Một mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầu
trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, không
để lại dấu vết nào.
Bảng quảng cáo đèn neo của nhà hàng Hoàng Đô tỏa ra
những chùm sáng sặc sỡ kỳ dị, giống như màn đêm mở ra đôi mắt lẳng lơ.
Mạnh Thời đỗ xe trước cửa, cười ném chìa khóa cho bảo
vệ gác cổng nói: “Giám đốc Hoàng đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang nhắc đến cậu đó ạ.”
Anh bước nhanh lên cầu thang, khệnh khạng bước vào
trong tiếng chào đồng loạt cậu Mạnh của mọi người. Đúng lúc vị giám đốc điều
hành đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe việt dã cải trang độc nhất vô nhị đó của
anh bèn cười: “Tôi nói mà, làm sao cậu Mạnh lại có thể lái xe taxi được, làm
tôi giật cả mình.”
Mạnh Thời nhìn anh ta nói: “Ông Trần, tôi lái chiếc
Jetta đó, ông lái con xe này, chúng ta thử đua xem.”
Giám đốc Trần cười xun xoe: “Làm sao tôi dám đọ với
cậu Mạnh được. Dưới bàn tay cậu, con Alto cũng có thể lái phong độ như con
Audi, còn tôi chỉ có thể lái xe Benz thành xe Ben-ben thôi. Mời cậu đi lối này
ạ!”
Anh ta đẩy cánh cửa của gian phòng riêng, cung kính
nói: “Ông chủ, cậu Mạnh đã đến rồi ạ.”
“Cậu Thời, mau vào đây!” Một giọng nói sang sảng cất
lên.
Trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi, người
chống hai tay lên tựa lưng của ghế sofa tầm ba mươi tuổi, trông rất điển trai,
mang vẻ phong lưu của Tây Môn đại quan nhân. Vị còn lại tầm bốn mươi tuổi, mặc
áo phông, quần âu, mỉm cười nhìn ra, mang đậm khí phách của đại ca Tống Giang.
“Nếu mà không chịu đến thì tôi sẽ phạt rượu cậu đấy!”
Tây Môn đại quan nhân hơi ngửa đầu, ra hiệu cho hai cô nhân viên phục vụ đi ra.
Mạnh Thời tay chắp sau lưng, mỉm cười bước vào, ngồi
xuống bưng chén rượu lên, sau đó mới chào đại ca Tống Giang, “Cục trưởng Lý đợi
lâu rồi đúng không ạ?”
Cục trưởng Lý nghịch chén rượu trong tay, nhìn thẳng
vào Mạnh Thời, cười nói: “Sông Lan Khê chỉ có một Nhà Gianh, một nhà họ Mạnh.
Cậu Mạnh người giống như tên, nghe danh từ lâu!”
“Thôi đừng văn thơ nữa, Mạnh Thời là anh em của tôi,
cục trưởng Lý là đại ca của tôi, đều không phải người ngoài. Nào, cạn chén!”
Giám đốc Hoàng Dục của nhà hàng Hoàng Đô nhấc chén rượu lên.
Ba người cười uống nốt rượu, Mạnh Thời lấy ra một
chiếc hộp nói: “Tôi mới có được lư hương hai tai, biết anh chỉ thích xem, không
thích mua, cứ xem đi.”
Hoàng Dục nhìn Mạnh Thời nói: “Cậu không nói rõ ra tức
là muốn thử tôi đúng không? Cục trưởng Lý nghiên cứu đồ sứ kỹ hơn tôi, lần này
thì cậu gặp được chuyên gia rồi.”
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cười. Mạnh
Thời bê chiếc lư hương đặt lên tràng kỷ, để dưới ánh đèn. Thân lư hương tỏa ra
ánh sáng dịu mắt của chất ngọc. Cục trưởng Lý dựa lưng ra phía sau, tay bưng
chén rượu chậm rãi thưởng thức. Mạnh Thời không hề bất ngờ khi nhìn thấy vẻ
kinh ngạc và thích thú hiện lên trong mắt Cục trưởng Lý.
“Tuyệt vời, đẹp thật! Lư hương này của đời nhà Minh
ư?”
“Ha ha, sứ đời Nam Tống đấy. Cha tôi đã từng giám
định, đồ quý dân gian đấy, nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm nghìn
tệ!”
Nghe thấy mức giá này, cục trưởng Lý hít một hơi thật
sâu, lưu luyến thu ánh mắt lại.
Hoàng Dục thì dịch người lên phía trước, thận trọng
cầm lư hương lên xem một lượt, nói vẻ không tin: “Còn giá trị hơn cả lượng vàng
cùng thể tích ấy nhỉ. Chậc chậc, Mạnh Thời, cậu kiếm đâu ra vậy.”
“Tôi mua đấy, trúng được quả lớn, giá mua cũng rẻ
thôi. Cục trưởng Lý là đại ca của anh, đương nhiên cũng là đại ca của tôi rồi.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên, gì thì cũng phải có quà gặp mặt chứ, lư hương này
tôi tặng cho đại ca đấy.” Mạnh Thời uể oải nói.
Cục trưởng Lý giật mình, khua tay liên hồi: “Món này
quý hiếm quá, không được.”
Mạnh Thời đặt chén rượu xuống, đẩy lư hương ra trước
mặt cục trưởng Lý, mỉm cười nói: “Nguồn gốc đàng hoàng, đại ca đừng từ chối,
đây là chút lòng thành của tiểu đệ. Nhà họ Mạnh cái gì cũng thiếu, chỉ riêng
những thứ đồ này không phải là ít.”
Cục trưởng Lý lại từ chối, mặt Mạnh Thời liền biến
sắc. Anh cầm lư hương lên nói: “Đại ca không nhận, giữ nó lại chẳng để làm gì,
đập đi cho xong!”
Anh đập mạnh xuống tràng kỷ thật. Lực đập rất mạnh,
đến nỗi cục trưởng Lý phải ôm chặt lư hương và tay Mạnh Thời, người đứng không
vững ngã nhoài xuống ghế sofa. Cục trưởng Lý cười đau khổ: “Cậu Mạnh, cậu đừng
làm kẻ phá gia trước mặt tôi được không? Được, tôi xin nhận!”
Cục trưởng Lý nhìn Hoàng Dục, lắc đầu, cười bất lực
trách: “Cái cậu Mạnh này!” Tay đón lấy vỏ hộp, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Ba người uống rượu chuyện trò rất vui vẻ, đến khi đã
ngà ngà say, Mạnh Thời mới khéo léo xin ý kiến về vụ án liên quan đến Phùng Hy.
Nghe xong cục trưởng Lý trả lời với vẻ khó xử, chứng cứ đã rõ ràng, chỉ đợi lời
khai của bên Giang Thị nữa thôi, trừ phi công ty Phùng Hy xin rút đơn kiện, lời
khai của nhà họ Giang có lợi cho cô ấy, nếu không thì phiền hà đấy.
“Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng không muốn cô ấy
phải chịu khổ trong đó. Đại ca cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, lư lương này là
quà gặp mặt của tiểu đệ, không phải hối lộ đại ca đâu. Ha ha.” Mạnh Thời tinh ý
nhận ra vẻ do dự trên mặt cục trưởng Lý, liền nói thêm để ông yên tâm, nhưng
trong lòng lại vô cùng thất vọng. Không còn cách nào nữa, tìm đến cục trưởng Lý
cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh còn có thể làm gì nữa?
Có lư hương trị giá mấy trăm nghìn, chỉ cần làm một
việc nhỏ như vậy. Trong lòng cục trưởng Lý cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhẹ
nhàng nói: “Đã là bạn gái cậu thì tôi phải quan tâm rồi, hơn nữa cô ấy lại là
vô tội. Nhà họ Giang thâm độc thật, để tôi nói với cục trưởng cục thuế địa
phương Trần xem sao, ông ấy thường đến Giang Thị uống trà.”
Đây là món quà ngoài dự tính, Mạnh Thời cười nói:
“Thiện ý của đại ca tiểu đệ xin nhận, nếu cần nhất định tiểu đệ sẽ nhờ đại ca
giúp.”
Nhìn thấy xe của cục trưởng Lý rời nhà hàng, Hoàng Dục
mới khoác vai Mạnh Thời nói: “Thời này, liệu có quý giá quá không? Cậu không
xót tôi cũng thấy xót, thà để tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ mua còn hơn!”
“Hoàng Dục, đưa cho ông ta tiền mặt ông ta có dám nhận
không? Có cục trưởng Lý nâng đỡ, cô ấy sẽ đỡ khổ hơn.” Giọng Mạnh Thời lộ rõ vẻ
xót xa. Anh miễn cưỡng cười, nói: “Có khả năng tôi sắp cưới rồi. Tôi nói trước
với anh, tôi sẽ không mời người bạn nào đâu. Giờ báo cho anh biết, để anh khỏi
phải suy nghĩ.”
Hoàng Dục giật mình nói: “Cậu tặng lư hương mấy trăm
nghìn trước, sau đó lại còn định đền chuyện trăm năm của mình hay sao, người
đàn bà nào đáng để cậu phải làm như vậy? Cô gái lần trước uống say ở Hoàng Đô
đó hả? Có xinh đẹp lắm đâu? Cậu điên rồi à?”
“Đi, đi uống rượu thôi. Chúc mừng cuộc sống đơn thân
đã kết thúc!” Mạnh Thời mỉm cười không trả lời, hai người lại quay vào phòng,
tiếp tục uống rượu.
Trên phố cổ, đèn lồng đỏ lặng lẽ chiếu xuống con đường
không một bóng người, Mạnh Thời loạng choạng đi tới. Anh ôm con sư tử đá trước
cửa cố gắng giữ người cho khỏibị ngã, bất ngờ đâm sầm vào cánh cổng sơn đen,
tay kéo vòng đồng kêu leng keng, “Chú Tần! Mở cửa! Mở cửa!”
Tiếng anh vọng lên hồi lâu trên con đường vắng tanh,
mấy chú chó thấy vậy sủa liên hồi. Chú Tần nghe thấy có tiếng động bèn bật dậy,
kéo then cửa ra, Mạnh Thời liền ngã dụi xuống bậc cửa.
Chú Tần giật mình, bước đến đỡ anh dậy, Mạnh Thời cười
ngọt ngào với chú: “Chú Tần, cháu sắp cưới rồi.”
Đến khi đỡ Mạnh Thời vào giường nằm, anh đã say bất
tỉnh nhân sự, mồm lảm nhảm liên hồi sắp cưới.
Cha mẹ Mạnh Thời cũng bị đánh thức, nhìn thấy Mạnh
Thời say, mẹ Mạnh Thời xót con mắt đỏ hoe.
“Đi nấu một bát trà gừng với đường đỏ.” Mạnh Thụy
Thành dặn dò, lặng lẽ ngồi bên giường.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mạnh Thời trong tình
trạng bê tha. Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ thương con. Ông cầm khăn lau mồ
hôi trên mặt Mạnh Thời cùng chú Tần cởi quần áo anh ra, nhìn thấy có mấy nốt
tím bầm mới tinh trên tay, rõ ràng là bị ngã trên đường về, bất giác cũng thấy
xót xa.
“Đi kiểm tra xem, tối nay đi uống rượu với ai.”
Nửa tiếng sau, chú Tần quay về báo cáo: “Tôi đã đi hỏi
hết những nơi thiếu gia thường hay lui tới, đi uống với Hoàng Dục, ông ta cũng
say rồi. Trong điện thoại chửi thiếu gia điên rồi nói cái gì mà mắt không chớp
ném đi mấy trăm nghìn.”
Mạnh Thụy Thành vừa nghe xong đã hiểu. Nó dùng cái này
để mua quan hệ cho Phùng Hy ư?
“Tôi sắp cưới rồi. Cưới rồi!” Mạnh Thời lẩm bẩm, cau
mày.
Mạnh Thụy Thành cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi: “Thời,
con muốn cưới ai?”
“Giang… Du San!”
Miệng Mạnh Thời thốt ra những từ không rõ ràng, dường
như anh đã tỉnh hơn đôi chút, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đều
đang quay cuồng. Mặt cha gần trong gang tấc, nằm ở giữa vòng xoáy nhìn anh. Anh
cố gắng đưa tay ra kéo Mạnh Thụy Thành, vừa mới mở miệng đã khóc nghẹn ngào.
“Con xin cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bí
mật, con cần cô ấy, con chỉ cần cô ấy!” Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áo
của Mạnh Thụy Thành, lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay ra
khóc ăn vạ, ánh mắt lộ rõ vẻ ấm ức và cô đơn.
Mẹ Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghe
thấy câu này của Mạnh Thời, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xông
vào, ôm lấy Mạnh Thời gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đến
nhường này đây! Thời ơi, Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”
Mạnh Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông,
nằm sấp xuống giường nôn thốc nôn tháo.
“Thời ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặng
cho người khác được, con hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽ
không lấy được Giang Du San đâu, thôi ngủ sớm đi.” Nói xong, Mạnh Thụy Thành
cúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người rút áo từ
tay Mạnh Thời ra, đi ra mà không ngoái đầu nhìn lại.
Chú Tần đi sau Mạnh Thời, cách một đoạn khá xa vẫn còn
có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườn
thượt.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếp
đi.”
Ánh mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đã
đi vào thư phòng.
Trời đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìn
thấy ánh sáng ban mai trên bầu trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tập
đến để bắt tạm giam. Sau một đêm hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt hai
viên công an cũng hằn lên tia máu. Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an hỏi:
“Nói đi, nếu chị không nói, chúng tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lời
khai của nhân chứng giao cho viện kiểm sát phê chuẩn bắt chị.”
“Tôi nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền.
Tôi không nhận một xu nào của Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị để
kiếm chác tiền bồi thường của công ty.” Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sung
thêm một câu: “Nếu các anh tiếp tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vì
tội ép cung! Các anh cứ liệu mà làm đấy!”
Rầm! Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Phùng Hy liền nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửa
mở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt cũng vẫn có thể cảm thấy ánh đèn chói mắt, rõ
ràng là mệt đến tột độ nhưng lại không ngủ được, cô như người bị cởi trần
truồng nằm phơi mình trên sa mạc, nhìn thấy mặt trời đốt cháy từng centimet
trên cơ thể mình, chỉ mong tìm được một chỗ râm để nghỉ.
Cô đã quên đi thời gian, không biết mặt trời đã lên
cao. Ngồi trên ghế cứng khó chịu đến mức chỉ muốn nhảy lên gào thét thật lớn.
Cô cố gắng quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ
trong ký ức –vẻ đắc ý khi sửa chiếc váy hai dây mặc trong buổi khiêu vũ tập thể
của trường thành váy ngắn, vẻ biết lỗi của Phụ Minh Ý sau khi ngủ dậy trên tàu,
Mạnh Thời kéo tay cô trong nước vuốt ve ngực nói anh yêu cô.
“Cô Phùng Hy, tỉnh dậy đi! Cô có thể về được rồi!”
Cô đã bị lay dậy, Phùng Hy cố gắng mở mắt ra, nhìn
thấy viên công an hỏi cung đứng trước mặt, mở chiếc còng số tám còng vào ghế
ra.
“Vụ án đã được bãi bỏ rồi. Cô có thể về được rồi.”
Viên công an mặt mày vô cảm, dường như không hài lòng với kết quả này.
Cô đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm,
lưng tê gối mỏi. Phùng Hy vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công ty
chúng tôi bãi bỏ hay nhà họ Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”
Viên công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưa
cho cô hộp trà và hai mươi nghìn USD: “Cô đếm đi, ký vào tờ giấy đã nhận đồ
đạc.”
Phùng Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USD
trên tay anh ta, nói: “Không phải đồ của tôi.”
Cô chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cái
rồi đi ngủ. Viên công an liền ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồi
mới được về.”
“Không phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!”
Cô gầm lên, nhìn viên công an bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trong
ba ngày qua Phùng Hy nổi cáu, “Nói bắt là bắt, nói thả la thả, xã hội cũ hả?
Không giải thích cho tôi một lời nào, tôi không về nữa!”
Hai viên công an cùng lập tức nổi cáu, đã bao giờ nhìn
thấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu cũng phải tỏ
ra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ, đúng lúc đã lấy
được vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ làm việc, cục
trưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi. Anh ta và đồng
nghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo áo giả, kết quả là bị cục trưởng
Lý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ nữ này bị
oan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh xắn bị
giam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi nóng
nữa.
“Lấy ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải để
cô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nói
rồi đó sao, chúng ta đều phải dựa vào công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, hà
tất gì lại gây khó dễ cho chúng tôi?”
Phùng Hy trợn mắt nhìn anh ta, trợn một hồi cũng thấy
chán, nhưng lại chưa muốn hạ mình, bèn giận dỗi nói: “Nhưng kiểu gì cũng phải
nói cho tôi biết, có phải công ty tôi bãi bỏ vụ án này không?”
“Đúng vậy, tổng công ty của các cô báo án, giờ lại bãi
bỏ.” Viên công an trả lời rất dứt khoát, chỉ sợ cô thay đổi ý định không chịu
ra, đẩy giấy bút ra trước mặt cô.
Phùng Hy ký tên, viên cảnh sát đang định thở phào thì
nhìn thấy cô bê hộp trà lên, nghiến răng nói: “Đồng chí công an, tôi muốn báo
án, có người định hãm hại tôi!”
Viên công an sững người, nhìn Phùng Hy không biết nói
gì.
Phùng Hy phì cười: “Dọa anh thôi, muốn tố cáo tôi đến
thẳng tòa án.”
Viên công an xoa xoa đầu lông mày, bị dày vò cả đêm
không ngủ cũng mệt rồi, uể oải nói: “Cô Phùng Hy, về thôi, chốn này không phải
là danh lam thắng cảnh gì đâu, đừng ở đây gây chuyện nữa.”
Phùng Hy cười ỏn ẻn: “Tại tôi phải ngồi lâu quá, muốn
đứng một lát cho đỡ mỏi rồi về, tôi cũng chẳng muốn ở lại đây đâu.”
Trước vẻ mặt dở khóc dở cười của viên công an, Phùng
Hy ra khỏi đồn công an, nỗi bực dọc trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Hai chiếc ô tô đỗ ngoài cửa, chiếc xe Audi màu đen của
Phụ Minh ý và một chiếc xe Benz màu đen. Phùng Hy dừng chân lại, Phụ Minh Ý đã
biết được tin và đến đón cô. Cô thầm than, không biết nên nói gì với Phụ Minh Ý
đây. Gậy ông đập lưng ông, sút nữa thì cô bị vào tù vì cái bẫy anh giăng. Anh
đến để xin lỗi ư?
Phụ Minh Ý xuống xe, mỉm cười nhìn cô: “Hy Hy, anh đưa
em về nhà, có chuyện gì trên đường sẽ nói.”
Phùng Hy nắm chặt máy điện thoại, cô đang định gọi cho
Mạnh Thời. Nghĩ một lát, cô nói “Vâng.”
Cô cũng rất muốn biết tình hình cụ thể. Rõ ràng là
Mạnh Thời vẫn chưa biết tin cô được thả. Nghĩ đến món thịt thỏ rút xương mà anh
đưa vào trại tạm giam cho cô, Phùng Hy mím môi cười.
“Cô là Phùng Hy đúng không ạ? Lão gia nhà chúng tôi họ
Mạnh, ông muốn gặp cô một lát.”
Phùng Hy quay đầu lại với vẻ vô cùng bất ngờ, một cụ
già tóc bạc đang đứng cạnh chiếc xe Benz, ông mặc lụa Tàu màu trắng, mang phong
thái của một ông tiên. Cô chớp chớp mắt, đây chắc là chú Tần mà Mạnh Thời hay
nhắc tới. Cô lại thấy buồn cười, Mạnh Thời chưa bao giờ kể với cô rằng, nhà anh
không những ở bên sông Lan Khê, mà còn giữ truyền thống của xã hội cũ. Ông gọi
cha Mạnh Thời là lão gia. Thế ông gọi Mạnh Thời là gì nhỉ?
“Chú là chú Tần đúng không ạ? Mạnh Thời đâu hả chú?”
Cha anh nắm thông tin nhanh thật đấy, ông không báo
tin cô được thả với Mạnh Thời ư?
Chú Tần gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cô. “Thiếu gia
có việc, lão gia dặn tôi đón cô Phùng Hy đến Nhà Gianh.”
Phụ Minh Ý cau mày, nói: “Hiện giờ cô ấy quá mệt không
tiện đi. Hy Hy, chúng ta đi thôi.”
Sự độc đoán của anh khiến Phùng Hy phản cảm. Dù thế
nào cũng là chuyện của cô, lại là cha Mạnh Thời mời, cho dù cha Mạnh Thời phản
đối hay tán thành, hiện giờ cô đều không thể từ chối.
“Tổng giám đốc Phụ, cảm ơn anh đã đến đón em. Việc
liên quan đến vụ án hôm khác chúng ta sẽ bàn, xin lỗi anh!” Nói xong Phùng Hy
đi đến chỗ chú Tần. Chú Tần mở cưa cho cô, PHùng Hy lịch sự nói: “Cảm ơn chú.”
Lên xe rồi cô mới phát hiện ra lái xe đang trong độ
tuổi trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, mặt tròn, cười mắt híp lại. Vừa nhìn
Phùng Hy lại nhớ đến Phật Di Lặc. Anh ta quay đầu cười giới thiệu với Phùng Hy:
“Tôi là Vũ San, rất vinh hạnh được làm quen với cô Phùng Hy.”
Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Mạnh? Lái xe? Phùng Hy
gật đầu chào lại lòng không khỏi nghi ngờ.
Lúc xe nổ máy cô nhìn ra ngoài, Phụ Minh Ý sầm mặt
đứng bên xe ô tô nhìn cô. Lúc đến chỗ rẽ, cô lại quay đầu lại, Phụ Minh Ý vẫn
đang nhìn cô, bóng anh lẻ loi.
Đi sau chú Tần và Vũ San, lần đầu tiên Phùng Hy đặt
chân vào Nhà Gianh. Cô liếc nhìn khu nhà bí ẩn này với một tâm trạng vừa nghi
ngờ vừa tò mò, trong lòng cảm thấy bất an. Trên xe cô nhắn tin cho Mạnh Thời,
anh không trả lời. Cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Cha Mạnh Thời
biết hôm nay cô được thả khỏi đồn công an, cũng trong thời điểm này mạnh Thời
cắt đứt liên lạc với cô.
Phùng Hy nheo mắt lại, nhìn thấy ánh nắng rọi xuống
sân, cô nghĩ, cô đã đoán ra được nội dung của cuộc nói chuyện.
Đi qua sảnh giữa, dọc theo hành lang đến gian phòng
bên trái, chú Tần đẩy cửa vào nói: “Cô Phùng Hy, cô ngồi đây nghỉ một lát nhé.”
Giữa phòng có một vách ngăn kẻ ô vuông uốn hoa, bên
trong có giường và tủ quần áo, gian ngoài gần cửa sổ có một chiếc bàn lớn,
giấy, mực, bút, nghiên được đặt gọn gàng trên bàn. Sát tường là một tủ sách,
trên tường có treo tranh chữ. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng.
“Đây là phòng của thiếu gia,” Chú Tần nói.
Phùng Hy quay đầu lại nhìn ông, nghe nói là phòng của
Mạnh Thời, cô không còn cảm thấy ngại ngần, bất an như lúc trước nữa. Cô chậm
rãi nhìn bức chữ trên tường. Chữ Mạnh Thời viết, được nhìn nét bút của anh, cảm
thấy vô cùng thân thiết. Cô lại gọi điện cho Mạnh Thời, vẫn thấy tắt máy. Phùng
Hy sờ tay lên chữ của Mạnh Thời, nghĩ, lẽ nào cô không thể gặp được anh nữa ư?
Chú Tần đem đến cho cô bát cháo và mấy món ăn kèm, còn
có thêm hai chiếc khăn nóng hổi. Phùng Hy cảm kích lấy một cái úp lên mặt, nghe
thấy chú Tần nói: “Lúc đầu lão gia định đợi cô Phùng Hy nghỉ ngơi xong mới gặp,
nhưng do sốt ruột, phiền cho cô quá”.
Khăn úp lên mặt, xua đi mọi mệt mỏi. Đợi đến khi lạnh,
cô lại đổi sang cái còn lại, tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt khăn xuống
cười nói: “Phiền cho chú Tần quá. Buổi sáng cháu đã ăn sáng ở trại tạm giam
rồi, cháu chưa thấy đói. Bây giờ cháu có thể đi gặp bác Mạnh rồi chứ ạ?”
Chú Tần nhẹ nhàng nói: “Cô có cần nghỉ ngơi một lát
nữa không?”
Phùng Hy lắc đầu.
Cô theo sau chú Tần ra khỏi phòng Mạnh Thời, chú Tần
dừng chân lại, đột nhiên nói: “Lão gia đang đợi cô ở thư phòng. Cô Phùng, bình
thường lão gia thích nhất là bưng ấm trà Tử Sa của ông uống trà, và thích cả
kinh Phật nữa. Tôi không vào nữa, gian phòng đằng trước kia kìa”.
“Chú Tần!”. Phùng Hy gọi, khẽ nói: “Cháu cảm ơn chú”.
Chú Tần nhìn cô cười, quay người đi ra.
Sự tiết lộ của ông ít nhiều cũng khiến Phùng Hy nhen
lên một tia hy vọng. Có lẽ cha Mạnh Thời không phải là không đồng ý, chỉ là sốt
ruột muốn gặp cô thì sao?
Cô bước vào thư phòng, dừng chân trước bình phong.
Mạnh Thụy Thành đang viết chữ, Phùng Hy bước vào rõ ràng là làm phiền ông,
chiếc bút trong tay khựng lại trên không.
Ông nhìn Phùng Hy, đặt bút lên giá gác bút, nói: “Vào
đi.”
Phùng Hy vòng qua bình phong, nhìn liếc chữ trên bàn,
hai chữ rất to: “Đại tự.”
“Hồi nhỏ cô có đạt giải thư pháp dành cho thiếu nhi
của thành phố, hiện giờ cô còn luyện chữ không?”. Mạnh Thụy Thành nhớ rằng
trong hồ sơ của Phùng Hy có ghi năng khiếu này, bèn lên tiếng hỏi.
Ông không nghĩ rằng Phùng Hy vẫn còn luyện chữ. Con
trẻ thường được cha mẹ đưa đến các lớp năng khiếu để tập luyện, hồi đó giành
được giải thư pháp dành cho thiếu nhi không có nghĩa rằng chữ của cô đẹp đến
mức nào. Mạnh Thời giấu rất kỹ chuyện này. Anh nghĩ rằng giống như để một mỹ
nhân ra mắt, không thổi phồng cái đẹp của mỹ nhân thì còn có thể khiến người
khác bất ngờ; nếu ca ngợi quá sớm, mỹ nhân dù đẹp đến đâu cũng khó tránh bị
người ta nhìn với ánh mắt săm soi.
Phùng Hy khiêm tốn trả lời: “Thỉnh thoảng cháu có viết
ạ.”
Câu trả lời của cô vẫn khiến Mạnh Thụy Thành hơi bất
ngờ. Nhớ đến sự ranh mãnh của Mạnh Thời, ông nghiêng đầu giấu đi nụ cười trên
môi. Cậu con trai giấu kín những ưu điểm của Phùng Hy, mục đích là để tạo sự
bất ngờ.
Phùng Hy vẫn có phần khác với trong ảnh. Trong ảnh
Phùng Hy mắt ngân ngấn nước mắt, trông rất yếu đuối.Lúc này đây cô cả đêm không
ngủ, ở trại tạm giam ba ngày, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnh
quan sát mọi thứ xung quanh, kể cả ông. Nói chuyện dù khiêm tốn đến đâu cũng
không giấu nổi gây cho người ta một cảm giác giỏi giang, quyết đoán. Ông không
biết rằng, khi bước vào làm việc Phùng Hy chính là như vậy, cô đã coi việc gặp
mặt ông là một cuộc thử thách rồi.
Mạnh Thụy Thành lùi ra sau vài bước, nói: “Viết một
chữ cho ta xem xem sao. Bức chữ này chỉ còn thiếu một chữ, bổ sung vào hộ ta.”
Câu đố này rất khó, Mạnh Thụy Thành thích thư pháp,
viết chữ cỡ lớn là sở thích lớn nhất của ông, đương nhiên là ông phải luyện
nhiều, chữ viết ra ngay ngắn hào phóng. Ông chỉ viết hai chữ, Phùng Hy không
phải viết cho hợp với nét chữ của ông, mà còn phải viết thêm một chữ cuối cùng.
Nhìn hai chữ to tướng và cây bút lông dài gần một mét,
Phùng Hy nhớ lại cảnh ngày xưa cha cô đưa cô đi luyện chữ. Cô đã từng viết loại
chữ to này. Cha cô làm cho cô một cái bút bằng cây lau sàn nhỏ, xách một xô
nước lã, hai cha con ra quảng trường vào lúc sẩm tối chấm vào nước viết xuống
nền. Mọi người đi bộ thể dục thường đến xem cô ra sức vung cây bút to đó và
thốt lên: “Cô bé này giỏi thật!” Lúc đó cô thấy rất vui, và cũng cảm thấy rất
tự hào, đến khi cha cô cảm thấy con gái không nên dùng bút to để viết, bắt cô
viết kiểu chữ thể hành và thể khải, cô còn phải đối một thời gian rất lâu.
Nên viết chữ gì đằng sau chữ “Đại tự” nhỉ? Phùng Hy
nhớ đến lời nhắc nhở của chú Tần, mắt liếc quanh, bèn nhìn thấy trên góc bàn có
đặt một ống trà Tử Sa bên trên có khắc bốn chữ “đắc đại tự đại”. Phùng Hy suýt
thì bật cười, chú Tần dễ thương thật.
Cô nhìn đến mười phút vẫn chưa thấy động bút, Mạnh Thụy
Thành vẫn chăm chú theo dõi. Ông chậm rãi lên tiếng: “Không viết được thì
thôi”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Cháu xin lỗi, cháu mải
xem quá nên quên mất. Cháu mượn bác chiếc ghế có được không ạ.” Nói rồi cô bê
chiếc ghế đang đặt bên cạnh, cởi giày ra đứng lên, cầm cây bút lớn dài khoảng
một mét, chấm mực, viết xuống chữ “Tại”.
“Đại tự tại?”, Mạnh Thụy Thành biết rõ nhưng vẫn cố
tình hỏi.
“Trên chiếc ấm Tử Sa của bác có mấy chữ này, cháu xin
mạo muội viết theo như thế”. Phùng Hy nhảy xuống, đi giày vào, cười tươi giải
thích.
Cô nghĩ câu hỏi này cô trả lời rất thành công.
Mạnh Thụy thành “Ừ” một tiếng, Phùng Hy không thao
thao bất tuyệt nói ngụ ý của cụm từ “Đại tự tại”, câu trả lời thành thật khiến
ông rất hài lòng. Cô rất thông minh, rõ ràng là không hay viết loại chữ to này.
Cô nhìn lâu như vậy là để mô phỏng, sau khi đã quyết định mới đặt bút, không hề
do dự. Nhìn cô không hề giống như đang viết chữ, mà là vẽ chữ thì đúng hơn.
Nhìn thoáng qua, dường như ba chữ cũng khá tương đồng.
“Phùng Hy, cô là một người rất chịu khó suy nghĩ, nghĩ
ra rồi sẽ không do dự. Vậy thì, xin cô cho biết là điều kiện gì có thể sẽ khiến
cô rời xa Mạnh Thời?”
Niềm vui nho nhỏ vừa nhen lên đã bị Mạnh Thụy Thành
dập tắt. Nhà Gianh sâu hun hút, cảnh đẹp, mái hiên cong vút, hành lang quanh
co, đình đài bên bờ sông, lắng đọng thời gian, cũng lắng đọng cả lịch sử và tập
tục. Nhà kim thạch, nhà sưu tầm đồ cổ, nhà thư pháp… Không, không phải như
những gì Mạnh Thời đã nói. Anh chỉ là để cô yên lòng, nhưng hiện giờ anh đã biến
mất, không ai có thể ngăn cản hộ cô mặt thú đang từ trong giấc mơ vồ tới.
Cô rất lấy làm tiếc, nhưng cô đã có sự chuẩn bị từ
trước.
“Mạnh Thời không yêu cháu, cháu sẽ không bám riết anh
ấy đâu.” Phùng Hy trấn tĩnh trả lời.
Mạnh Thụy Thành nhìn cô, đây là một cô gái chín chắn,
thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, có tài. Cô ta biết nắm vào cái có lợi
nhất là trái tim Mạnh Thời.
Ông chuyển ngay sang chủ đề khác, “Phụ Minh Ý tài hoa
hơn người, rất thiết tha với cô. Vợ cậu ấy đã mất, cậu ấy cũng đã từng kết hôn,
sẽ không bao giờ có sự kén chọn như chúng tôi ở đây, tại sao cô lại không lựa
chọn cậu ấy? Ta còn có thể nói cho cô biết, cô được thả cũng là nhờ có Phụ Minh
Ý. Cậu ấy đã không lựa chọn cách hãm hại cô để mình được yên thân.”
Phùng Hy sửng sốt, biết bao cảm nghĩ trào dâng trong
lòng, sau đó là cảm động. Cô nghĩ một cách bi ai, rõ ràng là Phụ Minh Ý vì muốn
đá Vương Thiết nhưng cuối cùng lại trúng bẫy, rõ ràng là cái sai của anh, tại
sao cô lại phải cảm động chứ? Bởi vì lần này anh không bỏ rơi cô ư? Cô trở nên
kém cỏi từ bao giờ vậy? Anh đã làm cái việc anh ấy đáng phải làm, tại sao cô
phải cảm động?
Cô nhìn đám ảnh đặt trên bàn của Mạnh Thụy Thành và đã
hiểu ra mọi chuyện. Cô giành được quá ít, hạnh phúc nắm được quá ít, đến nỗi
khi người khác chỉ cần tốt với cô một chút, cô đều cảm thấy bất ngờ.
Phát hiện này khiến Phùng Hy cảm thấy chua xót trong
lòng.
“Nhìn xem ảnh của hai người này, sâu nặng như thế, cô
tưởng ta cũng sẽ ngốc nghếch như thằng Thời bị cô lừa à? Lúc tìm người chụp những
bức ảnh này ta đã hiểu, cô là người đàn bà vô cùng phức tạp, cô không hề thật
lòng với thằng Thời!” Mạnh Thụy Thành chắp tay sau lưng nhìn Phùng Hy, ánh mắt
lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Ông đã làm cô nổi giận. Hiện giờ cha mẹ cô vẫn còn
đang bực bội, vẫn còn chưa biết bao nhiêu chuyện xảy ra đối với cô như thế này.
Phùng Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Thụy Thành, nói không hề khách khí: “Ảnh là do
bác nhờ người chụp hả? Số ảnh trong tay Điền Đại Vĩ là do bác đưa đúng không?
Bác làm như thế mà không cảm thấy có lỗi với gia tộc họ Mạnh, một gia tộc đời
đời thư hương hay sao? Bác điều tra cháu cũng đủ rồi, bác có quyền gì can thiệp
vào cuộc sống của người khác? Điền Đại Vĩ là chồng cũ của cháu! Chồng cũ, bác
hiểu không? Bác có biết những tấm ảnh này rơi vào tay anh ta sẽ gây ra phiền hà
gì cho cháu hay không? Bác có biết cha mẹ cháu thất vọng và buồn về cháu như
thế nào khi nhìn thấy những tấm ảnh này ở nhà anh ta hay không?”
“Đúng vậy, xin lỗi, ta đã sai, ta không ngờ rằng lại
bị cha mẹ cô nhìn thấy. Ta thẳng thắn nói với cô là để xin cô tha lỗi cho ta,
một người cha vì con trai mà phải phạm sai lầm.” Mạnh Thụy Thành bình thản nhìn
cô, giọng rất thành khẩn.
Lời xin lỗi bất ngờ đã khiến Phùng Hy hả giận. Cô
không hiểu tại sao Mạnh Thụy Thành lại xin lỗi.
“Ta làm sai thì ta chịu lỗi. Tuy nhiên, lại quay về
chủ đề cũ, điều kiện gì để cô chịu buông tha cho nó?”
“Mạnh Thời đâu ạ? Cho dù có phải chia tay, cũng phải
nói với nhau một câu chứ?’
“Năm xưa Phụ Minh Ý bỏ rơi cô cũng có nói câu nào
đâu.”
Câu nói này như một mũi dao nhọn đâm vào tim Phùng Hy.
Cô cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, cảm giác bàng hoàng, chua xót sau khi Phụ Minh Ý
cắt đứt liên lạc lại một lần nữa khiến cô cảm thấy quá đủ.
Một nỗi chán chường ập tới. Một mối tình rực rỡ hơn cả
pháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền
trời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.
Không gọi điện thoại được cho anh, Mạnh Thời đã biến
mất như vậy, thay vào đó là cha anh xuất đầu lộ diện nói chuyện điều kiện với
cô, đề nghị cô từ bỏ anh.
Mạnh Thời ngại ngùng, không tiện mở lời ư, hay là vì
anh cũng có nổi khổ khó nói.
Trái tim Phùng Hy đau nhói từng hồi. Cô cười nói: “Bác
Mạnh, cháu là một người phụ nữ rất hiện thực, cảm ơn bác đã giúp cháu để cháu
được thả. Nếu bác muốn cháu dùng việc rời xa Mạnh Thời để đổi lấy tự do cho
cháu thì cháu không có gì để nói; nếu bác mong muốn cháu đưa ra lời hứa thì
cháu có thể nói với bác rằng, cháu sẽ không bao giờ chủ động đi tìm anh ấy.”
Cô thật thông minh. Mạnh Thụy Thành không ngờ Phùng Hy
lại nghĩ được thấu đáo như vậy. “Tại sao cô biết là ta đã giúp cô?”
“Nếu không phải như vậy thì làm sao chú Tần lại có thể
đứng trước cửa đồn công an để đợi cháu ngay từ sáng sớm?” Cô lịch sự trả lời,
cười và quay người đi ra. Sân vườn tĩnh mịch, sống mũi cô cay cay, giây phút
này đây hai mí mắt bỗng dưng lại đỏ hoe.
Cô đã đấu tranh cho mình nhưng không thu được kết quả
gì.Cô không bỏ cuộc, chỉ là vì cô không có đủ tư cách để đưa ra điều kiện.
Chú Tần đang đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cô, dò hỏi:
“Cô Phùng, lão gia không đồng ý à?”
Phùng Hy thử cố gắng cười, nhưng lại sợ không kìm chế
được và bật khóc. Cô mím chặt môi nhìn chú Tần, không nói lời nào.
“Cô bỏ cuộc thế này có phải là rất không công bằng với
cậu ấy không?”
Cô đang bỏ cuộc ư? Rõ ràng là cô không tìm được anh
nữa.
Chú Tần có vẻ sốt ruột, cười ranh mãnh: “Cô có thể
quay lại xin lão gia một lần nữa không? Có thể lần này sẽ được đấy!”
Phùng Hy ngây người ko hiểu. Chú Tần đẩy cô một cái,
nói: “Bây giờ quay lại xin lão gia đi. Mau! Cô nhìn thấy không? Ông đang ngồi
trong thư phòng đợi cô đấy!”
Cô bị đẩy bước loạng choạng, nhìn thấy ánh mắt chú Tần
vừa tỏ vẻ khích lệ vừa có phần sốt sắng, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ấm áp
hơn. Nhưng cô lại nhớ đến những bức ảnh mà nhà họ Mạnh đã chụp và câu nói của
Mạnh Thụy Thành, bản thân cô vừa nói không bao giờ chủ động đi tìm Mạnh Thời.
Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Chú Tần, cháu mệt rồi. Mạnh Thời tắt máy, anh ấy
không muốn nói chuyện với cháu, chắc chắn là anh ấy có cái khó riêng của anh
ấy. Cháu biết một gia đình như họ Mạnh rất khó chấp nhận cháu. Chưa đặt chân
vào Nhà Gianh cháu còn có những mơ mộng hão huyền, vào đây rồi cháu đã phát
hiện ra rằng, hoàn cảnh gia đình cách biệt quá lớn, cháu không dám leo cao.
Cháu được bình an trở về, đã là may mắn lắm rồi. Chú Tần, cảm ơn chú. Không có
Mạnh Thời, cháu vẫn có thể sống tốt.”
Cô khịt khịt mũi. Chú Tần định nói gì nhưng lại thôi,
Phùng Hy coi như không nghe thấy, ngẩng đầu đi ra khỏi Nhà Gianh.
Cô bước đi rất nhanh, muốn sớm rời khỏi đoạn đường đi
bộ này rồi bắt xe về nhà.
“Phùng Hy!”
Cô buột miệng, “Mạnh Thời!”
Vừa nói ra khỏi miệng, Phùng Hy liền dừng chân lại.
Người đang bước về phía cô rõ ràng là Phụ Minh Ý. Anh theo đến Nhà Gianh để đợi
cô ư?
Phụ Minh Ý đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thấu
hiểu và thương cảm. Anh không hỏi gì nhiều, nói dứt khoát với Phùng Hy: “Anh
đưa em về nhà. Trên đường có chuyện muốn nói với em.”
Trên đường về cô không nói gì, ngồi đờ đẫn. Đến khu
nhà ở, Phùng Hy lắc đầu: “Đừng đưa em vào trong nữa, em muốn yên tĩnh một lát.”
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ dậy đến công ty làm
nhé. Việc thực hiện hợp đồng của Cừ Giang không thể thiếu được em.”
Nghe đến mấy chữ “hợp đồng của Cừ Giang”, Phùng Hy
cười một cách giễu cợt: “Thực sự là coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư?
Vương Thiết đâu? Giang Du San đâu? Không phải đã tìm đủ mọi cách định hãm hại
em đó sao?”
“Vương Thiết được điều lên công ty Tây Bắc làm tổng
giám đốc rồi. Giang Thị xuất hàng để xảy ra lỗi, đã hòa giải được với công ty,
không lấy khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ
nữa, tiếp tục thực hiện hợp đồng cung cấp hàng. Hy Hy, tất cả đã qua rồi.” Phụ
Minh Ý nhẹ nhàng giải thích.
Phùng Hy cười lớn: “Em chịu để anh đưa về là vì muốn
nói lời cảm ơn với anh. Nghe nói anh đã giúp một việc lớn để em không bị chịu
tội oan! Em bị giam ba ngày, ba ngày này đối với các anh một thoáng là qua
ngay, nhưng đối với em lại là khắc cốt ghi tâm. Nhà họ Giang hãm hại em, bỏ hai
mươi nghìn USD vào giữa hộp đựng trà là giả hay sao? Tối qua em bị hỏi cung
suốt đêm là giả hay sao? Cha mẹ em tức bỏ về vì đám ảnh đó là giả hay sao? Sóng
gió đã trôi qua, hợp đồng tiếp tục thực hiện, các anh phải xem xét đến lợi ích
và quyền lực, coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn em thì sao? Để em tiếp tục
thực hiện hợp đồng của Cừ Giang, để em tiếp tục tay bắt mặt mừng với những
người muốn hãm hại em, hợp tác vui vẻ? Không thể! Phụ Minh Ý, dù hiện thực đến
đâu em cũng sẽ không bao giờ sống một cách hèn mạt nữa! Em không làm nữa! Em
không cần công việc này!”
Phụ Minh Ý nhanh tay túm chặt lấy cánh tay cô nói: “Hy
Hy, em từ chức cũng được. Anh đã từng nói, anh sẽ chuyển số cổ phần tương ứng
sang tên em!”
Phùng Hy cười lắc đầu: “Con người ta không thể ngay cả
lòng tự trọng mà cũng không cần. Em không cần! Cho dù có phải bắt đầu lại từ
đầu cũng không sao. Em không còn muốn dính dáng gì với công ty nữa. Ngày mai em
sẽ đến công ty làm thủ tục từ chức!”
Phụ Minh Ý nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nói: “Hy
Hy, hiện giờ em rất mệt, anh định chưa nói. Anh chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Nếu
gia đình họ Mạnh không đồng ý cho em và Mạnh Thời yêu nhau thì em có muốn cùng
anh rời chốn này không? Tám năm trước anh đã để vuột mất cơ hội, giờ đây, em có
thể cho anh một cơ hội hay không?”
Phùng Hy sững người, chủ đề câu chuyện thay đổi quá
nhanh, cả đêm cô không ngủ, ba ngày căng thẳng, mệt đến mức đầu óc muốn nổ
tung. Tại sao Phụ Minh Ý lại đưa ra lời đề nghị trong lúc này? “Đừng thương hại
em nữa, em không hề đáng thương. Con người ta không phải chỉ yêu một người trong
suốt cuộc đời mình. Cho dù là phải kết thúc cuộc tình một lần nữa, nhưng em
cũng sẽ không kết thúc sinh mạng của mình đâu. Em vẫn sẽ tìm việc để sống, vẫn
sẽ nỗ lực để được sống tốt hơn!”
“Hy Hy, không phải anh thương hại em. Anh không hề
quên em, chưa bao giờ quên em. Em về nhà ngủ một giấc và suy nghĩ đi nhé. Chúng
ta đã trải qua quá nhiều chuyện, tại sao lại không thể bắt đầu lại từ đầu? Anh
biết hiện giờ người em yêu là Mạnh Thời, hiện giờ đưa ra lời đề nghị này cũng
là hơi vội. Nhưng anh rất thật lòng.”
Phùng Hy thở dài nói: “Đừng nói nữa. Em mệt rồi, em
phải về ngủ một giấc đã.”
Anh nhìn cô, dịu dàng nói: “Em về đi, ngủ một giấc
ngon nhé. Không được tắt máy đâu đấy, nếu không anh sẽ đứng ở đây không về
đâu.”
Giọng anh ngang ngược như là người gần gũi nhất với
cô, nhưng Phùng Hy biết, không phải nữa, mãi mãi không phải.
Cô bước vào khu chung cư, bước chân hơi khựng lại. Cô
đã chuyển đến nhà Mạnh Thời. Phòng cô bừa bộn ngổn ngang, giường cũng trống
không.
Cô nhìn lên tòa nhà Mạnh Thời ngần ngừ một lát, đằng
nào anh cũng không có nhà, có chỗ để tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.
Cô mở cửa, căn phòng trống vắng toát lên một vẻ u
buồn. Phùng Hy tự nói với mình rằng, cô cần đi ngủ. Cô tắm rất thoải mái, sấy
đầu khô rồi quay ra ngủ.
Ban đêm, cô mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động,
bèn thì thào gọi: “Mạnh Thời!” Bất chợt tỉnh dậy. Bên cạnh không có người,
không có sự ấm áp của Mạnh Thời. Cô lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại báo
hiệu đối phương đã tắt máy. Cô thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên nhảy lên,
bước đến bàn học mài mực.
Tiếng mài mực kích thích thần kinh tê liệt của cô.
Gió thổi tung rèm cửa ùa vào phòng.
Phùng Hy cầm bút lên. Cô nhớ đến cảnh lần đầu tiên
Mạnh Thời đưa bút viết ở nhà cô. Cô mài mực, lén nhìn nghiêng anh. Gương mặt
khôi ngô, tuấn tú.
“Bích đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa
sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh hồi, khả tích nhất chi như họa.”
Cô không viết câu cuối cùng “Vi thùy khai” (Hoa nở vì
ai), thở dài trong lòng, tiếc cho tình yêu của Mạnh Thời và cô.
“Mạnh Thời, tại sao anh không mở máy? Anh không có đủ
can đảm để nói lời tạm biệt với em ư?” Cô thầm thì hỏi, bao nỗi ấm ức, sợ hãi,
căng thẳng, xót xa trong mấy ngày qua trào dâng trong lòng.
Phùng Hy bật tất cả các bóng đèn trong nhà lên. Cô nhớ
đến lần đầu tiên đến nhà Mạnh Thời ăn cơm, cô ngượng ngùng giấu rau chân vịt
dưới đáy bát; nhớ đến những mâu thuẫn khi quay về Tiểu Nam Sơn, đứng đợi anh
bên xe anh; nhớ đến trong suối nước lạnh cóng, Mạnh Thời nói anh yêu sự cảm
động của cô.
Ngón tay dính một ít bụi, chút bụi đó như làm bẩn tay
cô khiến cô rất khó chịu. Phùng Hy vội cầm giẻ lau, lau đồ đạc và sàn nhà.
Cô lau như một cái máy, trong đầu chỉ nghĩ về những
hình ảnh khi còn đang ở bên Mạnh Thời. Trái tim trống trải rất khó chịu, cô
không biết phải dùng cái gì mới có thể lấp đầy cảm giác cô đơn trống vắng này.
Lý trí ban ngày đã không cánh mà bay. Phùng Hy vứt giẻ lau xuống, ngồi trên sàn
nhà gục đầu xuống gối, đầu óc cảm thấy rối bời.
Có thật là cầu xin cha anh sẽ được ư? Phùng Hy không
biết. Nhưng Mạnh Thời đâu? Tại sao một người đàn ông như anh lại tắt máy di
động?