Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 40: Chương 40




Thái Tử lạnh lùng nhìn Nhan Thế Tĩnh, tiếp tục nói, “Nhan Thế Tĩnh, ngươi có gạt người hay không, nhìn bằng chứng rồi hãy nói!” Nói xong, quay đầu nhìn Diên Đế, “Mấy ngày trước nàng liên tục viết thư cho nhi thần, nếu phụ hoàng không tin nhi thần nói thì có thể sai người lấy thư tới! Nội dung trong thư đều là những câu chữ dâm uế, uy hiếp. Phụ hoàng, người xem, Nhan Thế Tĩnh chính là một nữ nhân không biết xấu hổ! Nàng ta thật sự đáng chết!”

Toàn thân Nhan Thế Tĩnh cứng ngắc, khí huyết không thông, một hồi lâu sau, nàng mới gào thét ra một tiếng,

“Không!!!”

“Mọi người đừng tin hắn! Hắn nói dối! Hắn nói dối! Ta không có không biết xấu hổ! Ta không có to gan lớn mật! Là nương bảo ta làm như vậy, ta không biết, ta không biết! Ta không biết!!”

“Thái Tử ca ca, huynh nói yêu thích muội mà! Lúc còn nhỏ huynh đã nói là huynh thích muội! Sao bây giờ huynh lại nói dối như vậy? Tại sao huynh lại nói dối?”

“A! Các ngươi đừng tin lời hắn nói!”

Tiếng la khóc thê lương, bi thảm vang khắp cung điện.

Diên Đế thấy Nhan Thế Tĩnh kêu khóc cuồng loạn trong đại điện thì tâm loạn như ma, tại sao một ngày đang tốt lành lại thành ra như bây giờ? Thấy Nhan Thế Tĩnh càng thêm điên loạn gào khóc, Diên Đế cố nén dòng khí huyết đang dâng lên, trầm giọng vô tình nói, “Còn không mau lôi nàng ra ngoài!”

Tiếng kêu khóc dần dần đi xa, nhưng tiếng hô tuyệt vọng kia lại vẫn vang vọng bên tai.

Mọi người đều cho rằng lúc này nên giải tán, thì Thái Tử lại đột nhiên lên tiếng.

“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, để cho Phụ hoàng bị lừa, khiến cho Hoàng tộc phải hổ thẹn! Khẩn cầu Phụ hoàng phế bỏ ngôi vị Thái Tử của nhi thần! Nhi thần nguyện ý đến Hoàng lăng, phụng bồi tổ tiên!”

Tất cả mọi người lập tức ồ lên.

Hoàng Hậu ngây người khiếp sợ.

Mục quý quy vốn tưởng rằng lần này phải ra về khi chưa tận hứng, không ngờ lại phát sinh thành như vậy, sợ hãi xen lẫn vui mừng khó nén.

“Ngươi nói cái gì?” Diên Đế ra vẻ như chưa nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

Sống lưng Bùi Lâm thẳng tắp, mặt không đổi sắc, lãnh khốc, hờ hững lặp lại, “Nhi thần làm nhục Hoàng ân, xin phụ hoàng phế bỏ ngôi vị Thái Tử của nhi nhần!”

“Phốc!” Khí huyết trong cơ thể không nén nổi nữa, Diên Đế phun ra một búng máu.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

Hiện trường lại loạn.

…….

Ngày đại hỉ của Thái Tử lại diễn ra một hồi kịch náo loạn. Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều bị bịt miệng, nhưng lúc ngồi xe ngựa rời đi, trong ánh mắt của mỗi người đều cất giấu một tia nghiền ngẫm.

Nhan Thế Ninh ngồi dựa vào người Bùi Cẩn, mắt nhìn thẳng phía trước, lòng bàn tay lạnh buốt. Cảnh tượng Nhan Thế Tĩnh phát điên bị bắt ra ngoài không ngừng hiện ra trước mắt nàng, ngay cả tiếng kêu thê lương tuyệt vọng kia cũng liên tục quanh quẩn bên tai nàng.

Nhan Thế Tĩnh sẽ ra sao đây?

Kết cục của nàng ta sẽ là gì đây?

Nhan Thế Ninh đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Bùi Cẩn thấy nàng xuất thần cũng đoán được tâm tư của nàng, nhưng hắn lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cầm tay của nàng, ôm nàng thật chặt.

“Bùi Cẩn, chàng nghĩ nàng ta sẽ ra sao?” Một hồi lâu sau, Nhan Thế Ninh mới hỏi ra miệng.

Bùi Cẩn trầm mặc một lát mới nói, “Vốn là nàng ta sẽ chết, nhưng bây giờ, có lẽ cứ điên khùng như vậy đi.”

Lòng Nhan Thế Ninh nguội lạnh.

“Bùi Cẩn, có phải thiếp đã quá tàn nhẫn không?” Một hồi lâu sau, nàng thống khổ nói.

Bùi Cẩn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói, “Thế Ninh, nếu đã làm, thì không cần phân biệt đúng sai. Nàng ta bị như vậy cũng không thể chỉ trách một mình nàng.”

Nhan Thế Ninh nhớ tới Hoàng Hậu và Thái Tử thì đáy lòng càng thêm nguội lạnh, “Bùi Cẩn, quá hắc ám!”

Bùi Cẩn bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nội cung chính là nơi đáng sợ như vậy đấy!”

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn ra tường cao ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Thế Ninh, lòng của nàng còn chưa đủ ác!

Nhưng, như vậy cũng tốt rồi!



Lúc Nhan Thế Tĩnh bị người trong cung đưa về Tướng phủ thì không khí trong Tướng phủ vẫn hết sức náo nhiệt vui mừng, đến khi nhìn thấy kiệu hoa quay lại, mọi người mới cảm thấy không bình thường, đợi đến lúc Nhan Thế Tĩnh vừa cười vừa chạy đến, trên mặt mọi người đều là vẻ khó tin.

“Có chuyện gì vậy?” Nhan Chính thấy Nhan Thế Tĩnh khoa chân múa tay thì khẩn trương hỏi cung nhân.

Cung nhân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn người chết nhìn Nhan Chính, nói, “Nhan đại nhân, ở nhà chờ đi!” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Tiệc cưới của Tướng phủ cứ thế mà thất bại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhan Thế Tĩnh ngây ngốc nói không rõ ràng, Nhan Chính và Khang Hoa quận chúa liền vội vàng cử người vào cung nghe ngóng, đến khi hiểu rõ mọi chuyện thì sợ ngây người như bị sét đánh.

Khang Hoa nhìn nữ nhi mình kỳ vọng cả đời cứ như thế bị hủy thì cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ, biết được món quà mà tỷ tỷ thân thiết và cháu ngoại trai ban tặng thì càng thêm mất hết can đảm.

Vì bảo vệ bản thân mà lại bán đứng người khác như vậy! Khang Hoa quận chúa cảm thấy như có hai cây đao đang hung hăng đâm mình ngực mình, vừa hận vừa đau, vừa nóng vừa giận!

“Được! Được!” Sắc mặt Khang Hoa quận chúa trắng bệch, không nói nên lời.

Nhan Chính bất chấp bộ mặt nhã nhặn của mình, vung tay tát Khang Hoa, “Tiện nhân! Nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì! Giả mang thai gạt cưới! Ngươi có biết đấy là tội gì không? Khi quân! Chu di cửu tộc!”

Khang Hoa quận chúa bị tát một cái, cả người đều bối rối, “Ngươi dám đánh ta?”

Nhan Chính nghiến răng nghiến lợi, “Ta thực muốn giết ngươi! Ta bị ngươi hại chết rồi!”

Khang Hoa quận chúa hoàn hồn, ngẩng đầu, ưỡn cao sống lưng lên, cười, “Đúng thế, vậy thì làm sao? Ngươi chết, ta chết, chúng ta cùng chết!”

Nhìn Nhan Chính rời đi, sắc mặt Khang Hoa quận chúa trầm xuống.

Ban đêm cùng ngày, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng sau của Tướng phủ, một bà lão đầu bạc được dìu vào trong phủ.

Khang Hoa quận chúa vừa mới dỗ dành Nhan Thế Tĩnh đi ngủ, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc mở cửa ra thì giật mình.

“Khang Hoa, chuyện nháo thành như vậy ai cũng không muốn, hôm nay ngọc thể của bệ hạ bệnh nhẹ nên không có thời gian chú ý chuyện này, đến lúc hắn khỏe lại, chỉ sợ sẽ gây chiến. Ta biết rõ chuyện này không phải do một mình con làm, nhưng vì bảo trì thế lực của gia tộc, con nhất định phải một mình gánh chịu toàn bộ. Hài tử, làm khó dễ con rồi!”

Người nói những lời này thừa dịp lúc ban đêm mà đến, lại thừa dịp lúc ban đêm mà đi, chỉ để lại một bình nhỏ trên bàn.

Khang Hoa quận chúa run rẩy cầm bình sứ lên, chán nản ngã ngồi xuống ghế, trên mặt đã sớm mất đi vẻ cao ngạo.

….

Diên Đế bị ốm, hai năm trước Diên Đế cũng từng trải qua một lần ốm nặng, về sau nhờ uống thuốc và chú ý tu dưỡng nên thân thể cũng bình thường trở lại, ai ngờ ngày mùng sáu tháng mười đó, Diên Đế lại đột nhiên thổ huyết, ốm không dậy nổi, dọa tất cả mọi người đều luống cuống.

Trong số đó, người cuống cuồng nhất tất nhiên là Mục quý phi và Thất vương. Lão nhân gia muốn băng hà, sao trước đó không đáp ứng yêu cầu của lão Thập chứ, bây giờ ngài băng hà thì ngôi vị hoàng đế không phải vẫn thuộc về lão Thập sao? Như vậy sao được đây! Trước khi ngài băng hà, lẽ ra cũng phải nên giết thì giết, nên phế thì phế, nên phạt thì phạt! Mặc dù lần này không thể đẩy ngã Hoàng Hậu nhưng dù sao cũng đã lột được một lớp da của bà ta! Bất quá, nếu như ngươi (Diên Đế) thực sự bất tỉnh, thế thì ta cũng phải chuẩn bị kĩ càng!

Đương nhiên, cũng có người mong ngóng bệnh tình của Diên Đế càng nặng càng tốt, thậm chí tốt nhất là đi đời nhà ma, có như vậy thì Thái Tử mới có thể thuận lợi lên ngôi! Đến khi đó, cho dù Thất vương có tạo phản cũng không được lòng dân, chỉ cần thu thập một chút là có thể dọn sạch một đám!

Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm trong kinh thành dâng lên mãnh liệt.

Tuy nhiên, cũng có một số người không quan tâm, chỉ im lặng khoanh tay đứng nhìn.

Vì Diên Đế ốm nặng nên chuyện xảy ra hôm đại hôn cũng theo đó mà gác lại. Nhan Thế Tĩnh bị trả về Tướng phu, cả ngày điên loạn, lúc thì yên lặng, lúc thì cười to, khiến cho ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi. Khang Hoa quận chúa ở im trong viện, đóng cửa không gặp ai. Nhan Chính đợi lâu cũng không thấy ý chỉ ban xuống, chỉ có thể cáo bệnh ở nhà không vào triều, tính toán phải làm như thế nào để tránh thoát kiếp nạn này!

Mũ quan chắc chắc là không giữ được, nhưng dầu gì cũng phải bảo toàn tính mạng!

Mỗi ngày Nhan Chính đều như chim sợ cành cong, vừa ngóng mũi tên được bắn ra, nhưng lại sợ hãi nếu tên được bắn ra thật.

Tất cả mọi người đều đang đợi Diên Đế tỉnh lại.

“Chàng nghĩ lúc nào thì bệ hạ sẽ tỉnh? Có thể tỉnh lại hay không?” Trong phủ Hiền vương, Nhan Thế Ninh ngồi trong đình, hỏi Bùi Cẩn đang đọc sách.

“Sẽ.” Bùi Cẩn không chút do dự trả lời.

“Nhưng khi nào mới tỉnh chứ? Thiếp thật sự là không chờ nổi nữa!” Thù mất mẹ một ngày chưa báo, nàng một ngày không được an bình.

Bùi Cẩn lột một múi quýt đút vào trong miệng nàng, cười nói, “Yên tâm đi, rất nhanh sẽ tỉnh.”

Nhan Thế Ninh không tin, “Không phải nói là bệnh rất nặng sao?”

Bùi Cẩn híp mắt, chậm rãi nói, “Phụ hoàng ta là người rất coi trọng thể diện, lần này hoàng thân quý tộc bị mất mặt trước bá quan văn võ, nhất định người sẽ nổi điên, muốn giết tất cả mọi người! Nhưng lại không thể giết toàn bộ những người kia được! Đừng thấy Hoàng Hậu và Thập đệ phủi sạch quan hệ như vậy là Phụ hoàng sẽ tin tưởng. Mọi chuyện thế nào, Phụ hoàng là người rõ nhất, nhưng chỉ có thể giả bộ hồ đồ phối hợp với bọn họ, dù sao lúc ấy cũng nhiều người, không thể để cho người khác chê cười rằng đường đường là vua một nước lại bị vợ con lừa gạt được! Nhưng làm sao Phụ hoàng có thể nuốt trôi cơn giận đó chứ, cho nên cũng chỉ có thể giả ốm. Thứ nhất là để bình ổn lửa giận, thứ hai là chờ thời gian trôi qua, mọi người cũng không còn quá chú ý đến chuyện này nữa, lúc đó mới im lặng ra tay thu thập. Nàng phải biết rằng Phụ hoàng của ta rất thích thu thập người khác!”

“Vậy Hoàng thượng sẽ thu thập như thế nào?” Nhan Thế Ninh hỏi.

Bùi Cẩn thở dài, không biết là vì đáng tiếc hay vì cái gì khác nữa, “Nếu ngay lúc ấy, Phụ hoàng đã tỏ ra tin tưởng Hoàng Hậu và Thập đệ, thì sau này người sẽ tiếp tục giả vờ tin tưởng tất cả là do mẹ con Nhan Thế Tĩnh gây nên. Cho nên, Tướng phủ nhất định là xong rồi, mà Hoàng Hậu lại tạm thời không có việc gì.”

“Đáng tiếc!” Nhan Thế Ninh có chút không cam lòng.

Bùi Cẩn cười nói, “Không cần gấp gáp, chẳng phải ta vừa nói Phụ hoàng là người rất thích thu thập người khác sao? Cho dù lần này không thể trị bọn họ vì chuyện giả mang thai, thì cũng sẽ tìm một cái cớ khác. Thế Ninh, nàng chờ xem, rất nhanh thôi, Thái Tử sẽ bị phế, mà một khi Thái Tử bị phế thì thế lực của Hoàng Hậu dần dần cũng sẽ tan rã thôi.”

Nhan Thế Ninh ngẩng đầu hỏi, “Chàng nói xem, Thái Tử chủ động yêu cầu phế bỏ ngôi vị, là vì hắn thật sự không muốn ngồi lên vị trí kia sao?”

Bùi Cẩn lắc đầu, “Kỳ thật, trong cung, hắn chính là người ta không hiểu nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.