Mùa thu, năm Chiêu Khánh thứ ba mươi, nhiều chuyện hỗn loạn. Diên Đế triền miên nằm trên giường bệnh, Thái Tử nghiền ngẫm lỗi lầm, Thừa tướng nhận tội ở nhà, rắn mất đầu, triều chính hỗn loạn. Tất cả mọi người đều mang bộ mặt sầu thảm, chờ đợi ngày mây đen biến mất.
Trong Đông cung, Bùi Lâm mặc áo bào trắng đứng trong gió thu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khe tường trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên tia vui vẻ khó hiểu.
Trên tường có một vết máu mờ nhạt, vẫn còn rất mới bởi vì đây là máu của một cung nữ vừa bị đánh chết vào sáng nay.
Nguyên nhân là vì Hoàng Hậu tra ra chuyện cung nữ kia có tư tình với thân tín của Thất vương, liền hoài nghi nàng ta là gian tế do Thất vương phái tới nằm vùng.
Bùi Lâm vốn có thể cứu nàng, bởi vì hắn biết cung nữ này là thân thích của thị vệ kia, có một lần bọn họ đứng nói chuyện ngoài cửa cung thì bị hắn bắt gặp, sau đó cung nữ kia cũng rất khẩn trương và nghiêm túc giải thích, nhưng lúc bị lôi đi, trước ánh mắt cầu cứu của nàng ta, lời ngăn cản đã ra đến khóe miệng rồi lại bị hắn nuốt xuống.
Tại sao phải cứu nàng? Mạng của nàng cũng chỉ như một con kiến thôi, bị nhốt trong một cái lồng, muốn gặp người thân cũng phải lén lén lút lút, sống như thế thì chết đi còn hơn!
Chết, cũng là một loại giải thoát!
Nghĩ tới đây, nụ cười của Bùi Lâm càng sâu hơn.
“Lâm Nhi, con đứng ở nơi này làm gì? Gió lớn, đừng để bị lạnh.” Hoàng Hậu khoác áo choàng thêu khổng tước vàng đi ra từ một lối mòn nhỏ. Bởi vì phiền lòng, mấy ngày nay Hoàng Hậu đều không ngủ ngon, hai vành mắt sưng đen.
Bùi Lâm không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào vệt máu trên tường, cho đến khi một trận gió thổi qua, lá cây bay lên tạm thời che phủ dấu vết trên tường, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hoàng Hậu thấy hắn trầm lặng thì càng không kiên nhẫn, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, lên tiếng khuyên bảo, “Vừa rồi bên kia truyền tin đến, nói trưa nay phụ hoàng của con đã tỉnh lại, con đến xem một chút đi. Mấy ngày nay con đều không đi rồi, Thất Vương thì lại liên tục canh giữ bên giường bệnh, ra vẻ người con hiếu thảo! Hừ, dối trá!”
“Có cái gì tốt mà xem.” Bùi Lâm thản nhiên nói.
“Con.. Đứa nhỏ này!” Hoàng Hậu tức giận.
Bùi Lâm ngửa đầu cười một tiếng, “Mẫu hậu, trước đây cũng như vậy, gặp dịp thì chơi, người không thấy mệt mỏi sao?”
“Đó là phụ hoàng của con, sao lại là gặp dịp thì chơi được!”
Bùi Lâm quay đầu nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt vừa buồn vừa đáng thương, “Mẫu hậu, người thử đặt tay lên ngực mình tự hỏi xem, người có bao nhiêu tình cảm phu thê với phụ hoàng?”
“Con có ý gì?” Hoàng Hậu bị ánh mắt của hắn làm kinh hãi.. vẻ mặt của Bùi Lâm cũng quá lạnh lùng đi!
Bùi Lâm nhếch khóe miệng, thở dài, “Người có bao nhiêu tình cảm phu thê với Phụ hoàng, con liền có bấy nhiêu tình phụ tử với Phụ hoàng, cho nên, có thể không tính là gặp dịp thì chơi không?”
Hoàng Hậu bị hỏi khó, mấp máy môi nửa ngày cũng không nói được câu nào. Đúng là bà và Diên Đế đã là phu thê chừng hai mươi năm, đúng là giữa hai người không có bao nhiêu tình cảm, có chăng thì cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Bùi Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, “Cho nên, con không muốn đi, cũng sẽ không đi. Mẫu hậu, người đừng phí tâm nữa!”
Mấy chữ cuối cùng khiến Hoàng Hậu rất chói tai, “Lời này của con là có ý gì?”
“Mẫu hậu, con chán ghét, không muốn tranh nữa.”
Vẻ mặt Hoàng Hậu cứng lại, một hồi lâu sau mới oán hận nói, “Con điên rồi!”
Bùi Lâm cười, không nói gì.
Hoàng Hậu càng bất an, tiến lên trước mặt Bùi Lâm, chất vấn, “Cho nên, ngày đó ở trên điện, không phải là con lấy lui làm tiến, mà là con thật sự muốn Bệ hạ phế bỏ ngôi vị Thái Tử?”
Bùi Lâm buồn bã gật đầu.
Hoàng Hậu tức giận đến nổi điên, “Ta không cho phép! Ta khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy, tại sao con nói không tranh là không tranh nữa! Con tranh cũng phải tranh! Không tranh cũng phải tranh!”
Bùi Lâm cười nhạt nhìn khuôn mặt của Hoàng Hậu bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo, “Mẫu hậu, đừng ép con!”
Hoàng Hậu cảm thấy rất bất lực, người trước mặt này còn là con trai của bà sao? Hay còn là Thái Tử trầm mặc ít nói, không quả quyết trước đây sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên xa lạ như vậy?
“Mẫu hậu, gió lớn rồi, trở về đi.” Bùi Lầm nhìn vệt máu trên tường đã hoàn toàn bị che phủ, sâu kín nói một câu liền xoay người rời đi.
Hôm sau, tin tức bệnh tình của Diên Đế chuyển biến tốt đẹp truyền từ trong cung ra ngoài, vô số người đều thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói, Diên Đế biết Thất vương mấy ngày liền không thay quần áo túc trực bên giường mình thì vô cùng cảm động.
Trong phủ Hiền vương, Nhan Thế Ninh có chút buồn ngủ nằm trên giường nệm. Thời gian này, Bùi Cẩn rất rảnh rỗi, vừa đến tối là kéo nàng đi tắm rồi đi ngủ, sau đó chính là khiến nàng vừa vui sướng lại khổ sở không thể tả.
Khi nghe được người hầu báo tin Diên Đế tỉnh lại, Nhan Thế Ninh mở to mắt hỏi Bùi Cẩn.
“Bệ hạ đã tỉnh?”
Bùi Cẩn gật đầu, “Đã bảy ngày rồi, Phụ hoàng cũng nên tỉnh lại.”
“Thiếp chờ bệ hạ hạ chỉ!” Nhan Thế Ninh nheo hai mắt lại, dáng vẻ vô cùng lười biếng. Nàng sắp không đợi nổi nữa rồi, để Khang Hoa sống lâu một ngày là thêm một ngày không yên ổn.
Bùi Cẩn kéo tay nàng qua nắm chặt trong tay mình, “Thế Ninh, có một việc ta muốn xác nhận với nàng, là về cha nàng.”
Nhan Thế Ninh rũ hai tròng mắt xuống, ý của Bùi Cẩn nàng biết rõ, Diên Đế chưa hạ chỉ thì chưa biết Tướng phủ sẽ bị xử phạt như thế nào, nhưng Khang Hoa chắc chắc khó tránh khỏi tội chết, còn Nhan Chính cũng không được an toàn, nặng thì chết, nhẹ thì giáng chức, hết thảy đều phải xem tâm tình của Diên Đế.
Nàng mấp máy môi, nói, “Mặc dù đấy là cha thiếp, nhưng nói cho cùng, tình cảm giữa thiếp và ông ta lại ít đến thương cảm, ở cùng với nhau cũng chỉ có hai năm, nếu như chỉ giáng chức thì quá tiện nghi cho ông ta rồi, bởi vì nếu không phải vì ông ta thì mẫu thân của thiếp cũng không chết!” Nói đến đây, hốc mắt của Nhan Thế Ninh đã đỏ ửng.
“Đúng là không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao ông ta cũng là người đã sinh ra thiếp, nếu ông ta vì thế mà bỏ mạng thì thiếp cũng không an lòng.”
“Ta hiểu rõ.” Bùi Cẩn ôm nàng vào trong lòng, “Nàng yên tâm đi, nếu như Phụ hoàng muốn thanh trừ toàn bộ Tướng phủ, ta nhất định sẽ thay Nhan Chính cầu tình. Bất quá, ta hiểu rõ Nhan Chính, ông ta không phải người sẽ ngồi im chờ chết đâu. Tính tình ông ta tuy ôn hoàn mềm yếu nhưng lại có thể một đường bò lên đến chức Thừa tướng, ngoại trừ sự nâng đỡ của thế lực bên ngoài ra thì bản thân ông ta cũng phải có ít năng lực. Cho nên ta nghĩ, nhất định ông ta sẽ hành động để bảo toàn tính mạng cho bản thân.”
Nhan Thế Ninh ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi, “Ông ta sẽ làm gì?”
Bùi Cẩn dõi mắt ra phương xa, khẽ mấp máy môi rồi lại trầm mặc.
Nhan Chính ra tay, chỉ sợ không phải chỉ dùng hai chữ “Hung ác” là có thể hình dung.
Quả nhiên, Nhan Chính nghe được tin Diên Đế đã tỉnh liền vội vàng thay quần áo, lên xe ngựa tiến cung.
Diên Đế tựa vào thành giường, liếc nhìn chồng tấu chương tích luỹ mấy ngày, nghe nói Nhan Chính cầu kiến thì nhíu mày, sau đó thản nhiên nói, “Không gặp.”
Tổng quản Vương Phúc Niên nghe chỉ liền vội vàng lui xuống, không bao lâu sau lại đi đến, “Bệ hạ, Nhan Chính nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Hắn còn có chuyện gì quan trọng chứ?” Diên Đế cười lạnh, nhưng vẫn nói, “Bảo hắn lăn vào đây!”
Lúc này còn dám vác mặt tới, Diên Đế rất muốn biết Thừa tướng đại nhân của mình có chuyện gì quan trọng!
Nhan Chính mặc thường phục, ôm quan phục đi tới, vừa vào cửa liền quỳ xuống đất khóc rống, “Bệ hạ, thảo dân thỉnh an người!”
“Thảo dân?” Diên Đế khiêu mi.
“Vâng ạ, thưa bệ hạ! Gia môn bất hạnh, thê cuồng nữ vọng, phạm phải sai lầm lớn như vậy, thảo dân cảm thấy vô phương tề gia, nghiệp chướng nặng nề, không chỉ làm mất thể diện của bản thân trên triều đình mà còn cảm thấy không còn thể diện tiếp tục hầu hạ bệ hạ! Bởi vậy, hôm nay thảo dân đến xin bệ hạ cho thảo dân từ chức, kính xin bệ hạ thành toàn!”
“Hoang đường!” Diên Đế nghe Nhan Chính nói thế thì nổi giận lôi đình, “Thê cuồng nữ vọng? Vô phương tề gia? Nhan Chính, ngươi thật là biết tránh nặng tìm nhẹ! Còn chuyện từ quan, hừ, chẳng lẽ ngươi không biết các ngươi đã phạm phải tội chu di cửu tộc sao?”
“Bệ hạ! Thảo dân bị oan! Thảo dân cũng không biết gì, không biết chút nào hết!” Nhan Chính nói tiếp.
Diên Đế cười lạnh. Nhan Chính không biết chuyện ông đã cử người đi điều tra nên cho đến giờ mới tạm thời không động đến hắn, nhưng cho dù như thế đi nữa thì lúc này nghe hắn khóc lóc kể lể, ông vẫn cảm thấy buồn nôn và phiền chán.
Nhan Chính dập đầu một cái, tiếp tục trầm thống nói, “Mặt khác, thảo dân còn có một việc muốn xin bệ hạ ân chuẩn.”
Diên Đế lạnh lùng đảo mắt, thật đúng là được voi đòi tiên!
Nhan Chính không sợ, chỉ nói, “Thảo dân muốn hưu Khang thị.”
Diên Đế ngây ngẩn cả người, sau đó đùa cợt nói, “Ngươi cho rằng làm như vậy thì trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Có chuyện này bệ hạ không biết,” Nhan Chính nghẹn ngào, “Thảo dân muốn hưu Khang thị không liên quan gì đến chuyện lần này, mà là vì Khang thị đã lừa gạt thảo dân nhiều năm, tư thông với người khác.”
Diên Đế trợn to hai mắt.
Trên mặt Nhan Chính hiện lên vẻ phẫn hận, “Bệ hạ, Kỳ thật Nhan Thế Tĩnh không phải là cốt nhục của thảo dân, mà là do Khang thị tư thông với biểu ca của nàng ta sinh hạ! Thảo dân bị lừa gạt mười sáu năm, gần đây mới biết được, thật sự là tức không bằng chết! Thảo dân biết rõ con người của Khang thị không tệ, nhưng không ngờ nàng ta lại đối xử với thảo dân như vậy! Cho nên, thảo dân nhất định phải hưu nàng! Kính xin bệ hạ thành toàn! Đương nhiên, nếu bệ hạ không tin, có thể sai người đi điều tra, nếu thảo dân có nửa câu nói bừa, chết cũng không có gì oán trách!”
Diên Đế thấy bộ dáng nghiêm túc, uỷ khuất của Nhan Chính thì không nhịn được cười to ra tiếng.
Cho tới giờ Nhan Chính đều là người trấn định tự nhiên, cao thượng ung dung, ai ngờ có một ngày lại giống như tiểu thê tử khóc lóc kể lể như vậy đây, Diên Đế thật sự cảm thấy thế sự đúng là khó liệu. Mà càng làm cho Diên Đế cảm thấy khó liệu chính là chuyện Khang Hoa quận chúa luôn cao ngạo kia lại dám tư thông cùng người khác!
Nhan Chính thấy Diên Đế cười thì khoé miệng khẽ kéo ra một độ cong vui vẻ, sau đó tiếp tục cúi thấp đầu, đáng thương nói, “Mấy ngày nay thảo dân một mực suy nghĩ, đại khái đây chính là báo ứng của thảo dân. Năm đó thảo dân rơi vào đường cùng vứt bỏ vợ con, khiến thê tử và nữ nhi phải chịu hết vất vả, bây giờ nghĩ lại… Thảo dân chỉ cảm thấy mất hết can đảm. Khang thị ngang ngược, thảo dân bấm bụng bấm dạ chịu đựng nhiều năm, nhưng hôm nay thì không thể nhẫn nhịn nổi nữa, chỉ cầu xin bệ hạ đồng ý. Đợi hưu thư viết xong, thảo dân lập tức trở lại Tuyên thành, canh giữ trước mộ phần của thê tử trước, âm dương làm bạn! Đến chết không rời!”
“Bệ hạ! Xin người thành toàn!”
Cái dập đầu cuối cùng đụng vào mặt đất lạnh như băng. Nhan Chính ra vẻ nhu nhược và bất lực, đánh cuộc vào sự đồng tình và tình thương của Diên Đế, được hay không được, chỉ trong nháy mắt.
Có bao nhiêu phần thắng, Nhan Chính cũng không dám nắm chắc. Diên Đế hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, Nhan Chính đã ở bên cạnh vua nhiều năm nhưng vẫn không nhìn thấu được.
Rất lâu sau, khi Nhan Chính bắt đầu cảm thấy khẩn trương thì Diên Đế mới lên tiếng.
“Nhan Chính, trẫm thật sự là đã xem nhẹ ngươi. Nếu đã như vậy thì ngươi mang theo thứ này hồi phủ đi, Khang thị đối với ngươi như vậy, cũng không cần thiết phải sống nữa. Nhưng dù sao nàng ta cũng là người trong hoàng thất, loại chuyện đó truyền ra ngoài tất nhiên sẽ tổn hại đến thể diện, ngươi ngầm xử lý đi!”
Nhan Chính ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy ba thước lụa trắng đặt trên bàn thì run sợ.
Ý của Diên Đế là để Khang thị chết? Nhưng nếu giết Khang thị thì phải có lý do cho người khác? Nhưng Diên Đế lại muốn giữ kín lý do này!
Không thể nói ra chuyện mùng sáu tháng mười, cũng không thể nói ra chuyện Khang Hoa bất trinh, vì vậy lý do chỉ có thể là Nhan Chính ông đột nhiên giết người!
Tuyết trắng đâm đau nhói hai tròng mắt, Nhan Chính không rét mà run!
Khang Hoa là người trong hoàng thất, có thế lực cường đại sau lưng, Diên Đế không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà nay, Nhan Chính ông lại ngu xuẩn tạo cho mình một thanh đại đao, hơn nữa còn tự tay đem chuôi đao dâng tặng Diên Đế!
Còn muốn phủi sạch quan hệ, chiếm được đồng tình của Diên Đế để bình yên lui thân sao? Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhan Chính một lần nữa cảm thấy người trước mặt mình có bao nhiêu đáng sợ!
“Sao? Không nguyện ý sao?” Ánh mắt Diên Đế thâm trầm.
Nhan Chính cắn răng, hắng giọng nói, “Thảo dân tuân chỉ!”
Diên Đế ung dung cười một tiếng, “Rất tốt! Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi trở về Tuyên Thành với thê tử!”
Nhan Chính không cười nổi, chỉ sợ đến lúc đó ông chết thế nào cũng không biết.
Diên Đế nói thành toàn, nhưng thật ra là muốn giết người!!
Thấy Nhan Chính buông lỏng bước chân lui ra ngoài, ánh mắt Diên Đế trở nên lạnh lùng vô tình.
“Nhan Chính, vốn còn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự cho là mình thông minh! Ý chỉ của trẫm, ngươi dám không làm sao?”