Thích Ngọc Lâm nói:“Nếu nàng biết, ta lại càng không nghĩ ra. Sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung mà không thích ta? Dù thế nào ta cũng là nam nhân, cũng thích nữ nhân, nàng thích hắn ở chỗ nào? Là thái giám biến thái thích nam nhân sao?”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, phát hiện mình không nghĩ ra được, cuối cùng nói:“Quên đi, không được nói đến hắn nữa, hắn là tên chết tiệt!”
Thích Ngọc Lâm nói:“Được, ta cũng không muốn nhắc đến hắn. Mộ quân, không bằng dưới ánh trăng ta đọc thơ tình cho nàng nghe.”
Cầu Mộ Quân nở nụ cười, nói:“Được”
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang*”...... Không đúng, đọc sai rồi, “Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập**.......”
* Mười năm sinh tử miên man – “Giang Thành Tử” - Tô Đông Pha
** Phương Bắc có người đẹp, Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc - “Bắc Quốc Giai Nhân”
“Ngọc Lâm, ngươi nói xem sát khí như thế nào?” Cầu Mộ Quân đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm đau khổ nói:“Là thơ không đúng hay là ta đọc không đúng, hay là ánh trăng xinh đẹp này không đúng, vì sao trong tình cảnh này, nàng có thể đột nhiên hỏi ra vấn đề kinh hãi như vậy?”
Cầu Mộ Quân bật cười, nói:“Ta là muốn thử một chút, xem cảm giác hiện tại ta cảm nhận được có phải sát khí không. Giống như tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên.”
Thích Ngọc Lâm nhìn nhìn bốn phía, thần sắc nghiêm túc nói:“Ta cũng cảm giác được, còn giống như thật âm trầm, sau lưng là khí lạnh, kỳ quái, không phải Tiết Quỷ(1) đã qua rồi sao?”
“Ai nha, ai nói với ngươi là quỷ! Thật là!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn, lại không tự giác dựa vào hắn một chút.
Đến tận lúc ánh trăng xuống núi, hai người mới rời nóc nhà, Thích Ngọc Lâm trèo tường đi rồi Cầu Mộ Quân trở về trong phòng, dựa vào ánh trăng, tựa hồ nhìn thấy ở trên bàn có gì đó, châm đèn nhìn lại, là một chữ “Trà”, dùng hoa quế xếp thành chữ “Trà”.
Là Đoàn Chính Trung? Là bảo nàng đến quán trà gặp mặt?
Nàng nhìn chữ “Trà” nửa ngày, chậm rãi tách hoa quế ra, đứng ở bên cạnh bàn hồi lâu, sau đó nằm trên giường, trùm kín chăn qua đầu, ngủ.
Hắn nếu đã tới, vậy thì khẳng định đã nhìn thấy nàng cùng Thích Ngọc Lâm ngồi trên nóc nhà hơn nửa đêm rồi, nếu thấy được, khẳng định lại giống bắt gian. Lại chất vấn nàng như lần trước, nếu nàng hỏi chuyện hắn cùng Liễu Vấn Bạch, hắn khẳng định sẽ không nói, vậy nàng đi làm cái gì? Nhận sai sao? Nàng không cho rằng mình sai, cho dù sai, cũng là hắn có lỗi trước.
Cho nên nàng quyết định không đi gặp hắn, không tự mình đi tìm buồn phiền làm gì .
Thức dậy có chút muộn, mặt trời đã lên cao , cầm quyển sách ngồi ở trong phòng, thường thường ngẩng đầu, chính nàng cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Một lát sau, có tiếng “Ong ong” truyền đến, Cầu Mộ Quân vội ngẩng đầu, đúng là con ruồi. Dùng quyển sách trên tay đập xuống, con ruồi tránh được, lại đánh, lại né, trong lòng phiền chán, ném sách lên trên bàn.
Phiền muốn chết!
Phiền chán qua một ngày, vừa đến buổi chiều, nàng thế nhưng ở nhà đến trời tối, trời đã đen kịt, mọi người như bình thường đều đi vào giấc ngủ, thế nhưng lại có một con bồ câu đưa tin bay đến.
Cầu Mộ Quân cuống quít mở ra xem, lại là Thích Ngọc Lâm: Ngày mai ở nhà sao? Có đồ cho nàng.
Đây là ý gì? Hắn muốn tới Cầu phủ sao? Không thể nào, tuy rằng hai người đã sớm khiến dư luận huyên náo xôn xao , nàng cũng không sợ bị người ta nói , cũng không ảnh hưởng xấu đến trong nhà?
Đợi lát nữa, rốt cục trước lúc đi vào giấc ngủ lại thấy một con bồ câu đưa tin.
Vội vã mở ra, là tờ giấy trắng.
Vì sao là giấy trắng, vì sao không có một chữ?
Kỳ thật không cần nghĩ, đây khẳng định là Đoàn Chính Trung. Hắn truyền tờ giấy đến khẳng định là bảo nàng đi bí thất, cho nên hắn không viết.
Hắn kiệm chữ như vậy sao? Viết hai chữ thì làm sao?
Đợi một ngày, rốt cục chờ được cái này, trong lòng lại không thoải mái.
Vốn chuẩn bị ngày mai đi gặp hắn, nhưng bây giờ lại không muốn nữa.
Trong lòng quyết định, vò nát tờ giấy trắng trong tay.
Quên đi, làm cho hắn chờ thêm một ngày, ngày kia lại đi.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, nha hoàn chạy vào phòng nói:“Tiểu thư, đi ra xem, bên ngoài thật nhiều hoa!”
Cầu Mộ Quân ngẩn người, đi ra cửa, mới ra phòng, liền nhìn thấy bên ngoài có hai người đang chuyển hoa vào phòng.
Cầu phu nhân đứng ở ngoài phòng, cũng sửng sốt. Nhìn trong chốc lát, nói:“Các ngươi chắc là không chuyển nhầm chứ? Hoa này thật sự là đưa đến Cầu phủ ?”
Người chuyển hoa nói:“Hồi phu nhân, chắc chắc, không sai được. Quả thật là đưa đến quý phủ Cầu hầu gia.”
“Nhưng mà chúng ta đâu có mua? Là ai cho các ngươi đem đến?”
Người chuyển hoa nói:“Vị công tử kia cũng không nói tính danh, nhưng mà hắn nói Cầu đại tiểu thư sẽ biết.” Lời này vừa nói ra, Cầu phu nhân cùng nha hoàn bên người đều nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhất thời cũng bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đây là thứ Thích Ngọc Lâm nói sẽ đem đến cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, ngượng ngùng nói:“Nương, này...... Hình như là Thích nhị công tử chuyển đến.” Cầu phu nhân nhìn nàng, lại nhìn hoa, thở dài đi vào nhà .
Biết nương không thích nàng cùng Thích Ngọc Lâm cùng một chỗ, nàng lại không thể giải thích, cũng chỉ có thể giữ im lặng.
Hoa chuyển xong, hai người kia cũng không cần tiền thưởng liền đi, nhìn chậu hoa trước mắt, trong lòng ít nhiều có nhìn hoa mà vui vẻ, nha hoàn bên cạnh cũng vẫn đang chuyển hoa, Cầu Mộ Quân nói:“Đưa hoa này chuyển hết đến hậu viện đi.”
Nha hoàn nghe xong, đều vui mừng, cùng nam phó vội vàng chuyển đi.
Hoa chuyển đến trong viện, nha hoàn nói:“Tiểu thư, không bằng chuyển mấy bồn vào phòng người đi, thật đẹp nha!” Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nha hoàn liền chuyển hai bồn hoa vào trong phòng nàng.
Trong chốc lát, nha hoàn đều đi làm việc của mình, Cầu Mộ Quân liền ngồi xổm xuống ngắm hoa, nhìn đến một hoa màu trắng rất đẹp, đột nhiên nhớ tới hoa này hình như là hoa Ngọc Trâm.(2)
Hoa Ngọc Trâm hình như là ưa bóng râm?
Trong lòng có chút ấn tượng, lại không nghĩ ra được, Cầu Mộ Quân chạy vào thư phòng Cầu Vĩ. Nàng nhớ rõ ở thư phòng của cha có quyển sách nhắc đến hoa Ngọc Trâm, hẳn là có nói đến tập tính của nó. Chạy vào thư phòng, dựa vào ấn tượng trước kia nhanh chóng tìm được quyển sách kia trên giá sách, vừa lật ra, một tờ giấy từ trong sách rơi ra. Cầu Mộ Quân nhìn lại, tờ giấy kia kẹt vào kẽ hở chân bàn, chỉ nhìn được một chút góc trắng. Sẽ không phải là bút ký của cha chứ?
Cầu Mộ Quân vội nhặt lên, lại không lấy được, chỉ có thể dịch thư án ra.
Cái khác thì không nói, nhưng thư án của Cầu Vĩ là dùng gỗ lim vô cùng tốt làm ra, còn chế tạo đặc biệt dày. Dùng hết khí lực nhích nhích, hơn nửa ngày mới dời đi một chút.
Giấy rơi trên sàn, Cầu Mộ Quân chui xuống dưới bàn nhìn, quả nhiên là bút ký của Cầu Vĩ. Mang lên, lại nhìn thấy ở kẽ hở lộ ra góc một tờ giấy khác.
Thư án này nặng như vậy, phỏng chừng là từ lúc đặt ở đây chưa từng có ai di chuyển, cho nên có gì kẹt ở đó cũng không biết. Cầu Mộ Quân đem tờ giấy đã sớm ố vàng rút ra khỏi kẽ hở, sau đó mới từ dưới thư án chui lên.
Đem bút ký đặt lại vào quyển sách kia, lúc này mới tò mò nhìn tờ giấy rơi vào kẽ hở không biết từ năm nào tháng nào.
Hà Hưng
Phùng Thư Vân
Dương Văn Đức
Tổng cộng viết mười cái tên, chữ viết bất đồng, có ba cái tên bị gạch đi. Đây là danh sách gì?
Hà Hưng, Phùng Thư Vân...... Nhìn tên này, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ tới, năm đó “Phản loạn Thiếu Dương” cả nhà bị chém tổng cộng có ba nhà, một là Cố gia, hai nhà kia không phải là Hà gia cùng Phùng gia sao?
Đang lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau một cơn gió thổi qua, Cầu Mộ Quân còn không kịp quay đầu, trước mắt liền tối sầm lại, ngã xuống.