“Chủ tử các ngươi đối với ta thật tốt nhỉ? Bỗng dưng lại cho ta một
cái bóng bí mật.” Bị người khác nhìn chằm chằm cảm giác thật không tốt
nhưng nếu không phải nhờ Hồng Y này thì hôm nay mình đã sống không bằng
chết! Lý Tử Du cũng không rõ chính mình bây giờ đang có cảm giác gì.
Nàng nên cảm tạ hay mắng người kia đây? Bị người khác nhìn chằm chằm nhưng
lại được người ta cứu. Quên đi, bây giờ việc đó không quan trọng, trước
tiên phải xử lí chuyện này đã. Nàng cũng không muốn để cho hai vợ chồng
độc ác này tính kế tiếp đâu!
Nàng hỏi Hồng Y: “Đã giải quyết hai kẻ bên ngoài rồi à?”
“Vâng, nô tỳ đã đánh cho chúng hôn mê rồi! Mong cô nương tha thứ tội chậm trễ
của nô tỳ.” Nàng vốn dĩ muốn bắt nha đầu kia về nhưng không ngờ lại xảy
ra chuyện như vậy. Chủ tử nói chỉ muốn mình đảm bảo an toàn cho Lý cô
nương còn những cái khác Lý cô nương có thể tự mình giải quyết. Khi nha
đầu kia chạy trốn, phản ứng đầu tiên của mình chính là đuổi theo, nghĩ
lại thì thấy mình thật ngu ngốc mà!
“Ngươi có tội gì chứ? Nếu hôm
nay không có ngươi thì ta đã thân bại danh liệt rồi!” Chỉ sợ kết quả so
với thân bại danh liệt còn khó khăn hơn, Lý Tử Trân kia nói muốn tâm
tình với các tỷ muội kết quả lại bị muội muội mình trèo lên giường của
tỷ phu. Nàng ta là nạn nhân còn nàng sẽ trở thành hồ ly tinh không biết
xấu hổ. Sau đó nàng ta sẽ thật rộng lượng để cho Tiễn nhị kia rước nàng
vào cửa rồi từ nay về sau nàng phải quỳ gối trước nàng ta, đích nữ biến
thành thiếp thất của thứ nữ! Phương pháp này mới tuyệt diệu làm sao!
“Ngươi đứng lên đi. Sau khi trở về hãy thay ta cảm ơn chủ tử ngươi.” Mặc kệ
người kia có mục đích gì thì hôm nay hắn cũng đã cứu mình một mạng. Lý
Tử Du quay đầu đá cho Tiễn nhị đang nằm dưới đất mấy cái. Lý Tử Du không phải là người lấy ơn báo oán, vì thế nàng nói với Hồng Y: “Ngươi đem
người này đi!”
“Vâng!”
Nói đi còn khiêm tốn đấy, Lý Tử Du
nhìn Hồng Y xách Tiễn nhị như xách gà mà không khỏi xấu hổ, người này
thật chẳng giống người mà, lúc nãy mình không giãy nổi khỏi Tiễn nhị mà
người ta chỉ cần một bàn tay thôi đã có thể nhấc bổng Tiễn nhị lên rồi.
Hồng Y làm theo yêu cầu của Lý Tử Du treo Tiền nhị công tử lên một cây đại
thụ, người ở chỗ này rất thưa thớt. Lý Tử Du quyết định sẽ treo người
này một đêm, bây giờ đã vào thu rồi, tối sẽ rất lạnh, Tiễn nhị không bị
đông chết thì cũng bị cái lạnh khiến cho không chịu nổi.
Nếu không phải hai người đều là nữ tử thì Lý Tử Du đã lột hết quần áo của hắn ra, để cho hắn mất mặt chết đi hoặc là bị đông chết cũng được!
Tiễn nhị kia thật giống lợn chết, không nhúc nhích chút nào.
“Không phải hắn chết rồi chứ?” Lý Tử Du hỏi. Trăm ngàn lần đừng chết bây giờ nhé, ít nhất cũng phải vài ngày nữa mới được!
Hồng Y vội nói: “Cô nương yên tâm. Hắn chỉ bất tỉnh thôi, ít nhất hai canh giờ sau mới có thể tỉnh lại.”
Còn hai bà tử kia thì bị trói lại rồi ném vào một căn phòng trống, ít người qua lại. Phải để chúng bị đói vài ngày mới được! Hồng Y nghĩ đáng lẽ
nàng phải ném chúng vào ao cho chết đuối mới đúng, đáng tiếc chủ tử lại
muốn nàng nghe lời cô nương, nàng đành phải làm theo thôi.
Xử lý
thỏa đáng tất cả xong thì Lý Tử Du nói với Hồng Y: “Ngươi trở về với chủ tử ngươi đi, ta không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm.” Nàng
trước kia là không biết nên không cảm thấy gì nhưng bây giờ đã biết Hồng Y đi theo, ở chỗ tối nhìn mình chằm chằm thì cảm giác thật không thoải
mái.
“Cô nương, chủ tử nói nếu cô nương phát hiện ra nô tỳ thì nô
tỳ chính là người của cô nương. Từ nay về sau cô nương sẽ là chủ tử của
nô tỳ!” Hồng Y quỳ xuống rồi nói.
“Ngươi đứng lên trước đi, có chuyện gì thì từ từ nói.” Cái quy củ gì đây? Còn có chuyện tặng người mạnh mẽ thế này à?
“Vậy cô nương chấp nhận nô tỳ rồi sao? Nếu cô nương không thu nhận nô tỳ thì khi trở về nô tỳ cũng sẽ bị chủ tử vứt bỏ. Là do nô tỳ vô dụng mới xảy
ra chuyện hôm nay.”
“Được rồi, được rồi. Ngươi đứng lên đi, ta thu nhận ngươi.” Không nhận không được, dù thế nào thì nàng ta cũng vừa cứu mình. Mặc cho người kia có mục đích gì thì nàng có được một nha đầu lợi hại thế này cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái. Có rất nhiều chuyện
nàng không thể trực tiếp làm thì có thể để cho nha đầu này đi làm. Chỉ
là người kia có thể biết hết hướng đi của mình hay không?
Quên đi, nếu hắn có thể thần không biết quỷ không hay phái Hồng Y đến bên người
mình thì hắn cũng có thể phái người thứ hai. Nhưng mà cái cảm giác không có một chút quyền lực phản kháng thế này thật tệ hết biết rồi!
Báo ân cứu mạng đâu có phải báo đáp như thế này đâu? Muốn đá cũng chẳng được! Có quyền thế là đại gia! Chỉ có thể nói vậy thôi!
“Bây giờ ngươi đưa ta đến gặp nhóm Tam tỷ đi!” Để xem khi thấy nàng xuất
hiện thì Lý Tử Trân sẽ có biểu hiện gì? Lý Tử Du thật mong đợi!
Quả nhiên đến giờ ăn cơm, Lý Tử Trân thấy Lý Tử Du đi cùng Lý Tử Kỳ thì vẻ mặt liền đổi, lúc ăn cơm cũng đứng ngồi không yên.
“Hôm nay các muội chơi đùa vui vẻ rồi phải không? Tứ muội thì sao?” Lý Tử Trân giả bộ bình thường hỏi Lý Tử Du.
“À, hoa quế ở phủ của Đại tỷ quả nhiên là đặc biệt, ta thật thích. Chỉ là
nha đầu đi theo ta lại kêu đau bụng cho nên ta để cho nàng ta đi rồi lại tìm Tam tỷ, cũng Tam tỷ ngắm hoa một chút sau đó mới đi ra.”
“Ha
ha, vậy sao? Nha đầu kia thật không tốt, ta sẽ giáo huấn nàng thật tốt.
Sao có thể bỏ khách lại rồi đi như thế được?” Lý Tử Trân nói với mọi
người: “Các muội cứ từ từ dùng bữa, không cần vội đâu.”
Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau uống trà một lúc, khi sắc trời không còn sớm nữa thì cáo từ rời đi.
Sau đó Lý Tử Trân mang theo nha đầu tâm phúc đến nhà bên hồ nhưng lại không thấy gì cả, tất cả đều bình thường. Chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì cả? Hai cái bà tử kia đâu? Nhị gia đi đâu rồi?
“Lặng lẽ tìm nhị gia
về cho ta!” Đến buổi tối vẫn không tìm được người, mọi người trong phủ
đều biết đức hạnh của Nhị gia, trước kia đều thường xuyên lưu cho nên
chỉ cho rằng bây giờ cũng thế, không có chuyện gì cả. Chỉ có Lý Tử Trân
sốt ruột, cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi nhưng lại không dám
cho người khác biết. Vì thế mà suốt đêm nàng ta vẫn trăn trở không ngủ
được. Buổi sáng hôm sau khi một bà tử quét sân đi qua cây đại thụ kia,
lơ đãng ngẩng đầu lên thì phát hiện có người bị treo trên cây. Đến lúc
này Nhị gia mới được cứu xuống.
Khi đó nhị gia đã hôn mê bất tỉnh
rồi. Việc lớn này không thể giấu được phu nhân Bình Nam hầu. Bà trực
tiếp đến chi thứ hai hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện, vì sao một tên đàn
ông như thế lại dễ dàng bị treo lên. Nhị nãi nãi này chắm sóc nam nhân
nhà mình thế nào mà chuyện như vậy cũng không báo lại!
Nhị gia vừa mới tỉnh lại, hắn làm sao có thể nói ra tình hình thực tế được. Hắn chỉ nói: “Con cũng không biết vì sao lại thế này nữa. Khi con trở về phủ
thì đột nhiên bị đánh vào gáy rồi sau đó lại bị treo lên rồi. Nhất định
là có nô tài to gan lớn mật làm ra chuyện này. Điều tra ra được thì con
nhất định không tha cho hắn!”
Vị nhị gia này có nhân phẩm không
tốt nên bị người ta đánh lén sau lưng cũng có thể xảy ra. Phu nhân Bình
Nam hầu chỉ răn dạy một trận rồi thôi, dẫu sao cũng không phải mình
sinh, yêu thương cũng có giới hạn. Vì thế bà để cho Nhị nãi nãi chăm sóc nhị gia rồi mang theo người trở về.
“Nhị gia, rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại thế này?” Lý Tử Trân quyết định phải cáo
trạng trước nếu không người này không làm được việc hắn muốn thì chắc
chắn sẽ đem mình ra giận chó đánh mèo!
“Nhị gia ta sao biết được
vì sao? Ta còn chưa sờ được đôi tay nhỏ bé đó đâu, cái gì ta cũng không
biết! Thật xui xẻo! Nàng phải đưa người tới đây một lần nữa! Ta không
tin ta không làm gì được ả!”
Nói dễ hơn làm đó! Xảy ra chuyện thế
này nhất định Lý Tử Du sẽ không chịu đến nữa. Chẳng lẽ lại bảo trượng
phu mình đến phủ Trấn Viễn hầu? Làm sao lại để cho Lý Tử Du trốn thoát
vậy chứ? Kế hoạch hoàn hảo thế này không lý nào lại không thành! Mình
còn đặc biệt chọn ra hai bà tử to khỏe, cho dù Lý Tử Du có thông minh
thế nào thì cũng không thoát được!
Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây? Hai bà tử kia còn chẳng thấy đâu nữa. Lý Tử Trân trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Editor: Từ giờ đến hết tháng này mình bận nên không đăng truyện. Tháng sau sẽ đăng bù nhé.