Người convert: athanh321 (Wikidich)
Editor: Ri_liam (Wattpad)
Nàng cảm nhận được môi người đàn ông này hơi mỏng, mang theo hơi lạnh của bạc hà, lại mềm như kẹo bông, tan đi trong miệng. Đầu lưỡi mềm hơn kẹo đường, trong khoang miệng có mùi thơm thật thích, khiến nàng không nỡ rời xa.
Nàng đột nhiên nhớ ra một việc.
Miệng nàng ăn tỏi không phải sẽ bốc mùi sao?
Này cảm thấy thật xấu hổ?
Cơ mà tay nàng đang làm gì đây? Sao lại luồn vào quần áo của người ta?
Khỏi phải nói, dưới lớp quần áo, da người đàn ông trơn nhẵn không một chút lông, mịn như lụa, mềm mại như da em bé.
Nàng vô thức thích thú nheo mắt lại.
Ý thức của nàng dần mơ hồ, đến khi thanh tỉnh lại, nàng chỉ nhớ ra một sự thật.
Bà già ba mươi tuổi nàng đây không ngờ đói khát đến thế, phấn khích xé rách quần áo của người khác, giành lại thế chủ động mà như tôn thờ hôn từng tấc da đẹp đẽ của người đàn ông.
Nàng còn nhớ rõ, cái cau mày trời sinh quyến rũ kia của hắn còn có đáy mắt tràn ngập khinh thường.
• • •
Nàng liếm liếm môi, trên môi như còn đọng lại cảm giác da thịt trơn mượt của người đàn ông.
Cái giá của giấc mộng xuân đêm qua là vết dao cắt ngay chân:))), máu chảy không ngừng, qua một đêm nó đã khô lại thành vệt dài dọc theo chân, trông ghê người.
Sau một đêm, màn thầu nàng ăn vụng đêm qua đã tiêu hoá hết, bụng nàng lại kêu đói nữa rồi, nàng lê toàn thân đã kiệt sức về nhà như một con c.h.ó vậy.
Chỗ nàng ở có hai người hầu, trông họ đẹp thì có đẹp thật, nhưng cả hai đều coi thường nàng, thấy nàng bò về, ánh mắt càng thêm kinh tởm khi thấy phân.
“Mang chút đồ ăn tới đây, ta đói rồi.”
Nàng rất đói bụng, đói đã ba ngày.
Một tháng này, cũng không biết Lí Cẩn, gia chủ Lí gia làm sao vậy, người hầu trong phủ đã không thèm che giấu mà khinh nhục nàng, tới cái ăn còn thoái thác trì hoãn đã ba ngày không ai đưa đến cho nàng.
Nàng buồn bực nằm trên trường kỉ, nhìn nội thất phòng ở mà buồn bã. Chỗ này được trang trí thật xa hoa, bình hoa đều làm từ sứ tốt nhất ở trấn Cảnh Đức, nhưng cũng không có gì ăn được. Tuy đây là nhà nàng ở, tuy nhiên nàng đều không động đến đồ vật bên trong. Nàng hoàn toàn có thể nghĩ đến, phụ thân Lý Cẩn, lão thái quân Lý phủ, sớm đã bất mãn nàng ăn không uống không, dùng nhược điểm này mà đuổi nàng ra khỏi phủ.
Nàng còn buồn bực một chuyện. Dì họ Lý Cẩn trên danh nghĩa của nàng có vẻ cũng là người xuyên việt, nội thất trong phòng mang hơi thở rất quen thuộc, chín năm giáo dục bắt buộc đã giúp nàng nhận ra tác giả của bài thơ trên tường là ai.
Cùng là người xuyên việt, Lý Cẩn có gia lớn nghiệp lớn, như một miếng bánh ngọt trong mắt người đời, còn nàng, phận ăn nhờ ở đậu quá thảm đi. Người so với người, tức chết nàng rồi, nói ra được cũng không tệ. Bi thảm hơn nữa, nàng còn cảnh giác với Lý Cẩn, sợ Lý Cẩn phát hiện thân phận của nàng, cái mạng nhỏ cũng không giữ được. Không thể không vờ ngu ngơ, nàng nhập vai của Lý Phong Hoa, chủ cũ của thân thể này, dám còn quái gở điên khùng hơn nữa.
Chính vì vậy, tên Lý Phong Hoa này đã mười bảy tuổi chưa có phu lang. Nàng giống Lý Phong Hoa, còn chưa từng chạm tay đàn ông.
Tuy trong phòng Lý Phong Hoa có hai nam hầu, nhưng hai người đều là người thâm độc, bề ngoài tỏ vẻ trung thành nhưng sau lưng ngầm ám hại Lý Phong Hoa, rêu rao nàng vừa không có năng lực chuyện giường chiếu vừa đồng tính. Bởi vậy, toàn bộ nam tử trong kinh thành không ai muốn tiếp cận nàng, chứ đừng mơ đến việc họ gả vào cửa.
Mới đầu nàng không hề biết mưu đồ của hai người này cho đến sau mấy tháng ở chung. Hai nam hầu này thật ra có cấu kết làm chuyện xấu với Lý Cẩn, mặc dù tình trạng hiện giờ vẫn không tồi nhưng họ vẫn hi vọng có một danh phận, nhưng Lý Phong Hoa trước vốn đã thiện lương như Đường Tăng, ra sức ngăn cản. Thế nên, trong mắt họ Lý Phong Hoa chính là vật cản, hận không thể “xé xác, uống máu” nàng.
Còn dùng vòng ngọc phỉ thuý gia truyền của Lý Phong Hoa, chuyện này nàng biết từ lão gác cửa, thật khiến người ta phải sửng sốt mà.
Lớn lên trong thế giới hoà bình, không thích xem phim truyền hình cái gì mà trạch đấu cung đấu, tranh cãi ở gia đình cổ đại nàng không biết gì cả. Bởi vậy nàng suốt ngày lo lắng, một mặt tỏ vẻ thiện chí mà đối đãi hai tên nam hầu, một mặt đề phòng chúng phản bội 'ăn cây táo rào cây sung.'
Có thời gian, đêm đến nàng mất ngủ, chẳng thiết tha ăn màn thầu, người gầy đi, muốn điên lên được. Lý Phong Hoa trước kia thanh cao làm thơ, uống rượu, nay ăn không ngồi rồi, hết ăn lại ngủ, đói bụng ăn rễ cây, nhàm chán đùa giỡn trước hai tên nam hầu muốn hãm hại chủ, xướng lên vài câu dâm thơ uế khúc. Kẻ trên người dưới Lý phủ bao gồm cả Lý Cẩn như được mở mang tầm mắt trước sự thay đổi cực lớn của Lý Phong Hoa, không thèm giấu vẻ trào phúng.
Lý Phong Hoa này mười bảy tuổi ở cổ đại đã lớn tuổi còn chưa lập gia đình, hôn sự ngày càng xa.
Sau đêm đầu tiên giao hoan, lại có thêm lần thứ hai, thứ ba.
Người đàn ông kia tới cũng thật thường xuyên, lúc nào cũng trông như thân bất do kỷ, câu mày, vẻ trào phúng ngày càng sâu.
Xong việc, luôn tặng nàng một ít “thứ“.
Như là, vết cào rất sâu sau lưng.
Như là, cào ngay khoé mắt của nàng, làm nàng trong một khoảng thời gian không thể gặp người khác.
Lại như là, bụng bị đâm mấy dao.
Đủ loại vết thương, nàng khổ không nói nổi. Mỗi khi đói là nàng lại đi phòng bếp trộm, đúng lúc gặp người đàn ông này, bọn nàng lại hành sự từ phòng bếp đến phòng chứa củi.
Mặc dù người đàn ông này ra tay ngoan độc, nhưng cũng do nàng xúc phạm người ta, rồi nàng bỗng có cảm tình với nam nhân này.
Thừa dịp bảo vệ Lý phủ lơ là canh gác, nàng lén chuồn ra ngoài mua một ít đồ vật, mang đồ theo bên mình liên tiếp mấy buổi tối, đợi gặp mặt rồi đưa cho hắn.
Người đâu phải cỏ cây, rồi sẽ cảm nhận được chân tình. Từ cái nhíu mày của hắn, nàng đoán được thân phận cũng như những lo lắng của hắn, lại dùng lời nói ăn ủi hắn.
Ban đầu, người đàn ông này vẫn không cảm kích, nàng vừa tức vừa bất đắc dĩ, vẫn kiên nhẫn dỗ dành người kia. Hắn không để ý đến nàng, không sao, nàng tiếp tục dỗ, tiếp tục yêu thương, nàng không tin hắn sẽ không động lòng.
感情上是空白的李风华在盲目地送礼物之后 (xin lỗi mấy bạn chỗ này chưa biết dịch sao hết nên mình để tạm tiếng Trung), rốt cuộc phát hiện người đàn ông này hơi mềm lòng. Nàng không ngừng cố gắng kể những câu chuyện nàng nghe thấy trong trí nhớ.
Rồi phát hiện, thật ra người này cười rộ lên đẹp hơn nhiều so với lúc cau mày.
Nàng dần nhận rõ diện mạo của hắn. Từ vải dệt có thể đoán ra người này có quan hệ với Lý Phủ và có địa vị nhất định, thuộc một thế giới khác với một đứa mặc vải thô làm việc nặng như nàng.
Nàng có chút sợ hãi, không dám đi tìm ra sự thật, giống rùa đen rụt đầu chỉ dám ôm lấy hạnh phúc trước mắt mà không dám suy xét những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.
Rốt cuộc, nàng vẫn phát hiện ra.
HẾT CHƯƠNG 1