Tác giả: Luna Huang
Từ lúc Lãnh Thiên Hạo đánh trận trở về Vân Du đều đi ngủ rất sớm. Nàng biết mình phản kháng thế nào cũng không thoát nỗi giam cầm của Lãnh Thiên Hạo nên quyết định ngủ sớm. Hắn có làm gì nàng cũng không biết nữa liền không đau lòng, không phiền não.
Buổi tối Lãnh Thiên Hạo không được trò chuyện cùng nàng nên dùng cơm trưa xong không bao lâu liền chạy về sương phòng ôm lấy nàng mượn cớ nỉ non:
“Du Du, nàng làm chè trứng gà cho ta ăn đi.” Trán hắn cọ cọ vào vai nàng, tay lại ôm chặt eo nhỏ không chịu thả ra cho nàng nằm xuống giường.
Vân Du hừ một cái nhẹ rồi nói: “Ngươi bảo Hồ Điệp làm đi.”
“Ta muốn nàng làm.” Hắn ám muội thổi vào tai nàng.
Vân Du khó chịu rùng mình, nhíu mi tâm: “Ta không phải nha hoàn của người.”
Hắn đưa tay giúp nàng xoa mi tâm: “Nhíu mày không tốt đâu. Sau này đừng làm như thế nữa.”
Giờ đây nàng rất muốn hét vào mặt hắn “Ta là Vân Du. Ta không phải Đình nhi của ngươi. Ta không phải thế thân, không phải bình phong càng không phải món đồ chơi của ngươi.” nhưng lại sợ có kết cục như cái bàn ở lương đình nên đành nuốt xuống.
Ngực nàng liên tục phập phồng như muốn bơm thêm oxi vào phổi vậy. Lãnh Thiên Hạo thấy được liền hốt hoảng hỏi: “Nàng làm sao? Chỗ nào không khỏe?”
“Ngươi làm ta không khỏe đấy, ta muốn ngủ.” Nàng hung hăng quát.
Hắn đành buông tay cho nàng ngủ, bản thân lủi thủi đi ra ngoài.
---------------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------------
Một hôm đẹp trời Lãnh Thiên Huyền đến tìm Vân Du hỏi: “Du Du đã xem lễ vật chưa?”
Thấy Vân Du sắc mặt cực kỳ kém hắn liền thấp giọng hỏi: “Bên trong là gì thế? Ta thật muốn biết.”
Nàng hung hăng ném cho hắn một từ: “Sách.”
Sắc mặt của hắn giờ đây cũng u ám không kém nàng là mấy. Lý nào bắt hắn đường xá xa xôi hộ tống hai hộp sách đến đây cho Vân Du. Chẳng hiểu nỗi thái hậu cùng mẫu phi của hắn nghĩ gì nữa.
Nhắc đến sách hắn lại căm hận vô cùng. Lúc nhỏ bị bắt đọc sách đã đành. Mỗi ngày còn bị sư phó liên tục đánh vào tay rồi bắt chép phạt nữa chứ. Nếu không có lục hoàng huynh và ngũ hoàng huynh bên cạnh giúp đỡ e rằng hắn sớm bị phụ hoàng mắng đến hoa mắt rồi.
Đến tuổi thành thân thì lại lấy phải một thê tử hung hãn. Nàng giải quyết thông phòng của hắn đã đành còn cấm hắn không được đến thanh lâu, không được đùa giỡn nha hoàn, không được nhìn nữ nhân khác ngoài nàng, sách hắn yêu thích toàn bộ bị nàng mang đi đốt cả...Mỗi ngày bắt hắn đọc sách không thuộc liền không được dùng cơm. Đã thế mẫu phi còn bảo nàng làm rất đúng, thái hậu lại nói tổ huấn không dành cho hắn đâu. Thật muốn ép chết hắn!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chỗ không đứng. Lục hoàng huynh nhiều sách như vậy vì sao lại còn đưa sách đến cho nàng? Để nàng giải trí chăng? Nhất định là không. Hắn liền nhìn trước ngó sau rồi hạ thấp giọng hỏi nàng:
“Sách đó là sách gì?”
Vân Du khẽ đẩy xích đu hời hợt đáp: “Ta làm sao biết được, ta vẫn chưa từng xem qua.” Thấy chưa, nàng nói đâu có sai, hoàng thất toàn một lũ mọt sách.
Thấy hắn có hứng thú nàng liền đứng dạy nói: “Ta đưa ngươi đi xem.”
Hắn hớn hở đi theo nàng. Vân Du ném hai hộp gấm lên bàn cho hắn từ từ xem. Nàng ngồi trên ghế thái sư không nói gì.
Lãnh Thiên Huyền mở hộp gấm mắt sáng rực rỡ như thấy được bảo vật vậy: “Là tuyệt bản a.”
Nàng xua xua tay nhàn nhạt nói: “Ngươi thích ta liền đem tặng cho ngươi.”
Lãnh Thiên Huyền cao hứng chưa kịp đa tạ nàng thì một âm thanh khác đã che ngang.
“Không được.”
Lãnh Thiên Huyền nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lãnh Thiên Hạo từ bên ngoài tiêu sái bước vào. Cũng may hắn chưa nói gì nếu không lần này chết chắc a.
“Lục hoàng huynh.” Hắn nở ra một nụ nịnh nọt nhìn Lãnh Thiên Hạo.
Lãnh Thiên Hạo uy nghiêm bước đến: “Đệ ở đây làm gì?”
“Đệ....đệ mượn sách.” Lãnh Thiên Huyền cầm sách không muốn buông tay cứ sợ buông ra sách liền biến mất. Hắn ấp úng nói.
“Không được, sách này tuyệt đối không thể cho đệ mượn, ta cho đệ mượn sách khác, mau đem sách này đặt xuống.” Lãnh Thiên Hạo nghiêm giọng nhìn hắn.
Vân Du cầm hộp gấm đập bàn như quan huyện sử án quát: “Lãnh Thiên Hạo, đó là của ta, ta muốn tặng ai liên quan gì đến ngươi.” Bớt lo chuyện không phải của mình đi.
Lãnh Thiên Hạo nhìn khẽ thở dài: “Đây là của mẫu hậu và thái phi tặng nàng. Nàng làm sao có thể mang đi tặng thất hoàng đệ được.” Nàng không đọc đã đành còn mang sách này tặng cho thất hoàng đệ đây là hại thất hoàng đệ a.
“Tại sao lại không được?” Nàng cố hét to: “Nếu thái hậu, thái phi trách tội ta một mình gánh chịu, không cần ngươi phí tâm.”
“E rằng tội sẽ giáng lên người thất hoàng đệ chứ không phải nàng đâu.” Hắn khẽ nhìn Lãnh Thiên Huyền: “Cả thất đệ muội cũng sẽ tức giận đấy.”
Lãnh Thiên Huyền vội buông hai cuốn sách xuống: “Đệ không mượn nữa. Lục hoàng huynh không cần cùng nàng sinh khí như vậy. Đệ nhớ ra còn chút việc chưa làm, đệ đi đây.”
Dứt lời hắn phóng nhanh như bay ra ngoài. Vân Du lườm Lãnh Thiên Hạo xong cũng bước ra. Lãnh Thiên Hạo nhanh tay giữ lấy tay nàng.
Vân Du gào thét thất thanh: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi buông ta ra.” Tên hỗn đản này giữ nàng lại làm gì?
Hắn bước đến ngồi trên ghế thái sư rồi đặt nàng lên đùi mình. Tay hắn giữ chặt eo nhỏ của nàng không cho động đậy:
“Nàng có biết vì sao ta không cho thất hoàng đệ mượn không?” Giọng hắn không thể hiện sự tức giận chỉ đều đều vang lên.
Vân Du vẫn liên tục giãy giụa: “Do ngươi keo kiệt không muốn tặng sách cho tiểu Huyền Huyền.” Có nhiều sách như vậy mà còn keo kiệt một cuốn cũng không cho người ta. Đó là đệ đệ của hắn a. Sách có thể so với đệ đệ của mình sao?
Lãnh Thiên Hạo mang sách đặt trước mặt nàng: “Ta cùng nàng xem thì nàng sẽ hiểu nguyên do thôi.”
“Ta không xem.” Nàng giận dỗi quay mặt đi hướng khác.
“Ta đảm bảo không cần nàng phải đọc chữ đâu.”
“Hừ!” Nàng quay sang định mắng hắn “Ngươi muốn đọc thì tự mình đọc đi kéo ta theo làm gì?” thì mắt nàng vô tình lướt qua bìa sách. Nàng hoảng hốt đảo lại nhìn kỹ vào bìa sách. Ba chữ “Xuân cung đồ” đập ngay vào trong mắt. Câu đến cửa miệng cũng thốt không nên lời đành nuốt trở vào.
Thái hậu và thái phi làm muốn gì ở nàng? Tại sao lại gửi thứ này cho nàng chứ? Thật muốn khóc mà. Nàng long lanh mắt nhìn Lãnh Thiên Hạo tựa như cầu xin.
“Ta không xem đâu.”
Lãnh Thiên Hạo ôn nhu nhìn nàng có chút buồn cười nhưng vẫn cố nén lại nhẹ giọng nói: “Ta cùng nàng xem, xem sách không đáng sợ đâu.”
Nàng đương nhiên biết xem sách không đáng sợ rồi. Chỉ là, cùng hắn xem loại sách này mới đáng sợ a.
Tên khốn biến thái này thật khiến nàng tức chết mà. Ở hiện đại chỉ cần một vài thao tác đơn giản thôi thì hình ảnh tinh xảo, màu sắc chân thực hiện ra trước mắt mà nàng cũng chẳng buồn để ý. Nàng cần gì xem mấy thứ này. Đã thế Lãnh Thiên hạo còn muốn xem cùng nàng nữa chứ. Có ai cứu nàng không, nếu thoát thân nàng hứa lần sau tuyệt không nhắc chủ đề này nữa.
Tay Lãnh Thiên Hạo định lật sách, nàng nhắm chặt mắt lại liều mạng lắc cái đầu nhỏ tựa hồ rớt ra vài vít nhỏ xuống sàn: “Ta không xem.”
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng bất hợp tác liền mang sách đặt sang nơi khác. Hiện nàng cùng hắn không như trước nữa, khoảng cách cũng ngày một xa. Nếu cứ tiếp tục bức ép nàng sẽ càng sinh ác cảm càng tránh xa hắn hơn mà thôi. Hắn buông lỏng tay thở dài.
Hơi thở của Lãnh Thiên Hạo phả vào má, vào tai của nàng khiến nàng nhớ đến sáu năm trước ở biên cương hắn cùng nàng luyện chữ. Hình ảnh đó nhanh chóng bị thay thế bằng hình ảnh Lãnh Thiên Hạo cùng Dung phi thân mật ở ngự hoa viên.
Vân Du hoảng hốt mở mắt ra vùng người chạy ra ngoài. Lần này hồi kinh nàng nhất định phải lấy bằng được chiếu phế phi. Nàng phải nhẫn tâm thì bản thân mới được giải cứu.
Lãnh Thiên Hạo nhìn theo bóng lưng của nàng chua xót dâng lên trong lòng. Tại sao hắn cùng nàng lại đi đến bước đường này? Có lẽ hắn đã sai từ khi rời kinh không mang nàng theo rồi.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Một hôm Ngô Trọng Kỳ ra ngoài phủ Vân Du liền bám theo hắn không buông. Nàng cũng chưa từng rời phủ nửa bước, lần này nhất định phải đi xem.
Không ngờ hắn lại mang nàng đến chỗ Lãnh Thiên Hạo luyện binh ở ngoại thành. Đôi mắt to của Vân Du khép lại một nửa không nói một lời quay lưng bỏ đi.
Lãnh Thiên Hạo thấy được liền chạy đến giữ lấy tay nàng: “Du Du cũng đến sao?”
“Ha ha đi nhầm đường thôi.” Nàng cười giả lả.
“Đến đây rồi thì ở đây cùng ta. Chúng ta cùng bắn cung được không?” Hắn đề nghị.
Nhớ lại mũi tên rớt đầy đất của sáu năm trước nàng lại không đủ dũng khí gật đầu. Lát nữa bắn không được bị chê cười thì xấu hổ lắm.
“Ta dạy nàng được không?” Ngươi hắn hơi cúi xuống nhìn nàng mỉm cười. Hắn muốn cùng nàng thân cận sao lại thấy khoản cách ngày một xa.
Vân Du cắn cắn môi sau đó quyết định đồng ý. Sau mấy canh giờ vẫn là tên chưa đến bia đã hoa lệ rơi xuống khiến nàng sinh chán nản.
Lãnh Thiên Hạo bên cạnh động viên: “Lúc trước ta mới tập bắn cũng như nàng thôi, không cần nản lòng.” Hắn muốn cùng nàng trải qua như hai năm ở biên cương Bắc Bình. Hắn muốn nàng biết hắn mới là phu quân của nàng, những nam nhân khác đều không phải.
Vân Du nhẹ nhàng gật đầu, mi mắt của nàng cũng chả buồn nâng lên. Nàng tự biết bản thân là miếng sắt gỉ mài thế nào cũng chẳng thể kim được.
Tiếng chim hót líu lo cũng không làm tâm trạng nàng tốt lên được. Lãnh Thiên Hạo ngồi bên cạnh ngắm nhìn nàng lúc lâu buộc miệng hỏi: “Du Du, có phải...” nàng đã thay đổi rồi không?
Hắn lại không thể nói nên lời, lại càng không đủ dũng cảm để nghe câu trả lời của nàng nên đến nửa ngày cũng chẳng dám mở miệng nói tiếp những từ phía sau.
Vân Du chớp chớp mắt nhìn hắn. Hắn muốn nói gì với nàng sao? Nàng cũng không muốn nghe cũng chẳng buồn hỏi, biết càng ít sống càng lâu.
Nàng đứng dậy rời đi, Lãnh Thiên Hạo ôm chặt lấy nàng từ phía sau khiến nàng khó chịu: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau buông ta ra.”
“Để ta ôm nàng một chút.” Hắn muốn ôm nàng thật chặt để xác nhận nàng đang ở bên cạnh mình chứ không phải ở xa xôi nơi chân trời. Cảm giác của nàng mang lại cho hắn chính là sự bất an. Chỉ cần hắn rời mắt nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Một người muốn buông bỏ, một người cố giữ lấy. Kết quả của mối tình này sẽ trôi về đâu?