Mẹ, những đồ khác con
không cần dùng nữa, mang về để ở nhà.”
Chỉ được ở nhà ba ngày, cô không thể để cha mẹ sinh
nghi.
Phùng Hy nhớ lại lúc ngồi trên xe bus say xe, về đến
nhà nhìn thấy đồ ăn lại buồn nôn. Theo phản xạ cô sờ vào bụng, hay là lại có nhỉ?
Ý nghĩ này khiến cô lo lắng. Cô thay quần áo, nói với mẹ rằng đến nhà bạn học,
đi đến hiệu thuốc gần đó mua que thử thai.
Kết quả khiến cô vừa mừng vừa sợ.
Sợ là vì Mạnh Thời đã biến mất, con cô không có cha.
Mừng là vì cảm thấy cuộc sống của cô lại có thêm một tia hy vọng mới, cô không
còn lẻ loi một mình, cô không còn lẻ loi một mình. Cô không hề do dự lựa chọn
sẽ sinh đứa con này. Cô nhớ đến cảnh ngông cuồng ở núi Gác Bút tối hôm đó, cười
hạnh phúc.
Mạnh Thụy Thành đẩy giá sách ra. Phía sau giá sách là
bức tường gỗ giống hệt những bức tường khác trong nhà, bên trên có những ô
vuông được tạo bởi những cây xanh nhỏ. Ông rút ra một chiếc chìa khóa đưa vào
một lỗ nhỏ chỉ to bằng ngón tay và xoay. Bức tường gỗ này để lộ ra một kẽ hở.
Ông đưa tay vào đẩy ra đằng trước, một cánh cửa nhỏ hiện ra. Ông cầm hộp đựng
thức ăn, cúi người đi vào, đóng cửa lại, giá sách lại trở về vị trí ban đầu.
Đằng sau cánh cửa nhỏ là một cầu thang, ông bật đèn
tường cho sáng rồi đi xuống. Phía dưới là một phòng ngầm, sát tường là những
hòm lớn nhỏ chồng lên rất cao. Phía bên kia là một cái giường lò xo, hàng rào
sắt đã rào kín chỗ này, ở giữa có một chiếc bàn, đèn sáng, Mạnh Thời đang cầm
kính phóng đại nhìn đồ vật trong tay.
“Thời, ăn cơm đi.”
Mạnh Thời uể oải ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay ăn gì vậy
cha? Đừng có suốt ngày ăn chay nữa.”
“Mẹ con nấu cá om dưa cho con. Con thích ăn cá om dưa
từ bao giờ vậy?” Mạnh Thụy Thành đặt hộp thức ăn xuống hỏi.
Nụ cười nở ra trên môi Mạnh Thời: “Hy Hy từng nấu cho
con ăn, ăn lại nhớ đến cô ấy.”
Mạnh Thụy Thành cười: “Vẫn chưa từ bỏ hy vọng hả? Hôm
đó không phải con đã nghe thấy hết những lời cô ta nói rồi đó sao? Cô ta sẽ
không đến tìm con nữa đâu.”
Lần trước uống rượu với Hoàng Dục ở Hoàng Đô rồi về
nhà, ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy mình nằm ở đây. Anh không thể ngờ rằng
mình lại bị nhốt trong hầm bí mật của nhà họ Mạnh. Mặc cho anh gào thét chửi
rủa, Mạnh Thụy Thành hạ quyết tâm không thèm đếm xỉa. Nhưng chỉ cách một ngày,
anh đã nghe thấy tiếng của Phùng Hy.
Hầm bí mật được thiết kế rất khéo léo, đường ống nước
trong sân đồng thời thông với cửa thông gió. Anh có thể nghe thấy tiếng người
bên trong, nhưng bên ngoài lại không nghe được động tĩnh gì bên trong. Mạnh
Thời nghe thấy cuộc đối đáp giữa cha và Phùng Hy, tức điên người.
Anh ngồi bên bàn, cười khẩy nói: “Con nghe thấy rồi.
Nhốt con ở đây, tịch thu điện thoại di động của con, cố tình để cô ấy hiểu lầm.
Nói những tấm ảnh đó là do cha chụp, cố tình để chọc giận cô ấy. Nói rằng nhờ
có cha, cô ấy mới được ra khỏi trại giam, ép cô ấy buộc phải lấy tự do để trao
đổi. Cao tay lắm!”
“Nhưng con không thể phủ nhận, trong trái tim cô ấy,
con không quan trọng lắm đâu!”
“Cô ấy là người rất hiện thực, biết đàn ông vẫn có thể
tìm, ngồi nhà đá thì tàn đời rồi. Làm sao cô ấy không đồng ý cơ chứ?” Mạnh Thời
nói rồi bật cười. Cô hiện thực đến mức khiến anh thấy hận cô. Nhìn thấy vẻ đắc
ý của cha, anh bực vô cùng, tại sao Phùng Hy không khóc lóc van xin, dù thế nào
cũng không chịu từ bỏ anh? Anh thầm nghĩ với vẻ nuối tiếc, nếu như nghe thấy
tiếng cô khóc, chắc là anh không chịu nổi.
Mạnh Thụy Thành nghĩ đến việc mình làm bao nhiêu
chuyện vì con trai mà Mạnh Thời vẫn không hề tỏ ra cảm kích, cũng thấy bực. Ông
cười khẩy nói: “Cha cũng không nhốt con nữa, Phụ Minh Ý đã về Bắc Kinh rồi. Cô
ta cũng đi theo Phụ Minh Ý rồi.”
Câu nói này đã chọc giận Mạnh Thời, anh đứng phắt dậy,
tức đến nỗi ngực lên xuống phập phồng.
Mạnh Thụy Thành nhìn hành động của con trai với vẻ
hiếu kỳ, đoán xem cậu sẽ làm thế nào.
“Cha, hầm bí mật không có đồ quý. Nhà họ Mạnh chỉ có
một mình con, vì con mà cha đã phá sạch hầm bí mật, chỉ vì không muốn cho Hy Hy
đặt chân vào nhà họ Mạnh ư? Ai mà tin?”
Câu nói khinh miệt của Mạnh Thời khiến Mạnh Thụy Thành
đỏ bừng mặt. Ông chậm rãi nói: “Tiền bạc không có gì là quan trọng, đổi được
một cô con dâu trong sạch cha cũng không có gì tiếc. Hơn nữa, trong hầm bí mật
vốn cũng chỉ có mấy đồ linh tinh, không phải là vì cô ấy.”
Mạnh Thời giật nảy mình, chỉ vào đám hộp không sát
tường hỏi: “Hết từ lâu rồi ư? Hết từ bao giờ vậy cha?”
“Không phải ông nội con đã quyên góp cho nhà nước rồi
đó sao?”
“Cha đừng lừa con nữa, cha và mẹ đều không có việc
làm, phải nuôi sống cả một khu nhà lớn thế này, phải nuôi con ăn học. Chỉ dựa
vào bán chữ của cha hay sao? Một bức bao nhiêu tiền? Năm nghìn hay mười nghìn
tệ? Cha đừng quên rằng, cha đã từng nói, vật quý là vì hiếm, cha không thích
bán nhiều chữ đâu!”
“Đúng vậy, hết từ lâu rồi.”
Lúc ông mở cửa rào sắt, nhìn thấy vẻ hào hứng trong
mắt Mạnh Thời bèn dừng tay lại, “Thôi, đợi sau khi cô ta kết hôn với Phụ Minh
Ý, cha mới thả con ra!”
Ông đã thành công khi nhìn thấy Mạnh Thời như con báo
xông tới, ánh mắt tóe lửa. Mạnh Thụy Thành nhún nhún vai nói: “Thời ạ, con nói
đúng, nhà họ Mạnh chỉ có một mình con. Cha không nỡ để mất. Con người của Phùng
Hy không đến nỗi, cha chỉ tức rằng, cô ấy là người đã một đời chồng, vậy mà
không hề mặn nồng với con.”
Câu chửi của Mạnh Thời đã lên đến miệng rồi lại nuốt
vào, anh như người mộng du nhìn thấy cha mở cửa rào sắt rồi quay người đi lên
cầu thang.
“Còn đần ra ở đó làm gì? Vẫn muốn làm đại gia ngồi mát
ăn bát vàng trong đó hả?” Mạnh Thụy Thành mắng anh một câu, quay đầu lại cười.
Mạnh Thời sững người vì thái độ của cha, bất ngờ hiểu
ra vấn đề, kéo cửa sắt chạy ra ngoài.
Trong thư phòng đã có hai người lạ ngồi đợi, Mạnh Thời
chui ra khỏi cửa, sững người khi nhìn thấy họ. Chú Tần mỉm cười nhìn anh gọi:
“Thiếu gia.”
Mạnh Thụy Thành bưng ấm trà uống một ngụm thật ngon,
nói: “Đây là An Tử Hào, luật sư của nhà họ Mạnh. Đây là Vũ San, người đại diện
cho nhà họ Mạnh.”
An Tử Hào trạc năm mươi tuổi, người gầy, đeo cặp kính
gọng đen, phía sau cặp kính là đôi mắt tinh ranh. Vũ San người tròn, nụ cười
rất tươi. Nghe giới thiệu xong, hai người mỉm cười gật đầu chào Mạnh Thời.
Mạnh Thời có phần không hiểu, tại sao mình chưa bao
giờ biết có hai người này tồn tại.
An Tử Hào cất lời trước: “Cậu Mạnh, ông Mạnh đã ký vào
di chúc, gia sản nhà họ Mạnh sẽ do cháu đích tôn – tức là con trai cậu kế thừa.
Trước khi con cậu mười tám tuổi, sẽ do văn phòng chúng tôi làm đại diện, anh Vũ
San là người phụ trách. Mỗi năm cậu có thể lĩnh mười phần trăm lợi nhuận. Mời
cậu ký tên.”
“Có chuyện gì vậy cha?” Mạnh Thời nhìn cha hỏi.
“Thời ạ, đúng là nhà họ Mạnh có rất nhiều đồ quý.
Nhưng ông nội con cảm thấy những món đồ đó nếu cất trong hầm bí mật nhà họ Mạnh
cũng chẳng có ý nghĩa gì nên đã quyên góp cho nhà nước. Tình cảm của ông dành
cho các món đồ này, nói thẳng ra là thấy món nào rẻ thì mua, được giá thì bán
để kiếm tiền. Sau khi cải cách mở cửa, cha và chú Tần đã mang những món đồ còn
lại đi bán đấu giá để đầu tư. Hiện giờ trong hầm bí mật không còn đồ quý nữa,
sau này có tiền vẫn có thể mua lại được. Mặc dù ta không có việc làm, nhưng nhờ
có số tiền đầu tư đó nên vẫn duy trì được cuộc sống. Con muốn lập nghiệp, cha
cũng không phản đối. Trong người con mang dòng máu của nhà họ Mạnh, từ nhỏ con
đã biết đầu tư đánh quả, cho dù con tiêu số tiền làm ra vào mấy trò đua xe việt
dã mà con thích. Mấy chục năm qua, nhà họ Mạnh tuy không giàu nứt đố đổ vách,
nhưng ít nhất là có tiền cho cháu đích tôn ăn uống học hành. Hôm nay bảo con ký
vào tờ đơn này không có ý gì khác. Cha và chú Tần đã già rồi, gia sản này cũng
phải giao lại. Nhưng cha chỉ chấp nhận máu mủ nhà họ Mạnh, con thích lấy ai thì
lấy.”
Mạnh Thụy Thành nói vắn tắt xong, cười cười nhìn Mạnh
Thời.
Mạnh Thời sững người ra một lát rồi nhanh tay đón lấy
tờ đơn trong tay An Tử Hào, vừa ký vừa nói: “Con không cần lĩnh lợi nhuận, để
lại hết cho con trai con là được rồi! Dì út nói cuối năm nay có thể kiếm đủ vốn
rồi. Ngoài ra, lư hương hai tai đó không phải là con đánh quả, trước khi qua
đời ông nội đã nhờ chú Tần giữ cho con mấy món đồ quy, việc này chắc cha biết
chứ? Cha tưởng rằng con nhìn vào bức tranh gốc Mãnh hổ xuống núi của Trương Đại
Khiên để copy hả? Con cũng mang đi bán đấu giá rồi, cũng đi đầu tư rồi. Cha đã
quý Hy Hy từ lâu, tại sao cha không chịu nói ra? Quý cô ấy thì cũng có gì là
mất mặt đâu!”
Mạnh Thụy Thành nhìn sang chú Tần, thấy mặt ông không
biểu lộ cảm xúc gì, nghĩ đến cách làm để tài sản cho cháu đích tôn của mình bất
giác thở dài.
An Tử Hào và Vũ San thu gọn giấy tờ, cố nhịn cười cáo
từ. Chú Tần nói thêm một câu: “Thiếu gia, đừng trách lão gia nữa, ông cũng là
vì cậu thôi. Nếu không có nhiều sự chuẩn bị trước như vậy, cô Phùng Hy không
được thả một cách thuận lợi như thế đâu.”
Mạnh Thời cố cười gượng nói: “Vân vì cháu mà thôi. Cha
nói đi, làm sao mà cha và chú lại cấu kết được với Phụ Minh Ý?”
“Thế nào là cấu kết? Chẳng qua là cha muốn tìm hiểu cô
gái mà con quý mến mà thôi, tiện thể hỏi thăm tình hình của công ty cậu ấy. Phụ
Minh Ý đến làm tổng giám đóc để giúp việc cho ông bố vợ cũ, và cũng không muốn
để mất quyền lực của cậu ta. Công ty của họ rất mạnh, đầu tư có lãi nên cha đã
bảo luật sư An và Vũ San mua một số cổ phần để đó. Phụ Minh Ý đã kiểm tra ra
gốc tích của số cổ phần này, đương nhiên là muốn hợp tác với ta rồi.” Mạnh Thụy
Thành cười ranh mãnh.
Đây là chiêu ác nhất, mọi vấn đề đều nằm trong vòng
kiểm soát của ông.
“Đằng nào thì cũng co suy nghĩ xuất đầu lộ diện lo
thay cho nhà họ Mạnh, con cũng không phải gánh vác trách nhiệm này nữa, để có
thời gian thoải mái làm việc của mình. Con đi tìm Hy Hy đây. Con nói trước nhé,
cha đừng nói gì dọa cô ấy nữa đấy”. Mạnh Thời nhấc chân lên định đi, đột nhiên
lại quay đầu lại hỏi: “Vừa rồi cha nọi cơ? Cha còn hứa với Phụ Minh Ý cái gì?
Tại sao lại nhốt con đến hôm nay? Có thật là cha muốn để Phụ Minh Ý đưa cô ấy
đi không?”
“Cha có hứa với Phụ Minh Ý, cho cậu ấy cơ hội cuối
cùng, đây cũng là lần thử thách của cha đối với Phùng y. Nếu vì điều kiện trước
mắt mà cô ấy đi cùng Phụ Minh Ý thì cô ấy không xứng đáng được bước vào cửa nhà
họ Mạnh ta.”
Mạnh Thời nhớ đến cuộc nói chuyện với Phụ Minh Ý trong
xe ô tô. Anh chàng đó cũng điên rồi. Anh ta rắp tâm sắp đặt mọi chuyện, là muốn
để Phùng Hy hiểu được cảnh ngộ của anh ta tám năm về trước. Anh ta đã biết được
thái độ của cha từ lâu, mà vẫn còn muốn quyết một trận sống mái.
Chú Tần mỉm cười: “Cô Phùng Hy rất tuyệt, cô ấy không
đi theo cậu ta.”
Đương nhiên là cô ấy sẽ không đi theo anh ta, Phụ Minh
Ý đã đánh giá nhầm cô. Anh ta tưởng rằng sau khi cô đặt mình vào địa vị đó và
suy nghĩ sẽ tha thứ cho anh ta, anh ta không hiểu rằng cho dù có tha lỗi cho
anh ta, Phùng Hy cũng không thể quay trở lại nữa. Mạnh Thời nhớ đến những ngày
gần gũi, thân mật bên Phùng Hy, bĩu môi với vẻ không thèm chấp. Người mà cô ấy
yêu là anh, chứ không phải Phụ Minh Ý!
“Tại sao nhà họ Giang lại dễ dàng từ bỏ như vậy?” Mạnh
Thời lại hỏi thêm một câu.
Mạnh Thụy Thành và chú Tần nhìn nhau cười: “Nhà họ
Giang là dân làm ăn. Trong hầm bí mật của nhà họ Mạnh không còn là gì cả, tội
gì ông ấy phải gả con gái cho một người đàn ông không yêu con ông ấy? Tiền và
tình cảm, Giang Duy Hán phải nắm được một trong hai thứ mới yên tâm. Luật sư đã
tính toán rồi, nếu hủy hợp đồng với nhà họ Giang thì phải bồi thường ba phần
trăm cho họ. Đó là hợp đồng trị giá hàng trăm triệu tệ, vài triệu có đáng là
bao? Công ty CWE hứa rằng các hợp đồng trong tương lai sẽ giao cho tập đoàn
Giang Thị, họ vẫn lời. Chỉ tiếc cho Du San, con bé rất khá, chỉ tiếc là con
không thích. Cũng may là nó cũng sáng suốt, nó không tiếc gì con nữa đâu.”
Mạnh Thời nhớ lại cảnh ở nhà họ Giang, khẽ thở dài
nói: “Mọi người đều là hồ ly! Đúng là Du San rất khá, chỉ có điều con không
thích. Con đi tìm Hy Hy đây.”
Mạnh Thụy Thành gọi giật con trai với vẻ bất an, do dự
một hồi nói: “E rằng con không tìm thấy con bé nữa đâu.”
Cặp lông mày của Mạnh Thời khẽ giật lên.
“Con bé từ chức rồi. Trung Quốc rộng thế này, ai biết
nó đi đâu.”
Mạnh Thời liền cười: “Con biết Hy Hy ở đâu. Việc này
không cần cha và mọi người phải mất công nữa.”
Ánh nắng buổi sớm vẫn chưa thật gay gắt, Phùng Hy xách
ba lô rời nhà, đáp chuyến xe bus về thành phố. Chi Hoa nói cô đến nhà cô ấy ở
trước rồi tính sau. Ở thành phố cô chỉ có mỗi người bạn là Chi Hoa. Cũng may là
còn có bạn.
Xuống xe, cô bắt taxi về nhà Chi Hoa, lúc xách túi
đứng trươc scửa nhà, cô nhớ lại cảnh ở nhà Chi Hoa sau đợt ly hôn. Hiện giờ cô
lại đến đây một mình. Phùng Hy sờ vào bụng, mỉm cười, một tâm trạng hoàn toàn
khác. Cô không còn lẻ loi một mình, cô tràn đầy tự tin trước cuộc sống.
Sau khi bấm chuông, cô nghe thấy tiếng Gấu anh, Gấu em
tranh nhau ra mở cửa. Hai cậu nhóc đang nghỉ hè. Chi Hoa đau đầu nhất là nghỉ
hè không có người trông con, cùng lắm chỉ cho hai Gấu ở nhà chơi vài ngày, sau
đó phải đưa đến các lớp học hè để nhốt. Phùng Hy mỉm cười nghĩ, cuộc sống của
cô cũng sắp xuất hiện âm thanh tuyệt vời này.
Trong tích tắc mở cửa ra, cô giật mình lùi ra sau mấy
bước, nụ cười trên môi biến thành nỗi sợ hãi. Mạnh Thời đứng ngay trước cửa
nhìn cô cười: “Anh vẫn còn sống đây!”
Cô ôm mặt, bất ngờ khóc ngon lành.
Mạnh Thời bước đến gần, ôm chặt cô: “Không phải anh đã
đến tìm em rồi đấy sao? Đừng khóc nữa. Gấu anh và Gấu em đang cười em kìa!”
Hai Gấu đứng ở cửa đẩy nhau chí chóe, cười khanh
khách: “Mẹ nuôi khóc nhè kìa! Mẹ ơi! Mẹ nuôi khóc nhè kìa!”
Phùng Hy ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn thấy mắt Chi
Hoa đỏ hoe, bèn mắng Chi Hoa một câu, “Làm người ta giật mình có biết không!”
Chi Hoa cười, kéo Gấu anh và Gấu em mắng: “Đồ không
biết lòng người tốt, ta không thèm giữ nhà ngươi nữa! Về nhà mau!”
Cô nhanh tay đóng cửa lại, để Phùng Hy và Mạnh Thời
cùng hành lý của cô ở ngoài cửa.
Phùng Hy rối lên rồi, cô vẫn chưa nghĩ có nên tha thứ
cho Mạnh Thời hay không, sao Chi Hoa lại có thể đẩy người đang ngã? Cô đẩy Mạnh
THời ra rồi gõ cửa, người bỗng lơ lửng trên không, đột ngột nằm sấp trên vai
Mạnh Thời. Anh vác cô lên, tay xách hành lý nói: “Về nhà!”
“Tại sao em phải về nhà với anh? Em đã nói rõ với cha
anh rồi, chúng ta đã cắt đứt rồi!”
Mạnh Thời cười lớn: “Rõ ràng là em nói sẽ không chủ
động đi tìm anh. Coi như anh chủ động đi tìm em được chưa!”
Phùng Hy giật mình vỗ tay anh, nói: “Hóa ra là anh
nghe thấy hết hả? Mạnh Thời, anh tàn nhẫn thật đấy! Anh bỏ em xuống, em nằm sấp
thế này khó chịu lắm.”
Cô cố gắng giãy giụa đòi xuống đất, Mạnh Thời buông
tay, vứt hành lý xuống tiếp tục ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Cha anh nhốt anh
trong hầm dưới thư phòng. Anh nghe thấy em và ông nói chuyện, nhưng em không
được nghe tiếng anh.”
Anh vừa nói vừa dựa đầu vào người cô, làm ra vẻ yếu
đuối. Mạnh Thời len lén cười, anh nhớ đến lần trước dưới Tiểu Nam Sơn, Phùng Hy
cũng tỏ ra như người mẹ đang che chở cho con như thế này.
Phùng Hy giật mình: “Hầm á? Trời ạ! Nhà anh còn có cái
này à? Đáng sợ quá!” Cô sợ đến nỗi đẩy Mạnh Thời ra, nhìn anh hết bên này đến
bên khác, thấy anh vẫn bình thường, mới tỏ ra yên lòng, ngay sau đó lại tỏ ra
thương anh “Thật quá đáng quá!”
“Hy Hy, họ đuổi anh đi lại còn ký một tờ đơn không cho
anh thừa kế tài sản nhà họ Mạnh, anh chỉ còn một mình em thôi”. Mạnh Thời được
đà phàn nàn nửa đùa nửa thật.
Phùng Hy bực rồi: “Không sợ! Chúng ta có chân có tay
lại còn trẻ nữa! Cần gì tài sản của họ? Không phải anh trúng được một quả đó
sao?”
“Vì tạo quan hệ để lo cho việc của em, anh đã tặng
người ta rồi. Không phải em có cổ phần trị giá cả triệu tệ của công ty đó sao?”
“Vì lòng tự trọng, em không lấy!”
Nói xong Phùng Hy và Mạnh Thời đưa mắt nhìn nhau rồi
cười lớn.
Về đến nhà, Phùng Hy sờ hết góc này đến góc khác, nhìn
ngón tay mình với vẻ hài lòng, không một hạt bụi nào. Cây xanh đã được tưới
nước, giương ra bàn tay xanh như ngọc. Sự chăm sóc mà Mạnh Thời dành cho căn
phòng khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mạnh Thời đặt hành lý xuống, đóng cửa phòng rồi mới
thấy yên tâm. Anh ôm eo nói: “Hy Hy, nếu anh nói với em rằng, thực ra cha mẹ
anh rất quý em thì em có còn hận họ nữa không?”
“Ảnh do họ chụp đúng không? Làm cha mẹ em giận tím
mặt!”, Phùng Hy vẫn chưa hết bất bình.
“Anh đã đến nhà em xin lỗi rồi”.
Phùng Hy tròn mắt, nói: “Nhưng họ nhốt anh xuống hầm
gì, sợ quá đi thôi! Lại còn để em hiểu lầm anh không chịu gặp em!”
“Họ muốn thử thách anh, xem anh có thực sự hạ quyết
tâm yêu em hay không.”
“Không phải họ đã đuổi anh ra hỏi nhà rồi sao?”
Mạnh Thời cứng họng, hồi lâu mới cười cười nói: “Anh
sợ em không chịu về nhà cùng anh. Họ đang mong em đưa anh về nhà đấy.”
“Không phải không cho anh tài sản à?”
“Có chứ, nhưng mà là cho con trai anh. Lẽ nào con trai
anh lại không có hiếu với cha nó? Mỗi năm họ chia cho anh mười phần trăm lợi
nhuận. Anh không cần!”
“Sao mà không cần? Hiện giờ em không có việc!”
Mạnh Thời “í” lên một tiếng nói: “Vừa nãy ai nói hai
ta có tay có chân lại trẻ không sợ ấy nhỉ?”
Phùng Hy lỏn lẻn cười: “Biết phụ nữ hiện thực rồi chứ?
Lấy chồng là để có cơm ăn áo mặc. Em không có việc anh phải nuôi em. Em không
có tiền anh phải cho em tiền tiêu. Em đi làm chỉ để giết thời gian thôi, không
phải để kiếm tiền nuôi gia đình.”
Mạnh Thời hít một hơi thật sâu: “Ghế thế cơ à? Chưa
lấy anh đã như thế này, lấy rồi bắt anh làm trâu làm ngựa à?”
Phùng Hy nhìn vào bụng mình nói: “Không lấy anh, không
dựa vào anh cũng được, em dựa vào người thừa kế tài sản trong bụng em được
chứ?”
Mạnh Thời sững người, miệng run run hồi lâu mới thốt
ra được một câu: “Em dù nhàn đến đâu cũng không được kiếm việc làm để giết thời
gian. Giờ anh sẽ làm thân trâu thân ngựa cho em! Em giấu anh, việc lớn như thế
mà em giấu anh! Anh sẽ đi tìm ông già để tính sổ! Nếu con trai anh có mệnh hệ
gì trong trại giam thì anh sẽ làm cho ông ta hết mưu cao chước giỏi!”
Anh đi lại mấy bước trong phòng, thấy Phùng Hy ung
dung ngồi trên ghế sofa cười nhìn anh, lại chỉ vào cô nói một câu: “Ngồi ở đây
cho anh không được nhúc nhích!”
Vẻ luống cuống của Mạnh Thời khiến Phùng Hy buồn cười,
thấy anh như con thú bị nhốt trong chuồng loanh quanh một hồi vẫn không biết
mình phải làm gì, lúc này mới nhắc anh: “Em bé đói rồi.”
Lúc này anh mới như người vừa tỉnh giấc mơ, không biết
phải lấy gì cho cô ăn, cuối cùng liền gọi điện thoại về nhà, “Mẹ à, Hy Hy nói
cô ấy đói rồi, ăn được gì hả mẹ?”
Hỏi xong câu này, anh thấy hơi ngớ ngẩn, mẹ anh ở đầu
bên kia điện thoại cũng chưa kịp phản ứng gì, Mạnh Thời lại bổ sung thêm một
câu, “Em bé trong bụng cô ấy đói rồi, ăn được gì hả mẹ?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hét lớn, sau đó
không thấy tiếng gì nữa. Quay đầu lại, Phùng Hy đã cười ngã xuống ghế sofa rồi.
Mạnh Thời bước đến, nâng cằm cô lên, nói giọng nghiêm
túc: “Hy Hy, anh không đến tìm em thì em định một mình nuôi con à?”
“Vâng, để em đỡ phải cô đơn một mình. Lúc đầu em định
nếu tìm được việc, em sẽ kiếm một con cún để nuôi. Có người để nói chuyện, vẫn
tốt hơn chó chứ.” Phùng Hy thành thật trả lời, thấy Mạnh Thời cau mày, ánh mắt
giận giữ. Cô chớp chớp mắt, mắt đỏ hoe “Em biết làm thế nào?”
Cơn giận của Mạnh Thời lập tức biến mất, chỉ còn lại
nỗi xót xa. Anh thở dài, mắng không khách khí: “Em biết làm thế nào? Em có con
tin trong tay, mọi vấn đề không còn là vấn đề nữa! Sao lại ngốc nghếch đến thế?
Lòng tự trọng? Thể diện đâu? Không phải em nói em rất hiện thực đó ư? Ngu
xuẩn!”
Phùng Hy lập tức cãi lại: “Ai bảo thế? Em còn muốn đợi
đến khi con trai lớn rồi, dắt nó đi diễu võ dương oai! Đến lúc đó có năn nỉ em
em cũng không để nó mang họ Mạnh!”
Trợn mắt một hồi, Mạnh Thời thấy mắt cay cay. Anh ôm
chặt cô, hôn một cái thật kêu nói: “Em gấu thật đấy! Anh đoán là mẹ anh chuẩn
bị đến, đợi lát nữa em cũn gấu như thế này thì anh chịu thua!”
Phùng Hy chui vào lòng anh, nói: “Em muốn đi ngủ, ngồi
xe buồn ngủ quá. Chắc là em bé cũng buồn ngủ rồi!”
Mạnh Thời cố nhịn cười, bế cô lên nói: “Được, ngủ đi.
Họ đến cũng không dám làm ồn để em tỉnh giấc đâu! Em trốn đi, anh xem em có thể
trốn được đến bao giờ!”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng kể cho cô nghe mọi chuyện đã diễn
ra. Phùng Hy tựa vào ngực anh nghĩ, Mạnh Thời sợ cô không tha lỗi cho cha mẹ
anh ư?
Anh sai rồi. Một người đã từng trải qua hôn nhân như
Phùng Hy hiểu rõ hơn Mạnh Thời vai trò quan trọng của cha mẹ trong cuộc hôn
nhân của hai người. Hiện giờ cô đã thực sự hiểu những suy nghĩ của Mạnh Thụy
Thành. Ông thì ranh mãnh sắp đặt nhiều kết cục – nếu thật sự cô lựa chọn đi
cùng Phụ Minh Ý, mọi sự tính toán của ông không còn là con số không nếu cô và
Mạnh Thời vẫn về bên nhau, ông đã thay cô quét sạch mọi chướng ngại, giải quyết
sự phiền hà. Ông kín tiếng đe dọa Điền Đại Vĩ, chỉ là mong Mạnh Thời và cô được
ở bên nhau một cách thuận lợi, bớt phải nghe những lời ong tiếng ve. Ông còn
muốn thông qua chuyện này khiến cô không dám đi làm nghiệp vụ nữa mà làm một
người mẹ hiền vợ đảm như mẹ Mạnh Thời. Những điều này Phùng Hy đều có thể thấu
hiểu. Ông là cha Mạnh Thời, ông chấp nhận được cô, giúp đỡ cô, cô đã cảm thấy
thỏa nguyện lắm rồi.
Cuộc sống không bỏ rơi cô, cô cũng không từ bỏ hy
vọng. có thể trong những tháng ngày sắp tới, cô và Mạnh Thời cũng sẽ giống như
bao đôi vợ chồng khác có tranh cãi giận hờn, nhưng ai chẳng phải gắn bó với
những điều nhỏ nhặt ấy? Hay nói cách khác, cuộc sống được tạo nên từ chính
những chuyện nhỏ nhặt.
Cô chỉ cần biết anh yêu cô, thậm chí nhiều hơn cô yêu
anh; cô chỉ cần biết anh phù hợp với cô, có thể bao dung cô, chiều chuộng cô,
thế là đủ lắm rồi. Những điều này mãi mãi sẽ sưởi ấm trái tim cô trong những
tháng ngày sau này.
“Hy Hy, em đừng mất lòng tin đối với anh.”
“Vâng.”
“Nếu không tìm được em về, em có biết là anh sẽ khổ sở
thế nào không?”
Tiếng Phùng Hy như tiếng muỗi vo ve: “Em sẽ đi tìm
anh.”
Mắt Mạnh Thời sáng lên, “Thật hả?”
Cô trở mình, mắt đã díp lại, “Con trai chúng ta không
thể không có cha, em không thể không có anh. Một người phụ nữ hiện thực như em
tại sao lại không lợi dụng con tin này chứ? Em không ngốc hơn Giang Du San
đâu.”
Tiếng cô nhỏ dần, nụ cười vẫn đọng trên môi, không
nhìn thấy vẻ dở khóc dở cười của Mạnh Thời. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, thở
dài nói: “Từ lâu anh đã biết em là người năng động, giỏi giang, vậy mà lần nào
anh cũng lo em phải chịu thua thiệt.”