Đi vào tẩm cung Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hơi nở nụ
cười hứng thú nhìn hắn, nói:“Chính Trung, trẫm đột nhiên muốn thưởng cho ngươi
vài thứ, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Đoàn Chính Trung cúi đầu nói:“Hoàng Thượng, ngài ban
cho nô tài tuy rằng đã quá nhiều nhưng nô tài còn muốn Hoàng Thượng thưởng nô
tài một chút an tâm.”
“A? An tâm cái gì?” Hoàng Thượng hỏi.
Đoàn Chính Trung trả lời:“Hoàng Thượng chú ý thân thể,
nô tài liền an tâm .”
Hoàng Thượng cười ha ha, nói:“Ngươi yên tâm, an tâm
này ngươi không nói trẫm cũng sẽ thưởng cho ngươi, nhưng trẫm cũng đã nghĩ ra
phải thưởng cho ngươi cái gì rồi.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, chờ hắn nói tiếp,
không ngờ hắn lại đứng dậy nói:“Được rồi, cùng trẫm đến chỗ Công chúa Sanh Dung
đi.”
Đoàn Chính Trung cúi đầu, tiến lên đỡ hắn ra khỏi tẩm
cung.
Tin tức buổi sáng Tiểu Phúc Tử đưa tới xem ra là sự
thật. Hoàng Thượng quả nhiên nghe lời Lệ phi, muốn tứ hôn con gái Cầu Vĩ cho
hắn. Đối với là hắn ban thưởng, đối với nàng là nhục nhã.
Giữa trưa, Hoàng Thượng triệu Cầu Mộ Quân vào cung.
Bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Mặt
trời ở sau lưng nàng tỏa hào quang, khiến cho hắn không thấy rõ mặt nàng.
Nàng chậm rãi đến gần thì bộ dáng của nàng cũng dần
dần hiện rõ, chậm rãi đi vào mắt hắn.
Tiểu cô nương trong ấn tượng mơ hồ của hắn ngày nào
nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Khi hắn nhìn thấy nàng, hắn cố gắng liên tưởng nàng
với âm mưu của phụ thân nàng. Có thể từ lúc còn nhỏ nàng đã trở thành công cụ
của phụ nhân nàng; Hoặc nàng và phụ thân nàng cùng nhau bày ra âm mưu.
Cầu Mộ Quân cúi đầu quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.
Hắn nhìn ra nàng có chút lo lắng, nhưng dường như cũng đã sớm nghĩ đến trường
hợp tệ nhất.
Khi Hoàng Thượng nói muốn tứ hôn nàng cho hắn, nàng
kinh hãi ngẩng đầu.
Hắn bắt được biểu tình trong nháy mắt của nàng, gần
như đã xác định bây giờ nàng mới biết được chuyện tứ hôn này. Nếu hắn đoán sai,
nếu nàng đã biết trước, vậy không thể nghi ngờ nàng còn giỏi giả vờ hơn phụ
thân nàng.
Hôn kì rất nhanh, ngay tại năm ngày sau.
Sau khi hồi phủ hắn sai quản gia đi chuẩn bị hôn sự.
Nhìn tòa nhà giăng đèn kết hoa, bao phủ trong không
khí vui mừng, hắn cũng bắt đầu lo lắng.
Nếu Cầu Mộ Quân cố ý đến điều tra hắn, vậy chuyện hắn
giả thái giám sao có thể giấu được? Cho dù giấu được cũng sẽ làm cho nàng sinh
nghi, làm cho Cầu Vĩ sinh nghi. Nhưng nếu lúc này hoặc sau khi thành thân giết
nàng, chẳng phải là hắn chột dạ khiến chính mình bị lộ sao?
Mạng của nàng tạm thời cứ giữ lại đấy, về phần sau này
thế nào chỉ có thể tùy theo tình huống.
Đi vào thư phòng, một nam tử mặc đồ đen đang chờ hắn.
“Điều tra thế nào rồi?” Đoàn Chính Trung ngồi xuống
trước thư án, mở miệng hỏi.
Nam tử nói:“Lệ phi tên là Đoạn Vân, gia hương ở Giang
Đô, là thứ nữ. Phụ thân từng đã làm Tri Phủ Giang Đô, sau chết bệnh. Đoàn Vân
là đoạn chưởng mang đến bất hạnh nên bị người nhà ghét
bỏ. Chín năm trước đại ca nàng hối lộ cho Trương công công khi đó đang tuyển tú
ở Giang Đô để cho nàng trúng tuyển. Năm ấy đi Giang Đô tuyển tú ngoài Trương
công công, còn có Lễ bộ Thượng Thư lúc ấy - Cầu Vĩ.”
Đoàn Chính Trung nói:“Tiếp tục điều tra tất cả những
chuyện của nàng ta cùng Cầu Vĩ chín năm trước.”
“Vâng.”
Sau khi người mặc đồ đen từ cửa sổ rời đi, Đoàn Chính
Trung mở một bộ hồ sơ vụ án viết tư liệu của Lệ phi vào.
Tám chín phần mười Lệ phi
là cùng phe với Cầu Vĩ.
Cho nên để Cầu Mộ Quân vào Đoàn phủ chắc chắn là kế
hoạch của Cầu Vĩ.
Cầu Vĩ hoài nghi hắn, cuối cùng cũng ra tay rồi. Không
ngờ vừa ra tay là hy sinh chính con gái mình.
Ngày thành thân, Đoàn Chính Trung ngồi ở phía trên
cười thản nhiên. Cầu Mộ Quân mặc giá y đỏ thẫm bị hỉ nương đỡ vào trong kiệu.
Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Cầu Vĩ sau lưng nàng,
trong lòng hắn chỉ nghĩ đến âm mưu toan tính đằng sau hôn sự này. Đối với hắn
hai chữ ‘thê tử’ này không khác gian tế, cơ sở ngầm là bao.
Nhưng hắn lại không đoán được mình sẽ không thể kềm
chế rơi mà vào âm mưu này. Nữ nhân mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã có ý định
giết nàng không ngờ lại thật sự trở thành thê tử của hắn, ở bên hắn cả đời.
Tân khách ngồi đầy phòng, rượu hương bốn phía. Mọi
người uống vui vẻ, nhưng cũng chú ý đêm ngày càng khuya.
Lời chúc cũng nói xong rồi, rượu cũng kính xong rồi,
mọi người đều lén nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.
Rốt cục Đoàn Chính Trung không tiếp tục uống nữa, trên
mặt dường như lộ ra một phần mỏi mệt.
Biết thời điểm đã đến, các tân khách lần lượt cáo từ,
Đoàn Chính Trung cười tiễn khách không giữ.
Theo phong tục hiện tại ở kinh thành, nếu nháo động
phòng chắc chắn phải làm cho thật náo nhiệt, phải trêu đùa tân lang cùng tân
nương tử. Nhưng trong đêm động phòng của Đoàn Chính Trung thì chẳng ai dám.
Không nháo hình như không thích hợp, nhưng nháo lại
không biết nên nháo như thế nào. Tính tình Đoàn Chính Trung nói trở mặt là trở
mặt, lại còn là thái giám, muốn nháo động phòng thật sự quá khó khăn, ai biết
nên nói cái gì không nên nói cái gì?
Cân nhắc đến cân nhắc đi, mọi người nhất trí không náo
loạn, cho nên tiệc rượu vừa xong là trực tiếp cáo từ về nhà.
Đoàn Chính Trung bước vào tân phòng. Trong giây phút
hắn đẩy cửa vào, hắn nhìn thấy rõ Cầu Mộ Quân ngồi ở đầu giường hơi run lên.
Hắn chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng cầm lấy khăn voan của
nàng, sau đó “xoạt” một cái xốc lên.
Nàng lại run lên.
Đoàn Chính Trung nâng cằm của nàng lên, đến khi nàng
nhìn thẳng vào hắn.
Dù đã biết thân phận của nàng đối lập với mình, nhưng
nhìn nàng thế này lại vẫn có cảm giác kinh diễm.
Nàng là một nữ nhân rất đẹp, lại rất có khí chất. Rõ
ràng lộ ra sợ hãi, lại mạnh mẽ can đảm đối diện với hắn.
“Thật đúng là một mỹ nhân.” Hắn cười nói.
Sợ hãi trong mắt nàng lại tăng thêm một phần.
Hắn vươn ngón tay cái xoa môi của nàng, quan sát thần
sắc trong mắt nàng, biểu tình của nàng.
Sợ hãi, khuất nhục, muốn chạy trốn, lại còn bắt buộc
phải thừa nhận .
Nàng hẳn là bị Cầu Vĩ lợi dụng rồi.
Nếu nàng tự nguyện gả cho hắn gả vào Đoàn phủ thì đã
không có phản ứng như vậy.
Hắn cũng biết danh
tiếng bên ngoài của hắn xấu đến mức nào. Chẳng nữ nhân nào muốn vào nhà lao này
cả.
Nếu tự nguyện thì nàng nhất định phải có chuẩn bị
trước. Nói cách khác, nếu Cầu Mộ Quân tự nguyện thì khả năng thừa nhận của nàng
sẽ không kém đến mức này, mới như vậy đã sợ đã cảm thấy khuất nhục, còn ẩn ẩn
lộ ra ý muốn chạy trốn rồi.
Cầu Mộ Quân - con gái Cầu Vĩ cũng giống phụ thân hắn,
đều là những người bị Cầu Vĩ bán đứng lợi dụng. Trong lòng nàng có lẽ cũng
giống như phụ thân năm đó, đặt người kia ở trong lòng, cam nguyện làm tất cả vì
hắn.
Có lẽ nàng không đáng chết, nhưng khi nàng cần phải
chết hắn sẽ không lưu tình.
Đoàn Chính Trung cầm lấy rượu giao bôi trên bàn, nhìn
nàng.
Nàng ngẩn ngơ rồi cũng đi xuống giường bưng chén rượu
lên vòng qua cánh tay hắn, uống hết chén rượu.
Tiếp theo, Đoàn Chính Trung lại rót một chén rượu khác
đưa cho nàng.
Nàng giương mắt nhìn hắn, sau đó lại cuống quít né
tránh, nhận chén rượu rồi quyết tâm đổ vào trong miệng nuốt xuống.
Đoàn Chính Trung nhìn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên. Hắn
nhận ra tửu lượng của nàng không tốt.