Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 82: Chương 82: Nghiêm phụ




Sau khi hạ triều, Lăng Trọng Hoa dắt tay nhi tử, đi xuống thềm đá làm từ cẩm thạch, đi tới phía sau Long Cực điện, Khương Thủ phụ nhận được ý chỉ đã chờ ở dưới, cung kính hành lễ.

Lăng Trọng Hoa hơi gật đầu, nói với nhi tử: “Lăng Nhi, tham kiến Khương Thủ phụ đi, về sau Khương Thủ phụ chính là thái phó của con.”

Cậu bé hành lễ rất ra dáng ra hình: “Tham kiến thái phó.”

Khương Thủ phụ từng gặp Đức Chính đế, chẳng qua khi hắn ghi tên lên bảng vàng thì đã là những năm Đức Chính cuối rồi, Đức Chính đế uy vũ bất phàm, đi đến đâu cũng tràn đầy long khí, một tân khoa Trạng Nguyên nho nhỏ như hắn nào dám ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ mơ hồ cảm thấy Thái tử giống hoàng tằng tổ phụ, lại không biết rốt cuộc giống mấy phần.

Hắn hơi nghiêng người, không dám nhận hết lễ của Thái tử, từ xưa đến nay, quân là chủ, thần là nô: “Thần không dám nhận đại lễ của Thái tử.”

Lăng Trọng Hoa đứng thẳng: “Ngươi là thái phó, có thể nhận lễ của Thái tử, giờ Mùi đến giờ Thân là thời gian giảng bài, một tháng nghỉ ngơi tám ngày, phân biệt là học năm ngày rồi nghỉ ngơi hai ngày, cứ thế suy ra, chắc ngươi rõ nhỉ?”

Trong lòng Khương Thủ phụ hơi khó hiểu, chưa bao giờ nghe cách sắp xếp như vậy, đại hoàng tử Thái tử trong lịch sử đều là giờ Mẹo dậy phải bắt đầu nghe giảng bài, mãi cho đến giờ Thân, thời gian dùng bữa tính luôn trong đó, có điều bệ hạ sắp xếp như vậy ắt có đạo lý, hắn làm thần tử, trừ nghe theo thì không có ý kiến gì.

“Thần tuân chỉ.”

Lăng Trọng Hoa phân phó xong thì dẫn nhi tử tới điện luyện võ, Khương Thủ phụ khom lưng cung tiễn phụ tử đế vương, xa xa còn nghe được tiếng hoan hô của Thái tử giống như gặp chuyện gì vui vẻ, hắn không dám ngẩng đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm giày vải đen dưới quan phục của mình.

Điện luyện võ được sửa từ phế cung cách Chính Dương cung không xa, sau khi Huệ Nam đế đăng cơ sai người sửa lại để bản thân sử dụng, trước mắt lại vừa lúc có tác dụng.

Trong điện nhỏ hơn sân luyện võ của hoàng gia mấy lần, nhưng bày bố tinh xảo, ngoài sân võ rộng rãi, bốn phía là phòng binh khí và phòng cơ quan, thậm chí còn có phòng bàn cát.

Tiểu Lăng Trịnh hoan hô một tiếng, nó không xa lạ nơi như vậy, trước kia ở phủ Tam hoàng tử cũng có một phòng luyện võ tương tự, nó làm thú cưng của tam hoàng tử nên thường chơi đùa bên trong, thỉnh thoảng ngứa chân động vào binh khí trên giá nhưng chỉ biết làm hỏng.

Hiện tại tốt rồi, nó có thể cầm lên được, đôi mắt nó sáng quắc nhìn chằm chằm một thanh trường kiếm, trường kiếm đặt trên giá kiếm, trên vỏ kiếm khắc một con rồng, trên chuôi nạm tinh thạch phát ra ánh sáng lạnh, đây chính là bảo kiếm trước đây nó luôn mơ ước.

Nó kiễng chân muốn lấy thanh kiếm kia, Lăng Trọng Hoa nhìn động tác của nhi tử, nhớ tới lúc nó còn là hổ hình như rất hứng thú với thanh kiếm này, lần nào cũng muốn dùng móng vuốt hổ lấy kiếm xuống như không lấy được, còn làm đổ giá kiếm.

Vóc dáng nó quá nhỏ không với tới nổi giá kiếm, Lăng Trọng Hoa duỗi tay gỡ thanh kiếm xuống, thẳng tay đưa tới trước mặt nhi tử, Lăng Trịnh vui vẻ cầm trường kiếm, hắn buông lỏng tay, cậu bé suýt bị thanh kiếm làm ngã.

Đối với đứa bé hơn năm tuổi mà nói, trường kiếm quá nặng, cũng quá dài, không dễ dùng.

Nó lảo đảo, cố gắng nâng kiếm đứng vững, mắt Lăng Trọng Hoa hiện vẻ tán thưởng: “Lăng Nhi, con còn nhỏ, chờ con lớn hơn hẵng dùng thanh kiếm này, cha đã ra lệnh cho Binh Bộ làm một binh khí dễ sử dụng cho con, ngày mai là có thể đưa đến, bây giờ, cha sẽ dạy con một ít công pháp cơ bản để dưỡng nội lực, bảo vệ nội tạng.”

“Dạ, cha.” Trịnh Lăng hơi không nỡ nhìn cha mình đặt thanh kiếm lên giá, thầm hạ quyết tâm phải chăm chỉ luyện võ, tương lai lợi hại giống như cha.

Lúc Nam San đi vào điện luyện võ thì thấy hai cha con ở đây, Lăng Nhi đã thay y phục Thái tử màu vàng hơi đỏ, hai cha con đều mặc y phục màu đen, chiều cao khác nhau như khí thế tương đồng, ánh mắt giống nhau như đúc quay đầu nhìn nàng.

Lăng Nhi không chạy về phía nàng như thường lệ khiến nàng hơi chua xót.

Nàng vỗ tay, đám thái giám bưng đồ ăn lên, nàng mắng trong lòng, chế độ ở cổ đại thật sự muốn mạng người, không nghĩ tới làm hoàng đế cũng đáng thương, bụng rỗng lên triều như vậy.

Xem tình hình hiện tại, nếu chính mình không tới, sợ là hai cha con không nhớ phải ăn cơm, mà đám thái giám đứng xa xa không dám tiến lên nhắc nhở, tính bệ hạ lạnh nhạt, Thái tử còn đang vui vẻ, bọn họ nào dám làm mất hứng.

Nàng tự bày bát đũa cho trượng phu và nhi tử, bát vàng, đũa bạc, thìa bạc chói loá làm người ta hoa mắt, Tiểu Lăng Trịnh hiển nhiên đói bụng, cảm ơn nàng, thấy phụ thân động đũa, nó cũng cầm thìa bạc ăn cơm, nó ăn phồng cả quai hàm, trông rất ngon miệng, chắc hẳn đói lắm rồi, nàng đau lòng không thôi.

Đôi mắt đẹp tựa oán trách nhìn trượng phu, nuốt lại lời nói giúp, từ xưa đế vương không dễ, không rèn luyện bản thân nghiêm khắc đâu thể trở thành một đời minh quân, đối với giáo dục nhi tử, trượng phu đã lui rất nhiều bước, giống như học năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày chính là chủ ý của nàng.

Hai cha con ăn cơm xong, nàng đứng đó không đi, Lăng Trọng Hoa thở dài: “Nàng về Chính Dương cung đi, ta sợ lát nữa nàng lại đau lòng.”

Tập võ không thể giống cái khác, không khổ là không thể thành tài.

Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, cắn môi dưới, cuối cùng không nói lời nào rời đi.

Trở lại Chính Dương cung, có thái giám tới báo, Khương Ngự y hồi cung, đang chờ truyền gặp. Nam San sửng sốt, gần đây nàng sắp quên chuyện này rồi, nàng vội sai người triệu kiến Khương Diệu Âm tới.

Khương Diệu Âm đen và gầy đi không ít, nhưng thần tinh vẫn phơi phới. Nam San hơi áy náy: “Ngươi xem ngươi kìa, thật vất vả dưỡng trắng một ít lại trở lại như trước rồi, Phàn Thái y chắc chắn sẽ trách bản cung cho coi, tức phụ trắng nõn đi ra ngoài, trở về thành một người vừa đen vừa gầy.”

“Hắn dám,“ Khương Diệu Âm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều, tiếp đó nàng lấy ra một lọ sứ nhỏ, trình lên: “Nương nương, vi thần may mắn không làm phụ mệnh.”

Nam San nhận lấy lọ thuốc: “Vất vả cho ngươi và Huống Thần y, bản cung có thưởng lớn.”

Khương Diệu Âm nhìn nữ tử mặc phượng bào, vừa hồi cung nàng lập tức nghe chuyện bệ hạ ôm một đứa bé về, còn lập làm Thái tử. Thái tử khoảng năm sáu tuổi, chắc chắn không phải con ruột của Hoàng hậu, nhưng vì sao trên mặt Hoàng hậu không hề có bất mãn, thậm chí còn hạnh phúc hơn trước.

Khoảng thời gian trước nàng không ở trong kinh, sau khi trở về lại nghe được rất nhiều chuyện, trong khoảng thời gian này, Mạnh gia rơi đài, Thành Vương đến đất phong, thế lực phe Thành Vương sụp đổ hoàn toàn, Mạnh gia bị đoạt tước, trở thành bình dân, nghe nói hiện tại sống tại khu dân nghèo phía Tây.

Từ khi ra đời, Thành Vương phi Mạnh Bảo Đàm đã được nhiều người chú ý, phá lệ phong làm quận chúa, vẫn luôn là quý nữ xuất sắc trong kinh thành, đến đâu cũng được vạn người tung hô, nào ngờ nữ tử được người đời ca ngợi hết mực, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, vì quyền lực, vì giá họa Hoàng hậu lại dám làm ra chuyện bóp chết nhi tử, cuối cùng người và quyền đều mất, còn liên luỵ Mạnh gia.

Mấy ngày nay Hoàng hậu chắc hẳn không quá tốt, có phải vì vậy bệ hạ mới vội vã lập Thái tử, không đại thần trong triều nào dám đề cập chuyện mẫu thân của Thái tử là ai. Bệ hạ đã nói, Thái tử chỉ có đích mẫu, không có mẫu thân.

Nuôi nhi tử của nữ nhân khác sinh ra, còn lập làm Thái tử, Hoàng hậu có bằng lòng hay không? Nàng rời cung đã nói với Hoàng hậu, thuốc này có thể giải, về sau chắc chắn Hoàng hậu có con ruột của mình, vì sao còn muốn nóng lòng nhất thời.

Hơn nữa trước đây Thái tử được nuôi ở đâu, không hề có tí tiếng gió nào, tâm tư bệ hạ kín đáo khiến người ta kinh ngạc.

Khiến nàng nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lúc trước Lăng Trịnh lớn lên ở thế giới khác, mà không phải bệ hạ giấu người nuôi dưỡng.

Nam San cầm lọ thuốc: “Trong khoảng thời gian này, vất vả cho các ngươi rồi, Huống Thần y có khỏe không?”

“Không dám nhận hai chữ vất vả của nương nương, là chức trách của vi thần, sư phụ người khỏe lắm, đã trở lại thôn trang rồi, trước kia hai thầy trò vi thần thường hành tẩu hương dã, trèo đèo lội suối là chuyện bình thường, chưa nói tới vất vả.”

Khương Diệu Âm nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nam San biết, nếu không phải dược liệu khó tìm, lấy bản lĩnh của Huống Thần y vốn không cần tốn nhiều thời gian như vậy: “Bản cung không cần nói lời cảm ơn quá nhiều, kể từ lúc ngươi thành hôn còn chưa thể ở chung lâu với Phàn Thái y, nhân dịp lần này, bản cung cho phép ngươi và Phàn Thái y nghỉ mười ngày, các ngươi cũng nghỉ ngơi thoải mái đi.”

“Tạ ơn nương nương.” Khương Diệu Âm vui mừng: “Nương nương, thuốc giải đã chế thành thuốc viên, mỗi ngày uống một viên, nửa tháng sau sẽ giải hết.”

Nam San gật đầu, trong lòng biết Khương Diệu Âm có nghi ngờ về việc lập Thái tử, khẽ cười nói: “Thế gian khó có được nhất là duyên phận con cái, Thái tử là đích tử của bản cung, con ruột của bệ hạ, lập làm Thái tử không có gì dị nghị.”

Khương Diệu Âm không dám nói tiếp.

Nàng không đoán được tâm tư của Hoàng hậu, Thái tử là con ruột của bệ hạ nhưng không phải con ruột của Hoàng hậu, Hoàng hậu còn trẻ, tương lai chắc chắn sẽ có hoàng tử, công chúa của mình, không biết mẫu thân ruột của Thái tử là ai, cứ lập Thái tử như vậy mà Hoàng hậu lại không phản đối, nàng thực sự khó hiểu.

Thái tử có tốt đi nữa cũng không phải con ruột của Hoàng hậu, người đời đều nói bệ hạ độc sủng nương nương, nhưng chỉ cần nương nương uống thuốc là có thể mang thai, vì sao bệ hạ lại muốn lập Thái tử vào lúc này, có phải sợ Hoàng hậu độc sủng, về sau Nam gia sẽ nắm giữ triều đình.

Thuật cân bằng của Đế vương làm người ta không thấu.

Nhìn thấy nghi vấn chợt loé trong mắt Khương Diệu Âm, Nam San bất đắc dĩ mỉm cười, quan hệ giữa nàng và nhi tử không thể nói ra ngoài.

“Thái tử đơn thuần, bản cung coi nó như con ruột.”

Khương Diệu Âm gật đầu: “Nương nương độ lượng.”

Khương Diệu Âm cáo lui, nàng nhìn lọ thuốc kia rơi vào trầm tư, lúc Lăng Trọng Hoa đi vào nội thất thấy nàng đang ngây ngốc nhìn lọ thuốc. Khương Diệu Âm hồi cung, thuốc này tất nhiên là thuốc giải.

Nam San nhìn thấy trượng phu, nhìn ra sau hắn lại không thấy nhi tử: “Lăng Nhi đâu?”

“Đang đứng tấn.”

“Cái gì?” Nàng kinh ngạc nói: “Bản thân chàng trở về, lại để nhi tử ở đó đứng tấn.”

Lòng Nam San nóng như lửa đốt muốn đến sân luyện võ, Lăng Trọng Hoa kéo tay nàng, lắc đầu: “Nàng thấy sẽ đau lòng, ngọc không mài không thành đồ vật, tập võ không tàn nhẫn, dễ dàng bỏ dở nửa chừng.”

Nàng cắn môi dưới, nàng hiểu đạo lý này những vẫn rất đau lòng. Nàng dằn lòng xoay người, giận dỗi dựa vào giường. Hắn đi tới, cầm lấy lọ thuốc kia, Khương Diệu Âm hồi kinh, hắn đương nhiên nhận được tin tức, thuốc này e là thuốc giải được đưa tới.

“Vừa rồi Khương Ngự y đã tới?”

“Ừ,“ Nàng thất thần đáp lại, nghĩ ngợi: “Phu quân, thuốc này là Khương Ngự y tìm được, ta lại không muốn uống, Lăng Nhi là Thái tử, thế nhân không rõ mẫu thân ruột của Thái tử, nếu ta mang thai sinh nhi tử chính là đích tử danh chính ngôn thuận, không nói trước được chuyện sau này, chỉ sợ bị người có tâm lợi dụng, huynh đệ bất hoà, cốt nhục tương tàn, ta và chàng đều không muốn nhìn thấy, lại nói, Lăng Nhi mới là huyết mạch chính thống của Lăng gia, ta và chàng sinh con nữa cũng không phải.”

Lăng Trọng Hoa bình tĩnh nhìn nàng, hạ mắt nói: “Được, nàng cứ uống thuốc đi, giải xong rồi nói, nếu không độc lưu lại trong cơ thể, cuối cùng là mối họa.”

Nàng gật đầu, dựa vào lòng trượng phu: “Chàng có cảm thấy tiếc nuối không?”

Kiếp trước, không thê tử, con cái, cô đơn cả đời, hiện tại thê nhi làm bạn, còn gì tiếc nuối nữa, Lăng Nhi giống hắn, thông minh hơn người, về sau chắc chắn là minh quân.

Hoàng gia không có tình thân, giống như lời thê tử, người ngoài nhìn Lăng Nhi không phải con ruột của thê tử, về sau thê tử thật sự sinh hoàng tử, đừng nói đại thần khác, chính bản thân hoàng tử cũng sẽ cho rằng giang sơn là của nó, mà không phải của Lăng Nhi, hắn không muốn nhưng thấy tình huống này.

Hai phu thê họ nợ Lăng Nhi rất nhiều.

“Không, cuộc đời này có nàng, có Lăng Nhi, ta không hề tiếc nuối.”

Đâu có tiếc nuối, cảm ơn trời xanh còn không kịp, Lăng Nhi nhạy bén, lúc còn là đại hổ đã khác biệt, nhớ tới những ngày ấy, nếu không phải có nó làm bạn, hắn sẽ có bộ dạng gì.

Thì ra ông trời đã sớm an bài hết rồi, kiếp trước cô độc đến già đổi lấy kiếp này có thê tử và nhi tử làm bạn.

Lúc hắn không biết, nhi tử vẫn luôn ở bên cạnh hắn, đây là may mắn cỡ nào.

Tiểu Lăng Trịnh đang đứng tấn ở giữa sân luyện võ, thái giám, long vệ canh giữ hai bên, nó cắn răng, ánh mắt quật cường nhìn mặt trời lên đỉnh, lại nhìn nén hương cháy trong lư hương, cha nói hết ba nén hương mới có thể đứng dậy.

Mặc dù mỏi chân nhưng cậu bé ghi nhớ lời phụ thân nói, không hề nhúc nhích.

Lăng Trọng Hoa nấp trong chỗ tối, đôi mắt sâu thẳm, tâm tính kiên định, không hổ là con hắn, hắn đã kiểm tra xương cốt cho nhi tử, giống hắn kiếp trước, cốt cách thanh kỳ, là hạt giống tập võ.

Văn trị võ công, một đế vương văn võ song toàn sẽ không dễ bị người khác lừa gạt, giang sơn này là của Lăng gia, giao vào tay Lăng Nhi mới là danh chính ngôn thuận.

Lúc ăn cơm trưa, bước đi của Tiểu Lăng Trịnh hơi run run nhưng trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ. Nàng che giấu cảm xúc đau lòng, làm bộ không nhìn thấy, chỉ hỏi nhi tử có đói không.

Lăng Trịnh cũng cố gắng giả vờ không sao, làm nũng với nàng: “Nương, Lăng Nhi đói quá, Lăng Nhi có thể ăn ba bát cơm.”

“Được, Lăng Nhi muốn ăn mấy bát cũng được.”

Trong lòng nàng đau nhói, nhi tử ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, tay cầm thìa bạc không vững, nàng quay đầu đi, cố gắng không nhìn.

Cậu bé ăn từng miếng lớn, nàng cũng ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại u oán trừng nam nhân của mình.

Sắc mặt nam nhân không thay đổi, làm lơ ánh mắt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.