Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 81: Chương 81: Thái tử




Buổi tối, lúc sắp ngủ, Nam San ôm nhi tử đến hữu sương phòng ở chính điện, giữa hữu sương phòng và phòng chính có một cánh cửa, xuyên qua sẽ đến hữu sương phòng, bên trong sớm đã sắp xếp gọn gàng, đồ dùng trong phòng đều là chuẩn bị cho hài tử, nàng đặt nhi tử lên giường.

Trịnh Lăng phản ứng lại, đây là phòng của nó, nó ôm cổ Nam San, nhìn phụ thân theo sát phía sau, cúi đầu.

Lăng Trọng Hoa đón lấy nhi tử từ tay thê tử, đặt lên giường, “Về sau con ngủ ở đây, cha và nương đồng ý với con sẽ ở cùng con, chờ con ngủ, chúng ta mới đi.”

Cậu bé lại vui vẻ, trước kia nó ngủ một mình, làm đại hổ nhiều năm cũng ngủ một mình, chỉ là vừa mới tìm được cha mẹ nên muốn làm nũng tí thôi.

Nó ngủ ở giữa, cha nương ngủ ở hai bên, cậu bé lát nhìn nương, lát lại nhìn cha, ánh mắt nương nhìn nó đầy cưng chiều, ánh mắt cha nhìn nó cũng rất dịu dàng, lúc làm lão hổ, vẻ mặt cha không như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có ánh mắt như vậy, nhưng phần lớn là mặt lạnh cau có, túm cổ nó nhấc tới nhấc đi, tùy tay thì ném, làm sao giống hiện tại, đi đâu cũng dắt tay nó hoặc là ôm nó, Tiểu Trịnh Lăng cảm thấy vô cùng sung sướng, cảm giác có cha mẹ thật tốt.

Nam San nhẹ nhàng vỗ người nó, nỉ non kể chuyện xưa, giọng nói nàng mềm nhẹ, nghe còn có vị ngọt nhè nhẹ, nàng kể chuyện xưa thần kỳ, nhóm sinh linh bé bỏng không chớp mắt đã biết nhân tính, không chỉ biết sinh tồn như thế nào, còn biết nói, Tiểu Trịnh Lăng tự nhiên không xa lạ, nương đang kể chuyện nòng nọc con tìm mẹ.

Trước kia nó đã từng nghe câu chuyện này, khi đó nó nghĩ, chờ nó trưởng thành cũng muốn giống nòng nọc con, dũng cảm tự đi tìm mẹ, không nghĩ tới, nó còn chưa lớn, mẹ đã trở lại, còn có bố nữa.

“Ếch xanh trên lá sen lớn vui mừng đáp lời: 'Các con, ta chính là mẹ đây.' nòng nọc con vui vẻ bơi tới, vui sướng gọi: 'Mẹ, mẹ.' Từ đó trở đi, nòng nọc con sinh sống cùng mẹ, không bao giờ tách ra.”

Lăng Trọng Hoa lẳng lặng mà nghe, câu chuyện xưa rất hiếm có, ít nhất hắn chưa bao giờ nghe còn có có thể kể chuyện ếch xanh và cá đầy ngây thơ như vậy, bé con lắng nghe, nhắm mắt lại ngủ, lông mi thật dài buông xuống khiến người ta thương yêu.

Cái đầu nhỏ không tự giác dựa sang bên nàng, lầu bầu: “Mẹ, người đừng bao giờ rời khỏi con.”

Nam San hôn lên mặt nó một cái, ánh mắt ẩn chứa thâm tình lẫn ánh lệ: “Ngủ đi, mẹ mãi mãi sẽ ở bên con, nòng nọc con của mẹ ạ.”

Cậu bé hít thở đều đều, chỉ một lát sau là ngủ, nàng cảm khái, trẻ con luôn dễ ngủ.

Hai phu thê rón rén rời đi, Thiên Hỉ tiến vào, thật thà nghĩ, tiểu Thái tử thật đáng yêu, bệ hạ nương nương rất thương Thái tử, ngay cả ngủ cũng tự mình dỗ, nương nương coi trọng mình, phái mình làm đại cung nữ của Thái tử, mình nhất định phải làm việc cẩn thận.

Tiểu Thái tử nằm trên giường, tay chân mở rộng, Thiên Hỉ thấy thế phì cười, tư thế ngủ của Thái tử rất giống hổ đại gia, nghĩ đến hổ đại gia, nàng lại đau lòng, hổ đại gia nhìn dọa người, nhưng là một con hổ rất tốt, không cắn người, còn nghe lời, chỉ cần cho nó ăn ngủ thoải mái, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo lớn.

Đáng tiếc, hổ đại gia chết rồi.

Nàng sẽ vẫn luôn để hổ đại gia trong lòng, tận tâm chăm sóc tốt Thái tử điện hạ, Thiên Hỉ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, nằm dựa góc giường, bắt đầu gác đêm.

Nam San trở lại phòng chính có chút không nỡ, đi tới đi lui không lên giường nghỉ ngơi, nam nhân nhìn nàng, hơi bất đắc dĩ bế nàng lên, đặt lên giường, dung nhan tuyệt thế vô song nghiêm túc nhìn nàng: “Lăng Nhi là Thái tử, đế vương tương lai.”

Đế vương phải tập trung bồi dưỡng tâm tính từ nhỏ, tính cách kiên định quả quyết hơn người thường là một điều kiện để làm đế vương.

Nàng gật đầu, nàng hiểu lý lẽ, chẳng qua mới tìm được nhi tử, nàng muốn ôm nó ngủ mỗi ngày, nhưng cũng hiểu bé trai năm sáu tuổi nên chia phòng ngủ với cha mẹ từ lâu rồi.

Lăng Trọng Hoa thấy nàng vẫn không yên tâm, nằm xuống bên cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng, chuyển đề tài: “Con nòng nọc trong câu chuyện nàng mới kể cho Lăng Nhi, có phải là hoạt sư không?”

Nàng nghĩ ngợi, có lẽ hoạt sư là cách gọi cổ đại, bèn gật đầu.

Nam nhân nhíu mày, nói: “Trước kia ta đã từng gặp hoạt sư ở khe núi, trông nó hơi xấu, sao nàng lại gọi Lăng Nhi là nòng nọc, nhi tử của ta, từ nhỏ chính là long tử, một con hoạt sư sao có thể so sánh.”

Nam San cười phì, có lẽ nam nhân này vẫn nghĩ đến câu nói kia của nàng: “Lăng Nhi cũng không phải là nòng nọc con của ta, nó là nòng nọc con của chàng biến thành.”

“Nòng nọc con của ta?”

Nam nhân nhăn chặt mày hơn, nàng che miệng cười to, suy nghĩ có nên giảng một lớp sinh lý học cho nam nhân cổ đại hay không, nghĩ ngợi, vẫn không nên dọa hắn.

Đế vương đáng thương đâu biết tại sao nhi tử cử mình là nòng nọc của mình biến thành, nhìn ánh mắt của thê tử, hắn biết lời này kỳ lạ, nhưng cũng nói được lạ ở đâu.

“Vì sao nói là nòng nọc con của ta?”

“Chỉ là so sánh, ví von thôi ấy mà.” Nam San ngừng cười, làm bộ nghiêm trang nói: “Ngủ thôi.”

Nam nhân nửa tin nửa ngờ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nàng nhắm mắt lại, làm bộ rất buồn ngủ, nam nhân cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại.

Nàng nhắm hai mắt, hồi lâu cũng ngủ không được, trong lòng vướng bận nhi tử khiến lòng luôn chú ý động tĩnh sương phòng, nghiêng tới nghiêng lui, lăn lộn một lúc lâu, nam nhân bên cạnh không nhịn được, xoay người ngăn chặn nàng, trầm giọng nói: “Không ngủ được hả?”

Trong ngọn đèn vàng trên giường, dạ minh châu toả ra ánh sáng nhu hòa màu vàng ấm áp chiếu lên mặt nam nhân, ngũ quan xuất trần bao phủ trong vầng sáng mang theo vẻ lạnh lùng cao quý, diễm lệ chói mắt.

Khuôn mặt tuyệt sắc, quyền lực chí cao vô thượng, nam nhân này đều có, ánh mắt hắn nóng rực như lửa, lại sâu như hồ nước, đen không thấy đáy, muốn cắn nuốt người ta.

Nàng sửng sốt, nuốt nước miếng, dạo này việc nhiều, hình như một thời gian rồi chưa từng cái kia.

Nàng vươn tay, ôm cổ hắn, dâng lên môi đỏ của mình...

Vải màn làm từ lụa mỏng dần dần lên xuống như sóng biển màu vàng phập phồng liên miên, rèm châu ngoài màn va chạm vào nhau, kim châu phát ra âm thanh dễ nghe giống như ca hát theo gợn sóng.

Rốt cuộc, tiếng ca im bặt, gợn sóng cũng bình ổn lại, nét quyến rũ trên khuôn mặt ửng đỏ của nữ tử còn chưa vơi đi, nhìn nam nhân đứng dậy, mang khăn ướt ấm áp tới lau người cho nàng, nàng cắn môi, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Xong việc, nam nhân ôm nàng, khẽ hôn tóc nàng: “Giờ có thể ngủ được chưa?”

“Có thể, chắc chắn có thể.” Nàng chân thành tha thiết nhìn hắn, nếu nói không thể, khẳng định nam nhân này muốn tới lần hai.

Nàng chui vào chăn gấm, nghiêm túc lắng nghe không thấy tiếng động nào bên hữu sương phòng thì vùi đầu ngủ, một đêm không có việc gì, giờ Mẹo Lăng Trọng Hoa thức dậy, yên lặng nhìn nàng, sau đó lại nhìn hữu sương phòng, nói: “Nó xuất sắc hơn tưởng tượng rất nhiều.”

Nàng ngáp một cái, có nước mắt chảy ra, cười ngây thơ với nam nhân: “Đúng vậy.”

Lăng Trọng Hoa mặc xong y phục thì nghe thấy tiếng bước chân “thùng thùng”, đứa bé đứng ở cửa chính thất nhỏ giọng gọi: “Cha, người dậy chưa ạ?”

“Vào đi.”

Lăng Trọng Hoa vừa dứt lời, cậu bé đẩy cửa, ngó đầu nhỏ, nhẹ nhàng đi vào chính điện, nó chạy thẳng vào trong phòng, vén rèm châu ra, thấy nương cũng tỉnh lại, đang ngồi trên giường mỉm cười nhìn nó, nó nhào lên, chui vào lòng nàng.

“Mẹ.”

Nam San duỗi tay ôm nó, thấy nó mặc chính bào màu vàng của Thái tử, hỏi: “Phu quân, chàng định dẫn Lăng Nhi vào triều sớm?”

“Ta muốn cho thiên hạ nhìn xem, cho các vị đại thần nhìn xem, nhi tử của trẫm, Thái tử Lăng Trịnh, về sau Lăng Nhi sẽ theo ta vào triều, sớm ngày hiểu rõ chuyện trên triều đình có lợi cho việc về sau kế thừa ngôi vị.”

Nàng chần chờ một chút, liệu Lăng Nhi có nhỏ quá không, đứa nhỏ tầm buổi này cũng không hiểu biết mấy cái, hơn nữa Lăng Nhi bỗng dưng xuất hiện, còn không biết đại thần trong triều sẽ nghị luận như thế nào, nó chỉ là đứa bé, đâu biết những lục đục, sóng gầm trên triều đình.

Bỗng nhiên có bàn tay nhỏ kéo ống tay áo của nàng, nàng cúi đầu nhìn vẻ mặt hớn hở, nóng lòng muốn thử của Tiểu Trịnh Lăng, nàng muốn nói lại thôi, nuốt lại lời muốn nói.

Được thôi, có lẽ để Lăng Nhi sớm tiếp xúc cũng là chuyện tốt.

Dường như biết trong lòng nàng suy nghĩ, lo lắng cái gì, hắn dùng ánh mắt an ủi: “Nhi tử của ta, người nào dám nghi ngờ? Bây giờ Lăng Nhi bắt đầu tham triều, khiến những người có lòng đó từ bỏ ý đồ từ lúc còn sớm.”

Trước có chuyện của Mạnh thị, phía sau còn không biết cất giấu bao nhiều người có ý đồ.

Hắn nhìn nhi tử ăn vạ trong lòng nương tử, nhấc chân ra ngoài nội thất, Tiểu Trịnh Lăng nhận được ánh mắt của phụ thân, nhảy xuống khỏi lòng nàng, theo sát sau phụ thân, bên ngoài, thái giám nâng miện quan, quỳ dưới đất.

Lăng Trọng Hoa cầm lấy đội lên cho mình, lại cầm lấy một kim quan nhỏ khác đội lên cho nhi tử, chỉnh lại ngay ngắn, lại buộc đai lưng, dắt tay nhi tử, hai phụ tử bãi giá đến Long Cực điện.

Trời mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này trời mới mờ sáng, phía đông xuất hiện màu trắng, Lăng Trọng Hoa buộc dây áo choàng cho nhi tử, đội mũ choàng to rộng che kín đầu, sau đó dắt tay nhi tử đi về phía trước, gió đông lạnh làm gạch đá như cứng lại, dẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt: “Lăng Nhi, biết vì sao cha không ngồi liễn mà đi bộ không?”

Tiểu Trịnh Lăng gật đầu: “Có thể rèn luyện thân thể.”

Lăng Trọng Hoa vui mừng gật đầu: “Đây là một mặt, một mặt khác là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không kiêu (ngạo) không xa (hoa), mới là việc làm của minh quân.”

Cậu bé cái hiểu cái không gật đầu.

Trong triều, các đại thần đã vào triều từ lâu, cung kính đứng thành hai hàng dọc chờ đế vương lên triều, tiếng nói the thé của thái giám vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”

Các đại thần hành lễ, thắt lưng thẳng tắp, đầu cúi thấp, chờ nghe hai chữ bình thân dõng dạc, lúc này chúng thần mới đứng lên, khẽ ngẩng đầu thì thấy đế vương trẻ tuổi vẫn chưa ngồi xuống, trong tay hắn còn dắt một đứa trẻ, làm cho bọn họ khiếp sợ chính là chính bào trên người đứa trẻ, màu vàng hơi đỏ thêu hoa văn rồng ngũ trảo, hai bên kim quan là rồng vàng quấn quanh, đây là quy cách của Thái tử.

Trong lòng chúng thần khiếp sợ, ngoài đám người Khương Thủ phụ và Nam Hầu gia, người còn lại chưa từng nghe nói bệ hạ có một đứa con.

Nam Hầu gia cũng vừa mừng vừa lo, mừng là bệ hạ cưng chiều nữ nhi, biết được nữ nhi không thể sinh con vẫn chiều chuộng như thường, dù Thái tử ôm về cũng ghi tạc danh nghĩa nữ nhi, không thấy bóng dáng mẫu thân ruột, buồn chính là nghe thê tử nói, nữ nhi bị người bỏ thuốc là thật, nhưng thuốc này có thể giải được, nếu tương lai nữ nhi sinh ra hoàng tử ruột thì phải xử lý như thế nào.

Hôm qua hắn cũng mới biết việc này, còn chưa thể gặp mặt nữ nhi, suy nghĩ mau chóng để thê tử dâng thẻ bài vào cung hỏi thăm nữ nhi, không biết bây giờ nữ nhi đau lòng hay khổ sở.

Nhưng huyết mạch hoàng gia làm trọng, từ xưa đến nay, hoàng thất trọng con nối dõi xem nhẹ hậu cung, lại nói bệ hạ còn ghi tạc Thái tử dưới danh nghĩa của nữ nhi, cũng coi như sủng ái có thêm.

Trên mặt các đại thần không hiện ra điều gì, trong lòng lại không ngừng suy đoán, nhìn Nam Hầu gia mắt nhìn thẳng, mẫu thân đứa bé này là ai, Hoàng hậu và bệ hạ đại hôn không đến hai năm, căn bản không thể sinh ra nhi tử năm tuổi.

Chẳng lẽ mẫu thân là nữ tử bệ hạ lâm hạnh khi còn ẩn mình? Bệ hạ đã qua nhược quán, có hoàng tử hơn năm tuổi cũng hợp tình hợp lý.

Lúc bệ hạ còn ẩn mình nổi tiếng tàn bạo, không gần nữ sắc, rốt cuộc mẫu thân Thái tử là ai, lại có thể được bệ hạ sủng hạnh, còn có thể sinh ra Thái tử.

Mắt Lăng Trọng Hoa lạnh lẽo lướt qua đám đại thần phía dưới, giọng nói dõng dạc tựa ngàn quân: “Thái tử Lăng Trịnh, năm nay năm tuổi chín tháng, nó là cốt nhục của trẫm, nay nuôi dưới gối Hoàng hậu, là đích tử của Hoàng hậu.”

Chúng thần lại hành lễ: “Bái kiến Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Tiểu Lăng Trịnh nhìn phụ thân, phụ thân khẽ gật đầu, nó học dáng vẻ của phụ thân, vẫy tay áo, dùng giọng nói non nớt nói: “Hãy bình thân.”

Các đại thần một lần nữa đứng lên, trong lòng lại ngầm bàn luận, Thái tử còn nhỏ nhưng không hề sợ hãi, còn có bệ hạ lại cưng chiều Hoàng hậu đến mức này, không hề đề cập tới mẫu thân ruột của Thái tử, sợ là sớm đã bỏ mẹ lấy con, trực tiếp nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, trước đây không hề có tiếng gió, bọn họ không dám phỏng đoán lòng của đế vương.

Thái tử Lăng Trịnh là hoàng tử Lăng triều, con ruột của bệ hạ, vừa về đã lập làm Thái tử, không có gì bất ngờ xảy ra, chính là đế vương tương lai.

Lăng Trịnh và phụ thân cùng ngồi trên long ỷ, các đại thần nhìn thế kinh ngạc.

Kia chính là long ỷ, bệ hạ lại ngồi chung với Thái tử, có thể thấy được bệ hạ rất coi trọng Thái tử.

Trong lịch sử cũng có Thái tử giám quốc, nhưng đều chỉ dám dọn một cái ghế ngồi bên cạnh long ỷ, nghe các đại thần nghị sự, mà bệ hạ trực tiếp để Thái tử ngồi trên long ỷ, xem ra Thái tử chính là đế vương tương lai thật rồi.

Có các lão thần mơ hồ nhìn ra bóng dáng Đức Chính đế từ trên mặt Thái tử, kinh ngạc lại hoảng hốt, Thái tử hoàng tằng tổ phụ, chẳng trách được bệ hạ coi trọng như thế, thân phận Thái tử, không thể hoài nghi.

Mắt Lăng Trọng Hoa lạnh lùng lướt qua các đại thần, Tiểu Lăng Trịnh cũng học dáng vẻ của phụ thân, im lặng nhìn mọi người phía dưới, Giám chính của Khâm Thiên Giám bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, vi thần đã xem được ngày 28 cuối tháng chính là ngày lành tháng tốt, Thanh Long vẫy đuôi, trời đất hài hoà, thích hợp cử hành đại điển sắc phong Thái tử.”

“Được, chọn ngày này đi.”

Các đại thần lại hành lễ lần nữa, hô to Thánh thượng vạn tuế Thái tử thiên tuế, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lăng Trịnh nghiêm túc nhìn đám đại thần quỳ xuống, lại nhìn phụ thân, Lăng Trọng Hoa cũng quay đầu nhìn nhi tử, trong mắt đều là khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.