Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm
đèn lồng trắng đi ra.
Một gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, một gia đinh
khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.
Nơi này
Cầu Mộ Quân nhìn tấm biển phía trên cửa lớn, đúng là
hai chữ “Thường phủ”.
Đây không phải phủ đệ của Thường Liên Lâm sao? Quý phủ
ông ấy xảy ra chuyện gì?
Trong lòng lập tức dè chừng, nàng nói với xa phu:“Đến
hỏi hắn xem trong nhà xảy ra chuyện gì.”
Xa phu nghe xong xuống xe đi trong chốc lát, trở về
nói:“Phu nhân, đêm qua lão gia Thường phủ nuốt vàng tự sát .”
Cầu Mộ Quân chấn động, run run lại làm bộ như không có
chuyện gì nói:“Được, đã biết, đi thôi.”
Xe ngựa chuẩn bị khởi thành, nàng lập tức nói:“Mau,
trở về Đoàn phủ!”
Thường Liên Lâm là người Nhị hoàng tử tin tưởng nhất,
trong lúc này cũng luôn luôn bôn tẩu thay nhị hoàng tử, nghĩ cách cho quân đội.
Ông ấy tự sát, nhất định là bọn họ đã bại lộ, ông ấy vì giữ bí mật thay nàng
mới tự sát !
Cầu Vĩ nếu đã biết Thường Liên Lâm, nhất định sẽ lập
tức tra ra nàng, trước tiên phải trở về Đoàn phủ !
Cầu Mộ Quân nhanh chóng về đến Đoàn phủ, vào bí thất.
“Mau, đi theo ta!” Cầu Mộ Quân kéo Phong Nam Diệp đi.
“Làm sao vậy?” Phong Nam Diệp hỏi.
Cầu Mộ Quân không trả lời, tiếp tục kéo hắn chạy về
phía trước, thể lực cạn dần nàng chạy đến thở không nổi, cũng không dám nghỉ
lại một khắc.
Phong Nam Diệp lớn tiếng nói:“Đứng lại!”
Cầu Mộ Quân ngừng lại, tựa vào trên tường đá đường
ngầm, ôm ngực, nói ra không lời, nhìn hắn.
Phong Nam Diệp ngồi, cõng nàng trên lưng nói:“Ngươi
chậm muốn chết.”
“Ngài buông ta ra!” Cầu Mộ Quân thở phì phò giãy dụa
nói.
“Đã là lúc nào rồi, đá cái gì mà đá!”
“Ngài buông!”
Phong Nam Diệp nói:“Ngươi còn đá tiếp, ta ngay tại chỗ
này sẽ làm quỷ phong lưu cho ngươi xem!”
“Ngài......” Cầu Mộ Quân ngậm miệng cũng không giãy
dụa.
Tuy hắn cõng nàng, nhưng quả thật hắn đi nhanh hơn
nàng nhiều.
Chạy đến đầu kia, Phong Nam Diệp đang chuẩn bị khởi
động cơ quan, Cầu Mộ Quân nói:“Không phải!” Nói xong, leo xuống khỏi lưng hắn.
Nàng vội chạy đến khay đèn, đổi chỗ hai viên đá Dạ
Quang, mở cửa bí thất bí mật.
Dẫn hắn vào bên trong, Cầu Mộ Quân nói:“ Ngài trốn ở
trong này, dù thế nào cũng không được đi ra!”
Phong Nam Diệp nhìn Đoàn Chính Trung nằm trước mặt,
chậm rãi để tay dưới mũi hắn kinh hãi nói:“Hắn không chết!”
Cầu Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi bí thất, nói vọng vào
bên trong:“ Ngài chiếu cố chàng, về sau sẽ có người tên Liễu Vấn Bạch đến cứu
chàng. Nếu ta chết, người thay ta chuyển lời đến chàng, ta yêu chàng, rất yêu
rất yêu.” Nói xong, nàng liền đóng cửa bí thất.
Phong Nam Diệp lập tức lao đến giữ lại cửa đá chưa
khép hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Mộ Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thường Liên Lâm đã chết.” Cầu Mộ Quân nói xong, liền
rời khỏi cửa đá, đằng sau mơ hồ truyền đến tiếng Phong Nam Diệp kêu to “Mộ
Quân”.
Cầu Vĩ nếu tra đến Đoàn phủ, cho dù tìm được đường
ngầm này, cũng sẽ không nghĩ bên trong đường ngầm còn có đường ngầm, hắn nhất
định sẽ nghĩ Nhị hoàng tử đã chạy thoát từ đầu kia quán trà.
Ra khỏi đường ngầm, vừa trở lại phòng, liền nghe được
một kêu tiếng lo lắng “Mộ Quân tỷ tỷ”.
Trước mắt đúng là Sanh Dung, nàng đang đỡ một tiểu
thái giám hôn mê xông vào phòng.
“Sao......”
Cầu Mộ Quân vừa muốn hỏi, đã thấy Sanh Dung kiệt sức
ném tiểu thái giám xuống đất, mũ tiểu thái giám rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tinh
xảo của Lệ phi.
“Nàng… Sanh Dung sao muội lại đem nàng ta tới đây ?”
Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.
“Mộ Quân tỷ tỷ, Tiểu Thần Thần - Cửu hoàng tử không
phải long loại của phụ hoàng ta, hắn là con của Cầu Vĩ, là con của cha tỷ!”
“Muội nói cái gì?” Cầu Mộ Quân đỡ lấy bả vai của nàng
nói:“Muội nói......”
Sanh Dung vội la lên:“Mộ Quân tỷ tỷ, ta tra được, chín
năm trước Lệ phi nhập cung, vừa vào cung lập tức được phụ hoàng ta sủng hạnh,
mang thai. Nhưng năm ấy, quan tuyển tú lại đúng là Cầu Vĩ, là Cầu Vĩ đem Lệ phi
thành tú nữ đưa đến kinh thành. Chính tai ta nghe được Lệ phi nói với Tiểu
Thần Thần đang ngủ là Cầu Vĩ mới là cha hắn, nhưng lại bị nàng phát hiện. Ta
nhất thời sốt ruột, đánh nàng hôn mê, lại không biết phải làm sao, liền mang
nàng ra cung. Trong cung rất nhanh sẽ phát hiện, ta thậm chí cảm giác được Cầu
Vĩ sắp đuổi tới. Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao bây giờ, không phải ta cũng sẽ bị hắn
giết diệt khẩu chứ?”
Cầu Mộ Quân ngây ngẩn, nhất thời còn không thể chấp
nhận tin tức này.
Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử xinh đẹp đáng yêu kia, là
đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng.
Đúng rồi, tất cả đều đúng rồi, đó là mục tiêu cuối
cùng của cha, để cho con mình làm Hoàng đế, mình làm Thái thượng hoàng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên từng sự kiện, những
chuyện lúc trước không thể lý giải, bây giờ đều có đáp án.
Chín năm trước cha là tuyển tú quan, đến bên ngoài
tuyển tú nữ, đón Lệ phi tiến cung. Trên đường bọn họ yêu nhau, còn có con. sau
đó Lệ phi vào cung, tìm đủ mọi cách giấu diếm được mọi người. Từ lúc sinh được
hoàng tử trên danh nghĩa, cha liền thay đổi, liên hợp cùng Thích Tĩnh, hại chết
bằng hữu tốt nhất của mình, lại làm cho người mình yêu đi câu dẫn Thích Sóc Ly,
lôi kéo Thích Sóc Ly về phía Cửu hoàng tử. Lợi dụng cả con gái ruột của mình,
thậm chí giết cả con gái mình, mọi người đều bị hắn lừa, hắn mới là kẻ đứng
phía sau tất cả, hắn mới là hung thủ tạo ra tất cả những chuyện này!
“Mộ Quân tỷ tỷ, nàng tỉnh!” Sanh Dung kinh hoảng nói,
giọng nói run run .
Cầu Mộ Quân lập tức nói:“Mau đè nàng lại!”
Nói xong liền lấy một mảnh vải từ trong ngăn tủ, thừa
dịp Lệ phi vẫn còn hỗn loạn mệt mỏi trói tay nàng ra sau lưng.
“Các ngươi làm cái gì? Buông, Hiền vương sẽ không bỏ
qua cho các ngươi !” Lệ phi giãy dụa nói.
Đúng lúc này, cửa phòng lập tức bị mở ra, Thích Vi vọt
vào.
“Mộ Quân tỷ tỷ, Cầu Vĩ phái người đến!”
Cầu Mộ Quân lập tức nói:“Vi Vi, mau dẫn Sanh Dung rời
đi!”
“Không còn kịp rồi, muội chỉ nhanh hơn hắn một bước,
chỉ sợ Đoàn phủ lúc này đã bị bao vây!” Thích Vi nói.
“Muội…vậy muội còn tiến vào làm gì?” Cầu Mộ Quân trách
nói.
“Muội......” Thích Vi nhìn nàng nói:“ Muội lo cho tỷ.”
“Vi Vi......” Đang nói, bên ngoài có tiếng vó ngựa,
một mũi tên nhọn từ bên ngoài bay vào, bị Thích Vi đón được .
Cầu Mộ Quân lập tức nhìn trên giường, rút một thanh
đoản đao dưới gối ra đặt lên cổ Lệ phi.
“Vi Vi, muội hãy bảo vệ Sanh Dung. Mang nàng trốn đi.”
“Mộ Quân tỷ tỷ, vậy......”
“Người ở bên trong, nếu không muốn bị vạn tiễn xuyên
tim, thì ra mặt đi!” Bên ngoài có người hô.
Cửa phòng bị mở ra, Cầu Mộ Quân dùng đao để ở cổ Lệ
phi, chậm rãi cùng Thích Vi, Sanh Dung đi ra.
“Hiền vương......” Lệ phi vừa thấy Cầu Vĩ, liền khóc
nói.
Cầu Vĩ nhìn Cầu Mộ Quân nói:“Thả Thái Hậu, giao người
ngươi đang giấu, ta liền tha tội chết cho ngươi.”
Cầu Mộ Quân nói:“Vậy phụ thân đại nhân tốt nhất đừng
tha ta.”
“Ngươi không nên ép ta động thủ, nói, hắn ở đâu?”
“Ai? Ta không biết.” Cầu Mộ Quân nói:“Bảo bọn họ lui
ra, bằng không ta sẽ giết nàng!”
Cầu Vĩ nói:“Dám có gan làm Thái Hậu bị thương, ngươi
sẽ không ra nổi Đoàn phủ này!”
“Vậy ngươi tốt nhất đừng ép ta nóng nảy, lui ra!”
Cầu Vĩ vươn tay, ý bảo thị vệ lui lại vài bước.
“Vi Vi, Sanh Dung, đi mau!” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Vi mang theo Sanh Dung đi đến trước cửa, Lệ phi
nói:“Hiền vương, không thể để cho các nàng chạy, Sanh Dung đã biết chuyện của
Thần Nhi.”
Cầu Vĩ đưa mắt, thị vệ lập tức cản đường hai người.
“Thả các nàng đi!” Cầu Mộ Quân kích động, đao trên tay
lại kề sát một ít, bởi vì nàng quá khẩn trương, vô tình cứa vào cổ Lệ phi một
vết.
Trong mắt Cầu Vĩ run rẩy, lấy mũi tên, chậm rãi nhắm
vào Sanh Dung.
Sanh Dung sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội lui ra
sau.
Cầu Mộ Quân thấy được sát ý trong mắt Cầu Vĩ, lập tức
nói:“Cầu Vĩ, ngươi mặc kệ sự sống chết của Lệ phi sao?”
Cầu Vĩ không nhìn nàng, tiếp tục kéo cung.
Cả người Sanh Dung đã mềm nhũn, tựa vào tường, ngơ
ngác nhìn hắn.
Cầu Mộ Quân ác tâm, cắt một vết trên cánh tay Lệ phi
nói:“Ngươi không tin ta sẽ giết nàng sao?”
Mũi tên của Cầu Vĩ thẳng tắp bắn về phía Sanh Dung, bị
Thích Vi đá bay.
Cầu Mộ Quân cảm thấy được rõ ràng cơ thể Lệ phi run
rẩy.
Cầu Vĩ nhìn Sanh Dung cùng Thích Vi nói:“Giết các
nàng, bắt sống Cầu Mộ Quân !”
Dao nhỏ trong tay Cầu Mộ Quân để ở cổ Lệ phi, phát run
muốn đâm, lại không xuống tay được.
Nàng hiểu Cầu Vĩ muốn giết Sanh Dung cùng Thích Vi
diệt khẩu, sau đó lại moi tin tức về Nhị hoàng tử từ trong miệng nàng.
Nàng đã nghĩ ít nhất Thích Vi cùng Sanh Dung có thể
đào tẩu, cũng không ngờ ngay cả Lệ phi Cầu Vĩ cũng không tha.
Thị vệ đồng loạt nhắm tên về phía Thích Vi cùng Sanh
Dung, đang chuẩn bị bắn, một bóng người từ trên nóc nhà Đoàn phủ bay ra, bay về
phía đầu tường.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn, đúng là phong Nam Diệp!
Sao hắn lại đi, hắn không để ý đến bản thân mình, theo
đường ngầm ra ngoài! Là vì cứu các nàng sao?
“Đuổi theo!” Cầu Vĩ hô to một tiếng, chỉ vào một tiểu
đội nói:“Tất cả người trong Đoàn phủ, giết không tha!” Nói xong liền mang theo
người giục ngựa rời đi.
Đa số mọi người theo Cầu Vĩ đuổi theo Phong Nam Diệp,
chỉ còn mười người, giơ đao chậm rãi tới gần các nàng.
“Các ngươi không thấy đây là Thái Hậu sao? Ngay cả
Thái Hậu các ngươi cũng dám giết sao?” Cầu Mộ Quân nói.
Thị vệ khiếp đảm, không dám tiến lên. Cầu Vĩ tay cầm
đại quyền, đương nhiên không sợ, nhưng ai biết, biết đâu quay đầu hồi cung hắn
sẽ đem chuyện Thái Hậu chết đổ lên đầu bọn họ?
Mấy người đang giằng co, bỗng một con chồn tuyết từ
ngoài cửa bay vào, rất vui đậu lên bả vai một thị vệ trong đó. Khi hắn định gạt
nó ra, nó lại nhảy lên trên người một người khác. Không đợi người nọ ra tay, nó
lại bay đi. Cứ như vậy lần lượt nhảy lên người mấy thị vị. Có thị vệ không kiên
nhẫn muốn dùng đao chém nó, nhưng không bắt kịp bóng dáng linh hoạt của nó.
Cầu Mộ Quân sững sờ nhìn tình cảnh này, không biết
đang xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, một cô gái mặt trái xoan, mặc bộ quần áo
màu vàng từ ngoài cửa đi vào, nhìn con chồn tuyết kia cười nói:“Tiểu Bạch, ngoan,
đến đây, tỷ tỷ ôm.”
Chồn tuyết vừa thấy nàng, lập tức từ trên người thị vệ
nhảy xuống, chạy đến trước mặt nàng, nhảy vào trong lòng nàng.
Cô gái
ôm chồn tuyết cười “Khanh khách”.
Thị vệ giận dữ nói:“Ngươi......” còn chưa nói xong một
chữ đa ngã gục. Thị vệ khác vừa thấy tình hình này, lập tức giơ đao lên, không
ngờ tay còn chưa kịp nâng đao lên, trước mắt đã tối sầm, ngồi phịch xuống đất.
Phong Nam Diệp vẫn chạy thục mạng, nhìn địa thế phía
trước, chạy về phía núi hoang bên phải.
Cầu Vĩ dẫn người đuổi theo phía sau không xa, xoay
mình giục ngựa đuổi theo đến sơn đạo.
Thể lực Phong Nam Diệp dần dần cạn kiệt, tiếng vó ngựa
phía sau càng ngày càng gần, khiến cho hắn không thể không cố sức chạy về phía
trước.
Khoảng cách dần dần bị thu hẹp, mắt thấy Cầu Vĩ sắp
đuổi đến, phong Nam Diệp ngẩng đầu, trước mắt không còn đường, là vách núi đen.
Quay đầu lại, Cầu Vĩ đã tới gần .
Hắn vội vã lui đến sát vách núi đen, sợ hãi nhìn Cầu
Vĩ, quay người lại, nhảy xuống vách núi đen.
Trước lúc hắn nhảy xuống, Cầu Vĩ nâng cánh tay lên,
bắn ra bảy cây ngân châm.
Thân thể Phong Nam Diệp rơi thẳng xuống, khi rơi xuống
giữa không trung, hắn tung ra một cái móc sắt, móc trên vách núi.
Giữ chặt dây thừng, hắn lấy ra một viên thuốc từ trong
lòng để vào trong miệng, vô lực tựa vào trên tảng đá thở phì phò lẩm bẩm: “Lão
tiểu tử, thông minh hơn, còn cẩn thận cho ta mấy châm. Bản công tử khinh công
bất phàm, muốn chơi trò nhảy vực này thật dễ dàng.” Nói xong, kéo mặt nạ trên
mặt xuống, lộ ra khuôn mặt như mỹ nhân của Liễu Vấn Bạch.
Bên trong Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân kỳ lạ nhìn cô gái áo
vàng, nàng ta cười nói:“Hì hì, khả năng làm người ta choáng váng của ta thật sự
là càng ngày càng lợi hại, Tiểu Bạch, ngươi nói có phải không ?”
Mấy người sửng sốt trong chốc lát, Cầu Mộ Quân hỏi:“Cô
nương là?”
Cô gái nói:“Ta gọi là Hải Hăng, Hải Lăng trên núi Bạch
Ngọc.”
“Cô......” Cầu Mộ Quân không biết rốt cuộc nàng là ai,
lại lo lắng cho Nhị hoàng tử, muốn Thích Vi cùng Sanh Dung nhanh chóng rời đi,
nhưng lại sợ bằng lực lượng của các nàng, chạy đi cũng vẫn sẽ bị Cầu Vĩ giết
chết.
Cô gái mặc áo vàng đột nhiên vỗ vỗ đầu nói:“Ai nha,
thiếu chút nữa ta đã quên, các ngươi biết nơi này có ai là Đoàn Đoàn cái gì
Trung......”
“Đoàn Chính Trung?” Cầu Mộ Quân nghi hoặc nói.
“Đúng, chính là Đoàn Chính Trung, phòng hắn ở đâu?
Chúng ta đến đường ngầm!” Cô gái mặc áo vàng vội hỏi.
“Đợi chút!” Cầu Mộ Quân nói. Bỏ chủy thủ ra khỏi cổ Lệ
phi, hỏi Sanh Dung, Thích Vi:“Các muội nói, nên làm gì với nàng ta bây giờ?”
Thích Vi đoạt chủy thủ trên tay Cầu Mộ Quân nói:“Nàng
lừa đại ca của muội, hại cả nhà muội, muội muốn thay đại ca muội lấy lại công
đạo!”
Cầu Mộ Quân nhìn Lệ phi đối mặt với tử vong cũng
không hề phản ứng, một lòng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nói:“Để cho nàng
đi đi, nàng cùng đại ca muội, cùng là một loại người.”
“Mộ Quân tỷ tỷ, nàng......”
Cầu Mộ Quân ngăn Thích Vi lại, nhìn Lệ phi nói:“Nếu có
người mở miệng ra là nói yêu ta, lại đẩy ta vào lòng người khác, yêu như vậy,
ta không cần. Ngươi cũng là người đáng thương, chỉ là yêu quá sâu, lại quá
sai.” Nói xong, nàng liền lấy khăn tay ra, băng bó vết thương trên cổ cho nàng,
cởi dây thừng trên người nàng nói:“Ngươi đi đi, cho dù ta muốn giết ngươi, cũng
không ra tay được.”
Lệ phi ngẩng đầu, nhìn nàng nói:“Ngươi thật làm cho
người ta hâm mộ......” Nói xong, trong mắt chảy ra hai hàng lệ, xoay người ra
Đoàn phủ.
Lúc này, cô gái mặc áo vàng tiến lên chỉ vào phòng ở
trước mặt nói:“Là phòng này phải không ?” Nói xong, vừa thấy Cầu Mộ Quân gật
đầu liền chạy vào.
“Cơ quan dưới giường, ở đâu, ở đâu?” Nàng dựa vào dưới
giường hỏi.
Cầu Mộ Quân nhìn nàng một cái, chậm rãi đưa tay mở cơ
quan.
Cô gái cười hì hì, vui vẻ nói:“Thật sự là có cơ quan!”
Nói xong, liền chui vào.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Thích Vi cùng Sanh Dung,
mang theo các nàng vào đường ngầm.
Không ngờ vừa vào đường ngầm, nàng ta liền nhìn kỹ đui
đèn, sờ sờ bên này, sờ sờ bên kia, lấy một viên đá Dạ Quang trong đó.
Nàng cũng biết nơi này có đường ngầm bí mật!
Cầu Mộ Quân âm thầm kinh hãi, lại hỏi:“Là ai bảo cô
nương đến?”
“Tiểu Bạch!” Cô gái áo vàng không thèm quay đầu lại
đáp.
“Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân kỳ lạ nhìn về phía chồn tuyết
trên vai nàng.
Tiểu Bạch?
Nàng giống như nhu nhược vô lực, lại có thể lập tức hạ
gục nhiều thị vệ như vậy, có thể thấy quả thật có chút năng lực. Nếu nàng là
địch, chỉ sợ vài người các nàng đã sớm mất mạng. Nhưng nhìn nàng không giống
như kẻ địch, dường như nàng rất quen thuộc Đoàn phủ, lại dường như không biết
chút gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô gái mặc áo vàng mở cửa bí thất, nhảy vào.
Cầu Mộ Quân theo sát đằng sau, tin rằng nàng là cứu
tinh, lại không biết rốt cuộc nàng là loại người nào.
“Mộ Quân!” Một bóng người trong phòng lao tới, đúng là
Phong Nam Diệp.
“Sao ngài lại ở đây?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.
“Nhị hoàng huynh!” Sanh Dung cũng lắp bắp kinh hãi.
Phong Nam Diệp đỡ lấy bả vai của nàng nói:“Không phải
ngươi bảo ta ở trong này sao? Ngươi không sao chứ?”
“Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy ngài đi ra ngoài?”
“Hì hì, đó là Tiểu Bạch! Vừa rồi kẻ kia là Tiểu Bạch
giả thành!” Cô gái mặc áo vàng nói.
“Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, vội nói:“Liễu Vấn
Bạch?”
“Đúng vậy đúng vậy, chính là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch giả
làm hắn, lừa những người đó đến nơi khác!”
Ánh mắt Thích Vi đang nhìn Nhị hoàng tử chuyển qua
trên người cô gái mặc áo vàng, cẩn thận lại nghi hoặc nhìn nàng.
“Thì ra là Liễu Vấn Bạch, là hắn bảo cô đến?” Cầu Mộ
Quân kinh hỉ nói.
Cô gái mặc áo vàng nói:“Đúng vậy, hắn nói nơi này có
người trúng Huyết Linh Lung, bảo cho ta tới chế thuốc giải!”
Cầu Mộ Quân lập tức chạy vào trong phòng đến bên
giường Đoàn Chính Trung, hỏi:“Hắn trúng độc Huyết Linh Lung?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” cô gái mặc áo vàng đi đến bên
người Đoàn Chính Trung nhìn nhìn, nói: “Tiểu Bạch này, không có việc gì đem thuốc
độc cho người khác làm cái gì, cũng không biết có thể chữa được hay không nữa!”
Thích Vi cúi thấp đầu, Cầu Mộ Quân lập tức hỏi:“Ngay
cả cô cũng không thể giải sao?”
“Ta phải nhìn xem đã. Người không giống tình huống
trúng độc cũng sẽ không giống, có thể giải hay không phải xem chính bản thân
hắn!” Cô gái mặc áo vàng nói xong, cầm lấy Đoàn cổ tay Chính Trung, bắt mạch.
Lúc này, cửa đá bí thất lại mở ra, Liễu Vấn Bạch ôm
ngực đi vào.
“Trước đừng động vào hắn, cứ để cho hắn nằm đó, tới
cứu huynh đi!”
Thích Vi vội quay đầu lại, thấy Liễu Vấn Bạch, mũi đau
xót, thiếu chút nữa khóc òa lên.
Liễu Vấn Bạch lập tức chạy đến trước mặt cô gái áo
vàng, kéo tay đặt lên trên cổ tay mình nói:“Nhanh lên nhanh lên, huynh trúng
Thất Tinh Thần châm, nếu không cứu sẽ chết !”
“Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội
xuống núi còn chưa được nghỉ!” Cô gái áo vàng chu miệng nói.