Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 159: Chương 159




Edit: Jess93

Sau khi những người tu luyện này rút lui không lâu, thú triều liền đến đầm lầy ngập nước.

Đàn yêu thú tạo thành thú triều hai mắt đỏ tươi, không chút do dự bước qua vùng đất ngập nước của đám thằn lằn cá sấu, đuổi theo phương hướng đám người tu luyện kia chạy đi. Thằn lằn cá sấu mặc dù là bá chủ vùng đầm lầy ngập nước này, nhưng cũng ngăn không được nhiều yêu thú như vậy, nhao nhao ẩn vào đầm lầy, tránh cho bị thú triều chà đạp.

Chấn động do thú triều gây ra càng ngày càng gần, trong lúc chạy trốn có người tu luyện quay đầu nhìn lại, chỉ thoáng nhìn, liền tê cả da đầu.

So với lúc bọn họ gặp được Mộ Tử Minh, thú triều đuổi theo Mộ Tử Minh bọn họ nhỏ hơn, lần này thú triều lại có hàng vạn con yêu thú, bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất đều có, tràn đầy trời đất mà tới.

Chỗ này của bọn họ còn chưa tới hai trăm người, cho dù có cao thủ cảnh giới Nguyên Tông, cũng đỡ không nổi nhiều yêu thú như vậy.

Thấy cảnh này, khiến những người vốn còn muốn dùng pháp khí phi hành khí thoát đi lập tức từ bỏ ý niệm này.

Tốc độ pháp khí phi hành mặc dù nhanh, nhưng mục tiêu của nó quá lớn, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của yêu thú bay trên bầu trời, sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của đám yêu thú.

Không thể sử dụng pháp khí phi hành, một đám người chỉ có thể ngự khí bay đi.

Đi mau!

Tần Hồng Đao lớn tiếng kêu lên, để những người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh dẫn đường ở phía trước, mà nàng ta thì đi sau cùng, thần thức không hề kiêng kỵ thả ra, muốn tìm một chỗ an toàn có thể tránh thú triều.

Nhân số bọn họ quá ít, trực tiếp đối mặt thú triều là không khôn ngoan, cách tốt nhất là tìm chỗ an toàn trốn đi, tránh đi thú triều.

Tất cả mọi người dùng toàn lực lượng chạy về phía trước, phía sau là thú triều càng ngày càng gần.

Chít chít!

Mặc dù động tĩnh sau lưng càng lúc càng lớn, mặt đất chấn động, trong không khí tràn ngập một loại không khí khẩn trương gần như sền sệt, tâm tình của tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, thần kinh căng cứng. Nhưng bên trong tạp âm kia, Văn Kiều vẫn nghe được tiếng kêu Chít chít truyền đến từ phía dưới.

Văn Kiều từ trong ngực Ninh Ngộ Châu thò đầu ra, rất nhanh đã trông thấy con Đại Mao Cầu đang chạy sau lưng đám người tu luyện chạy trốn kia.

Đại Mao Cầu vẫn như lúc mới gặp, giống một quả cầu lăn trên mặt đất, tốc độ không chậm chút nào. Nó không biết bay, tứ chi giấu dưới đám lông dày nặng, từ giữa không trung nhìn xuống, không phải là một quả cầu đang lăn sao.

Lúc này tất cả người tu luyện đều ngự khí phi hành, hoặc cao hoặc thấp, bay nhanh về phía trước, ngược lại lộ ra con Mao Cầu không biết bay tội nghiệp lăn trên mặt đất đi theo đám bọn hắn.

Chẳng qua Đại Mao Cầu cũng không cảm thấy mình đáng thương, nó một mực đi theo phía dưới Ninh Ngộ Châu, vào lúc Văn Kiều thăm dò nhìn nó, còn vui vẻ hướng nàng kêu lên chít chít, cặp mắt xanh kia đặc biệt long lanh, giống như bảo thạch xanh lam khảm nạm trên đám lông màu bạc.

Sau khi Văn Kiều nghe nó nói xong, lập tức trầm mặc.

Nàng thật sư không nghĩ tới, con Đại Mao Cầu này lại tìm được nàng.

Tần Hồng Đao khuếch trương thần thức bốn phía, tìm kiếm chỗ an toàn, nhưng cũng không có xem nhẹ tình huống trên mặt đất, đương nhiên phát hiện con Đại Mao Cầu kia nhấp nhô lăn theo đám bọn hắn ở phía dưới, kinh ngạc nói: Đây là cái gì?

Được nàng ta nhắc nhở, người tu luyện khác cũng chú ý tới Đại Mao Cầu, lập tức kinh ngạc vô cùng.

Mặc dù Đại Mao Cầu không giống yêu thú, nhưng mọi người cũng không hoài nghi, dù sao thế gian này có nghìn vạn chủng loại yêu thú, nghe nói tại thời kỳ thượng cổ, còn có rất nhiều chủng loại yêu thú người tu luyện cũng không biết.

Đệ tử Xích Tiêu Tông liền nói cho Tần Hồng Đao về chuyện vừa rồi nó dũng cảm áp chế thằn lằn cá sấu cấp chín, trêu đùa Lưu Vân Tiên Tử.

Nghe xong sự tích của Đại Mao Cầu, Tần Hồng Đao cảm thấy Đại Mao Cầu này rất lợi hại, chẳng qua nàng ta cũng không làm cái gì.

Hiện nay lại nhìn Đại Mào Cầu này, những gai nhọn trên người nó ngay cả lớp vảy dày của yêu thú cấp chín cũng có thể đâm xuyên đã biến thành lông dài mềm mại màu bạc, mặc dù bởi vì màn trời chiếu đất mấy ngày nay, lông tóc hơi bẩn, nhưng cũng không tổn hại vẻ đáng yêu của nó. Quan trọng hơn là, nó là một tồn tại ngay cả thằn lằn cá sấu cấp chín và người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đều có thể trêu đùa, có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó, đám người thấy nó đi theo đám bọn hắn cùng nhau chạy, không chỉ có không có phản đối, còn rất hoan nghênh.

Đặc biệt là đệ tử Xích Tiêu Tông, rất yêu thích Đại Mao Cầu này.

Mặc dù bọn họ không biết Đại Mao Cầu này tới từ đâu, vì sao muốn giúp bọn hắn, nếu không phải nó kịp thời xuất hiện, cũng giúp bọn hắn ngăn cản thằn lằn cá sấu cấp chín và Lưu Vân Tiên Tử, chỉ sợ bọn họ chống đỡ không nổi đợi Tần Hồng Đao đến.

Đệ tử Xích Tiêu Tông trông thấy con Đại Mao Cầu kia một mực đi theo đám bọn hắn, ban đầu còn lo lắng nó sẽ theo không kịp, nghĩ đến có cần giúp nó một tay hay không, nhưng lại lo lắng bị nó hiểu lầm bọn họ gây bất lợi cho nó, biến thành quả cầu gai đâm bọn họ làm sao bây giờ?

Nhưng mà sau một lúc quan sát, phát hiện mặc dù nó là một viên cầu, nhưng tốc độ di động vậy mà không chậm, vững vàng đi theo đám bọn hắn, thậm chí vào lúc bọn hắn tăng thêm tốc độ, nó cũng không có rơi lại phía sau.

Con Đại Mao Cầu này thật lợi hại.

Thú triều đã đi tới phía sau bọn họ chừng một dặm.

Đám người không có có tâm tư lại chú ý tới thứ khác, chỉ muốn trước khi thú triều tiến tới, tranh thủ thời gian tìm được chỗ an toàn.

Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn tới, xung quanh là một mảnh đồng bằng bằng phẳng, cho dù có núi, cũng là núi non thấp bé, căn bản tìm không ra một chỗ ẩn thân có thể ngăn cản thú triều.

Điều này khiến tất cả mọi người hết sức khẩn trương, chỉ có thể tiếp tục đi nhanh về phía trước, cố gắng vứt bỏ thú triều sau lưng.

Văn Kiều nép vào trong ngực Ninh Ngộ Châu, có thể cảm giác được thú triều sau lưng càng ngày càng gần.

Nàng bị Lưu Vân Sa của Lưu Vân Tiên Tử làm bị thương, dù đã nuốt linh đan và mật chi, nhưng thương thế vẫn còn rất nặng, trong thời gian ngắn không khỏi hẳn được, chỉ có thể để Ninh Ngộ Châu ôm chạy trốn.

May mắn đệ tử Xích Tiêu Tông và Tần Hồng Đao bọn họ rất chiếu cố hai người, bảo vệ xung quanh bọn họ, không có để bọn họ tụt lại phía sau.

Nếu không phải Ninh Ngộ Châu kiên trì thê tử của mình tự mình ôm, chỉ sợ người khác đã tách hai người mang theo rồi.

Dịch Huyễn cũng bị thương, chẳng qua hắn là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, nhiều ít có thể chống đỡ, cũng không cần phiền toái những người khác, theo sát đám bọn hắn.

Thịnh Vân Thâm vừa lo lắng thú triều sau lưng, vừa chú ý những người bị thương kia, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Dịch Huyễn, nhịn không được lại lo lắng.

Nhìn đường, đừng phân tâm. Dịch Huyễn mở miệng.

Thịnh Vân Thâm xích lại gần hắn ta: Nhị sư huynh, có cần ta cõng ngươi không?

Dịch Huyễn liếc hắn ta một cái, không có lên tiếng.

Tỏ rõ không tin hắn ta.

Đột nhiên, Văn Kiều lật tay gọi ra roi dài Thạch Kim Mãng, vung qua một roi, quấn lấy con Mao Cầu trên mặt đất một đường lăn theo đám bọn hắn.

Đại Mao Cầu không hề giãy giụa để nàng cuốn lên trên phi kiếm.

Nó giống một quả cầu lông to lớn dính vào đầu kia của phi kiếm, những người khác trông thấy có chút bận tâm, Đại Mao Cầu này có thể lại biến thành một quả cầu gai to lớn hay không, khiến Ninh Ngộ Châu bọn họ bị thương.

Tiểu sư muội, các ngươi cẩn thận. Thịnh Vân Thâm lo lắng kêu lên.

Mặc dù hắn ta rất cảm tạ Đại Mao Cầu đã giúp bọn họ lúc trước, nhưng cũng không biết yêu thú giống quả cầu này là chủng loại gì, vừa rồi vì sao muốn giúp bọn hắn, hơn nữa những gai nhọn kia quá lợi hại, không thể không phòng.

Lúc mọi người ở đây lo lắng, con Đại Mao Cầu dính trên phi kiếm Ninh Ngộ Châu vui sướng hướng về phía Văn Kiều kêu lên Chít chít.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều không nói chuyện.

Đám người chú ý một hồi, phát hiện lông bạc trên thân con Mao Cầu này cũng không hề có ý biến thành gai nhọn, rốt cuộc yên lòng.

Thú triều cách bọn họ càng ngày càng gần.

Trong lúc chạy trốn người tu luyện thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, trông thấy đám yêu thú gồm nhiều loại tạo thành thú triều, hai mắt đỏ ngầu, nghiễm nhiên đã mất thần trí điên cuồng đuổi theo bọn hắn, bị dọa sợ lần nữa, không lo được lãng phí linh lực, dùng hết toàn lực chạy trốn về phía trước.

Chít chít chít!

Mắt thấy đám thú triều kia đã sắp tới gần, Đại Mao Cầu dính trên phi kiếm Ninh Ngộ Châu lại kêu lên chít chít chít.

Đáng tiếc hiện tại mọi người vội vàng chạy trốn, sao có thể để ý tới con Mao Cầu đang kêu chít chít này. Cho dù bọn họ muốn để ý tới cũng không có cách, bởi vì bọn hắn căn bản nghe không hiểu nó đang kêu cái gì.

Chỉ có Văn Kiều hiểu rõ ý Đại Mao Cầu.

Nó nói cho nàng, nó biết có một chỗ an toàn có thể né tránh thú triều ở gần đây.

Sau khi Đại Mao Cầu rời khỏi sơn cốc Chúc Tiên Linh Hoa, vẫn luôn lang thang bên ngoài, đối với xung quanh có chút quen thuộc.

Văn Kiều suy tư trong chốc lát, liền quyết định để Đại sư tỷ mang bọn họ đi tới đó, lúc này truyền âm cho Tần Hồng Đao: [Đại sư tỷ, đi về hướng đông nam, nơi đó có một khu rừng đá, dưới rừng đá có hang đá có thể ẩn thân.]

Tần Hồng Đao đột nhiên nghe được nàng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không chút do dự thay đổi phương hướng, vận khí nói với những người tu luyện khác: Chư vị, đi về hướng đông nam, nơi đó có một khu rừng đá.

Tần Hồng Đao dẫn đầu quay đầu đi về hướng đông nam.

Người tu luyện khác bận chạy trối chết, không hề suy nghĩ nhiều, trông thấy Tần Hồng Đao quay đầu, đương nhiên cũng chạy theo.

Nhưng mà bọn họ chạy một hồi, nhìn thấy, đều chỉ là một mảnh đồi núi thấp bé, căn bản không thấy rừng đá gì đó.

Thậm chí lúc này, thú triều kia cách bọn họ chưa tới ba trăm trượng.

Tần tiền bối, rừng đá ở chỗ nào? Có người nhịn không được lo lắng hỏi thăm.

Nếu là bình thường, đối mặt Nguyên Tông Chân Nhân như Tần Hồng Đao, tất nhiên không ai dám vô lễ chất vấn như thế, nhưng việc này liên quan đến sống chết của bọn hắn, đâu còn bận tâm những điều này?

Tần Hồng Đao thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: Ở phía trước, còn cách một đoạn.

Những người khác mặc dù vẫn có nghi ngờ, nhưng thú triều sau lưng đã khiến bọn hắn không còn cách nào khác, muốn đi đường khác căn bản không kịp, chỉ có thể run như cầy sấy theo sát Tần Hồng Đao bọn họ chạy trốn.

Chẳng qua ngược lại có chút oán trách Tần Hồng Đao, nếu lại tìm không thấy chỗ núp, bọn họ sẽ bị thú triều bao phủ, đến lúc đó muốn ở bên trong hàng vạn con yêu thú điên cuồng này bình an sống sót căn bản là điều không có khả năng.

Tần Hồng Đao không để ý tới những người kia, nàng ta tin tưởng vô điều kiện các sư đệ sư muội nhà mình, thậm chí không hề hoài nghi Văn Kiều chút nào, coi như vẫn không gặp được rừng đá Văn Kiều đã nói, nàng ta cũng không có chút oán giận nào, vẫn hết sức tin tưởng nàng.

May mắn, vào lúc thú triều cách bọn họ chỉ còn khoảng trăm trượng, rốt cuộc nhìn thấy rừng đá.

Chờ thấy rõ ràng rừng đá, người tu luyện ở đây lại tuyệt vọng.

Khu rừng đá này là một vùng đất chỉ lớn một dặm, chỉ có thể xưng là một rừng đá nhỏ, sao có thể chống đỡ thú triều?

Còn chưa đến rừng đá, Tần Hồng Đao lập tức triển khai thần thức về hướng rừng đá tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã phát hiện hang đá Văn Kiều nói tới.

Dưới rừng đá có hang đá khác, đều là hang đá hình thành tự nhiên, thậm chí cũng không ít, bên trong có thông đạo thông suốt bốn phương, dùng để chống đỡ thú triều cực kỳ tốt.

Nàng ta ngạc nhiên nói: Chư vị, dưới rừng đá có hang đá, đi vào nhanh một chút.

Đám người đều kinh ngạc mừng rỡ, có những hang đá này, ngăn cản thú triều đã không thành vấn đề.

Một đám người bay vào rừng đá, rất nhanh đã nhìn thấy lối vào hang đá ẩn bên trong rừng đá, có lớn có nhỏ.

Bọn họ chọn một hang đá không tính lớn bay vào đó.

Tất cả người tu luyện vào trong, Tần Hồng Đao vào sau cùng chuyển đến một tảng đá lớn, phong bế lối vào, kế tiếp đuổi kịp đám người tiến vào hang đá, cùng bọn hắn đi vào chỗ sâu dưới rừng đá.

Chẳng bao lâu sau khi bọn họ tiến vào hang đá, thú triều rốt cuộc đến rừng đá nhỏ.

Người trốn ở trong hang đá có thể cảm giác được chấn động truyền đến từ trên mặt đất, tiếng chấn động đáng sợ kia, không cần đặc biệt dò xét, cũng biết những yêu thú kia nhất định đã đem mặt đất trên rừng đá san thành bình địa, thậm chí có vài yêu thú hình thể nhỏ bé và chim chóc cũng tiến vào những hang đá kia, bay về phía bọn họ đang ở.

May mắn những yêu thú này đã lâm vào trạng thái điên cuồng, không có chút thần trí nào, sau khi bọn nó phá hủy rừng đá trên mặt đất, liền tiếp tục chạy về phía trước.

Những người tu luyện trốn trong hang đá dưới đất giết chết những yêu thú xông tới từ lối vào các hang đá khác.

Yêu thú xông tới không nhiều, thực lực cũng không mạnh, cũng dễ dàng đối phó.

Mặc dù bên trong lần thú triều này còn có yêu thú cấp tám, cấp chín, nhưng hình thể chúng nó quá lớn, không có cách nào xông tới, chỉ có thể hung hăng tiến lên phía trước.

Đệ tử Xích Tiêu Tông hộ tống những người bị thương đến một hang đá an toàn trong cùng, để bọn hắn nghỉ ngơi.

Ninh Ngộ Châu trải ra một tấm thảm mềm mại trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí đặt Văn Kiều xuống: A Xúc, sao rồi?

Khuôn mặt Văn Kiều trắng xanh, mỉm cười với hắn: Bây giờ ta tốt hơn nhiều rồi.

Ninh Ngộ Châu thương tiếc vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt rủ xuống.

Những người khác cũng tìm chỗ ngồi xuống, chờ đợi thú triều phía trên đi qua.

Vị trí hang đá của bọn họ cách mặt đất rất sâu, nhưng vẫn có thể cảm giác được chấn động thú triều đi qua, sợ hãi không thôi, đồng thời cũng may mắn Tần Hồng Đao dẫn bọn hắn tìm được hang đá này, để bọn hắn có thể bình an trốn qua một kiếp.

Cho đến khi chấn động phía trên không còn, tinh thần một mực căng thẳng của đám người mới buông lỏng xuống.

Sau khi phát hiện bọn họ an toàn, đám người vội vàng xem xét những người bị thương kia.

Những người bị thương đều là người dính vào sương đỏ sau khi Lưu Vân Tiên Tử vung xuống lúc trước, toàn thân đều nổi lên cục u đỏ, bọn họ cào nát những cục u đỏ kia, máu me khắp người, bộ dáng cực kỳ kinh khủng.

Lúc trước bọn họ vội vàng chạy trốn, cũng không đoái hoài tới những người này, bây giờ an toàn, vội vàng lấy ra Giải Độc đan, nhét vào trong miệng bọn họ.

Nhưng mà qua một hồi lâu, tình huống những người này cũng không thấy khá hơn, cục u đỏ kia dù cào nát vẫn sẽ tiếp tục mọc ra, không thấy biến mất.

Làm sao bây giờ?

Đây rốt cuộc là loại độc gì?

Không nghĩ tới Lưu Vân Tiên Tử đường đường là người tu luyện chính đạo, vậy mà dùng độc.

* * *

Rơi vào đường cùng, bọn họ đi hỏi thăm mấy đệ tử Thanh Vân Tông cùng chạy trốn với bọn họ.

Đệ tử Thanh Vân Tông một mặt mờ mịt: Chúng ta cũng không biết, chúng ta chưa từng tiếp xúc thứ này.

Có phải là kỳ đan do Sầm sư thúc nghiên cứu ra hay không?

Thanh Vân Tông Sầm Bách Thảo là đan sư cấp thiên, nghe nói hắn ta thích nghiên cứu một số kỳ đan bàng môn tà đạo, nếu là đồ vật do hắn ta nghiên cứu ra, Giải Độc đan bình thường không thể giải, cũng là bình thường.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi tìm Ninh Ngộ Châu.

Tất cả bọn họ đều từng nghe danh thiên tài Ninh Ngộ Châu của Xích Tiêu Tông, cảm thấy có lẽ hắn có thể giải.

Ninh Ngộ Châu cũng sảng khoái, cho bọn hắn mấy viên Giải Độc đan dùng mật chi luyện chế, quả nhiên sau khi những người kia ăn vào Giải Độc đan, cục u đỏ trên thân rốt cuộc bắt đầu biến mất.

Chỉ chốc lát sau, Tần Hồng Đao bọc hậu trở về.

Tần Hồng Đao nhìn lướt qua hang đá, phát hiện không gian hang đá này khá lớn, bên trong còn có mấy hang đá nhỏ bé, Đệ tử Xích Tiêu Tông đang nghỉ ngơi tại một trong những hang đá đó.

Trông thấy nàng ta trở về, những người đã từng chất vấn nàng ta trước đó đều xấu hổ đứng dậy, dồn dập cảm tạ sự hỗ trợ của nàng ta, trong lòng thấp thỏm bất an, lo lắng vị Nguyên Tông Chân Nhân Tần Hồng Đao này sẽ nổi giận với bọn họ.

Tần Hồng Đao là người quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này trút giận sang người khác: Các ngươi không cần cám ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tiểu sư muội của ta, nơi này là tiểu sư muội nói cho ta biết.

Một đám người liền đi cảm tạ Văn Kiều.

Nhiếp Thận Hiên cười hỏi: May mắn có Mẫn cô nương, làm sao ngươi lại phát hiện nơi này?

Mấy ngày nay, bọn họ đều cùng nhau hành động, chưa từng tới nơi này, không khỏi tò mò Văn Kiều phát hiện như thế nào.

Lúc trước đã tới. Văn Kiều nói ngắn gọn.

Đám người giật mình, rất nhanh đã tiếp nhận lời giải thích này.

Mặc dù thú triều dường như đã qua, nhưng người ở chỗ này đều không có vội vã rời đi, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng nhao nhao nói về lần thú triều này.

Lần thú triều này, sẽ không phải lại là những tên ma tu kia làm ra chứ?

Ta cảm thấy có khả năng, trước đây không nghe nói sẽ có thú triều trong bí cảnh Thiên Đảo.

Đúng vậy, lúc chúng ta gặp được Mộ đạo hữu Thanh Vân Tông bọn họ, bọn họ không phải nói là do những ma tu kia gây ra sao?

Nhưng lúc trước thú triều chỉ là cỡ nhỏ, lần này lại là hàng vạn con yêu thú. Nếu thật sự do những ma tu này làm ra, bọn họ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì, mới có thể khiến cho hàng vạn con yêu thú đều phát cuồng?

Bình thường để hình thành thú triều, đều bởi vì một ít nguyên nhân khiến yêu thú mất đi thần trí sau đó rời đi theo mục đích, chỗ chúng nó đi qua, bất kỳ sinh linh, thực vật gì đều bị bọn nó phá hủy trong chốc lát, lực phá hoại cực mạnh.

Những yêu thú này bởi vì không có thần trí, không biết đau đớn, chỉ biết một mực tiến lên, giết chóc, rất khó đối phó, điều khiến người tu luyện nhức đầu nhất cũng là thú triều.

Nhưng mỗi lần thú triều xuất hiện, đều là có nguyên nhân, bình thường là bởi vì một ít thiên tài địa bảo, hoặc là yêu Tu thúc đẩy, rất ít do người làm. Nếu như đám ma tu kia thật sự có thể chế tạo ra một trận thú triều cỡ trung, hậu quả cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt người ở chỗ này đều có chút ngưng trọng.

Bọn họ đều là đệ tử danh môn đại phái tại Thánh Vũ đại lục, đối với ma tu tuyệt đối là ghét cay ghét đắng, hơn nữa cũng lo lắng ma tu nắm giữ thủ đoạn khống chế yêu thú, sẽ gây bất lợi đối với thế lực chính đạo.

Tần Hồng Đao tụ hợp với bọn hắn không lâu, lúc trước lại vội vàng đánh nhau với Lưu Vân Tiên Tử, cũng không tìm hiểu tình huống, bây giờ nghe được lời của mấy người này, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.

Mỗi lần bí cảnh Thiên Đảo mở ra, sẽ lẫn vào một số ma tu, nhưng lần này thủ đoạn của ma tu không khỏi quá lớn, bọn họ có thể nghi ngờ, có lẽ những ma tu kia muốn thừa dịp ở bên trong bí cảnh, giết chết bọn hắn những đệ tử môn phái chính đạo này, tiêu hao thực lực chính đạo.

Không cần hoài nghi, ma tu quả thật có thể làm ra loại chuyện này.

So với cướp đoạt thiên tài địa bảo bọn họ đạt được từ bí cảnh, trực tiếp giết chết đệ tử tinh anh của các môn phái chính đạo, tiêu hao thực lực chính đạo, đối với ma tu mà nói càng có lợi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.