Đoạn Vân...... Danh Cầm......
Nghĩ tới lời của Thượng Thư đại nhân, lần đầu tiên
nàng có thể mỉm cười mà đi vào giấc ngủ.
Cha, có dung nhan tuấn mỹ, nụ cười ôn hòa, có tài văn
chương, giống như...... giống như Thượng Thư đại nhân bây giờ vậy.
Nàng chỉ biết, cha thích nàng, yêu thương nàng.
“Đoạn Vân”, nàng tên Đoạn Vân, cầm, đẹp quá, tên của
nàng, cũng thật đẹp.
Ngày hôm sau, nàng thích một mình len lén cười trong
lòng, thích lén nhìn người đứng lặng ở đầu thuyền kia, thích nằm trên giường
nghĩ về khuôn mặt hắn mà đi vào giấc ngủ.
Nàng chú ý đến tất cả những chuyện có liên quan đến
hắn. Nàng biết hắn ở kinh thành, năm nay hai mươi tám tuổi, có một thê một
thiếp, có hai con gái, cũng biết tên hắn - Cầu Vĩ.
Nàng biết mình ngưỡng mộ hắn, nhưng nàng cũng hiểu
ngưỡng mộ và yêu thường đi cùng nhau.
Mười tám tuổi, nàng rời khỏi Giang Đô -- mảnh
đất quê hương khiến nàng đau lòng nhưng không muốn rời xa, bỏ lại tương lai của
mình, chuẩn bị cô đơn cả đời sau bức tường cung cao ngất. Không ngờ lại khiến
cho nàng gặp được một người mà cả đời nàng không thể nào quên.
Hắn là quan lớn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nàng là một sát
tinh xuất thân thấp hèn. Mỗi tiếng nói cử động của hắn đều đẹp đẽ tao nhã như
vậy, còn nàng ngoại trừ tiếc nuối thân thế thê lương thì chẳng làm được gì.
Nàng không dám hy vọng xa vời, chỉ khẩn cầu trời cao
có thể để cho nàng được nhìn hắn cả đời.
Cuối cùng nàng cũng giống những cô nương khác, chờ
mong mình có thể được vào hậu cung, có thể có được một vị trí bên người Hoàng
thượng.
Vậy...... Nàng có thể ở cùng hắn, có thể được nhìn
thấy hắn trong một số trường hợp.
Nếu được như vậy thì thật tốt.
Thuyền đi được vài ngày, dừng lại ở gần bờ Kim Châu.
Ngồi vài ngày thuyền, rất nhiều cô nương yểu điệu đều
không chịu nổi, thân thể Trương công công cũng có chút không khoẻ, vậy nên mọi
người đành dừng chân ở dịch quán.
Ban đêm, khi những người khác đều mệt mỏi lên giường
sớm, tinh thần Đoạn Vân lại rất tốt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vui vẻ đi
xuống tầng, đến hậu viện của dịch quán.
Đêm yên tĩnh, góc tường truyền đến mùi hoa đào nhè
nhẹ, nàng đi theo mùi hương này, cuối cùng gặp được chút dấu hiệu của mùa xuân
dưới ánh trăng.
Mùa xuân, mùa xinh đẹp.
Hoa đào thật đẹp, ánh trăng cũng đẹp, ngay cả đêm cũng
đẹp.
Dường như từ sau khi hắn xuất hiện, cái gì cũng đẹp
lên.
Nàng không kìm chế được, quay lại ngẩng đầu nhìn gian
phòng trên tầng.
Đèn đã tắt, chắc hẳn hắn cũng đã sớm đi ngủ rồi?
Nhìn hắn ở trên thuyền tinh thần có vẻ rất tốt, chẳng
lẽ cũng mệt sao? Hi vọng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ ổn.
Đang nghĩ như vậy, phía sau lại truyền đến tiếng bước
chân.
Đoạn Vân quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Cầu Vĩ.
Cầu Vĩ cười, nói;“Thì ra là Đoạn cô nương.”
Hắn vẫn nhớ rõ tên của nàng!
Nghe hắn nói Đoạn cô nương, trong lòng không kìm chế
được mà vui vẻ.
Trái tim đập thình thịnh, nàng hơi run nói:“Đại
nhân...... Còn chưa đi nghỉ sao?”
Cầu Vĩ nói:“Còn sớm, không ngủ được nên đi ra ngoài đi
dạo. Mấy ngày ở trên thuyền, thân thể cô nương có ổn không?”
Đoạn Vân gật đầu, nói:“Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta
rất khỏe.”
Nhìn bầu trời, nàng nhịn không được hỏi:“Đại nhân,
nghe nói sau khi đến kinh thành, tuyển tú sẽ cạnh tranh rất khốc liệt, rất đáng
sợ, còn có thể chết người, đúng không?”
Cầu Vĩ cười cười, nói:“Gần đến kinh thành nên cô nương
càng ngày càng lo lắng sao?”
Đoạn Vân ngượng ngùng cúi đầu.
Cầu Vĩ nói:“Cũng không đáng sợ như vậy đâu. Nhưng lời
nói cử chỉ phải chú ý nhiều, mọi việc thì phải để ý, nhớ kỹ ‘Không nên có tâm
hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người’ là được. Ở trước mặt
người khác đừng lộ ra sự sắc sảo, giấu tài, đại trí giả ngu, như vậy mới không
trở thành cái đinh trong mắt người khác.”
“Giấu tài, đại trí giả ngu......” Đoạn Vân nhẩm lại
một lần, nói:“Đại nhân, ta biết rồi, chính là ở trước mặt người khác phải giả
ngu, giả ngốc nghếch một chút, như vậy người khác mới không thèm để mắt đến
mình, không trở thành kẻ địch, đúng không?”
Cầu Vĩ cười nói;“Cô nương quả nhiên rất thông minh, ý
ta đúng là như vậy.”
Nghe thấy hắn khích lệ, Đoạn Vân khẽ đỏ mặt trong bóng
đêm, nói:“Đại nhân, cám ơn ngài, ta sẽ nhớ kỹ.”
Lúc này, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Cô nương thật sự đã
quyết định rồi sao?”
Đoạn Vân im lặng.
Nàng biết hắn muốn nói cái gì, cũng biết hắn giống
mình, không cho rằng tiến cung là chuyện tốt.
Trước đó vài ngày, nàng quả thật chưa quyết định, chỉ
đi theo vận mệnh an bài. Nhưng bây giờ nàng đã thật sự quyết định .
Nguyên nhân tiến cung nàng sẽ không nói, cả đời cũng
sẽ không nói, nàng sẽ mãi mãi để nguyên nhân này ở trong lòng.
Nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, nói:“Đại nhân, ta đã
quyết định rồi, sẽ không hối hận .”
Thật lâu sau, Cầu Vĩ chậm rãi gật gật đầu, nói:“Như
thế cũng tốt.” Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, còn nói thêm:“Cô nương... đi
nghỉ ngơi sớm, ta lên trước.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Đoạn Vân buồn bã đứng ngẩn người tại chỗ, si ngốc nhìn
bóng dáng hắn, câu nói cuối cùng của hắn cứ quanh quẩn bên tai. Ngữ khí có chút
ảm đạm, nhưng khi nhớ lại lại khiến cho nàng cảm thấy hoảng hốt.
Trên nóc dịch quán, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi
tay cầm thiết liên, nhìn chằm chằm Đoạn Vân trong viện như sói đói.
Cầu Vĩ đi vào hành lang tối đen, đang định vào cửa lên
lầu, lại không kìm chế được mà quay đầu lại.
Nàng vẫn còn đứng đó, nhìn chỗ hắn vừa đứng. Nhưng hắn
có thể khẳng định, mình đã sớm biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
Nam nhân trên nóc nhà đột nhiên phi thân xuống, tung
ra thiết liên, quấn lấy thắt lưng Đoạn Vân.
“A --”
Đoạn Vân kêu sợ hãi một tiếng, lập tức bị nam nhân ôm
vào trong lòng, nhảy ra tường viện chạy đi.
“Người đâu!” Cầu Vĩ hô to một tiếng, vội vàng chạy tới
chuồng ngựa hậu viện, lên ngựa đuổi theo.
Một lúc lâu sau, thủ vệ trong dịch quán mới chạy tới
hậu viện.
Đoạn Vân mặc một bộ quần áo màu trắng, rất bắt mắt
trong bóng đêm. Xung quanh dịch quán cũng không có gì để che đậy, Cầu Vĩ thận
lợi đuổi theo phía sau nam nhân cầm thiết liên. Tuy rằng hắn cường tráng, nhưng
khinh công cũng không kém, Cầu Vĩ ở trên ngựa chỉ có thể duy trì khoảng cách
nhìn thấy hắn chứ không thể nào đến gần.
Đuổi theo đã lâu, người của dịch quán cũng đã đuổi
đến. Khi Cầu Vĩ đang lo lắng, bóng hình áo trắng Đoạn Vân bỗng chốc mất hút.
Cầu Vĩ vội vàng giục ngựa đuổi tới phía trước, cũng
khiến nhà cửa cây cối lớn nhỏ hai bên lay động.
Tình huống như vậy lẽ ra hắn không nên xông loạn, hắn
cũng không phải đối thủ của người trong võ lâm này, đi lên cũng chỉ chịu chết,
nhưng hắn vẫn xuống ngựa, sốt ruột tìm khắp ngõ ngách.
Bước chân nam nhân dần dần hỗn loạn, thở hổn hển bước
nhanh về phía trước, đến sau một bức tường hoang vắng, lập tức ném nàng xuống
đất.
Hắn lộ ra vẻ mặt hung ác, hai mắt đỏ ngầu, như một dã
thú nổi điên trong đêm!
Đoạn Vân sợ hãi nhìn hắn, dùng sức lực toàn thân lùi
ra sau, sau đó trơ mắt nhìn hắn lao tới.