Màn đêm buông xuống. Mọi người đều đã sớm chìm vào giấc ngủ còn Lý Tử Du lại bị Duẫn Thiên đưa đến một nơi khác.
“Ở phía trước cách đây không xa chính là phủ Thượng Quan. Đợi lát nữa nếu
nàng còn muốn cầu ta giúp đỡ thì ta sẽ nghĩ biện pháp.” Duẫn Thiên nói.
Lý Tử Du bị đưa lên một cái nóc nhà. Duẫn Thiên cẩn thận dỡ một miếng ngói ra, tạo ra một lỗ hổng để Lý Tử Du nhìn xuống phía dưới. Nàng thấy
trong phòng có hai người, một người trẻ tuổi chính là Thượng Quan Thanh, người kia lớn tuổi hơn nhiều có lẽ là Thượng Quan bá phụ. Lý Tử Du im
lặng lắng nghe tiếng nói chuyện trong phòng.
“Thanh Nhi, hôn sự này con đành phải chịu ủy khuất rồi.”
Thượng Quan Thanh nói: “Phụ thân không cần phải nói vậy. Đây là thánh ý. Nếu
con còn là người của Thượng Quan gia thì con sao có thể bởi vì việc nhỏ
này mà làm liên lụy đến toàn bộ gia tộc được. Phụ thân không cần phải lo lắng cho con đâu. Là do con bất hiếu khiến phụ thân và mẫu thân phải lo lắng.”
Thượng Quan đại nhân nói: “Con có thể nghĩ được như thế
khiến vi phụ cảm thấy thật vui mừng. Vi phụ đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Vị
công chúa Bình Ninh kia tuy rằng mới tiến cung nhưng tướng mạo không tệ. Dẫu sao nàng cũng là huyết mạch của tiên hoàng, sau này các con hãy
cùng nhau sống tốt. Còn về mẫu thân con, con đừng oán trách bà ấy. Bà ấy cũng vì muốn tốt cho phủ Thượng Quan chúng ta thôi. Đều do ta vô dụng
mới phải khiến cho một nữ nhân như bà ấy phải lo lắng quan tâm nhiều đến thế.”
“Phụ thân, con hiểu mà. Sau này con sẽ không bao giờ bốc
đồng nữa đâu.” Thân là trưởng tử của Thượng Quan gia, y phải sớm từ bỏ
chuyện nữ nhi tình trường này thôi. Có lẽ là có duyên vô phận, sớm buông bỏ cũng tốt, miễn cho sau này phải khó chịu trong lòng.
“Được
rồi. Con là trưởng tử trong nhà, tuy rằng chuyện công chúa lập gia đình
sẽ có người lo liệu nhưng dẫu sao cũng là phủ Thượng Quan chúng ta đón
dâu, nhất định phải xử lý cho tốt.”
“Nghe hiểu rồi chứ?” Duẫn
Thiên đặt miếng ngói về chỗ cũ, nói tiếp: “Người ta căn bản là không để ở trong lòng, còn muốn đón dâu. Nàng đừng bận tâm nữa.”
Tuy là nói
như thế nhưng Lý Tử Du vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nàng
nói: “Đi thôi. Là do ta suy nghĩ nhiều rồi. Sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Quả nhiên nàng thật ngu ngốc, cứ lấy suy nghĩ nữ nhân
áp đặt lên suy nghĩ người khác. Thật sự giống như Duẫn Thiên đã nói, nam nhân đều có lòng tham rất lớn, chuyện hôn nhân đại sự đối với bọn họ
thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Vậy mà nàng lại xem chuyện này là
chuyện lớn.
Dọc theo đường đi Lý Tử Du cũng chẳng nói gì. Duẫn
Thiên đành phải đánh vỡ trầm mặc. Hắn nói: “Đừng nghĩ đến chuyện không
tốt nữa. Nàng đâu có thiếu người. Mà ta còn nợ nàng một mạng đấy. Hãy
suy nghĩ chuyện làm thế nào để ta có thể báo đáp cho nàng đi.”
Lý Tử Du đáp: “Huynh để Hồng Y bảo vệ ta chính là báo đáp ta rồi.”
Nếu không phải hắn ngầm phái Hồng Y đi theo thì không biết bây giờ nàng sẽ
như thế nào nữa. Đúng rồi, chuyện Lý Tử Trân và Tiền nhị công tử có phải do hắn phái người làm không nhỉ?
“Yêu cầu đơn giản vậy sao?” Duẫn Thiên nói: “Chẳng phải người ta nói một giọt nước ân tình cũng phải làm sông báo đáp sao?”
“Huynh thật đúng là vội vàng báo ân đấy. Chẳng phải huynh bề bộn nhiều việc
lắm à? Một người có ân với huynh thì chẳng lẽ huynh sẽ làm sông báo đáp
hết à? Không sợ bị nước nhấn chìm à?”
“Có thể nói đùa chứng tỏ
không tức giận nữa rồi. Nàng nói vậy cũng không đúng. Ta đây báo ân cũng phải xem xét đối tượng là ai. Nếu là người có mục đích xấu thì ta sẽ
không báo.”
“Nói như vậy thì huynh tin ta không có mục đích gì khi cứu huynh à?”
“Nàng nói thử xem nếu tốt xấu mà ta cũng không phân biệt được thì ta còn sống đến bây giờ không?”
Lý Tử Du nói: “Thật ra đôi khi ta muốn hỏi huynh một câu, rốt cuộc huynh
là loại người như thế nào, nhưng ta vẫn bỏ qua không hỏi đến. Nếu huynh
không muốn nói cho ta biết thì cho dù ta có hỏi huynh cũng sẽ không nói
thật. Giống như tên của huynh vậy đó. Hơn nữa, xem xét bao nhiêu chuyện
đã xảy ra thì ta nghĩ huynh sẽ không hại ta đâu nên ta cũng không cần
phải biết làm gì. À, còn nữa, hôm nay cảm ơn huynh.”
Dù thế nào thì nói ra hết sau này cũng sẽ không áy náy trong lòng.
“Nói chuyện khách khí như vậy thật khiến ta không quen đấy.” Duẫn Thiên đáp, “Nếu muốn cảm ơn ta thì sau này giới thiệu mối làm ăn cho Cẩm Y phường
đi. Nàng giới thiệu người cho ta, ta sẽ cho nàng hưởng hoa hồng.”
Nói giỡn gì vậy? Hắn mà cần nàng giới thiệu mối làm ăn à? Cẩm Y phường bây
giờ là hiệu may nổi tiếng nhất kinh thành rồi. Lý Tử Du biết hắn nói vậy chỉ vì muốn nàng vui vẻ, nên cười nói: “Vậy đến lúc đó huynh không được quỵt nợ đâu đó.”
“Yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ.” Duẫn Thiên nói, “Đã khuya quá rồi, ta sẽ trực tiếp đưa nàng về nhà. Hồng Y đã về trước rồi.
Những người này làm việc thật chu đáo, căn bản nàng không cần phải lo lắng gì cả. Nói ra thì Lý Tử Du càng ngày càng cảm thấy nàng như là bảo vật
vậy. Không làm được gì cả.
…
Kì thi qua đi, người trong kinh thành cũng nhiều lên. Có một số là chờ trúng tiến sĩ đợt sau, sau này
thành thân cũng có thể diện. Một số khác trở thành tiến sĩ nhưng vốn dĩ
chưa đính hôn nên được nhiều nhà phú quý trong kinh thành coi trọng,
không cần phấn đấu nhiều làm gì nữa.
Mà hôn sự được chú ý nhiều
nhất trong kinh thành chính là hôn lễ của Thượng Quan Thanh và công chúa Bình Ninh, đương kim trạng nguyên sánh đôi với công chúa, tài tử xứng
giai nhân. Đương nhiên đa số người là hâm mộ nhưng vẫn có một số nhỏ bàn tán, nói xấu. Cho dù thế nào thì nhìn sính lễ dài mười dặm thì tất cả
đều phải ngậm miệng lại.
“Nói gì thì nói Thượng Quan phủ này cũng vớ được món hời rồi. Thật may mắn quá.”
“Người ra là Thượng Quan gia có sao Văn Khúc hạ phàm mới có thể lấy được
phượng hoàng chứ như ta với ngươi thì sao có thể có quan hệ với công
chúa được chứ?”
“Ha ha. Nói rất đúng nói rất đúng. Nhưng mà sao ta lại nghe nói vị công chúa này có chút chuyện xưa nhỉ?”
“Đi đi đi thôi, đừng nói bừa nữa, coi chừng bị người ta nghe thấy lại bị gông cổ bây giờ.”
“Sợ cái gì chứ? Chúng ta có sao nói vậy thôi mà. Ha ha, nhìn xem, ngoại
hình tân lang cũng tuấn tú lịch sự lắm đó, chúng ta là kẻ thô lỗ có thúc ngựa thì cũng đuổi không kịp.”
“Đó là đương nhiên rồi. Thế này
mới đúng là có tài có sắc, khó trách có thể lấy được công chúa. Ánh mắt
của người hoàng gia thật tinh đó.”
Nơi nơi đều có nghị luận. Lần
này hoàng gia gả công chúa nhưng mà lại không có phủ công chúa, trực
tiếp đến ở phủ Thượng Quan. Chuyện này xưa nay chưa từng có nên khiến
cho người ta nghi ngờ lai lịch của vị công chúa này. Nhưng mà thế thì có sao đâu? Công chúa chính là công chúa, được hoàng thất công nhận rồi.