Edit: Jess93
Văn Kiều vừa rời khỏi phòng trọng lực, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm liền nhận được tin tức, chạy đến Lăng Vân Phong.
Chờ Văn Kiều đi ra Lăng Vân Phong, liền nhìn thấy Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm ngồi Phi Hạc đến đây.
Hai người từ Phi Hạc nhảy xuống, đi tới trước mặt Văn Kiều, vẻ mặt tươi cười nói: Tiểu sư muội, ngươi xuất quan rồi.
Văn Kiều: ...
Đi đi đi, chúng ta đi bái kiến sư phụ trước. Tần Hồng Đao kéo Văn Kiều, cao hứng bừng bừng nhảy lên Phi Hạc.
Không đúng, sư tỷ, chúng ta hẳn là đi đón Ninh sư đệ trước mới đúng. Thịnh Vân Thâm vội vàng nói: Ninh sư đệ còn không biết tiểu sư muội xuất quan đâu.
Vậy đi Thiên Linh Phong đón tiểu sư đệ trước. Ba người cùng đứng trên lưng một con Phi Hạc, Phi Hạc không chịu nổi phụ trọng, lúc cất cánh xiêu vẹo, giống như một người say rượu, đang lúc Văn Kiều lo lắng nó có thể từ trên bầu trời cắm xuống đất hay không, Phi Hạc rốt cuộc ổn định thân thể của mình, khó khăn chở ba người bay về phía trước.
Vì sao muốn nhét ba người chung một chỗ?
Văn Kiều nhịn không được nhìn bọn hắn.
Bởi vì chúng ta muốn thân thiết với tiểu sư muội. Tần Hồng Đao cười híp mắt nói, vẻ mặt trìu mến mà nhìn nàng.
Thịnh Vân Thâm gật đầu: Hiện giờ Thiên Vân Phong chúng ta cũng có tiểu sư muội, chúng ta nhất định sẽ cưng chiều tiểu sư muội hơn so với Mộ San Thanh Vân Tông mới được.
Không có tiền đồ, việc gì phải học Mộ San kia? Tần Hồng Đao nói: Chẳng qua tiểu sư muội vẫn phải được cưng chiều, dù sao tiểu sư muội chúng ta đáng yêu hơn Mộ San kia.
Đúng rồi!
Văn Kiều tiếp tục một mặt ngơ ngác, ngay cả Văn Thỏ Thỏ treo trên bả vai nàng cũng ngơ ngác.
Thân ảnh duyên dáng của Phi Hạc lướt qua núi non tú lệ, trên đường gặp được đệ tử Xích Tiêu Tông cưỡi Phi Hạc, nhao nhao dừng lại, hướng bọn họ hành lễ: Đại sư tỷ, Thịnh sư huynh.
Tần Hồng Đao mỉm cười gật đầu, nắm lấy Văn Kiều nói: Đây là tiểu sư muội Thiên Vân Phong chúng ta.
Tiểu sư muội! Một đám đệ tử Xích Tiêu Tông trăm miệng một lời kêu lên.
Văn Kiều tiếp tục một mặt ngơ ngác.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm, hỏi: Tần tỷ tỷ, đây là có chuyện gì?
Ai nha, ngươi không thể gọi Tần tỷ tỷ, phải gọi sư tỷ. Tần Hồng Đao nói: Việc này nói rất dài dòng, tóm lại, ngươi chỉ cần biết, sư phụ ta thu ngươi và Ninh sư đệ làm đệ tử nhập thất, ngày sau ngươi chính là đệ tử một mạch Thiên Vân Phong của Xích Tiêu Tông chúng ta.
Đúng vậy, ngày đó sư tỷ ngươi đột phá cảnh giới Nguyên Tông, cha ta và Ninh sư đệ mật đàm hai canh giờ, sau đó cha ta liền nói muốn thu ngươi và Ninh sư đệ làm đồ đệ..
Cho đến khi Phi Hạc đến Thiên Linh Phong, Văn Kiều vẫn còn mơ hồ.
Đi vào Thiên Linh Phong, ba người trực tiếp đến phòng luyện đan của Phí Ngọc Bạch.
Đi vào cửa phòng luyện đan, Văn Kiều liền nhìn thấy Ninh Ngộ Châu đang luyện đan bên trong, Phí Ngọc Bạch đứng quan sát ở một bên, sắc mặt nghiêm túc, hai tay không tự chủ động lên, phảng phất đang bắt chước đan quyết.
Thấy thế, ba người không có mạo muội đi vào quấy rầy, đứng tại cửa quan sát.
Hương thơm của linh đan tràn ngập, trong lò luyện đan không ngừng phát ra tiếng ong ong.
Hai tay Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo đan quyết bay về phía đan lô, đan hương trong không khí dần dần thu liễm, lúc tiếng ong ong trong lò đan dần dần ngừng lại, Ninh Ngộ Châu đột nhiên vỗ hai tay, bóp quyết thu đan, mười viên linh đan bay về phía hắn, bị hắn thu vào bên trong bình đan.
Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu đưa bình đan cho Phí Ngọc Bạch.
Phí Ngọc Bạch nhận lấy nhìn một chút, suy tư nói: Thì ra là thế, giữa cực phẩm và thượng phẩm, lệch một ly, đi một nghìn dặm. Xem ra thế nhân đã sai, cho dù muốn mãn đan, chỉ cần vật hi sinh tướng, muốn phẩm tướng tốt, cần phải hi sinh số lượng linh đan thành toàn.. Còn có đan quyết ngươi sử dụng vừa rồi, đạo đan quyết thứ chín và mười tám khác với đan quyết bình thường, có nguyên nhân gì sao?
Tự nhiên là có nguyên nhân, như thế có thể tăng tốc ngưng tụ nước thuốc, giảm xói mòn tác dụng của thuốc..
Vẻ mặt Phí Ngọc Bạch giật mình, liên tục ghi lại sự khác biệt của cả hai.
Lúc trước ngươi nói, linh đan cực phẩm cũng không phải là ngẫu nhiên đạt được, có thể thông qua khả năng khống chế tinh tế đạt được linh đan cực phẩm?
Đúng thế. Ninh Ngộ Châu giải thích lần nữa: Ngưng tụ cực phẩm, chủ yếu ở khống chế, không chỉ phải khống chế lực xói mòn của thuốc vào lúc tôi luyện thành nước thuốc, đồng thời cũng phải khống chế rèn luyện tạp chất, nếu có thể rèn luyện thêm mấy lần, loại trừ sạch sẽ tạp chất, phẩm tướng sẽ trở nên cao một chút..
Mặc dù ba người ở cửa không hiểu thuật luyện đan, nhưng có thể nhìn ra được trình độ trên con đường luyện đan của Ninh Ngộ Châu, còn có lực khống chế tinh tế đến đáng sợ trong thuật luyện đan của hắn.
Chẳng trách hắn có thể luyện ra đan cực phẩm.
Mặc dù hiện tại hắn chỉ có thể luyện ra đan cực phẩm cấp thấp, nhưng đã hết sức đáng sợ.
Chẳng qua nghĩ đến từ nay về sau, Ninh Ngộ Châu trở thành sư đệ bọn họ, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm lại nhịn không được vui vẻ trở lại.
Cho đến khi hai người kết thúc nghiên cứu thảo luận, Tần Hồng Đao mới lên tiếng nói: Phí sư thúc, Ninh sư đệ.
Phí Ngọc Bạch không kiên nhẫn ngẩng đầu, phát hiện là bọn họ, lại hững hờ thu hồi ánh mắt, dáng vẻ không vui khi nhìn thấy bọn hắn. Bộ dạng của hắn ta trắng nõn tuấn tú, cho dù tức giận, cũng không thế nào khiến người ta sợ hãi, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy giống như hắn ta đang cố tình gây sự, dáng dấp và da mặt quá non chính là chịu thiệt thòi.
Trên mặt Thịnh Vân Thâm và Tần Hồng Đao có chút ngượng ngùng.
Bọn họ biết, Phí sư thúc còn đang cho rằng sư phụ bọn họ lừa Ninh Ngộ Châu, trong lòng cực kỳ không vui đâu.
Dù sao Ninh Ngộ Châu cũng là Hiền đệ của hắn ta, trên con đường luyện đan lại là Sư phụ, sao có thể vui vẻ khi người bên ngoài lừa hắn? Cho dù là sư huynh đồng môn cũng không được.
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu ôn hòa, đi qua chỗ bọn họ, mặt mũi tràn đầy vui sướng: A Xúc, nàng xuất quan?
Văn Kiều ừm một tiếng, ngó ngó Phí Ngọc Bạch, lại nhìn hắn, ôm Văn Thỏ Thỏ không nói chuyện.
Ninh Ngộ Châu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, vẻ mặt dịu dàng, cặp mắt ôn nhuận kia, giống như tẩy đi phồn nhiễu trên thế gian, khiến cho người ta không tự chủ được tin cậy hắn.
Tâm thần có chút căng cứng của Văn Kiều không tự chủ được buông lỏng.
Tần Hồng Đao nói với Phí Ngọc Bạch: Phí sư thúc, tiểu sư muội xuất quan, chúng ta dẫn bọn họ đến chỗ sư phụ trước.
Phí Ngọc Bạch nhàn nhạt ừm một tiếng, đi qua nhìn bọn họ một chút, nói mà không có biểu cảm gì: Ninh hiền đệ, nếu ngươi không muốn, không cần uất ức chính mình, mặc dù Thiên Linh Phong của ta không có lợi hại như Thiên Vân Phong, nhưng cũng có thể bảo vệ hai người.
Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm sáng suốt không có mở miệng giải thích cho sư phụ bọn họ.
Trên thực tế, hai sư tỷ đệ vẫn không biết tại sao sư phụ lại đột nhiên thu đồ đệ, mà vì sao Ninh Ngộ Châu lại nguyện ý bái sư. Liên hệ với Khư Ma đan lúc trước, cũng không trách Phí Ngọc Bạch cho rằng Thịnh Chấn Hải thu đồ đệ có âm mưu gì đó, hoặc là muốn mưu đoạt đan phương của đối phương.
Với tính cách sư phụ bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, thật sự là oan ức.
Ninh Ngộ Châu cười cười, nói ra: Đa tạ Phí tiền bối quan tâm, chưởng môn rất tốt, ta và Tần sư tỷ bọn họ quen biết một hồi, cũng nguyện ý bái chưởng môn làm sư phụ. Huống chi bái nhập Xích Tiêu Tông, nếu trên chuyện luyện đan ta lại có ý nghĩ gì, muốn tìm ngươi thương lượng cũng thuận tiện rất nhiều.
Phí Ngọc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói ra: Ninh hiền đệ nói rất đúng, các ngươi đi đi.
Sư thúc, sau này ngươi không thể gọi hắn là hiền đệ nha, phải gọi sư điệt. Thịnh Vân Thâm yếu ớt nói.
Lắm miệng!
Bốn người rời khỏi Thiên Linh Phong, cưỡi Phi Hạc bay về phía Thiên Vân Phong.
Lúc đi vào Thiên Vân Phong, liền nghe tiểu đệ tử ven đường thông báo: Đại sư tỷ, Tam sư huynh, chưởng môn phu nhân đã trở về.
Thịnh Vân Thâm mừng rỡ: Nương ta đã về rồi?
Nói xong, người đã tiến lên đại điện giữa sườn núi.
Tần Hồng Đao dẫn Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi ở phía sau, nhỏ giọng cùng bọn hắn nói: Sư nương là một trưởng bối rất tốt, người cũng hiền lành, hơn nữa lại bao che nhất, có sư nương ở đây, về sau ai cũng không ức hiếp được các ngươi.
Chờ bọn hắn đến đại điện, nhìn thấy chưởng môn phu nhân -- Liễu Nhược Trúc, mới hiểu được Tần Hồng Đao nói bao che khuyết điểm là như thế nào.
Lúc vào cửa, chỉ thấy một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn cầm một thanh đại đao sắc bén trong tay, đuổi theo Thịnh Chấn Hải mà đánh, Thịnh Vân Thâm ngồi xổm ở một bên, thảm hề hề nói: Nương, con đã đáng thương như thế, cha còn đánh con, đánh con rất đau..
Thịnh Chấn Hải ngươi thật tốt, thừa dịp ta không ở đây đánh nhi tử của ta! Dừng lại, hôm nay ta muốn giúp nhi tử đánh trở về!
Lúc này Thịnh Chấn Hải hoàn toàn không có uy phong của chưởng môn, vừa không ngừng né tránh, vừa hô: Phu nhân hiểu lầm, là tiểu tử này không nghe lời, trúng độc trở về, suýt chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng bị mất, ta tức giận mới đánh hắn, để hắn ghi nhớ thật lâu.
Liễu Nhược Trúc trừng mắt về phía nhi tử, trường đao cắm xuống, lạnh lùng nói: Cha con nói là thật sự?
Thịnh Vân Thâm: ...
Lúc này đến phiên Thịnh Vân Thâm bị mẫu thân đuổi theo đánh.
Ngươi đứa bé xui xẻo này, vậy mà lừa gạt ta, để cho ta đánh đạo lữ của mình! Không nghe lời sư tỷ, còn trúng một thân độc trở về, có phải là muốn để ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh? Dừng lại, không cho phép chạy..
Thịnh Chấn Hải vuốt ve tay áo, ở một bên lành lạnh bổ sung: Phu nhân, nhi tử còn nói chúng ta đều không có tóc bạc, không phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Còn dám mạnh miệng? Nhìn đánh!
Toàn bộ đại điện náo nhiệt, nhìn không giống một nhà chưởng môn đại tông môn, mà giống như hiện trường phụ mẫu dạy dỗ nhi tử không nghe lời tại thế giới người phàm.
Tần Hồng Đao mang theo Ninh Ngộ Châu bọn họ đứng tại cửa đại điện, thở dài.
Hiện tại Ninh Ngộ Châu bọn họ đã biến thành người một nhà, cũng không thèm để ý có phải là việc xấu trong nhà giương ra bên ngoài hay không, cho nên nàng ta cũng không có nhắc nhở sư phụ sư nương, để bọn hắn náo loạn.
Thịnh Vân Thâm ôm đầu chạy qua, nhìn thấy bọn họ, vội nói: Nương, Ninh sư đệ và tiểu sư muội đến ra mắt hai người này!
Liễu Nhược Trúc thu hồi trường đao, nhìn ba người ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, vội nói: Hồng Đao tới rồi, các ngươi vào đi.
Thịnh Chấn Hải thấy Tần Hồng Đao mang hai người đồ đệ tới, vẻ mặt vui sướng: A Xúc xuất quan rồi, không tệ, tu vi lại có tiến bộ.
Liễu Nhược Trúc nói: Hai đứa bé này không tệ, về sau dạy bảo thật tốt, cũng không thể để người khác ức hiếp.
Phu nhân nói đúng.
Văn Kiều nhịn không được nhìn về phía phu quân nhà nàng, không quá thích ứng với thái độ của hai người này, làm sao đột nhiên, nàng liền biến thành đồ đệ người khác?
Ninh Ngộ Châu hết sức bình tĩnh, nắm tay của nàng tiến lên, bái kiến sư phụ sư nương.
Sau khi bái kiến sư phụ sư nương, hai người nhận được lễ gặp mặt của trưởng bối, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm cười gọi sư đệ sư muội, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Sư nương các ngươi trở về, qua mấy ngày sẽ tổ chức lễ bái sư. Thịnh Chấn Hải vuốt chòm râu ngắn dưới hàm: Đến lúc đó mời người tông môn tới dự lễ, thuận tiện thu chút lễ gặp mặt, Thiên Vân Phong chúng ta thu đệ tử nhập thất, dù sao cũng không thể quá keo kiệt.
Đúng vậy, mấy ngày nay hai người các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó đi ngang qua sân khấu là được. Liễu Nhược Trúc ấm giọng nói, bộ dáng xinh đẹp hòa ái, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ bưu hãn cầm đại đao trong tay đuổi theo đánh trượng phu và nhi tử vừa rồi.
Thịnh Chấn Hải đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: Đúng rồi, các ngươi cần phải chuyển sang nơi khác ở?
Ninh Ngộ Châu nói: Không cần, Tụ Thúy Phong rất tốt, gần Tuyết Đao Phong của sư tỷ.
Tần Hồng Đao nói: Đúng vậy, hai vị sư đệ sư muội ở nơi đó là được, ta sẽ chiếu cố bọn họ.
Dù đã trở thành Nguyên Tông Chân Nhân, nhưng Tần Hồng Đao tự cảm thấy mình vẫn là Đại đệ tử Thiên Vân Phong, không muốn đổi chỗ ở.
Sau khi nghe xong, Thịnh Chấn Hải lập tức không nhiều lời nữa, để bọn hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Các đệ tử đều rời đi, vẻ xinh đẹp của Liễu Nhược Vân lại thêm mấy phần u sầu. Phu quân, độc trên người con của chúng ta có thể giải sao?
Yên tâm, nhất định có thể giải, còn hơn bốn tháng nữa, nếu không được, lại để cho Ngộ Châu tiếp tục áp chế, ta cũng không tin tìm không được Thực Tâm thảo ngàn năm. Vẻ mặt Thịnh Chấn Hải nặng nề, đôi mắt lại tỉnh táo: Nếu như không được, liền mở U Minh đi vào.
Nhưng mà..
Phu nhân cứ yên tâm, không có việc gì.
Liễu Nhược Vân yên lặng nhìn ông ta, hồi lâu thở dài, dời đi chủ đề: Vừa rồi ta nhìn hai đứa bé kia, ánh mắt đoan chính, phẩm tính cũng không tệ. Chẳng qua, bọn họ có phải hay không.. Trưởng lão trong tông môn nói thế nào?
Tại giới tu luyện, không có người ngu xuẩn, Ninh Ngộ Châu triển lộ ra chiêu này, sáng loáng nói cho thế nhân biết, trên người hắn có bí mật, nếu không làm sao có thể dựa vào đan sư cấp hoàng, có thể chỉ điểm Phí Ngọc Bạch luyện ra Khư Ma đan? Không thể phủ nhận, Khư Ma đan quả thực rất mê người, nhưng nếu để lộ ra ngoài, phiền phức mang đến cũng không ít.
Nàng nghĩ đi đâu vậy? Thịnh Chấn Hải không khỏi bật cười: Trên con đường luyện đan Ngộ Châu quả thật có thiên phú, đây chính là Phí sư đệ đều đồng ý. Phu nhân, nàng nhất định không biết, thuật luyện đan của hắn, kỳ thật đều do hắn tự học được, không có người dạy bảo hắn.
Cái gì? Hai mắt Liễu Nhược Trúc trừng lớn: Thật sự?
Đúng vậy, thế gian có người thông minh bực này, phần tư chất và ngộ tính này.. Chậc, ngay cả ta đều có chút ghen tị đấy.
Sau khi Liễu Nhược Trúc nghe xong, cũng liên tục sợ hãi thán phục.
Huống chi, còn có sư tổ Thiên Vân Phong của chúng ta, sợ cái gì? Thịnh Chấn Hải cảm thấy thu người đồ đệ mà thôi, hơn nữa đồ đệ này ngộ tính và thiên phú rất cao, chậm trễ cướp đến bên người mới là ngu xuẩn.
Sư tổ cũng đồng ý?
Tự nhiên, sư tổ biết ta thu bọn họ làm đồ đệ, chỉ nói ta dạy bảo thật tốt, đừng dạy hắn lệch đi. Nàng lại nhìn đứa bé Ngộ Châu kia, cũng là người có chủ kiến, hắn không thích gây náo động, trong lòng cũng có suy tính. Nói đến đây, ông ta lại nghĩ tới chuyện mật đàm ngày đó, sắc mặt lại có chút cổ quái.
Liễu Nhược Trúc nhìn ông ta: Sao vậy?
Không có việc gì! Thịnh Chấn Hải lắc đầu: Nếu đã thu bọn họ làm đồ đệ, về sau yên dạy bảo bọn hắn.
Phu quân nói rất đúng.
** *
Trở lại Tụ Thúy Phong, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tiến vào động phủ, thuận tiện bày ra cấm chế ở xung quanh.
Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ, dùng ngón tay níu lấy lỗ tai của nó, hỏi: Phu quân, tại sao chúng ta phải bái nhập Xích Tiêu Tông? Đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, nói những chuyện xảy ra gần đây cho nàng biết.
Khi biết hắn vậy mà cùng Phí Ngọc Bạch làm ra Khư Ma đan, khiến Tần Hồng Đao thuận lợi vượt qua Tâm Ma Kiếp, cũng dẫn tới những lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng và Nguyên Đế của Xích Tiêu Tông, vẻ mặt Văn Kiều thẫn thờ mà nhìn hắn.
Phu quân nhà nàng thật là có thể gây chuyện.
Cho nên, Ninh Ngộ Châu làm ra tất cả những chuyện này đều là cố ý.
Cố ý cùng Phí Ngọc Bạch làm ra Khư Ma đan, cố ý dẫn tới những lão tổ kia, cuối cùng rốt cuộc đạt được kết quả hắn muốn -- cùng Xích Tiêu Tông có một cuộc giao dịch công bằng.
Cho nên, bọn họ cũng không phải là thật sự bái nhập Xích Tiêu Tông, đây chỉ là một giao dịch mà thôi.
Chẳng qua ngoại trừ Thịnh Chấn Hải, những người khác cũng không rõ ràng, chỉ cho rằng bọn họ thật sự bái Thịnh Chấn Hải làm sư phụ.
Văn Kiều vẫn nhíu mày: Phu quân, thuật luyện đan của chàng đều tốt hơn so với rất nhiều đan sư, bọn họ có thể cho rằng..
Cho rằng ta được truyền thừa đan đạo gì sao? Ninh Ngộ Châu mỉm cười hỏi: Mặc dù ta có truyền thừa, chẳng qua khoảng cách tri thức trong truyền thừa tới hiện tại đã quá xa xôi, không thích hợp với giới tu luyện bây giờ, mặc kệ là đan phù khí trận hay là thứ khác, đều chỉ có thể tìm tòi tu luyện một lần nữa, ý nghĩa của bọn chúng đối với ta cũng không lớn.
Mặc kệ là luyện đan, hay là luyện khí, thậm chí là dược thiện điều trị thân thể Văn Kiều, cùng << Thiên thể quyền >>, kỳ thật đều do Ninh Ngộ Châu tự mình nghĩ ra được, truyền thừa có thể cho hắn, chẳng qua là cung cấp một cái tham khảo, chỉ thế mà thôi.
A Xúc, truyền thừa của nàng không hoàn chỉnh, kỳ thật đối với nàng mà nói là tốt. Ninh Ngộ Châu nói: Mặc dù huyết mạch thần dị tốt, nhưng đồ vật trong truyền thừa không thích hợp với giới tu luyện bây giờ, người vẫn phải dựa vào chính mình.
Văn Kiều an tĩnh nghe hắn nói, chờ đến khi rốt cuộc hiểu rõ ý hắn, hai mắt khẽ trừng lên.
Ninh Ngộ Châu thấy thế, liền biết nàng đã hiểu: Cho nên, hợp thời bại lộ không có vấn đề gì, ngược lại có thể để bọn hắn coi trọng, đạt được mục đích của mình, không phải sao?
Văn Kiều gật đầu.
Nếu như đan phương Khư Ma đan đúng là do phu quân nhà nàng tự mình nghĩ ra được, ngay cả truyền thừa cũng không có, như vậy căn bản không có quan hệ gì với chút bí mật này của bọn họ.
Nàng vẫn biết Ninh Ngộ Châu thông minh, lại không nghĩ rằng hắn thông minh đến mức độ này.
Thế gian có không ít người tu luyện thông minh, Ninh Ngộ Châu quả thực thông minh hơn so với những người tu luyện kia, cộng thêm huyết mạch thần dị mang đến, khiến hắn chuyên chú trên một việc nào đó, so với người tu luyện khác càng thuận lợi hơn một chút mà thôi.
Kỳ thật, Thịnh chưởng môn là người rất tốt, bầu không khí trong Xích Tiêu Tông cũng không tệ, chỉ cần không mắc sai lầm trên nguyên tắc, bọn họ cũng sẽ không tìm hiểu đến cùng. Ninh Ngộ Châu tiếp tục nói: Cho dù bọn họ cho rằng ta được truyền thừa trên con đường luyện đan gì đó, cũng sẽ không nghĩ cách cướp đi, dù sao bọn họ không có cách nào xác định ta có vật kia hay không, nếu không có thì sao? Cho dù có, cướp đi như thế nào.. Lại càng không cần phải nói, Xích Tiêu Tông là danh môn chính phái danh xứng với thực, bọn họ khinh thường làm loại chuyện nham hiểm kia, đồng thời có thể cho phép người khác trưởng thành..
Lựa chọn Xích Tiêu Tông, cũng là kết quả Ninh Ngộ Châu nghĩ sâu tính kỹ.
Từ lúc gặp được hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao, Ninh Ngộ Châu vẫn luôn quan sát bọn họ, tiến tới chú ý toàn bộ Xích Tiêu Tông.
Mãi cho đến khi bọn họ đi vào Xích Tiêu Tông, Ninh Ngộ Châu mượn cơ hội bắt chuyện với Phí Ngọc Bạch, cùng hắn ta nghiên cứu linh đan, vào lúc bọn hắn cùng nhau nghiên cứu ra Khư Ma, kế hoạch của Ninh Ngộ Châu mới hoàn thiện.