Hắn run lên, nhìn Hoa công công như gặp sét đánh giữa
trời quang. Hoa công công tiến lên, hỏi:“Cố công tử, trong cung hiểm ác, ngươi
nghe ta một câu trở về mai danh ẩn tích bình an sống cả đời được không?”
Hắn nhìn Hoa công công, mím môi không nói lời nào,
trong mắt lại lộ ra sự quật cường.
“Cố công tử, bây giờ ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung được
không? Hôm nay chuyện gặp được ngươi ta vĩnh viễn sẽ không nói ra.” Hoa công
công nói xong, liền kéo hắn ra khỏi phòng.
Hắn đứng lại không nhúc nhích, nói:“Xin công công tịnh
thân cho ta.”
“Ngươi...... Cố công tử, tuổi ngươi cũng không nhỏ,
cũng nên biết làm người vô căn sẽ bôi nhọ tổ tiên cỡ nào. Nếu Cố đại nhân biết
sau khi ngài chết ngươi tiến cung làm nô tài, ở dưới cửu tuyền sao có thể nhắm
mắt đây?” Hoa công công có chút kích động nói.
Hắn cúi đầu, mở miệng nói:“Công công, nếu cứ đi ra
ngoài tham sống sợ chết như vậy, sau này ta chết cũng sẽ không nhắm mắt được.”
Hoa công công nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng bất đắc
dĩ thở dài, nói:“ Tính tình Cố đại nhân cũng kiên quyết giống như vậy, cho dù
chết cũng muốn làm, ai --” Nói xong, Hoa công công nhìn hắn nói:“Cũng được,
ngươi tướng mạo bất phàm, có lẽ thật sự có thể dùng năng lực của bản thân trả
lại trong sạch cho các vị đại nhân. Nhưng...... Cố đại nhân từng cứu ta một
mạng, ta cũng không phải người tích thủy chi ân dũng
tuyền tương báo (1), nhưng muốn ta chính mắt thấy con trai duy nhất của
đại nhân vào cung tịnh thân, ta không làm được.”
“Nằm xuống, cởi quần.”
Hắn chấn động, chậm rãi đi đến tấm ván gỗ bên giường,
nằm trên đó. Nhắm mắt lại, hắn run rẩy cởi quần. Hoa công công cầm lấy dao tịnh
thân, cắt một đường bên trong đùi hắn.
“A --”
Hắn kêu thảm thiết một tiếng, hai tay nắm chặt tấm ván
gỗ.
Hoa công công vừa cầm máu cho hắn, vừa nói:“Sau này
ngươi sẽ nằm ở một phòng riêng, trong lúc đó phải giả vờ đau đớn không thể nhúc
nhích. Ta sẽ an bài hết mọi chuyện giùm ngươi, sẽ không ai phát hiện ngươi chưa
bị tịnh thân, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi.”
“Còn sau này?...... Hoàng cung lớn như vậy, sao có thể
không bị phát hiện?” Hắn chịu đựng đau đớn hỏi.
“Tiểu thái giám vừa tiến cung đều đi theo một sư phụ.
Về sau ta sẽ dạy dỗ ngươi, có ta ở đây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ
không có người phát hiện. Ta có thể bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi trở thành
thái giám tổng quản. Chờ đến khi đó, ngươi có địa vị, cũng sẽ có nơi dựa vào, sẽ
có một ít hoàng tử Công chúa trong cung làm chỗ dựa cho ngươi. Đến lúc kiểm
tra, chỉ cần nói một câu sẽ không sao, nhưng bình thường ngươi nhất định phải
cẩn thận.”
Hắn gật gật đầu, lại không biết gặp được người ngày
xưa phụ thân đã cứu, giả làm thái giám, rốt cuộc là may mắn hay là bi ai.
Hắn không muốn trước khi đạt tới mục tiêu lại có thêm
một phần nguy hiểm. Có lẽ đến lúc đó hắn sẽ không chết do bị phát hiện thân
phận mà chết do bị phát hiện giả thái giám, khiến cho tất cả kế hoạch đều trở
thành hư vô, nhưng...... Không cần làm thái giám quả thật rất hấp dẫn.
......
Tám năm sau, khi hắn mở bức thư của Hoa công công đã
rời cung hơn một năm thì trên khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng có một tia vui mừng.
Hoa công công, chỉ được cha nói mấy câu ân tình mà mạo
hiểm tội chết chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, giúp hắn leo lên vị trí tổng
quản. Mà Cầu Vĩ......
Khi hắn đau khổ điều tra vụ án năm đó, một lòng muốn
giúp “Thiếu Dương phản đảng” lật lại bản án, mới phát hiện năm đó số người tham
gia phản Thích Tĩnh là chín mà không phải tám. Phụ thân hắn không chết do đứng
đầu khởi xướng, mà vì bảo vệ bạn tốt, chết thay cho người ta. Càng làm cho hắn
không thể tin được là người phụ thân một lòng bảo vệ lại là người bán đứng ông,
là kẻ ngay từ đầu đã âm mưu muốn diệt trừ nhóm văn nhân cương trực.
Biết được những điều này, hắn tập trung điều tra Cầu
Vĩ, thả lỏng bên Thích Tĩnh, bởi vì hắn biết Cầu Vĩ trốn ở chỗ tối có lẽ mới là
kẻ nguy hiểm nhất.
Châm nến, đưa bức thư đến bên ngọn nến. Mới đốt một
nửa, bên ngoài có người đi vào.
“Đại tổng quản, Tiểu Phúc Tử đến.” Tiểu thái giám báo
cáo.
“Để cho hắn vào.” Đoàn Chính Trung đốt thư, nói.
Tiểu Phúc tử đi vào, quỳ xuống trước mặt hắn.
“Đại tổng quản, đêm qua khi Lệ phi thị tẩm đã đề nghị
Hoàng thượng một chuyện.”
Đem một góc giấy cuối cùng đốt thành tro tàn, hắn từ
từ quay đầu lại.
“Hôm kia Lễ bộ Thượng Thư đến phủ Cầu hầu gia tuyển
tú, đại tiểu thư Cầu gia giả bệnh không tiến cung. Sau khi Hoàng Thượng biết,
mặt rồng giận dữ. Tối hôm qua Lệ phi nương nương liền đề nghị Hoàng Thượng tứ
hôn cho Cầu đại tiểu thư, gả nàng cho đại tổng quản ngài, tâm tình Hoàng Thượng
dường như rất tốt, đã đáp ứng.” Tiểu Phúc tử nói.
Lệ phi? Nàng đề nghị như vậy là thuần túy muốn Hoàng
Thượng vui vẻ hay có tâm tư khác? Chuyện này có liên quan đến Cầu Vĩ sao? Hay
tất cả đều là kế hoạch của Cầu Vĩ? Duyệt nhanh những thứ đó trong đầu một lần,
sau đó lại nhớ đến người được gọi là “Cầu đại tiểu thư” kia.
Cầu Mộ Quân -- hắn còn nhớ rõ tên nàng.
Người đính hôn cùng hắn ba năm, luôn cúi đầu nhưng
không giống người nhát gan.
“Được rồi, đi xuống đi.” Đoàn Chính Trung nói.
“Dạ, đại tổng quản.” Tiểu Phúc tử chậm rãi rời khỏi
cửa.
(1) Tích thủy chi
ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối
để báo đáp.