“Nhìn xem, nhìn xem. Đây là bình phong bằng thủy tinh do nhị công tử
nhà họ Vương đưa tới. Toàn bộ kinh thành khó ai có phúc mà sở hữu thứ
trân quý thế này, thật khó mà có được.” Hôm nay là ngày mừng thọ lão
thái thái, một đám con cháu vây quanh bà ta. Lão thái thái cố tình đem
chiếc bình phong này trưng ra cho mọi người xem, còn cố ý nói là quà của Vương nhị công tử tặng, mục đích thế nào không cần nói cũng biết.
Lý Ngũ cô nương Lý Tử Lung ngầm bĩu môi, cảm thấy vận khí Tứ tỷ tỷ rất
tốt. Nàng ấy chẳng cần phí nhiều sức lực. Vừa mới hối hôn, người ta lại
còn cưới công chúa, đáng lẽ ra phải là đối tượng bị người ta đùa giỡn,
bàn tán vậy mà lại xuất hiện một Vương nhị công tử hơn hẳn phủ Thượng
Quan kia. Chẳng phải cũng là vì có dì nhỏ là Thái hậu thôi sao? Có cái
gì tài giỏi đâu chứ?
Lão thái thái thật bất công. Đều là người của phủ Trấn Viễn hầu, Tứ tỷ kia còn không bằng lòng cửa hôn sự này nữa cơ
mà, vì sao lại không chọn mình chứ? Ngoại trừ việc mình là thứ xuất ra
thì có điểm nào kém Tứ tỷ chứ?
Ít nhất là chính mình không bị từ
hôn không phải sao? Thanh danh cũng hơn Tứ tỷ rồi. Nếu vì chuyện mình
không phải đích nữ, vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần lão thái thái bảo mẫu
thân nhận mình làm con gái trên danh nghĩa thì chẳng phải tốt rồi sao?
Ngũ cô nương Lý Tử Lung nhìn bình phong thủy tinh kia mà thầm nghĩ trong
lòng: “Thật nhiều đồ tốt, nếu mình có thể lấy được người nhà họ Vương
thì sẽ có phú quý nhiều thế nào chứ? Mình không cam lòng mà Tứ tỷ còn ra sức khước từ. Thật là sống trong phúc mà không biết phúc.”
Lục cô nương Lý Tử Cầm nhìn vẻ mặt của Ngũ tỷ trong chốc lát đã thay đổi, lại
còn nhìn chằm chằm bình phong thủy tinh kia thì không khỏi cười lạnh,
rồi quay đầu đi nói chuyện với người khác.
Chờ đến tối, Thái phu
nhân Kim thị giữ Lý Tử Du lại, nói: “Bây giờ tiểu tử của Thượng Quan gia đã sắp thành thân. Con chẳng bao lâu nữa cũng sẽ cập kê, tổ mẫu không
thể khoanh tay không quan tâm đến chuyện hôn sự của con. Con biết đấy,
người nhà họ Vương rất thích con, tổ mẫu mới gọi con đến đây nói chuyện
cùng định đoạt.”
Lý Tử Du nói: “Các tỷ tỷ đều là cập kê rồi sau đó mới đính thân, con không thể làm trái quy củ được. Mong tổ mẫu đừng nóng vội.”
Thái phu nhân nói: “Chúng nó đều có cha mẹ quan tâm, chỉ có con là một thân
một mình. Ta không sớm làm chủ cho con thì ai làm đây? Nhân lúc ta còn
khỏe mạnh thì phải sớm định hôn sự cho con. Nếu không sau này ta mất rồi thì một người cũng không có mà làm chủ cho con.”
Lý Tử Du trong lòng ngán ngẩm, nói: “Tổ mẫu, người không cần phải làm vậy đâu.”
Thái phu nhân trong lòng mất hứng: “Sao ngươi có thể nói như vậy hả? Vốn dĩ
hôn sự này không đên phiên ngươi lên tiếng nhưng ta thấy ngươi ở bên
ngoài nhiều năm nên mới cùng ngươi nói chuyện. Bây giờ ta có thể tự mình định đoạt hôn sự này, không cần ngươi đồng ý!”
Lý Tử Du cười lạnh lùng. Nàng nói: “Nếu tổ mẫu muốn biến việc vui thành tang sự thì cứ
việc làm. Ta không sao cả. Sắc trời đã khuya rồi. Tổ mẫu nên nghĩ sớm
đi, cháu gái xin cáo từ.”
Thái phu nhân tức giận đến mức ném chén
trà về phía Lý Tử Du nhưng chẳng thể đụng đến một cái gót chân của nàng. Lý Tử Du tiêu sái bước đi không do dự.
Thái phu nhân tức giận run người, quát: “Phản rồi, phản rồi! Ta thay nó định hôn sự thì có gì
không tốt? Khó có cơ hội Vương nhị công tử thích nó, tốn bao nhiêu công
sức để lấy lòng nó mà nó lại không thèm để ý. Bây giờ còn lấy cái chết
để uy hiếp ta cơ đấy! Thật đáng giận! Nó với con tiện nhân như mẹ nó
thật giống nhau mà!”
Khưu ma ma vuốt vuốt ngực Thái phu nhân,
khuyên nhủ: “Thái phu nhân không cần phải tức giận như vậy. Tứ cô nương
còn nhỏ, hơn nữ lại bị phủ Thượng Quan từ hôn nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể chấp nhận được nên mới làm thế thôi. Thái phu nhân
ngài từ từ khuyên là được thôi. Một tiểu cô nương sao có thể không chịu
một mối nhân duyên tốt như thế chứ. Có lẽ là do ai đó nói gì đó, che mắt Tứ cô nương nên nàng ấy nên mới như vậy chăng.”
Thái phu nhân
nghe ra ý trong lời nói, hỏi: “Chẳng lẽ có chuyện gì ta không biết?
Ngươi nói ta nghe ai dám ăn nói luyên thuyên? Còn nói cái gì?”
Khưu ma ma đáp: “Lão nô nghe nói trong Vương phủ có một biểu cô nương, được
cấp cho nhị công tử làm lương thiếp. Phải chăng Tứ cô nương nghe thấy
chuyện này nên mới băn khoăn chăng? Dù sao chuyện này cũng là đánh vào
thể diện của quý phủ chúng ta mà.”
“Hả? Còn có việc này sao? Sao ta không nghe nói gì cả? Chuyện vị biểu cô nương kia rốt cuộc là thế nào?”
Khưu ma ma nói: “Lão nô thấy việc này nhân định là có người để mắt đến nhị
công tử nên mới cố ý truyền chuyện này ra, mục đích là để cho tứ cô
nương của chúng ta nghe được rồi không đồng ý hôn sự này. Nghe nói vị
biểu cô nương kia là cháu gái họ hàng xa với Vương phu nhân, sống nhờ
trong Vương phủ. Trước đó không lâu lão nô còn nghe được là vị biểu cô
nương này không hiểu vì sao lại đòi sống đòi chết đâm đầu vào tường
trong phòng nhị công tử. Rồi mọi chuyện thành ra như thế. Tứ cô nương
của chúng ta là người sĩ diện, sao có thể chịu được chuyện này chứ?”
“Hừ! Không thể chịu cũng phải chịu! Chẳng phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi
sao? Có gì đáng sợ đâu? Đến lúc nó là chính thê thì dù cho Vương nhị
công tử có bao nhiêu nữ nhân thì sao có thể so được với nó? Nhưng mà nhà họ Vương này cũng thật là lạ, sao có thể làm ra chuyện như thế? Nên sớm xử lý cho tốt để người khác không biết được mới phải chứ!”
Thái
phu nhân phát giận một lúc rồi quyết định nghĩ biện pháp làm sao để cháu gái mình cam tâm tình nguyện gả vào nhà họ Vương. Nếu không Tứ nha đầu
kia mà làm gì ngu ngốc thì sẽ mất nhiều hơn được.
…
Chuyện
Nghiêm thị đoán trước quả nhiên đã xảy ra. Thừa Ân hầu đã gọi Vương Viêm vào thư phòng hung hăng giáo huấn. Vương Viêm hết đường chối cãi, mọi
thương tiếc trước kia với Nghiêm Minh Xuân cũng tan biến.
Việc
Nghiêm thị có thể nhận ra thì sao hắn có thể không hiểu chứ? Vì chuyện
tước vị mà bây giờ rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, lộ ra bộ mặt
đáng ghê tởm. Hắn thấy trong lòng thật bi ai. Đại ca nhất định cũng sẽ
lợi dụng chuyện này để làm lợi cho mình. Chỉ là liệu Lý Tứ cô nương có
ghét hắn hay không? Hắn thật sự thích vị Lý Tứ cô nương ấy. Nếu có thể
hắn tìn nguyện không cần tước vị, chỉ cần có thể đi cùng Lý Tứ cô nương
đến nơi khác sống vui vẻ thì đã hơn hẳn cái cuộc sống đầy chướng khí mù
mịt như thế này rồi.
Vì sao hắn không thích ngồi ngốc ở nhà? Còn
không phải là để tránh mấy chuyện loạn thất bát tao này sao? Chỉ là có
tránh vẫn tránh không nổi, nay thân phận của mình cũng khiến nhiều người xem như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Có phải nên chờ phụ thân nhận ra mình là gỗ mục không thể đẽo thì mới có thể được yên tĩnh?
“Viêm nhi, chuyện này đều là do mẹ xử lý không tốt. Để mẹ vào cung cầu xin
Thái hậu, để Thái hậu làm cho phụ thân con nhanh chóng định ra vị trí
thế tử.”
Bà và em chồng, Vương thái hậu, quan hệ cũng không tệ
lắm. Hơn nữa bà biết Vương thái hậu ghét nhất là thứ xuất. Chẳng phải
năm xưa cũng cho một cô em chồng khác là thứ xuất suýt chút nữa làm hỏng việc của Vương thái hậu sao? Bây giờ trưởng tử làm ra chuyện như vậy là do vị trí thế tử chưa được định đoạt. Nếu bây giờ định đoạt thì sẽ tốt. Tốt nhân là cấp cho thứ trưởng tử một chứng quan ở vùng khác, nhân cơ
hội đó phân phủ thì hắn sẽ mất đi quyền lợi tranh đoạt.
Trước kia
là do nể mặt hầu gia nên mới không làm khó dễ các ngươi. Nhưng bây giờ
các ngươi cứ liên tục phá hư chuyện tốt của con ta thì ta nhất định
không dễ dàng bỏ qua đâu!
Thứ trưởng tử Vương phủ là Vương Dật đã
có vợ con. Nếu không phải ban đầu Nghiêm thị không có con, nuôi hắn như
con trai trưởng thì hắn sẽ không có dã tâm như này hôm nay. Thử nghĩ mà
xem, một người vốn được nuôi dạy thành người thừa kế lại lập tức vì một
đứa bé sơ sinh mà mất đi quyền lợi thì sao có thể không ghi hận chứ? Hơn nữa còn phân đích thứ. Nếu không có Vương Viêm thì cho dù hắn không
phải con ruột thì Nghiêm thị cũng phải dựa vào hắn, nhưng mà Vương Viêm
ra đời đã lấy đi tất cả của hắn. Bọn hạ nhân cũng không tôn kính hắn
giống như trước mà đôi khi còn bị lạnh nhạt. Phụ thân cũng quay đầu đi
yêu thương Vương Viêm, biến hắn thành kẻ có cũng được mà không có cũng
chẳng sao.
Cảm giác không cam lòng khiến Vương Dật phải cố gắng
tìm cơ hội. Nhìn phụ thân vẫn chưa định được tước vị thế tử mà Vương
Viêm lại suốt ngày không làm việc đàng hoàng, hắn thấy mình vẫn còn hi
vọng. Nghiêm Minh Xuân xuất hiện chính là trời giúp hắn.
Quả nhiên Nghiêm Minh xuân đã nhanh chóng nháo loạn. Phụ thân thất vọng với Vương Viêm, hắn lại nhân cơ hội truyền chuyện này ra bên ngoài, tốt nhất là
vào tai Lý gia để hôn sự giữa hai nhà không thể thành được.
Cho
nên nói, có đôi khi, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Nói không
chừng Lý Tử Du hợp tác với Vương Dật thì có thể thành công. Nhưng mà
cũng chỉ là ảo tưởng thôi, chuyện này không có khả năng xảy ra được.