Phu Quân Hảo Tâm Kế

Chương 1: Chương 1




*Editor: Ri_liam (Wattpad)

Nàng đến từ thế giới khác, ở thế giới này đàn ông còn quyến rũ hơn phụ nữ, không chỉ có khung xương nhỏ mà làn da còn mềm mại hơn. Kì dị hơn, đàn ông lại có thể sinh con.

Quả là kì lạ.

Thân thể nàng chiếm được là sau N quan hệ gì đó của cháu nội của cháu trai của chú của biểu di của Nam Phi Nữ Hoàng, nói ngắn gọn nàng là bà con xa tít tắp của Nam Phi vương triều này. Thân này đang ở tại phủ đệ Lí gia trên trấn La.

Địa vị của nàng trong gia đình họ Lý, từ sinh hoạt mỗi ngày có thể nhìn ra chút ít.

Buổi sáng thức dậy vào lúc sáu giờ theo giờ thế giới này, muộn hơn một giờ so với những kẻ hầu trong nhà, thế giới nào cũng vậy, có một thứ không đổi, ăn ít, làm nhiều. Thật bất hạnh, nàng cũng thuộc nhóm người này.

Tuy rằng, nàng cũng là một thành viên trong cả đại gia tộc, đồ nàng ăn mỗi ngày còn kém hơn của gia nô trong phủ. Một ngày hai bữa, ăn khoai lang và đậu phụ trắng, hai món này có nhiều cách chế biến, lúc khoai lang nướng, lúc khoai lang luộc, lúc lại cháo khoai lang. Đậu phụ cũng không khác gì, sáng thủy đậu phụ, tối tào phớ, thứ hai đậu phụ chiên, cả ngày đều là đậu phụ chiên. Mặc dù trên đời này đậu phụ có lợi cho việc làm đẹp, nhưng cũng phải có điều kiện tiên quyết chứ. Tiền đề là nàng phải được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.

Dưới sự “nhọc lòng” chăm sóc của đầu bếp, nàng gầy như que củi, hoàn toàn không cần lo giảm cân. Rõ ràng nàng đã mười bảy tuổi, mà vóc dáng như của học sinh tiểu học, trong phủ tiểu biểu muội Tiểu Bá Vương trên danh nghĩa của nàng mới mười bốn tuổi, có nàng làm nền, tiểu biểu muội của nàng được mô tả là ngọc thụ lâm phong, dáng người thẳng tắp. Trái lại, dáng người nàng thấp bé, mỏng lét như cọng giá, mặt mày tái nhợt như người chết.

Cơ thể này không có thông tin về cha mẹ ruột, chỉ có những kí ức tuổi thơ ảm đạm. Từ nhỏ nàng đã ăn nhờ ở đậu Lí Phủ nhiều năm, may mắn đương gia Lý phủ sợ đàm tiếu, hết lòng quan tâm giúp đỡ, nuôi nàng mười bảy năm liền. Bởi vậy, chủ cũ thân thể này không để ý cách cư xử của người Lý phủ, đương gia Lý Phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kết quả là, thấm thoắt đã mười bảy năm trôi qua.

Hiện tại mười bảy tuổi vẫn là tuổi dậy thì. Một đêm tối yên tĩnh, nàng muốn đi nhà bếp ăn trộm. Nàng đói chịu hết nổi, không biết dây lưng quần bị cắt đi bao nhiêu đoạn rồi.

Trăng lên cao, có bóng người ẩn trong nhà bếp, lén lén lút lút nằm rạp trên mặt đất, liều mạng gặm màn thầu đã lạnh trong nồi. Màn thầu không thể so ở kiếp này, vừa nặng vừa lớn. Nàng ăn quá nhanh, ăn xong còn bị nghẹn ho sù sụ.

“Ai? Ngủ ở nhà bếp?”

Một bóng người nhẹ nhàng, đi đến thăm dò.

Nàng bị dọa tính chạy trốn.

“Nếu ngươi chạy trốn, ta liền gọi người đến đây.”

Người đến liệu sự như thần, nàng đành ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chờ người kia từng bước đi tới đứng vững trước mặt nàng.

Mặt trăng dần ló dạng sau những đám mây, người đứng trước mặt nàng được ánh trăng bao phủ, toàn thân như toả ánh sáng, tóc dường như cũng trở nên rực rỡ, mờ ảo cho đến khi người kia hiện ra trước mắt nàng.

Người này có một cái cổ đẹp da trắng, góc nghiêng của gương mặt thật mềm mại, từ góc độ của nàng có thể thấy lông mi vừa dài vừa cong, chắc chắn là người có tính rất quyết liệt hay tính toán với người khác.

Người đến không chỉ có lông mi đẹp mà còn có chiếc mũi cao.

Từ ngũ quan tinh tế của người này mà nói, lớn lên không tuấn mỹ thì cũng hơn người, nàng vừa hâm mộ vừa ganh tị.

Ở thế giới cũ, nàng là người bình thường, mắt lõm, to như hạt đậu, khỏi nói đến lông mi dài ngắn ra sao, nàng còn quá cân nữa.

Nàng đợi cho đến khi người này hiện ra hoàn toàn trước mắt rồi sửng sốt, thì ra là một người đàn ông.

Đàn ông ở thế giới này, không phải đều thẹn thùng thủ danh tiết sao? Làm sao muộn vậy mà còn xuất hiện ở phòng bếp? Thấy nữ nhân mà còn không sợ hãi. Thật là lạ.

Đối với sự kì quặc này, nàng xốc lại tinh thần, thận trọng nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Ngươi không biết ta?”

Sau khoảng thời gian im lặng, người đàn ông lên tiếng.

Nàng lắc đầu không nói gì.

“Không lẽ bị câm?”

Không biết là mỉa mai hay điều gì khác, nàng vẫn không lên tiếng giải thích, chỉ một mực trừng mắt nhìn hắn.

Động tác kế tiếp của người đàn ông này làm nàng bất ngờ kinh hãi.

Người này lại... hôn nàng?!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mắt nàng trợn tròn, lòng khó hiểu.

Nàng nghĩ, đây hẳn là nụ hôn đầu của nàng nhỉ?

Có thể nói, trải qua ba mươi tuổi, một người bạn trai đều không có? Nhìn mặt đàn ông xa lạ liền đỏ mặt, càng đừng nói đụng vai đồng nghiệp nam một cái là mặt đỏ tới mang tai, tim đập loạn.

Hiện giờ, hôn người đàn ông xa lạ này, nàng có nên giật mình hoảng hốt không?

Tay của nàng run lẩy bẩy, nghĩ phải đẩy người này ra, dù muốn vậy nhưng mấy tháng liền thân thể thiếu dinh dưỡng yếu ớt, không thể lập tức đẩy người đàn ông này ra.

Không phải đàn ông trong thế giới này đều mềm yếu sao?

Lí trí nói cho nàng biết, nàng bị cưỡng hôn, không hề đứng đắn, nàng chỉ kinh ngạc trừng to mắt, không nghĩ tới việc đẩy nam nhân này.

Bởi vì không ngờ nụ hôn đầu lại tuyệt đến thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.