Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 160: Chương 160: Sinh rất nhiều trứng cho nàng




Edit: Jess93

Biết trận thú triều này có thể là âm mưu của ma tu, sắc mặt người tu luyện ở đây đều có chút không tốt.

Cho dù như thế, hiện tại bọn họ cũng không thể làm gì.

Không nói những ma tu kia chỉ là chế tạo thú triều đối phó bọn hắn, cũng không chính diện giao phong, không có cách nào tìm ra bọn hắn liều mạng ngươi chết ta vong. Hơn nữa, nơi này là bí cảnh Thiên Đảo, bí cảnh cực lớn, muốn tìm người không dễ dàng, lại càng không cần phải nói ma tu cũng biết ngụy trang, sẽ không tùy tiện chạy đến cùng bọn hắn chơi một trận.

Một số người tu luyện tính tình nóng nảy nhịn không được mắng to ma tu hèn hạ vô sỉ, giống con rệp trốn trong lòng đất, không có can đảm đánh với bọn hắn, chỉ biết làm ra hành vi âm hiểm ti tiện cỡ này.

Những người khác dồn dập phụ họa, cảm thấy mắng rất đúng.

Trong lúc đám người này thảo luận thú triều và âm mưu của ma tu, đệ tử Xích Tiêu Tông nghỉ ngơi trong hang đá, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thương thế Văn Kiều xong, biết rõ tình huống thân thể nàng bây giờ, việc cấp bách nhất là cần phải dưỡng thương thật tốt.

Ninh Ngộ Châu trầm mặt, lấy ra một khối mật chi đút cho nàng.

Văn Kiều liếc mắt nhìn những người trong hang đá kia, phát hiện lúc này bọn họ cũng đang thảo luận chuyện thú triều và ma tu, không có chú ý tới bọn họ bên này, rốt cuộc tự tại một chút, há miệng ăn khối mật chi kia.

Ăn mật chi xong, Văn Kiều nhìn xuống hai con yêu thú trong ngực.

Thần sắc Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn uể oải chen lách chung một chỗ, hoàn toàn không có sức sống như bình thường, lông của bọn nó đều dính không ít vết máu, có Văn Kiều, cũng có của bọn nó.

Lúc trước bọn nó cùng nhau giúp nàng ngăn cản công kích của Lưu Vân Tiên Tử, hai con yêu thú đều bị thương không nhẹ.

Văn Kiều thương tiếc vuốt lông của bọn nó, đút bọn nó ăn không ít linh đan và mật chi, hận không thể lập tức dưỡng tốt vết thương cho bọn nó.

Nhưng mà vết thương trên người Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn giống như nàng, đều cần thời gian để tĩnh dưỡng.

Văn Thỏ Thỏ là yêu thỏ nuôi thả, trước kia khi chưa đi theo bọn họ, bị thương là chuyện thường ngày, cực kỳ an phận nằm trong ngực nàng dưỡng thương. Văn Cổn Cổn lại không được, nó được Bạch Hùng cưng chiều lớn lên, cực kỳ yếu ớt, sau khi bị thương kêu hừ hừ, cố gắng nép vào trong ngực Văn Kiều, giống như coi nàng thành nương của nó, cần dỗ mới được.

Văn Kiều không nhịn được dỗ vài câu, rốt cuộc dỗ xong bánh trôi đen trắng Văn Cổn Cổn.

Quả nhiên là con non, rất dễ dỗ.

Sau khi Văn Kiều dỗ xong Văn Cổn Cổn, nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, truyền âm nói: [Phu quân, đưa chúng nó vào không gian trước đi.]

Văn Kiều không có khế ước với Văn Thỏ Thỏ, Văn Thỏ Thỏ xem như tự nguyện đi theo bọn họ, có thể nói là một con thỏ tự do, không bị khế ước trói buộc, vì vậy Văn Kiều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để nó đợi trong túi yêu thú.

Thật ra yêu thú cũng không thích ở trong túi yêu thú, Văn Kiều thấy Văn Thỏ Thỏ không thích, cũng không nghĩ tới chuyện cứng rắn để nó ở bên trong, hiện tại bọn nó bị thương, đưa vào không gian tương đối ổn thỏa.

Ninh Ngộ Châu thừa dịp không ai chú ý tới bọn họ, thu hai con yêu thú kia vào không gian, thuận tiện cũng đưa hai con Hoàng Tinh Kiến vào trong.

“Chít chít!”

Vừa đưa hai con yêu thú vào không gian dưỡng thương, liền thấy một con Đại Mao Cầu chen tới, thân thể tròn vo ngồi xổm ở bên cạnh Văn Kiều, suýt chút nữa ép nàng sang một bên.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn sang.

Đôi mắt xanh mênh mang của Đại Mao Cầu cũng nhìn bọn họ, vui sướng kêu lên chít chít, lại lăn qua chỗ Văn Kiều.

Mao Cầu dạng cầu tương đối to lớn, Văn Kiều bị thân thể tròn vo của nó cọ xát ngã lệch sang bên cạnh.

Ninh Ngộ Châu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.

“Đừng có tiếp tục áp tới.” Ninh Ngộ Châu nói, giọng điệu coi như ôn hòa: “Hiện tại A Xúc bị thương, cần tĩnh dưỡng.”

Đại Mao Cầu nghiêng đầu nhìn bọn họ, sau đó đưa một khối mật chi cho Văn Kiều, kêu vài tiếng chít chít, phảng phất đang thúc giục nàng mau ăn.

Văn Kiều nhận lấy khối mật chi kia, có chút bất đắc dĩ nói: “Tại sao ngươi lại chạy ra? Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi thực sự không nên rời khỏi sơn cốc.”

Nếu như nàng không có đoán sai, Đại Mao Cầu này ở bên trong thung lũng kia, tương đương với ong chúa, ong chúa đột nhiên rời ổ bỏ chạy, những tiểu Mao Cầu kia làm sao bây giờ?

Văn Kiều không khỏi có chút bận tâm đám tiểu Mao Cầu vất vả cần cù lao động trong biển hoa Chúc Tiên Linh kia.

Đại Mao Cầu lại hướng về phía nàng kêu lên chít chít.

Văn Kiều nghiêm túc lắng nghe, từ chỗ Đại Mao Cầu biết, hóa ra lúc trước nàng lén lút chạy đi, sau đó Đại Mao Cầu vậy mà còn không hết hi vọng đi theo ra ngoài, tìm kiếm nàng khắp nơi.

Chỉ là nó không biết Văn Kiều ở đâu, liền tìm khắp nơi bên trong bí cảnh, đi dạo ở bên ngoài gần năm tháng, rốt cuộc tìm được nàng.

Cũng may mắn Đại Mao Cầu này mặc dù không có giá trị vũ lực gì, nhưng một thân gai nhọn kiên cố vô địch, mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, chỉ cần nó biến thành quả cầu gai, đâm một cái vào chỗ ấy, ai cũng không làm gì được nó, không ít yêu thú xem nó như đồ ăn bị gai trên người nó đâm thủng miệng, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng từ bỏ.

Như thế, Đại Mao Cầu đương nhiên một đường an toàn tìm tới.

Văn Kiều cảm thấy Đại Mao Cầu này còn lợi hại hơn những gì nàng tưởng tượng.

Một ổ Mao Cầu trong sơn cốc kia, tương đương với yêu thú sinh ra vì Chúc Tiên Linh hoa, bọn nó giống ong mật cần cù thu thập tiên linh mật, không tranh quyền thế, xưa nay sẽ không xung đột với bất kỳ sinh linh nào, coi như bị đối đãi ác ý, nhiều nhất chỉ là biến thành quả cầu gai đâm một trận, đuổi kẻ xâm lược rời đi là được rồi.

Bọn nó thậm chí không có tên, là một loại yêu thú sinh ra vì Chúc Tiên Linh không có tiếng tăm gì.

Văn Kiều trực tiếp gọi bọn nó là Mao Cầu, bởi vì rất giống hình tượng của chúng.

“Ngươi tự chạy đến, những tiểu Mao Cầu trong sơn cốc làm sao bây giờ?” Văn Kiều thấp giọng hỏi.

Đại Mao Cầu lại kêu lên chít chít, trừ cặp mắt ngọc bích đáng yêu khiến người khác yêu thích kia, miệng của nó cũng không lớn, mỗi lần kêu chít chít, cho người ta cảm giác phảng phất đang cười, giống như ngoại hình của nó, khiến cho mọi người không thể chán ghét được.

Nghe Đại Mao Cầu nói xong, sắc mặt Văn Kiều có chút cổ quái.

Ninh Ngộ Châu hỏi: “A Xúc, thế nào?”

Văn Kiều ho nhẹ một tiếng, nhìn người xung quanh một chút, những người kia còn đang thảo luận chuyện ma tu, ngay cả đệ tử Xích Tiêu Tông cũng tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, ngược lại không có chú ý bọn họ.

Nàng truyền âm cho Ninh Ngộ Châu: [Đại Mao Cầu nói, sau khi nó rời đi, sẽ có nữ vương mới sinh ra, làm nữ vương tiền nhiệm, nó có thể đến chỗ khác lại sinh trứng ấp ra Mao Cầu, sau đó nó lại có lãnh địa mới, trở thành nữ vương của lãnh địa kia.]

Ninh Ngộ Châu: “...”

Thật sự là quá tùy tiện.

Đại Mao Cầu bị hai người cho rằng rất tùy tiện vẫn ngồi xổm ở đó, nép vào người Văn Kiều, vui vẻ hướng nàng kêu chít chít.

Văn Kiều: “...”

Cái gì gọi là về sau sẽ theo nàng, muốn sinh rất nhiều trứng cho nàng?

Văn Kiều nhìn Đại Mao Cầu muốn nuôi nàng không thành, vậy mà lựa chọn đẻ trứng cho nàng, thật sự là một lời khó nói hết.

Nhưng mà bất kể như thế nào, hiện tại Văn Kiều không có cách nào đuổi nó đi, lúc trước nếu không phải Đại Mao Cầu này đột nhiên xuất hiện, giúp bọn họ ngăn cản con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, ngăn chặn Lưu Vân Tiên Tử, đoán chừng bọn họ thật sự đã bị Lưu Vân Tiên Tử chơi chết.

Văn Kiều đối với Đại Mao Cầu này vẫn rất cảm kích.

Chỉ là Văn Kiều vẫn là cảm thấy Đại Mao Cầu sinh sống ở biển hoa Chúc Tiên Linh trong sơn cốc tương đối tốt.

Trong lúc nhất thời không biết làm sao với nó bây giờ, Văn Kiều đành phải hỏi Ninh Ngộ Châu: “Phu quân, con Đại Mao Cầu này làm sao bây giờ? Cần đưa trở về hay không?”

Ninh Ngộ Châu nhìn về phía Đại Mao Cầu: “Hiện tại đưa đi, chỉ sợ không còn kịp rồi.”

Bây giờ thời gian cách bí cảnh phong bế chưa tới nửa tháng, bọn họ coi như muốn đưa Đại Mao Cầu trở về, cũng không thể đảm bảo thật sự có thể đưa trở về trong đoạn thời gian này. Huống hồ, coi như đưa trở về, Đại Mao Cầu này có thể lén lút chạy ra lần nữa hay không?

Đương nhiên, chờ sau khi bí cảnh phong bế, bọn họ rời khỏi bí cảnh Thiên Đảo, liền không cần quản Đại Mao Cầu này.

Chỉ cần bọn họ không mang theo nó, Đại Mao Cầu còn có thể làm gì?

Nhưng Văn Kiều lại lo lắng Đại Mao Cầu cho rằng nàng còn ở trong bí cảnh, một mực tìm nàng, ngộ nhỡ vô ý xông vào một số chỗ nguy hiểm bên trong bí cảnh, cho dù toàn thân nó có gai nhọn có thể chống cự tổn thương từ ngoại giới, lại không có nghĩa nó thật sự vô địch.

“Vậy làm sao bây giờ?” Văn Kiều nhíu mày, có một loại ảo giác bị ỷ lại.

“Không bằng cứ dẫn đi.” Ninh Ngộ Châu đề nghị: “Dù sao cũng mang theo Văn Cổn Cổn, không thiếu một con Mao Cầu.”

Tâm tư Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu hiểu rõ mấy phần, biết nàng cực kỳ có hảo cảm đối với Đại Mao Cầu đưa tiên linh mật cho nàng, lúc trước còn cứu được nàng, đương nhiên không nỡ để nó bị thương.

Không thể đưa Mao Cầu trở về, hơn nữa nó lại cố chấp đi theo, Văn Kiều đành phải mang theo.

Văn Kiều run lên.

Thật ra ý định ban đầu của nàng, là không muốn mang đi bất kỳ yêu thú nào trong bí cảnh, Văn Cổn Cổn là con Bạch Hùng kia uỷ thác, cộng thêm nàng muốn đầu linh mạch kia, đành phải đồng ý. Nhưng Đại Mao Cầu này, nàng cảm thấy nhóm Mao Cầu sinh sống trong sơn cốc rất tốt, rất an bình, không có ý nghĩ muốn thay đổi cuộc sống của bọn chúng, vì vậy lúc trước khi nàng rời đi, không có mang đi bất kỳ con Mao Cầu nào.

Nào biết Đại Mao Cầu lại kiên trì như vậy, khiến cho nàng đều có chút hoài nghi yêu thể của mình rốt cuộc là linh dược trân quý gì, vậy mà có thể hấp dẫn một con yêu thú cố chấp như thế, vì nàng vượt qua thiên sơn vạn thủy tìm tới.

Văn Kiều còn chưa nghĩ ra muốn mang theo Đại Mao Cầu này hay không, Thịnh Vân Thâm đến tìm bọn họ nhìn thấy Đại Mao Cầu đang ở bên cạnh họ, lập tức giật nảy mình.

“Tiểu sư muội, sao nó lại ở đây?”

Giọng nói Thịnh Vân Thâm không có che giấu, thu hút sự chú ý của những đệ tử Xích Tiêu Tông đang quan tâm đến chuyện ma tu và thú triều.

Nhìn thấy con Đại Mao Cầu thân thiết bên cạnh Văn Kiều, luôn cảm thấy con Đại Mao Cầu này giống như là Văn Kiều dưỡng, không khỏi hoài nghi.

“Tiểu sư muội, đây là khế ước thú ngươi dưỡng?”

Người xung quanh dồn dập giật mình, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Đại Mao Cầu đột nhiên chạy tới giúp bọn hắn, thậm chí lúc bọn họ rời đi, còn một đường đuổi theo, như thế có thể giải thích được.

Các sư huynh nhao nhao khen ngợi: “Hóa ra nó là do tiểu sư muội dưỡng, lông xù thật đáng yêu, rất xứng đôi tiểu sư muội.”

Ngay cả Dịch Huyễn cũng nói: “Mao Cầu này không tệ.”

Văn Kiều một lời khó nói hết mà nhìn bọn họ, nàng chưa nói gì đâu, các sư huynh đã tự nói, nếu không phải tự mình trải qua, đều cảm thấy các sư huynh nói rất đúng.

Ninh Ngộ Châu buồn cười nhìn nàng, cũng không giải thích.

Văn Kiều giải thích nói: “Nó không phải khế ước thú của ta.”

Mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc nói: “Không phải khế ước thú của ngươi?”

Vậy vì sao đột nhiên chạy tới giúp bọn hắn? Lại nhìn bộ dáng hiện tại của nó, rõ ràng chính là muốn ăn vạ Văn Kiều.

Văn Kiều nói: “Đây là yêu thú ta gặp được bên trong bí cảnh, lúc ấy ta giúp nó một chuyện, nó tặng cho ta rất nhiều thứ.”

Nàng khó mà nói con Mao Cầu này là bị yêu thể của nàng hấp dẫn tới, chỉ có thể nửa thật nửa giả nói dối.

Đệ tử Xích Tiêu Tông cũng không tìm tòi nghiên cứu thật giả trong lời nói của nàng, rất tự nhiên tin tưởng, nhao nhao khen ngợi Mao Cầu này biết nghĩa khí.

“Không nghĩ tới nó trượng nghĩa như thế! Tiểu sư muội, con yêu thú này thực sự không tồi.” Thịnh Vân Thâm càng nhìn Đại Mao Cầu này càng yêu thích, đã xem nó như Văn Thỏ Thỏ.

Nghĩ đến Văn Thỏ Thỏ, Thịnh Vân Thâm không khỏi hỏi: “Văn Thỏ Thỏ bọn nó đâu? Không có sao chứ?”

Văn Kiều nói: “Thương thế của bọn chúng không tốt lắm, ta để bọn chúng tĩnh dưỡng trong túi yêu thú.”

Sau khi nghe xong, Thịnh Vân Thâm nhịn không được lại mắng Lưu Vân Tiên Tử vài câu.

Các đệ tử Xích Tiêu Tông đều cảm thấy rất hứng thú với Đại Mao Cầu, dồn dập hỏi thăm đây là yêu thú gì, Văn Kiều nói: “Ta cũng không biết nó là yêu thú gì, mật chi này là nó đưa cho ta.”

Nhìn thấy mật chi trong tay Văn Kiều, đám người dồn dập bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra mật chi lúc trước bọn họ ăn có hiệu quả vô cùng tốt lại là đồ vật của Mao Cầu này.

Đại Mao Cầu nhìn thấy mật chi trong tay Văn Kiều, lại lấy ra một khối đưa cho nàng.

Mặc dù Đại Mao Cầu trông có vẻ tròn trịa, nhưng nó giống một số yêu thú có được kĩ năng thiên phú đặc biệt, trong cơ thể tự có một không gian có thể giấu đồ vật, khi Đại Mao Cầu làm nữ vương, nó giấu không ít đồ vật, loại vật như mật chi này càng có rất nhiều.

Thấy cảnh này, đám người không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng lại nghĩ đến, đây rốt cuộc là yêu thú gì, loại yêu thú gì lại có thể hút mật giống ong mật?

Lúc đệ tử Xích Tiêu Tông đang hiếm lạ mà nhìn chằm chằm vào Đại Mao Cầu, Tần Hồng Đao đi tới thăm bọn hắn.

“Các ngươi không có sao chứ?” Tần Hồng Đao hỏi thăm những đệ tử Xích Tiêu Tông bị thương kia.

“Chúng ta không có việc gì, có việc chính là tiểu sư muội mới đúng.”

Mặc dù lúc trước bọn họ ngăn cản con thằn lằn cá sấu cấp chín kia bị thương không nhẹ, nhưng sau khi ăn linh đan và mật chi Ninh Ngộ Châu cho, tổn thương cũng khôi phục được kha khá.

Nghĩ đến mật chi kia, đệ tử Xích Tiêu Tông đều cảm thấy thứ này lúc mới ăn giống linh mật, hiệu quả trị liệu vô cùng tốt, quả thực bù đắp được một chút hiệu quả của đan cấp địa, hơn nữa còn không cần lo lắng sẽ có đan độc linh tinh.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía con Mao Cầu kia, càng cảm thấy Mao Cầu này nhất định là chủng loại yêu thú cực kỳ quý hiếm, nếu không sao có thể lấy ra được đồ tốt như mật chi?

Yêu thú lợi hại như thế tự mình tìm đến, bộ dáng ăn vạ không đi, đám người đối với Văn Kiều thật sự rất hâm mộ.

Tần Hồng Đao kiểm tra thân thể cho Văn Kiều, phát hiện thương thế của nàng nghiêm trọng hơn nàng ta nghĩ, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Sư tỷ, Lưu Vân Tiên Tử này thực sự quá phận! Ta chưa bao giờ gặp nữ nhân nào điên hơn bà ta, chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định phải nói những việc làm xấu xa của bà ta cho phụ mẫu, nếu Thanh Vân Tông không cho chúng ta một công đạo, Xích Tiêu Tông chúng ta nhất định sẽ không chịu để yên.”

Thịnh Vân Thâm nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Văn Kiều, đối với Lưu Vân Tiên Tử oán giận không thôi.

Tần Hồng Đao nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, nếu như Thanh Vân Tông không đưa ra lời giải thích, việc này không xong.”

Ba tông mặc dù đồng khí liên chi, nhưng ở giữa có không ít xung đột, cũng không hài hòa như ngoại giới tưởng tượng.

Lần này Lưu Vân Tiên Tử đã muốn chém giết đệ tử Xích Tiêu tông bọn họ trước mặt mọi người, nếu Xích Tiêu Tông không có chút phản ứng, chẳng phải là để cho người ta xem nhẹ? Huống chi chuyện lần này là Lưu Vân Tiên Tử đuối lý, Xích Tiêu Tông là bên chiếm lý, Xích Tiêu Tông làm như thế nào đều bình thường.

Tần Hồng Đao nói: “Tiểu sư muội, ngươi ở đây chữa khỏi vết thương rồi hẳn đi, có ta ở đây, nơi này không ai có thể khiến ngươi bị thương.”

Tần Hồng Đao nói, ánh mắt quét về phía đám đệ tử Thanh Vân Tông ở bên ngoài.

Trên mặt những đệ tử Thanh Vân Tông đó lộ ra vẻ xấu hổ, trong lòng biết Xích Tiêu Tông oán trách Thanh Vân Tông, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới Lưu Vân Tiên Tử sẽ điên cuồng như vậy. Nếu đệ tử Thanh Vân Tông bọn họ bị người khác đả thương một cách vô lý như vậy, bọn họ cũng sẽ tức giận, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình Tần Hồng Đao.

Chỉ là, mặc dù bọn họ là đệ tử Thanh Vân Tông, nhưng quan hệ với Lưu Vân Tiên Tử thật không ra sao.

Tần Hồng Đao đúng là người phân rõ phải trái, nàng ta hết sức rõ ràng đối với tình huống bên trong Thanh Vân Tông, những người này tuy là đệ tử Thanh Vân Tông, nhưng cũng không phải là một mạch của Đạo Diễn Chân Nhân, quan hệ với bọn hắn khá xa.

Lúc ấy bọn họ không có ra tay giúp Lưu Vân Tiên Tử, đã cho thấy thái độ của bọn hắn, Tần Hồng Đao đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo bọn họ.

Kế tiếp nàng ta xem xét thương thế của Dịch Huyễn.

Thịnh Vân Thâm ở một bên kể lại cho nàng ta chuyện lúc trước Lưu Vân Tiên Tử đột nhiên xuất hiện và công kích bọn họ, lúc nói đến Dịch Huyễn vì bọn họ ngăn cản một kích của Lưu Vân Tiên Tử, Thịnh Vân Thâm một mặt đau lòng nói: “Nhị sư huynh, lần này cám ơn ngươi! Chúng ta lại thiếu ngươi một cái mạng, về sau ngươi chính là sư huynh tốt nhất của chúng ta.”

Dịch Huyễn cảm thấy lời này có chút dư thừa, liếc nhìn hắn ta một cái, nói ra: “Ta vốn chính là sư huynh các ngươi.”

Làm sư huynh không bảo vệ các sư đệ sư muội phía dưới, tính là sư huynh gì? Đệ tử Xích Tiêu Tông bọn họ không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.

Tần Hồng Đao đồng ý nói: “Nhị sư đệ nói đúng, chỉ cần các ngươi đều tốt, chúng ta liền yên tâm.”

Sau khi kiểm tra thân thể Dịch Huyễn xong, phát hiện thương thế của hắn mặc dù cũng nặng, nhưng tình huống tốt hơn Văn Kiều, Tần Hồng Đao rốt cuộc yên tâm lại.

Dịch Huyễn nói: “Thương thế của ta vốn không sao, Đại sư tỷ không cần phải lo lắng.”

Ban đầu vết thương kia hơi nặng, nhưng sau khi ăn mật chi, thương thế liền chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, vì vậy lúc trước khi thú triều đến, hắn ta mới có thể tự mình chạy trốn, không cần phiền toái bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.