“Nói như vậy là ngươi đã bỏ lại Lý Tứ cô nương một mình để đuổi theo ả kia?”
“Chủ tử, Hồng Y biết sai, xin nhận trừng phạt!”
“Ngươi cũng biết quy củ rồi. Tự mình đi nhận phạt roi đi!”
“Vâng thưa chủ tử!”
Tiền nhị công tử của phủ Bình Nam hầu à? Tốt lắm! Thật giỏi lắm!
—–
“Hồng Y, ngươi ở đâu?” Đến tối không ngủ được, Lý Tử Du nhìn vào khoảng không rồi cất tiếng gọi.
“Cô nương, nô tỳ ở đây!” Hồng Y ngay lập tức xuất hiện. Chỉ có điều khi Lý
Tử Du không cẩn thận đụng phải lưng nàng, Hồng Y liền cắn môi một chút.
“Hắn đánh ngươi sao?” Lý Tử Du nhìn ra nàng ấy có chút khác lạ liền hỏi.
“Không có! Nô tỳ làm hỏng việc nên tự mình đi nhận phạt. Nô tỳ không sao cả!” Hồng Y nói một cách thản nhiên.
“Đây là cái quy củ điên khùng gì vậy chứ? Chẳng lẽ chủ tử ngươi không biết
ngươi đã cứu ta sao?”Cho tới bây giờ Lý Tử Du
vẫn không có cảm tình với người kia, loại người gì mà ngay cả nữ nhân
cũng đánh chứ? Hồng Y vốn chỉ là một tiểu cô nương, vậy mà cũng xuống
tay đánh được!
“Chủ tử rất tốt. Lần này là do nô tỳ thất trách, cô nương không thể trách chủ tử được.”
Nhìn xem, nhìn xem. Đây chính là nô tính mà! Bị người ta đánh còn nói giúp
cho người ta cơ đấy! Xem ra nàng ấy nói thật lòng, không phải khẩu thị
tâm phi. Lý Tử Du thật không biết người kia rốt cuộc là người như thế
nào mà lại khiến Hồng Y trung thành với hắn thế, chẳng lẽ là bởi vì vẻ
bề ngoài? Nhưng Hồng Y không giống người coi trọng vẻ bề ngoài đâu.
“Được rồi, ta không nói xấu chủ tử của các ngươi nữa. Bây giờ ngươi cởi quần áo ra, ta thoa thuốc cho ngươi.”
“Cái này không được đâu! Nô tỳ không sao cả, sao có thể để cô nương thoa
thuốc cho nô tỳ được chứ! Cô nương là chủ tử của Hồng Y!”
“Nếu
biết ta là chủ tử của ngươi thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta!” Lý
Tử Du ra vẻ tức giận. Nàng nói tiếp: “Ta nói thoa thuốc cho ngươi thì
phải thoa! Một cô nương mà lại để lại seo trên người thì không tốt đâu!
Đây là thuốc trị thương tự tay ta làm, cam đoan không để lại một chút
sẹo nào đâu.”
Hồng Y không thể từ chối được nên đành ngoan ngoãn để Lý Tử Du thoa thuốc cho Lý Tử Du nhìn thấy nhiều vết roi sau lưng Hồng Y thì trong lòng đau
xót. Sao có thể xuống tay độc ác với một cô nương đến thế này chứ! Nhưng Hồng Y này lại chẳng kêu đau một chút nào, cứ thế mà đến chỗ nàng!
“Chẳng phải ngươi nói rằng từ nay về sau sẽ đi theo ta sao? Vậy ngươi chính là nô tỳ của ta, không được để bị thương nữa! Nhìn nhiều vết thương thế
này thật đau lòng.”
Hồng Y trong lòng thật cảm động. Nàng chỉ là
một nô tỳ, xưa nay chưa từng được đãi ngộ tốt như thế này. Lý Tứ cô
nương quả nhiên là người tốt, không ghét bỏ nàng chút nào cả Ngay từ lúc nhỏ, cuộc sống của nàng chỉ có huấn luyện, đến khi học đủ
thì lại đi làm nhiệm vụ, bị thương là điều không thể nào tránh khỏi.
Nhưng những lúc đó nàng chỉ có thể lẳng lặng chữa trị vết thương, đâu có ai giúp nàng làm những chuyện này đâu. Nàng chưa từng cảm thấy mình chỉ là một nữ hài tử, nhưng bây giờ nàng thấy thật ấm áp, khiến nàng nhớ
lại ngày còn bé, nhớ lại cảm giác được gối lên đùi mẫu thân nằm phơi
nắng. Thật ấm áp làm sao!
—
Sau khi Lý Tử Du trở về, lão
thái thái cũng chỉ hỏi sức khỏe Lý Tử Trân bây giờ thế nào, không đề cập đến những chuyện khác. Đối với chuyện Lý Tử Du để một mình Hoàng Oanh ở lại thôn trang lập gia đình, bà ta cũng chẳng tìm nàng gây phiền toái.
Lý Tử Du cảm thấy có chút bất ngờ, nàng vốn đã nghĩ ra rất nhiều lý do
để phản bác vậy mà lại không dùng đến.
Họa Mi thấy Hoàng Oanh lập
gia đình thì trong lòng càng sốt ruột. Tứ cô nương này không phải là
người dễ đối phó, nếu lão thái thái bắt mình làm chuyện nghe lén gì đó
thì chẳng phải rất khó xử sao?Mà hôn sự của Tứ cô nương và Thượng Quan gia vẫn chẳng có tiến triển gì, phải làm sao mới được đây?
Hôm nay nàng ta xin nghỉ nửa ngày để trở về nhà. Phủ Trấn Viễn hầu có gian
nhà phía tây để cho các nô bộc trong phủ ở, nhà Họa Mi cũng ở nơi này.
Lúc trở về Họa Mi đem theo điểm tâm cho các cháu và một chút trang sức
cho chị dâu. Mẹ nàng ta bây giờ chỉ ở nhà trông cháu, thấy con gái trở
lại thì hỏi: “Ở chỗ Tứ cô nương có tốt không?”
“Cũng tạm ạ!” Họa Mi không yên lòng, nói.
“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi. Mẹ nghe nói nhà Hoàng Oanh cách vách đang chuẩn bị hôn sự. Hai đứa các con chẳng chênh nhau
bao nhiêu tuổi, mẹ nghĩ đi nghĩ lại thì đều thấy con nên cầu xin Tứ cô
nương cho con tự do đi. Mẹ biết con tâm cao khí ngạo nhưng mẹ cũng biết
rằng có một số chuyện nhìn tốt đẹp thế thôi nhưng sau lưng có bao nhiêu
vất vả thì có mấy ai hiểu được? Nhà của Triệu thẩm con cũng chính là nhà mẹ đẻ của Triệu di nương, nghe thì có vẻ vẻ vang đấy nhưng Nhị phu nhân là kẻ lợi hại, ta thấy nhà họ cũng chẳng tốt lắm đâu.Cả ngày đều khoe khoang nhưng chẳng phải đến cả quản sự cũng không làm
được sao? Có một lần nhà họ tự nhận là nhà cậu của Ngũ cô nương, bị
người ta nghe được rồi mách với Nhị phu nhân thì Triệu di nương liền bị
mắng, bị dạy dỗ cho biết quy củ. Nhà Triệu thẩm con cũng hiểu được phận
chủ tớ khác biệt, Nhị phu nhân không thích những gì liên quan đến Ngũ cô nương.
Nhà Triệu thẩm con chuyện gì cũng không thể làm tốt, đều
phải để Triệu di nương lặng lẽ chu cấp cho, thật chẳng tốt chút nào. Mẹ
hi vọng con sẽ không mệt mỏi như thế. Con chỉ mới đi theo Tứ cô nương
nửa đường thôi, chưa chắc Tứ cô nương đã tin con.Hơn nữa nếu con theo Tứ cô nương làm nha đầu hồi môn thì chẳng phải mẹ con
chúng ta sẽ rất khó gặp mặt sao? Chi bằng xin nàng ấy trả tự do cho con
rồi mẹ tìm cho con một chỗ tốt gả đi, sau này về nhà cũng dễ dàng. Chúng ta cũng sẽ được gặp cháu ngoại, được nghe một tiếng bà ngoại, ông
ngoại! Họa Mi, con có nghe mẹ nói không đấy?”
Họa Mi tâm phiền ý
loạn. Nếu theo như mẹ nói thì chẳng phải mình chỉ xứng với hạ nhân thôi
sao? Con mình lại tiếp tục làm nô tài à? Nhưng nếu sau này bị Tứ cô
nương tùy tiện gả đi thì còn tệ hơn!
Ý của lão thái thái không rõ
ràng, Tứ cô nương cũng chẳng biết có vào được Thượng Quan gia hay không. Mình bây giờ đã gần mười bảy rồi, nếu chờ thêm nữa thì sẽ thành gái lỡ
thì mất!
“Con rốt cuộc đang suy nghĩ gì hả? Mẹ nói cả nửa ngày rồi mà cũng không đáp lại một tiếng!” Mẹ Họa Mi nói.
“Mẹ, chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải làm nô tài sao?” Họa Mi không cam lòng.
“Chúng ta sinh ra đã là nô tài rồi, chẳng lẽ con lại muốn làm nửa chủ tử? Những lời mẹ nói sao con chẳng tiếp thu được gì vậy?”
Chị dâu nàng ta ở bên cạnh nghe thấy liền nói: “Tiểu cô giỏi như vậy mà lại phải gả cho tên sai vặt bình thường thì thật oan ức quá rồi. Con thấy
các chủ tử ở quý phủ chúng ta đều tốt cả, nếu không theo Tứ cô nương về
nhà chồng thì hầu hạ chủ tử khác cũng được mà.Huống hồ lão thái thái lại yêu thích tiểu cô, như vậy mọi chuyện chẳng phải sẽ rất dễ dàng sao?
“Ngươi câm cái miệng thối kia lại cho ta!” Mẹ Họa Mi tức giận mắng: “Ngươi
không muốn muội muội ngươi sống tốt đúng không? Mỗi lần trở về muội muội ngươi đều mang đồ tốt về cho ngươi, sao ngươi lại không suy nghĩ cho
muội muội ngươi chút nào vậy hả? Bây giờ ngươi còn muốn muội muội ngươi
đi làm tiểu thiếp. Tâm ngươi vứt đi đâu rồi hả?”
“Mẹ, con đây
không phải là đang vì tiểu cô mà suy tính đó sao? Sao có thể không có
lòng tốt được? Tiểu cô nhà ta tốt như thế, người bình thường sao xứng?
Có cơ hội tốt như vậy thì sao lại không cần?”
“Chuyện như vậy mà
ngươi cũng dám nghĩ à? Họa Mi là người bên cạnh Tứ cô nương, nàng ấy
cũng phải suy nghĩ cho thanh danh của mình chứ, sao có thể để muội muội
ngươi đi làm di nương cho các lão gia, thiếu gia trong nhà được? Chờ Tứ
cô nương xuất giá thì cũng phải mất vài năm, khi đó tuổi của muội muội
ngươi cũng đã lớn rồiHọa Mi, con phải nghe mẹ, mau đi cầu xin Tứ cô nương cho về nhà đi! Con
không muốn làm nô tài thì mẹ tìm cho con một người bên ngoài, như vậy
cũng tốt mà!”
Họa Mi bị hai người ầm ỹ đến đau đầu, nhưng những
lời mẹ nàng ta nói thật ra cũng làm lung lay suy nghĩ của Họa Mi. Nếu
thật sự thoát được nô tịch rồi ra ngoài lập gia đình thì cũng tốt lắm.
Nhưng mà cô nương sẽ cho sao? Trước đây mình cũng không nói chuyện nhiều với cô nương, nếu cô nương cố ý muốn làm khó mình thì sao đây? Nhưng
quý phủ cũng có rất nhiều nô tài vì gả ra ngoài mà được ân điển thoát
khỏi nô tịch, mình có thể có được vận khí tốt này không?
“Mẹ, con nghe lời mẹ, con muốn thoát nô tịch, gả ra ngoài!”