“Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội
xuống núi còn chưa được nghỉ!” Cô gái áo vàng chu miệng nói.
"Được rồi được rồi, Lăng nhi thân ái à, huynh sắp
chết rồi, muội đừng oán giận nữa nhé!"
"Vậy muội cứu huynh thì huynh làm ngựa cho muội
cưỡi nhé!" Hải Lăng vui vẻ cười nói.
"Được được được, bảo huynh làm trâu cũng được!
Mau cứu huynh!" Liễu Vấn Bạch sốt ruột.
Nhìn bọn họ nói chuyện, Cầu Mộ Quân lặng lẽ nhìn về
phía Thích Vi, chỉ thấy nàng nắm chặt vạt áo, cắn môi, cúi đầu thật sâu.
"Cởi áo ra!" Hải Lăng nói xong, cởi đai lưng
của Liễu Vấn Bạch ra.
Cơ thể Thích Vi hơi run lên một cái.
Hải Lăng cùng Liễu Vấn Bạch cởi quần áo của hắn, sau
đó nàng đẩy hắn lên trên giường.
Tiếp theo đem nàng cầm lấy ngân châm mảnh nhỏ từ từ
đâm từng cây một vào huyệt đạo trên lưng hắn.
Sau khi châm cứu sau, Hải Lăng thở phào một cái, nói:
"Đã khá ổn rồi."
"Khá ổn là ý gì? Đừng bảo muội muốn huynh lưu lại
di chứng đấy nhé!" Liễu Vấn Bạch nói.
"Độc thì giải xong rồi, nhưng ngân châm còn chưa
ép ra ngoài. Huynh không để cho muội nghỉ ngơi, không cho muội ăn cơm thì sao
muội có sức ép châm ra ngoài cho huynh chứ!" Nói xong, nàng ôm con chồn
tuyết trên vai nói: " Tiểu Bạch, cắn hắn, cắn chết cái tên Tiểu Bạch hư
hỏng này, về sau tỷ tỷ chỉ yêu một mình ngươi!"
"Được rồi được rồi, muội mà không nói huynh suýt
chút nữa đã quên mất."Liễu Vấn Bạch mặc lại quần áo, thò tay xuống gầm
giường Đoàn Chính Trung đang nằm gạt nhẹ một cái, tường bên phải lại mở ra một
cái cửa.
Vẫn còn phòng bí mật nữa sao! Cầu Mộ Quân vô cùng kinh
ngạc.
Liễu Vấn Bạch nói: "Nhị hoàng tử, ta mới bị
thương, xương cốt cũng yếu, làm phiền ngài đỡ hắn dùm ta."
Phong Nam Diệp gật đầu một cái, cõng Đoàn Chính Trung
lên, theo hắn đi vào con đường bí mật vừa mới mở.
Họ đi trong đường bí mật rất lâu, lúc ra ngoài trời đã
tối rồi, Liễu Vấn Bạch mang mọi người lên thuyền,
đi dọc hồ sang bờ bên kia.
Cầu Mộ Quân nắm tay Đoàn Chính Trung, nhìn hăn không
chớp mắt. Phong Nam Diệp ngồi lẳng lặng, Sanh Dung cũng ngơ ngác nhìn mặt hồ,
Liễu Vấn Bạch cùng Hải Lăng nói cười đùa giỡn , Thích Vi ngồi rụt vào một góc.
Khi hừng đông cũng là lúc mọi người lên bờ, Liễu Vấn
Bạch lại dịch dung thành xa phu, một đường ra roi thúc ngựa, nửa ngày sau đến
chân một ngọn núi. Sau đó lại đi một đoạn đường núi khá xa, trước mắt liền xuất
hiện một gian phòng nhỏ trong núi.
Cuối thu, hàng cây phong xung quanh căn nhà đều chuyển
sang màu đỏ rực. Thỉnh thoảng sẽ có một trận gió thổi rụng vài chiếc lá, nhẹ
nhàng hạ xuống giống như bươm buớm bay, trông rất đẹp mắt.
Bãi đất trống trước căn phòng cũng trải đầy lá phong
đỏ, dẫm lên mềm mại như trải thảm vậy .
"Đến rồi."Liễu Vấn Bạch nói.
Hải Lăng vui vẻ nói: "Hì hì, nơi này thật giống
như núi Bạch Ngọc của chúng ta! Cũng là ở trên núi đấy!" Nói xong, liền
chạy vào.
Độc Huyết Linh Lung sẽ bởi vì thể chất từng người khác
nhau mà sinh ra độc tính khác nhau, cũng không dễ giải. Thời gian còn lại của
Đoàn Chính Trung không tới bốn ngày, cho nên vừa thu xếp xong, Hải Lăng liền
bắt đầu nghiên cứu chế thuốc giải. Cầu Mộ Quân một lòng lo lắng cho hắn, hận không
thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn.
Ngày hôm sau, Thích Vĩ làm cơm xong, vào phòng gọi Cầu
Mộ Quân cùng Hải Lăng đi ăn cơm.
Hải Lăng lập tức buông thảo dược bên cạnh nhảy lên
nói: "Hì hì, Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi ăn cơm, Vi Vi tỷ tỷ nấu cơm rất
ngon!" Nói xong, liền ôm con chồn tuyết chạy ra ngoài.
Cầu Mộ Quân cũng đi theo, lại bị Thích Vi khẽ gọi lại.
"Mộ Quân tỷ tỷ. . . . ."
"Sao vậy?"
Thích Vi hơi cúi đầu, nói: "Tỷ đi gọi hắn ra ăn
cơm đi."
"Ai cơ?"
"Hắn. . . . . Liễu Vấn Bạch."Thích Vi nhỏ
giọng nói.
Cầu Mộ Quân hiểu tâm tư của nàng, nói: "Đúng rồi,
muội đã tìm hắn nói chuyện chưa?"
Thích Vi ảm đạm nói: “Bọn muội có chuyện gì để nói cơ
chứ?"
"Sao lại không có? Tỷ thấy là do hai người chưa
nói chuyện thôi."
Đôi mắt Thích Vi nhanh chóng ẩm ướt, nàng lau hai cái,
nói: "Không có gì để nói cả, được rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, muội còn phải đi gọi
Nhị hoàng tử, tỷ đi gọi hắn tới đi."Nói
xong, nàng liền chạy ra ngoài.
Cầu Mộ Quân biết trong lòng Thích Vi rất khó chịu,
nhưng cũng không biết Liễu Vấn Bạch cảm thấy thế nào. Rốt cuộc hắn có tình cảm
với Thích Vi không, nếu có, sao không bớt phóng túng một chút, cứ thân mật
với Hải Lăng ở trước mặt nàng như vậy?
Mấy người cùng ngồi bên bàn ăn cơm, Liễu Vấn Bạch và
Hải Lăng lại ngồi cạnh nhau.
Hải Lăng ăn, gắp cải trắng vào trong bát mình, mộc nhĩ
thì gắp cho Liễu Vấn Bạch.
Liễu Vấn Bạch lại gắp về bát nàng nói: "Bao nhiêu
tuổi rồi còn kiêng ăn, gắp vào thì tự ăn đi!"
"Không đâu không đâu, huynh ăn đi, trước kia
huynh cũng ăn mà, đừng lãng phí!" Hải Lăng lại gắp mộc nhĩ về bát hắn.
"Huynh không ăn, mộc nhĩ này ăn không ngon."
Liễu Vấn Bạch lại gắp vào trong bát Hải Lăng, bị nàng dùng chiếc đũa chặn lại,
miếng mộc nhĩ rơi xuống bàn.
"Nhìn đi, rơi rồi, lãng phí quá, khó trách cha
nói huynh không biết tiết kiệm tiền, không lấy được vợ."Hải Lăng nói.
Liễu Vấn Bạch cười nói: "Sư phụ còn nói, huynh
không lấy được vợ mới tốt, thế mới có thể chấp nhận lấy muội, để bên cạnh ông
bớt đi một kẻ gây họa."
"Hừ, huynh nói linh tinh gì đấy hả, cha không nói
như vậy!"
Thích Vi nắm chặt chiếc đũa, mở miệng nói: "Mẹ
cùng đại tẩu ta vẫn còn ở ngõ nhỏ trong thành, ta lo lắng cho họ. Ta ở chỗ này
cũng không làm được gì, cho nên muốn hỏi ngươi, ta có thể đi về trước được
không."
Hải Lăng ngẩng đầu lên nói: " Vi Vi tỷ, tỷ đâu có
vô dụng, không phải tỷ nấu cơm cho chúng ta sao?"
Liễu Vấn Bạch tức giận nói: "Ngươi cho rằng chúng
ta tới đây chơi à? Chúng ta đang chạy trốn. Ngươi trở về mà bị Cầu Vĩ phát hiện
sẽ liên lụy tới chúng ta."
Thích Vi cúi đầu, cắn môi, một giọt nước mắt rơi vào
bát cơm.
Hải Lăng nói: " Tiểu Bạch, hì hì, huynh không nói
muội cũng không biết chúng ta đang chạy trốn!"
Thích Vi đột nhiên để đũa xuống chạy ra ngoài, Cầu Mộ
Quân vội vàng đuổi theo.
Hải Lăng kỳ lạ nói: " Vi Vi tỷ sao vậy?"
Sanh Dung cũng nhìn ra ngoài cửa nói: "Ta đã nói
hai ngày nay Vi Vi dường như không vui, thì ra là lo lắng cho Thích phu
nhân."
Chiếc đũa trong tay Liễu Vấn Bạch ngừng lại, trên mặt
mất đi nụ cười hời hợt trước sau như một.
Cầu Mộ Quân đuổi theo Thích Vi, giữ nàng lại.
Thích Vi đỡ một gốc cây phong khóc òa lên.
"Vi Vi, tỷ thấy Liễu Vấn Bạch cùng Hải Lăng không
giống người yêu, mà giống như huynh muội bạn bè thôi, muội đừng quá đau
lòng."Cầu Mộ Quân an ủi.
Thích Vi nhào vào trong ngực nàng nói: "Mộ Quân
tỷ tỷ, muội không muốn nhìn thấy bọn họ, không muốn nhìn thấy hắn, muội muốn
đi, thật sự rất muốn đi khỏi nơi này."
"Vi Vi, không bằng tỷ giúp muội đi hỏi hắn được không?
Hỏi hắn nghĩ thế nào, rốt cuộc có yêu muội hay không."
"Đừng!" Thích vi lập tức nói."Muội
không muốn hỏi, không nên hỏi. Muội không thèm hỏi hắn, muội chỉ ghét hắn,
không muốn gặp hắn!"
"Vi Vi. . . . ."
Buổi chiều, Cầu Mộ Quân ra bờ nước giặt quần áo, vừa
mới đứng lên chuẩn bị đi, lại thấy Liễu Vấn Bạch ngồi ở tảng đá phía trên.
“Ngươi đến từ lúc nào?” Để thuận tiện cho việc giặt
giũ mà không tốn nhiều công sức nên nàng ngồi ở chỗ thấp gần mặt nước. Xung
quanh đều là tảng đá cao, từ phía dưới nhìn lên không thấy được bên trên. Cho
nên Liễu Vấn Bạch ngồi ở phía trên nửa ngày, đến lúc Cầu Mộ Quân đứng lên mới
nhìn thấy hắn.