Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nói:“Đưa ta đi gặp nàng.”
Linh Lan cũng không bị trói, chỉ nhốt tại một gian
sương phòng đơn giản, liên tục nhốt hơn nửa tháng.
Lúc Cầu Mộ Quân vào cửa, nàng đang lấy bút chậm rãi
viết cái gì, dường như đang luyện chữ. Thấy nàng đến, ngẩng đầu lên.
Cầu Mộ Quân đi vào trong phòng, ngồi xuống trước mặt
nàng, nhìn chữ của nàng, nói:“Ta đã cho người đi thăm dò về chuyện của ngươi
trước lúc ngươi vào Đoàn phủ, ngươi là muội muội của Tiểu Nhụy, Tiểu Lôi, phải
không?”
“Đúng.”
“Vào Đoàn phủ, là vì tỷ tỷ ngươi chết ở Đoàn phủ, cho
nên mới đến điều tra rõ chân tướng phải không?”
“Đúng.” Tiểu Lôi lại đáp, buông bút xuống.
“Ngươi tra ra nguyên nhân tỷ tỷ chết chưa?”
“Ta không tra được, cũng mặc kệ là nguyên nhân, nhất
định là Đoàn Chính Trung làm hại, chỉ cần hắn chết thì tốt rồi!” Cảm xúc của
nàng đột nhiên có chút dao động, lại coi như bình tĩnh.
“Sao ngươi lại khẳng định là Đoàn Chính Trung làm
hại?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Hắn không phải người tốt, tỷ tỷ của ta chết trong phủ
của hắn, sao có thể không liên quan đến hắn?”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng một lát, nói:“Ở trong phòng này
mấy ngày nay, ngươi cũng bình tĩnh mấy ngày nay, ngươi có nghĩ tới nếu tỷ tỷ
ngươi không phải Đoàn Chính Trung hại chết thì sao? Nếu Đoàn phủ xử tử ngươi
thì sao? Nếu ngươi chết, gặp lại tỷ tỷ ngươi dưới kia, ngươi nói như thế nào?”
“Ngươi......” Tiểu Lôi nói nói:“Dù sao Đoàn Chính
Trung đáng chết !”
“Ngươi không phải trời, cũng không phải đất, sao ngươi
có thể kết luận trên đời này ai đáng chết, ai không nên chết?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Tiểu Lôi không nói được gì, nắm chặt tay, ngẩng đầu.
Cầu Mộ Quân nói:“Ta nói cho ngươi nguyên nhân thật sự
vì sao tỷ tỷ ngươi chết.”
“Ngươi biết?” Tiểu Lôi vội nói.
Cầu Mộ Quân nói: “Cha ta muốn tra thân phận thật của
Đoàn Chính Trung, nên dùng ngươi uy hiếp tỷ tỷ ngươi, đưa nàng đến Đoàn phủ làm
nằm vùng. Sau đó, ta bị Đoàn Chính Trung bỏ, tỷ tỷ ngươi cũng phải theo ta rời
đi. Nhưng nàng không hoàn thành nhiệm vụ, nàng biết cha ta nhất định sẽ giết
nàng diệt khẩu, có khi sẽ giết cả ngươi, thế nên nàng liền tự sát ở Đoàn phủ.
Dùng cái chết của nàng cầu xin cha ta tha ngươi một mạng. Cho nên, Đoàn Chính
Trung không phải kẻ thù của ngươi, ta coi như một nửa kẻ thù của ngươi.”
Tiểu Lôi kinh hãi nói:“Ngươi nói, người mặc đồ đen lúc
trước bắt ta nhốt lại, là người Cầu lão gia phái tới?”
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Phu quân ta - Đoàn Chính
Trung đã chết, cha ta, cũng không phải người ngươi có thể giết được, hơn nữa
người muốn giết hắn cũng rất nhiều. Ta nhốt ngươi mấy ngày nay, chính là muốn
ngươi thả lỏng chính mình sau khi báo thù, nhìn rõ lòng mình. Ngươi còn nhỏ, ta
không hy vọng nhân sinh của ngươi bị thù hận làm mờ mắt. Tỷ tỷ ngươi lúc trước,
chẳng phải hi vọng ngươi có thể sống mới tự sát sao?”
Tiểu Lôi cúi đầu, khóc rất lâu mới chậm rãi ngẩng đầu
nói:“Phu nhân, ta biết, người đối với tỷ tỷ ta rất tốt, đối với ta cũng tốt,
lão gia là ta hại chết sao?”
Nước mắt trong mắt Cầu Mộ Quân chảy ra, nhẹ nhàng
cười, lắc đầu nói:“Không phải. Hắn chết, không liên quan đến ngươi.”
“Phu nhân, thực xin lỗi. Cho dù Cầu lão gia hại chết
tỷ tỷ, nhưng không liên quan đến người, người không nợ ta, ta lại từng hạ độc
hại lão gia, cũng cố ý thả người đi ra ngoài......” Tiểu Lôi cúi đầu nói.
Cầu Mộ Quân dắt tay nàng, nói:“Tiểu Lôi, chuyện trước
kia đều đã trôi qua, chuyện của Đoàn Chính Trung cùng chuyện của cha ta đều đã
trôi qua, ngươi không cần lo lắng, vì tỷ tỷ ngươi, vui vẻ sống sót được không?”
Tiểu Lôi nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát mới nói
nói:“Phu nhân, vứt bỏ chuyện báo thù lúc trước, người để ta về bên cạnh người
chiếu cố người được không?”
Cầu Mộ Quân lắc đầu nói:“Ta để cho người ta mang ngươi
rời khỏi kinh thành tìm nơi ở trước, nếu về sau ta còn còn sống sẽ đi đón
ngươi, cho ngươi làm muội muội ta, được không?”
“Phu nhân người có chuyện gì sao?” Tiểu Lôi lo lắng
nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Ta không sao, nếu ngươi muốn nhận tỷ
tỷ này, nghe ta là được.”
“Dạ.” Hồi lâu, Tiểu Lôi đáp ứng.
Trong bí thất dưới quán trà, Cầu Mộ Quân chờ Thích Vi
đến.
“Mộ Quân tỷ tỷ, tìm muội có chuyện gì?” Thích Vi hỏi.
Cầu Mộ Quân nói:“Vi Vi, muội có biết đường đi trong
cung bây giờ không?”
Thích Vi lắc đầu nói:“Từ lúc Liễu Vấn Bạch giả làm
muội, muội không gặp được ai, bây giờ lại càng không có thể. Nhưng nghe đại tẩu
nói, bác muội, chính là Hòa phi, Tam hoàng tử vừa chết, nàng liền ngã bệnh,
cũng không biết Sanh Dung thế nào .”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nói:“Đúng rồi, Vi Vi, muội có
thể tìm được Sanh Dung không ?”
Thích Vi nói:“Trước kia nàng thường xuyên lén chạy đến
tìm muội, bọn muội thật ra có chút phương pháp liên hệ. Nhưng muội chỉ có thể
đưa tin xem nàng có thể đi ra hay không, không nhất định có thể gặp được nàng.”
“Được!” Cầu Mộ Quân cao hứng nói:“Muội đưa tin tức vào
hoàng cung bảo nàng đi ra, tỷ nghĩ cha tỷ đã khống chế Hoàng hậu có chút quyền
thế, cũng không đem Sanh Dung để vào mắt, nàng hẳn là có thể đi ra .”
“Được, bây giờ muội sẽ chuyển tin cho nàng ấy.”
Thích Vi đi rồi, Phong Nam Diệp từ trong phòng bên đi
ra .
“Không ngờ ngươi lại có thể liên hệ với người trong
cung, khó trách không cần gặp người của ta.” Hắn nói.
“Nếu Công chúa Sanh Dung không thể ra cung, chỉ sợ
phải đi gặp người ngài nói.” Cầu Mộ Quân nói.
Bên thúy hồ đậu một cái thuyền, Thích Vi mang theo Sanh
Dung lên thuyền, thuyền đi đến giữa hồ.
Đi được một đoạn, người cầm lái vóc dáng khéo léo trẻ
tuổi ở đầu thuyền vào khoang thuyền, tháo đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn
tú có chút ngăm đen.
Sanh Dung nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, mới giật mình
kêu lên:“Mộ Quân tỷ tỷ!”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Không nhận ra?”
“Thật là có chút không nhận ra, ta đang thắc mắc
thuyền này sao lại đi chậm như!” Sanh Dung nói.
Cầu Mộ Quân cười nói:“Ta có thể chèo thuyền đi được là
tốt lắm rồi, cánh tay đã tê cả rồi.” Nói xong, nàng hỏi:“Sanh Dung, muội có
khỏe không?”
Sanh Dung gật đầu nói:“Tam Hoàng huynh đã chết, mẫu
phi cũng bệnh, bọn Lệ phi còn có thể làm gì ta?”
“Vậy những người khác trong cung đâu?” Cầu Mộ Quân
hỏi.
Sanh Dungnói: “Cầu Vĩ, Hiền vương sai người canh giữ
bên ngoài Chiêu Dương điện, không cho mẫu hậu đi ra, những người khác ngoại trừ
vài vị hoàng huynh bị theo dõi, thì cũng giống ta, muốn lẻn ra cũng vẫn dễ dàng
.”
Cầu Mộ Quân nói: “Sanh Dung, tuy rằng hắn là ta cha,
nhưng duyên phận cha con ta đã hết, có gì muốn nói, muội cứ nói ra .”
Lúc này Sanh Dung tức giận nói:“Ta không thể tưởng
tượng nổi, Cầu Vĩ hắn thế nhưng cùng Lệ phi, nếu phụ hoàng còn sống, chỉ sợ là
tức muốn chết rồi.”
“Cái gì?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói:“Ngươi nói, cha ta
cùng Lệ phi, bọn họ làm sao?”
Sanh Dung nói:“Bây giờ, gần như mỗi ngày Cầu Vĩ đều
tiến cung, ở cung Lệ phi cả ngày, còn có cung nữ nghe được… nghe được bên
trong......” Sanh Dung xấu hổ và giận dữ nói:“Thậm chí, đêm qua, hắn còn đợi
tại tường thâm cung một đêm!”
Cầu Mộ Quân ngây dại.
Nàng luôn suy nghĩ, vì sao cha lại hy sinh nhiều như
vậy, vì sao không cần cả thân nhân, lại đi giúp Thích Sóc Ly, không ngờ hắn lại
cùng Lệ phi
Lệ phi không phải có tư tình với Thích Sóc Ly sao?
Sao giờ lại cùng cha?
Nàng đột nhiên nhớ tới những lời mẹ nói với nàng ngày
đó, bà nói, có một buổi tối Cố bá bá đến tìm cha, bà vẫn nghi ngờ cha ở bên
ngoài có tình nhân, nên đi theo.
Nàng còn đang suy nghĩ, người tốt như cha, mẹ làm sao
có thể nghi ngờ hắn có nữ nhân ở bên ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra rất nhiều lúc, cảm giác của
nữ nhân rất chuẩn, mẹ cũng không phải nghi ngờ vô căn cứ, có lẽ …
Nhưng khi đó, là tám năm trước, khi đó Lệ phi …
“Sanh Dung, muội có thể giúp ta điều tra Lệ phi được
không? Lúc nào thì nàng tiến cung, khi nào thì được sủng ái, việc này ở trong
cung tra được không?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Sanh Dung gật đầu nói:“Ta hồi cung đi thăm dò một
chút, hẳn là có thể tra được!”
Cầu Mộ Quân cao hứng nói: “Tốt lắm, vậy muội cẩn thận
chút, tra ra thì đi tìm Vi Vi là được.”
“Được, ta biết.”
“Sanh Dung, muội nói những chuyện khác ở trong cung
đi.”
Nửa canh giờ sau khi Sanh Dung cùng Thích Vi rời
thuyền, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi lên thuyền.
Cầu Mộ Quân từ khoang thuyền đến bên cạnh bàn, mời
người vừa đến ngồi xuống.
Thường Liên Lâm lấy ra một phong thư, rút thư bên
trong ra hỏi:“Các hạ là ai, sao có thể biết những lời này?”
Cầu Mộ Quân nói: “Ta còn biết những lời này là Thường
đại nhân ở đình Phong Ba trong cung nói với Nhị hoàng tử lúc Nhị hoàng tử mười
tuổi.” Nói xong, nàng lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo.
Thường Liên Lâm vừa thấy chủy thủ liền kinh hãi nói:
“Đây là vật tùy thân của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử còn sống hay không?”
Cầu Mộ Quân gật đầu.
Thường Liên Lâm đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại mừng
rỡ nói:“Nhị hoàng tử bây giờ ở đâu?”
Cầu Mộ Quân nói:“Đại nhân, Nhị hoàng tử bị đuổi giết
đến kinh thành, tùy tùng bên người cho tới bây giờ chỉ một mình tiểu nhân. Nay
Cầu Vĩ đang ở kinh thành bốn phía lùng bắt Nhị hoàng tử, ngài ấy đương nhiên là
không thể lộ diện. Ngài ấy luôn luôn tín nhiệm Thường đại nhân, nên phái tiểu
nhân đi tìm đại nhân, nhờ đại nhân trợ giúp ngài ấy một tay, giết phản tặc Cầu
Vĩ, đoạt lại giang sơn.”
“Nhị hoàng tử là Thái tử Hoàng Thượng đích thân chọn
ra, Thường Liên Lâm đương nhiên sẽ thề sống nguyện chết trung thành với Nhị
hoàng tử, nhưng thân phận của các hạ, chỉ sợ không phải tùy tùng thân tín của
Nhị hoàng tử.”
“Nhãn lực của Đại nhân thật tốt.” Cầu Mộ Quân cười,
cởi xuống dây cột tóc trên đầu.
Thường Liên Lâm sửng sốt, nói:“Ta đã từng gặp ngươi.”
Cầu Mộ Quân nói:“Đại nhân hẳn là đã gặp qua, ta là phu
nhân của Đoàn Chính Trung.”
“Ngươi là phu nhân của Đoàn Chính Trung, con gái Cầu
Vĩ?” Sắc mặt Thường Liên Lâm lập tức đại biến.
“Đại nhân, ta đứng về phía phu quân ta, đại nhân cho
dù không tin ta, cũng nên tin thanh chủy thủ này, tin Nhị hoàng tử.” Cầu Mộ
Quân nói.
Thường Liên Lâm nhìn nàng một hồi lâu, gật gật đầu.
Nửa đêm, Cầu Mộ Quân bị một chuỗi âm thanh rất nhỏ
đánh thức .
Mở mắt ra lắng nghe, mới phát giác âm thanh kia là từ
dưới giường vọng lên.
Là Nhị hoàng tử?
Nàng mặc quần áo, mở cơ quan dưới giường.
Phong Nam Diệp từ đường ngầm đi ra, vỗ vỗ bụi đất trên
người, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Phong công tử, có việc sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Phong Nam Diệp nói:“Ở phía dưới buồn chết đi được, đi
ra hít thở không khí.”
“Phong công tử, thi cốt phu quân còn chưa lạnh, ta
cũng không muốn khiến chàng chịu điều tiếng không tốt.”
Phong Nam Diệp nói:“Theo ta được biết, thanh danh Đoàn
Chính Trung vốn đã không tốt?”
“Nhưng thật ra ta cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao hắn lại
cho người đi đón ta hồi kinh, ta cùng hắn vốn không có giao tình?” Phong Nam
Diệp nhíu mày nói. Sau đó hắn lại nhìn nàng, nói:“Mộ Quân, chờ ta đoạt lại ngôi
vị hoàng đế, ngươi theo ta tiến cung đi.”
Sắc mặt Cầu Mộ Quân không tốt nhìn hắn nói: “Bây giờ
ta có chút nghi ngờ phu quân ta rốt cuộc có chọn đúng người hay không, các đời
quân chủ tài đức sáng suốt hình như không có người nào lỗ mãng cả.”
“Dám nói bản công tử lỗ mãng, bản công tử rất ít khi
chủ động mở miệng muốn nữ nhân theo ta.”
Cầu Mộ Quân thở dài, nói: “Phong công tử, bây giờ ngài
nên nghĩ cách liên hợp người của ngài khởi sự đoạt lại ngôi vị hoàng đế, chứ
không phải ở trong này đùa giỡn ta mới phải.”
“Ta không đùa giỡn, ta nói thật. Hơn nữa......” Phong
Nam Diệp nói: “Ngươi cùng Đoàn Chính Trung mặc dù có danh phận vợ chồng, hẳn là
không có khả năng có quan hệ vợ chồng, cho nên các ngươi cũng coi như không
không vợ chồng chân chính. Ta muốn ngươi, cũng không tính là đoạt vợ người ta.
Huống chi dù sao hắn cũng đã mất, nếu ta không chê ngươi là quả phụ, ngươi cố
kỵ cái gì?”
Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, nói:“Nhị hoàng tử điện
hạ, ta nói cho ngài, ta là thê tử của Đoàn Chính Trung, sống là người của hắn,
chết là quỷ của hắn, bây giờ ngươi đi xuống cho ta, đi xuống! Đừng để cho ta
nhìn thấy ngươi!”
Phong Nam Diệp nhún nhún vai, đứng dậy nói:“Đi xuống
thì đi xuống, chỉ cần mấy ngày nữa, ngươi tỉnh táo lại không hối hận là được.”
Cầu Mộ Quân xoay người đi không để ý tới hắn, hắn lại
ngoan ngoãn trở về đường ngầm.
Ai nói nàng cùng Đoàn Chính Trung không không phải vợ
chồng chân chính, bọn họ là vợ chồng thực sự.. thực sự ..thực sự!
Cầu Mộ Quân tức giận nằm xuống, hạ quyết tâm chờ Đoàn
Chính Trung tỉnh lại, nàng sẽ không cho hắn tiếp tục làm thái giám tổng quản
nữa. Sau đó nàng muốn cho toàn thiên hạ đều biết bọn họ là vợ chồng chân chính!
Một ngày lại một ngày trôi qua, mỗi ngày nàng đều thầm
tính, Liễu Vấn Bạch vẫn không trở về.
Hắn làm sao vậy, rốt cuộc có thể tìm được sư phụ hắn
không, rốt cuộc khi nào thì mới có thể trở về cứu Đoàn Chính Trung?
Những người Nhị hoàng tử muốn liên lạc đều đã liên
lạc, Cầu Vĩ vẫn đang lùng sục nơi ẩn thân của Nhị hoàng tử khắp kinh thành,
dường như không nghi ngờ đến nơi này. Bây giờ, nàng chỉ cầu mong Liễu Vấn Bạch
nhanh chóng trở về, cứu Đoàn Chính Trung tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh lại, nàng không
cần lo lắng, nhất định hắn cũng có thể làm cho Nhị hoàng tử cuồng kia vọng
thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế .
----------------------------------------------
Cách kỳ hạn một tháng chỉ còn năm ngày, chuyện liên
lạc bên Nhị hoàng tử cũng đã ổn, nhưng lực lượng còn rất mỏng, có một số người
cũng sợ không đáng tin cậy, không dám quá mức sốt ruột. Huống chi, nàng vẫn
không nói cho Nhị hoàng tử nàng còn đang chờ Đoàn Chính Trung.
Đang muốn đi tìm thầy dạy ngày trước của Nhị hoàng tử,
khi xe ngựa đi qua một tòa phủ đệ, Cầu Mộ Quân mơ hồ nghe được tiếng kêu khóc.
Nàng bảo xe ngựa dừng lại, xe ngựa vừa yên lặng lại,
quả thật nghe được tiếng người đang khóc,
giống như gặp phải chuyện vô cùng bi thảm.
Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm
đèn lồng trắng đi ra.
Một gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, một gia đinh
khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.