Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 93: Chương 93: Vân du luôn là vô hại




Tác giả: Luna Huang

Đến gần cuối mùa đông, Vân Du lén mang con ngựa gỗ nhỏ nàng mang từ Hàng Châu đến đặt trên đầu giường của Tiêu Vũ. Sáng thấy con ngựa hắn liền vui vẻ gặp ai cũng khoe do ông già tuyết tặng.

Ở quân doanh trừ Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Huyền ra thì ai cũng hiểu ông già tuyết trong miệng của Tiêu Vũ là gì. Kể cả đám tân binh khi được nghe đám cựu binh kể chuyện của Vân Du nên cũng biết. Lãnh Thiên Huyền lại một phen dỗ dành để Tiêu Vũ kể lại cho hắn nghe vì Vân Du kiên quyết từ chối tiếp chuyện.

Rất nhanh đến mùa xuân, Vân Du không có gì làm lại ngồi chơi xích đu. Tiêu Vũ đứng bên cạnh thả diều:

“Vương phi sao lại không cùng tiểu Vũ thả diều?”

“Trò nhàm chán đó không thích hợp với bổn phi.” Nàng khẽ nhúng chân đẩy xích đu.

“Tiểu Vũ thấy rất vui a.” Hắn ngây thơ nói.

“Bổn phi biết trò còn vui hơn nên không cảm thấy thả diều là vui.” Nàng đắc ý nói.

Tiêu Vũ mắt sáng như sao trên trời nhìn nàng: “Thật sao? Vương phi cho tiểu Vũ chơi cùng được không?”

Trong đầu Vân Du bỗng lóe lên cái bóng đèn liền mang Tiêu Vũ đi chơi. Thế là hai người đi khắp nơi chọc phá hết người này đến người nọ. Người thiệt hại nhiều nhất chính là Lãnh Thiên Huyền, tiếp đến là Lãnh Thiên Hề. Lãnh Thiên Hề vốn nhớ hài tử nhà mình nên cũng yêu thương Tiêu Vũ nhiều vô kể. Ngô Trọng Kỳ là người cảm thấy bình thường nhất bởi hắn vốn yêu thích tiểu hài tử.

Tiêu Tử biết Vân Du dạy hư hài tử của mình liền đến gặp Lãnh Thiên Hạo khiếu nại. Lãnh Thiên Hạo thấy có mỗi mình hắn cáo trạng đương nhiên là bao che rồi.

Hắn tức đến nội thương. Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ đến tìm hắn khuyên nhủ:

“Ngươi mang Vương phi cáo trạng cùng Vương gia khác nào như bỏ bạc xuống sông.”

“Vương phi yêu thương tiểu Vũ ngươi phải cảm thấy vui vẻ mới phải.”

“Vương phi luôn có kim bài miễn tử. Lão Tiêu đừng nên cố chấp như vậy.”

“Tiểu hài tử nghịch phá một chút cũng là chuyện bình thường, không đáng để lưu tâm.”

“...”

Tối đến Lãnh Thiên Hạo trở về khuyên nhủ, Vân Du biết chuyện liền nộ khí xung thiên quyết định cho Tiêu Tử nếm mùi lợi hại. Nàng kéo Tiêu Vũ lại một bên thì thầm to nhỏ.

Thế là một buổi tối đẹp trời của mùa xuân Tiêu Vũ chạy vào phòng tuyên bố:

“Tiểu Vũ muốn ngủ cùng mẫu thân.”

Tiêu Tử phản đối liên tục xua đuổi bảo hắn về phòng của mình ngủ.

Hồ Điệp liền xoa đầu khuyên nhủ hắn: “Tiểu Vũ lớn rồi không thể ngủ cùng mẫu thân.”

Hắn ngây thơ chỉ vào Tiêu Tử bên cạnh: “Vì lý do gì phụ thân so với tiểu Vũ còn lớn hơn tại sao lại được ngủ cùng mẫu thân mà tiểu Vũ lại không được?”

Tiêu Tử, Hồ Điệp á khẩu liền nhường hắn một đêm.

Mấy ngày kế tiếp chuyện này vẫn liên tục tái diễn. Tiêu Tử sinh khí nhất quyết bắt Tiêu Vũ phải trở về phòng mình ngủ. Thấy không thuận lợi hắn liền ngồi bệt xuống đất khóc lóc mãi không thôi.

Tiêu Tử cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Trước đây Tiêu Vũ chưa từng khóc lóc vì bất cứ thứ gì, sao bây giờ lại thế này? Qua một lúc lâu, hắn nhớ lại ngày đầu khi tiểu Vương phi vừa được gả đến quân doanh bộ dáng cũng y như vậy.

Hắn liền nén giận nhường Tiêu Vũ thêm một đêm. Sáng sớm hôm sau lập tức tìm Lãnh Thiên Hạo kiện cáo. Lãnh Thiên Hạo nhất mực bao che khẳng định nửa phân cũng không liên quan đến tiểu nương tử nhà mình. Tiêu Tử lại thề sống thề chết chuyện này thập phần cùng tiểu Vương phi có liên quan. Lãnh Thiên Hạo vô phương liền cho người mời Vân Du.

Vân Du vừa đến đã nở nụ cười tươi rói: “Lão Tiêu ngủ có ngon không?” Hàm ý mát mẻ cực kỳ rõ ràng.

Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền, Ngô Trọng Kỳ, Vương Doãn biết chuyện liền cùng nhau chạy đến xem kịch hay. Bọn họ không ngờ Tiêu Tử lại cố chấp như vậy. Trừ khi tiểu Vương phi tự nhận thôi nếu không thập phần hắn thua chắc rồi. Bọn hắn khuyên nhủ hắn nửa ngày trời mà cũng như không có nói gì vậy đó.

Tiêu Tử tức muốn thổ huyết gào thét: “Vương gia đã thấy chưa? Vương phi đã thừa nhận rồi.”

Vân Du trưng ra dáng vẻ vô tội của mình: “Lão Tiêu bảo bổn phi nhận gì cơ?” Trong bụng nàng giờ đây phải nén cười rất khó chịu a.

Lãnh Thiên Hạo tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu nương tử nhà mình chối tội: “Tiêu Tử bảo nàng dạy Tiêu Vũ phá phách còn.....khụ khụ chiếm luôn.... phòng ngủ của hắn” Lãnh Thiên Hạo nào dám nói thẳng vấn đề ra.

“Tiểu Vũ muốn ngủ cùng mẫu thân nên bổn phi mới hiến một ít kế giúp hắn. Làm sao lại thành chiếm phòng lão Tiêu rồi? Lão Tiêu có thể cùng ngủ cơ mà.” Vân Du phân trần, ánh mắt mười hai phần thiên chân nhưng đáy mắt ánh lên ý cười hả hê.

Mọi người có mặt trong phòng đều lắc đầu. Một ít kế đã khiến Tiêu Tử sinh khí đến thế này rồi. Nếu tiểu Vương phi dốc toàn lực thì e rằng Tiêu Tử đòi quyên sinh mất.

Vân Du hướng mọi người có mặt trong phòng giải bày ủy khuất của mình: “Ta thiện tâm giúp Tiêu Vũ. Ta là vô tội.” Ánh mắt lấp lánh kia đang gián tiếp giúp nàng chứng minh bản thân trong sạch

Tiểu Vương phi còn dám lớn tiếng bảo mình là vô tội cơ đấy. Tiêu Tử nghẹn họng không nói nên lời. Hắn hận tài ăn nói của mình sao lại không bằng được một nửa Vương Doãn. Nếu không cũng sẽ không từ nguyên cáo trở thành bị cáo được.

“Khụ khụ!” Lãnh Thiên Hề ho khan chữa ngượng rồi nói: “Muội giúp tiểu Vũ nhưng vô tình hại Tiêu tướng quân.”

Vân Du chớp chớp mắt ngây thơ hỏi: “Muội làm sao hại lão Tiêu, tại sao muội lại không biết? Phiền Vương gia ca ca chỉ ra giúp.” Nàng không tin Lãnh Thiên Hề dám nói ra miệng.

Lãnh Thiên Hề á khẩu nhìn Lãnh Thiên Hạo cầu cứu. Hắn làm sao giải thích chuyện kia với nàng được. Thì ra Nàng vẫn còn chưa biết gì. Giờ hắn đã biết vì sao Lãnh Thiên Hạo không tin nàng dễ bảo rồi. Nàng một nửa biết một nửa không biết như vậy mới thực sự làm khó người khác.

Trong mắt của Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ, tiểu Vương phi nhà bọn họ vẫn còn rất thiên chân. Nàng không hề biết đến những chuyện như vậy nên ai cũng nhìn Tiêu Tử gian xảo cười làm Tiêu Tử giấu khuôn mặt đỏ bừng dưới sàn.

Lãnh Thiên Huyền nhanh mồm kinh hô như bản thân phát hiện một thứ gì đó rất mới lạ: “Thì ra Du Du và lục hoàng huynh vẫn chưa.........” Ý thức được mình nói sai nên hắn bỏ lửng câu nói.

Vương Doãn đứng bên cạnh nói nhỏ nhắc nhở: “Thất Vương gia, Vương gia nhà chúng thần cấm tuyên dâm trong quân doanh.”

Ý hắn là cho dù Tiêu Tử và Hồ Điệp là phu thê chi thực cũng chỉ có thể đồng giường cộng chẩm thôi. Huống hồ Lãnh Thiên Hạo là chủ soái phải làm gương.

Lãnh Thiên Hạo thấy chuyện phát sinh theo chiều hướng ngoài ý muốn liền tuyên bố Vân Du vô tội được phóng thích tại chỗ. Tiêu Tử nhìn Vân Du hại hắn xong còn được tự do tự tại vui vẻ liền tức đến suýt chút hôn mê. Vương Doãn được phái đi dạy dỗ Tiêu Vũ.

Chuyện này do tiểu nương tử nhà mình gây ra. Vốn phải do Lãnh Thiên Hạo đích thân đi dạy bảo Tiêu Vũ để chuộc tội. Nếu Tiêu Vũ hỏi hắn vì sao ngủ cùng Vân Du, không lẽ hắn nói nàng sợ ma. Vẫn là nên giao cho Vương Doãn tốt hơn.

Tên tiểu tử Lãnh Thiên Huyền to gan, dám bảo lão nương cùng Lãnh Thiên Hạo phát sinh chuyện kia. Lão nương đây mới không thèm cùng hắn. Nàng sẽ cho tiêu tiểu tử này biết nàng lợi hại cỡ nào.

Vân Du chớp chớp đôi mắt to tròn đang long lanh phát sáng không vướn chút bụi trần, đưa ngón trỏ đặt lên miệng ngây thơ hỏi: “Vẫn chưa cái gì cơ? Tiểu Huyền Huyền bảo bổn phi cùng Vương gia phu quân chưa cái gì cơ?”

Lãnh Thiên Huyền như muốn khóc nhìn Lãnh Thiên Hạo. Miệng hắn dùng khẩu hình: Lục hoàng huynh, đệ biết sai rồi, huynh cứu đệ đi.

Lãnh Thiên Hạo đưa tay nắm hờ đặt bên miệng, mặt khẽ cúi ho khan vài tiếng nói: “Chuyện đó để lát nữa ta nói với nàng.” Mặt hắn lúc này nóng ran, đỏ bừng hết lên.

Vân Du chống hông mỉa mai: “Ta mới không thèm nghe ngươi. Ngươi làm sao biết được tiểu Huyền Huyền muốn nói gì chứ. Ta vẫn là muốn nghe tiểu Huyền Huyền chính miệng nói cơ.” Câu cuối cùng chính là kéo dài giọng đầy nham hiểm. Chỉ là đám nam nhân bận rộn nhìn Lãnh Thiên Huyên đang trong bối rối nên không để ý đến mà thôi.

Lãnh Thiên Hạo á khẩu không phản bác được chữ nào. Nàng...quá manh rồi.

“Tiểu Huyền Huyền mau nói ra cho mọi người cùng biết đi. Cứ úp úp mở mở như thế này thật làm bổn phi cảm thấy rất khó chịu a” Nàng bĩu môi ôm lấy ngực.

Lãnh Thiên Huyền thấy tình hình không ổn. Vân Du đang chĩa mũi tên độc về phía mình liền mượn cớ bỏ của chạy lấy người nhanh chân rời khỏi thư phòng.

Vân Du làm sao dễ dàng buông tha hắn như vậy liền đuổi theo. Nàng còn luôn miệng hét to: “Tiểu Huyền Huyền, ngươi vẫn còn chưa nói cho bổn phi nghe đâu.”

Vương Doãn bước đến vỗ vai Tiêu Tử như đồng cảm rồi bước ra ngoài. Ngô Trọng Kỳ cấp cho hắn một ánh nhìn kỳ lạ rồi lắc đầu chép miệng bước theo Vương Doãn.

Tiểu Tử hít một hơi sâu, hắn đã rút ra được bài học quý giá cho bản thân rồi. Cho dù Lãnh Thiên Hạo không bao che cho tiểu Vương phi thì nàng vẫn còn vô số cách chối tội. Hắn cúi người cáo từ rồi bước ra ngoài.

Lãnh Thiên Hạo ôm đầu bất lực cười khổ nhìn Lãnh Thiên Hề: “Để tứ ca chê cười rồi.”

Lãnh Thiên Hề đứng hóa đá nãy giờ cũng mau chóng hồi phục tinh thần: “Ta đã tin đệ, muội ấy quả thật khó bảo.”

Hai người cùng nhìn nhau cười khổ.

--------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------

Cám ơn các nàng đã luôn ủng hộ ta *moa moa*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.