Thuyền đi được một ngày, Đoạn Vân cũng ở trong khoang
thuyền ngây người suốt một ngày. Người khác còn có thể dùng thời gian để khát
khao về tương lai, nhưng nàng thì khác. Không cùng cảnh ngộ, cũng không có tâm
tình nói chuyện với mấy vị cô nương cùng phòng, nàng liền ra khoang thuyền, đi
hít thở không khí.
Tháng hai, tiết trời chợt ấm chợt lạnh, trên mặt sông
thường có vài trận gió thổi tới. Buổi sáng còn mưa một trận, tuy nói ‘Dương
liễu phong, Lê Hoa vũ’, nhưng vẫn cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Đoạn Vân đứng đón gió, mới vừa ngẩng đầu đột nhiên
trông thấy vị Thượng Thư đại nhân đang ngồi một mình trên mũi thuyền.
Cầu Thượng thư nghe thấy động tĩnh, cũng ngẩng đầu lên
nhìn nàng.
Trong lòng Đoạn Vân có chút kinh hoảng, muốn trốn về
khoang thuyền, may mà kịp phản ứng, hạ người nói:“Dân nữ bái kiến đại nhân.”
Cầu Thượng thư nhẹ nhàng nói:“Là ngươi à, không cần đa
lễ.”
Đoạn Vân đứng lên, đứng ở tại chỗ cúi đầu, không biết
nên làm thế nào cho phải.
Cầu Thượng thư nhìn nhìn nàng, nói:“Ngươi lại đây một
chút, ta có chuyện này nhờ ngươi giúp.”
Đoạn Vân kinh ngạc, vội nói:“Dân nữ không dám, nhưng
xin đại nhân cứ phân phó.”
Cầu Thượng thư cười nói:“Là chuyện riêng của ta thôi.
Ngươi xem cái này.”
Đoạn Vân ngẩng đầu, đến gần hắn mới thấy rõ trên tay
hắn là một bức tượng bé gái khắc gỗ, nhìn có vẻ không giống những bức tượng bé
gái khắc gỗ tinh xảo xinh đẹp bán trên đường, nhưng cũng rất đáng yêu.
Cầu Thượng thư có chút ngượng ngùng nói:“Đã khiến cô
nương chê cười rồi, tiểu nữ còn nhỏ, nhìn thấy đứa bé nhà khác có đồ chơi, rất
hâm mộ, nên bắt ta cũng mua một cái. Lần này đến Giang Đô, nhàn rỗi không có
việc gì làm nên tự khắc một cái. Muốn vẽ màu lên nhưng không biết bé gái thích
màu gì, nên muốn nhờ cô nương giúp đỡ.”
Đoạn Vân không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn hắn một
cái.
Quan lớn như vậy, luôn luôn tranh đua lại có được sự
dịu dàng như vậy. Có thể làm con gái hắn, người nhà hắn, thật đúng là hạnh
phúc.
Đoạn Vân nói:“Đại nhân, lệnh thiên kim yêu thích màu
gì dân nữ không biết, nhưng trước đây dân nữ rất thích mấy màu sắc rực rỡ như
màu đỏ, màu tím.”
Cầu Thượng thư cười nói:“Cô nương nói vậy, ta cũng nhớ
ra quần áo của tiểu nữ quả thật đa số là màu đỏ màu tím, vậy nhất định là đúng
rồi. Đa tạ cô nương .”
Đoạn Vân nhẹ nhàng cười, cúi đầu.
Cầu Thượng thư đặt tượng khắc gỗ sang một bên, bắt đầu
vẽ màu.
Nàng đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói:“Cô nương không cần
giữ lễ tiết, muốn vào khoang thuyền thì cứ vào, muốn ra bên ngoài đi dạo cũng
cứ tự nhiên. Chuyện tuyển tú đa số là do Trương công công phụ trách, ở trước
mặt ta không cần quá giữ lễ tiết.”
“Đa tạ đại nhân, dân nữ...... Ra đây vốn định hít thở
không khí bên ngoài, cũng...... Cũng không quá giữ lễ tiết.”
Cầu Thượng Thư cười cười, cúi đầu xuống, làm việc của
mình.
Đoạn Vân đứng ở đầu thuyền, đứng cách hắn một đoạn
nhìn cảnh sắc trên mặt, bờ sông, thình thoảng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn ngắm vị
đại nhân trẻ tuổi lại hòa ái này.
Con gái hắn ở kinh thành, thấy phụ thân tự tay làm
tượng khắc gỗ cho mình, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, chỉ sợ ở trong mơ cũng cười .
Thật tốt...... Ngay cả người ngoài như nàng nghĩ đến
còn có thể vui vẻ như vậy cơ mà.
Cúi đầu nhìn bàn tay quấn băng gạc của mình, nụ cười
thản nhiên trên mặt dần dần biến mất.
Trong lòng nàng lại dâng lên sự chua xót bỗng nghe
được một giọng nói ấm áp bên tai:“Tay cô nương còn đau sao? Ta có thuốc, có cần
bôi một ít không?”
Nàng kinh hãi quay đầu nhưng lại thấy Cầu Thượng thư
đang đứng ở bên cạnh nàng.
Đoạn Vân cuống quít thu tay, vội vã nói:“Không, không
cần......”
Cầu Thượng thư nhìn nàng trong chốc lát, nói:“Cô nương
nếu có điều gì khó nói thì cứ nói ra đừng ngại. Nhưng ta xin khuyên cô nương
một câu, trên đường hồi kinh, đương nhiên sẽ không đào thải; nhưng vào kinh rồi,
kiểm tra sẽ càng nghiêm khắc hơn. Cho dù đã vào được trong cung, nhưng nếu bị
phát hiện không ổn sẽ vẫn bị trục xuất hồi hương. Có một số việc không thể
cưỡng cầu, Giang Đô chưa chắc đã kém, kinh thành chưa chắc đã tốt. Bản tính
chân thành muốn thăng chức nhanh cũng không phải là dễ.”
Đoạn Vân cúi đầu, trong mắt đã tràn ra nước mắt.
Muốn nói dối trước mặt hắn quả thật rất khó.
Nàng cắn môi, quỳ xuống nói:“Đại nhân, dân nữ xin
ngài, dân nữ van xin ngài, đừng đuổi dân nữ rời thuyền......”
Cầu Thượng Thư nói:“Cô nương mau đứng dậy, ta chỉ tùy
tiện hỏi thôi, ngươi có chuyện gì hãy nói cho ta, nhưng không phải thẩm vấn
ngươi, không cần quỳ xuống.”
Đoạn Vân nhìn hắn, chỉ thấy hắn vươn tay ra, nói:“Cô
nương mau đứng dậy.”
Đoạn Vân đương nhiên không dám để cho hắn đỡ, tự mình
đứng lên, chậm rãi tháo băng gạc trên tay xuống, lộ ra một vết rách nhỏ trong
lòng bàn tay.
Nàng chậm rãi đưa tay về phía Cầu Thượng thư.
Cầu Thượng thư vừa nhìn thấy, giật mình nói:“Ngươi là
‘đoạn chưởng’?”
Cả người Đoạn Vân run lên, trên mặt lộ ra thần sắc thê
lương vạn phần.
Nàng nói:“Đại nhân, dân nữ biết, bàn tay dân nữ như
vậy, không thể vào cung được. Dân nữ cũng không muốn ở trong hậu cung,
nhưng......”
Nàng nghẹn ngào một chút, nói:“Dân Nữ không còn con
đường nào khác. Nếu bị đuổi về, dân nữ......”
Nói xong, nàng đã khóc không thành tiếng. Cầu Thượng
Thư nhìn nàng, nói:“Ngươi không muốn tiến cung, là bị người trong nhà ép buộc
sao?”
Đoạn Vân gật gật đầu, nói:“Phụ thân dân nữ chết sớm,
trong nhà chỉ còn các ca ca. Trước đó vài ngày nghe nói triều đình đến Giang Đô
tuyển tú, liền vội báo danh cho ta. Bây giờ bọn họ đã cầm bạc của triều đình,
còn đáp ứng sẽ chăm sóc mẹ ta, nếu thấy ta trở về, bọn họ nhất định sẽ......”
Cầu Thượng Thư hiểu được vài phần, nói:“Lần này đi
kinh thành tiền đồ còn chưa biết, cho dù vào cung, cũng gian nguy vạn phần,
ngươi thật sự muốn nghe ý các ca ca tiến cung sao?”
Đoạn Vân không ngờ ngay cả mẹ và các ca ca ruột còn
chưa từng quan tâm mình như vậy, nay vị đại nhân không có quan hệ gì lại có thể
nói ra những lời đó với nàng, trong lòng không khỏi chua xót thêm vài phần.
Nàng miễn cưỡng cười cười, nói:“Kẻ như ta vốn chưa bao
giờ mang đến may mắn cho người khác. Cha ta lúc trước là Tri phủ Giang Đô,
thanh liêm trong sạch, tài trí hơn người. Các ca ca cũng không chịu thua kém,
trong nhà rất hưng thịnh. Thật không ngờ lại sinh ra một đứa con gái ‘đoạn
chưởng’ như ta. Người nhà vội mời người đến xem tướng cho ta, xem ra mệnh ta
khắc lục thân. Cái tên Đoạn Vân cũng có từ đó. Quả nhiên khi ta bảy tuổi, cha
ta liền mất, trong nhà lập tức suy tàn. Bây giờ, các ca ca chỉ có thể lưu lạc
lấy buôn bán mà sống. Sau này đại ca ngàn nhờ vạn gửi, mới tìm được bà mối đính
việc hôn nhân cho ta, chuẩn bị để ta gả cho một người tái giá. Không ngờ chẳng
được bao lâu, người nọ bệnh mà
chết. Từ nay về sau, dù cho các ca ca nghĩ cách như thế nào, cũng không có bà
mối chịu tới nhà ta. Bởi vì ta, cha ta mất sớm, mẹ ta cả đời buồn bực không
vui, người đính thân cũng chết...... Có lẽ, cũng chỉ có Thiên tử mới có thể
không bị ta khắc. Đại nhân, ngoại trừ vào
cung, ta thật sự không biết mình còn có thể đi nơi nào nữa......”
Cầu Thượng thư trầm ngâm một chút, nhìn tay nàng,
nói:“Định mệnh, hư vô lúc có lúc không, không thể quá tin vào nó được, cô nương
không cần quá để ý. Việc cô nương mang theo bàn tay băng bó vào kinh thành ta
sẽ không nhiều lời, nhưng sau này đến kinh thành rồi đành phải xem phúc phận
của cô nương vậy.”
“Cám ơn đại nhân!” Đoạn Vân kích động nói:“Đại
nhân...... Đại nhân thật tốt!”
Cầu Thượng Thư thở dài, nói:“Nếu quyết định tiến cung,
vậy phải biết cách ứng phó. Nói không chừng ngươi ở Giang Đô mệnh đồ suy yếu,
đến kinh thành cũng là một vùng trời khac. Cho dù ‘đoạn chưởng’ có thể khắc
người, nhưng người trong cung mệnh cứng, không phải một tiểu cô nương như ngươi
có thể khắc được, không cần quá lo lắng.”
Nghe hắn nói như vậy trong lòng Đoạn Vân lập tức thoải
mái hơn rất nhiều, còn bật cười.
“Đầu thuyền gió lớn, cô nương vẫn nên đi vào trước đi,
nếu để bị bệnh, sợ rằng sẽ không tốt.” Cầu Thượng Thư nói.
“Dạ, đa tạ đại nhân.” Đoạn Vân nói xong, nhún mình,
xoay người đi vào khoang thuyền.
Đi được vài bước, nàng nhịn không được xoay người lại
nói:“Đại nhân, con gái ngài nếu nhìn thấy bức tượng khắc gỗ đó nhất định sẽ rất
vui vẻ. Cha ta luôn luôn ghét ta, nhưng có một lần, ông nói muốn ra ngoài một
chuyến, có thể sẽ mang về cho ta vài thứ. Khi đó ta vui mừng suốt nửa tháng.
Nhưng sau lại...... truyền đến tin ông qua đời......” Đoạn Vân buồn bã lại lập
tức vừa cười vừa nói:“Cho nên nếu con gái ngài nhận được món quà đó, nhất định
cũng sẽ vui vẻ!”
Cầu Thượng thư nói:“Đa tạ cô nương. Phụ thân cô nương,
nhất định rất yêu đàn?”
Đoạn Vân khó hiểu, gật gật đầu.
“Thì ra là thế.” Cầu Thượng Thư nói:“Khi thấy tên cô
nương trong danh sách ta đã thấy sửng sốt, không hiểu vì sao cô nương lại có
tên như vậy, bây giờ ta đã hiểu rồi.”
Đoạn Vân cúi đầu, ảm đạm nhìn tay mình.
Cầu Thượng Thư nói:“Có một chiếc cổ cầm tên ‘Đoạn
Vân’, mà giám định và thưởng thước cổ cầm thường căn cứ vào hoa văn trên thân
đàn. Phụ thân cô nương, nhất định rất yêu cổ cầm, cho nên liền đặt tên con gái
là Đoạn Vân, vừa là cầm si, vừa là người yêu con gái mình.”
“Đoạn Vân......”
Nghe những lời đó, Đoạn Vân ngây người.
Cha quả thật rất yêu đàn, cũng cất giữ vài chiếc đàn,
thậm chí có một cái nghe nói là đàn hơn một trăm năm trước, ông coi nó như chí
bảo......
Có một chiếc cổ cầm tên ‘Đoạn Vân’, đoạn vân, là tượng
trưng cho đàn cổ......
Đoạn Vân của nàng, không phải ý nói nàng đoạn chưởng
sao?
Cha...... yêu thương nàng nàng? Yêu nàng giống như yêu
đàn?
Nước mắt thi nhau rơi xuống, Đoạn Vân vội vã lauđi, nói
một tiếng “Cám ơn đại nhân” Liền cuống quít chạy vào khoang thuyền.
Cầu Thượng Thư đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng dáng của
nàng thản nhiên cười.
Trương công công nói rất đúng, nữ tử như nàng, quả
thật khiến cho Hoàng Thượng thích. Có lẽ, một thiếu nữ bi thiết như vậy, sau
này thật sự có thể được Hoàng Thượng sủng ái, dưới một người, trên vạn người.
(*)
Đoạn chưởng: là bàn tay có đường tình và đường học (theo cách gọi thông thường
ở VN) trùng nhau. Nắm bàn tay vào sẽ thấy một đường xuyên suốt qua cả bàn tay
mà không hề có chỗ nào đứt đoạn.
Thời
xưa cho rằng “Nam đoạn chưởng chưởng triều cương, nữ đoạn chưởng thủ phòng
trống”, cũng có người nói rằng: “Nam đoạn chưởng thiên kim hưởng thụ, nữ đoạn
chưởng hại cha mẹ”. Thế nên nhà có con gái đoạn chưởng coi như điềm xấu, mà
cưới vợ cũng sẽ không chọn người đoạn chưởng, vì coi rằng đoạn trưởng khắc
chồng.