Trần thái hậu bảo Lập Thu đón Lý Tử Du vào cung ở vài ngày. Thái phu nhân không thể làm trái nên chỉ đành phải thả người.
Bây giờ trong cung không có phi nên ở lại cũng thoải mái. Hôm nay thời tiết rất đẹp, tháng ba mùa xuân có chút gió nhẹ thoảng qua. Hôm qua Lý Tử Du đã đồng ý đi thả diều với Hoàng thượng biểu đệ vậy nên hôm nay người
trong cung đã chuẩn bị rất nhiều con diều với đủ màu sắc, hình dáng khác nhau. Lý Tử Du và Hoàng thượng mỗi người chọn một con diều, Trần thái
hậu cười nói: “Lát nữa đến Ngự hoa viên đi. Bên đó không có người, thoải mái chơi. Tiểu Ngư nhi đến đây chơi thì Hoành nhi mới vui vẻ một chút.
Ta đâu thể cùng nó chơi vui vẻ như vậy được. Có tiểu Ngư nhi thật tốt.
Con hãy chơi vui vẻ với biểu đệ nhé.”
Lý Tử Du cũng cười đáp lại:
“Việc nhỏ thôi mà. Hoàng thượng, chúng ta mau đi thôi. Hôm nay thời tiết thật đẹp, rất thích hợp thả diều đó.”
Hoàng thượng cũng nói: “Tỷ tỷ, lát nữa chúng ta hãy thi xem ai phóng cao, phóng xa hơn nhé?”
Thật là một đứa nhỏ đáng yêu, nhưng cũng là một đứa nhỏ đáng thương, để trị
nước thì phải học quá nhiều thứ. Lý Tử Du nắm tay hoàng thượng đi đến
Ngự hoa viên. Quả nhiên ở Ngự hoa viên không có ai cả. Trước kia, khi
còn ở nông thôn, Lý Tử Du cũng từng thả diều nên không cần cung nữ hay
thái giám thả trước, hơn nữa còn diều của nàng còn bay rất cao. Hoàng
thượng vui vẻ, nhảy rộn lên, nói: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Thả cho đệ đi, thả cho
đệ đi! Được không? Được không?” Lý Tử Du dừng lại, vẫy tay bảo Hoàng
thượng đến: “Đệ lại đây, cầm lấy cái dây này. Nếu thấy diều sắp rơi
xuống thì lập tức chạy chậm nhé.”
“Tỷ tỷ, có phải như vậy không?
Tỷ cùng đệ thả có được không?” Đứa bé đáng yêu khiến người ta không thể
nào không đáp ứng được. Tiểu cung nữ và tiểu thái giám bên cạnh cũng
nhìn theo. Lý Tử Du và hoàng thượng cũng không câu nệ gì mà cho bọn họ
cùng thả, cùng thi xem diều ai bay cao hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Diều của chúng ta sắp rơi rồi!”
“Mau chạy nhanh nào!” Lý Tử Du nắm tay tiểu hoàng đế cùng nhau chạy một đoạn, diều lại bắt đầu bay cao lên lại.
“Diều của chúng ta cao nhất!” Tiểu hoàng đế nói đầy kiêu ngạo.
“Đúng vậy. Nhìn xem đầu đầy mồ hôi kìa. Mau đến đây lau nào.” Lý Tử Du thay hoàng thượng biểu đệ lau mồ hôi.
Tiểu hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Lý Tử Du lau mồ hôi cho hắn rồi nói: “Tỷ tỷ, trên trán tỷ cũng có mồ hôi kia. Tỷ tỷ có thoa hương gì không? Thật
thơm quá.”
Lý Tử Du nói với vẻ không quan tâm: “Thơm à? Sao ta lại không ngửi thấy nhỉ? Chắc là do hôm qua huân hương bám lên quần áo đấy.”
“Tỷ tỷ nói dối. Ngày hôm qua rõ ràng không dùng huân hương mà. Có phải tỷ
tỷ dùng hương khác với người ta nên mới không muốn cho người khác biết
có phải không?” Tiểu hoàng đế nói với dáng vẻ ta đây biết hết.
“Được rồi, được rồi. Đệ thật thông minh. Đây chính là bí mật của ta đó. Đệ không được nói cho bất kì ai biết đâu. Được không?”
“Ừ, không nói cho người khác biết. Bí mật của tỷ cũng là bí mật của ta.” Tiểu hoàng đế gật đầu, cũng không xưng “trẫm”.
“Nhưng mà tỷ tỷ phải thường vào cung chơi với đệ mới được.”
“Đi chứ. Có thời gian ta sẽ vào đây nhìn đệ.”
Tiếng cười không ngừng vang lên trong ngự hoa viên. Ở một đình lý cạnh ngự
hoa viên, công chúa Bình Ninh và phò mã đang đánh cờ cùng Nhiếp chính
vương.
Chỉ là khi phò mã và Nhiếp chính vương chơi cờ, vị công
chúa Bình Ninh kia cứ ở bên nhìn phu quân mình với ánh mắt sùng bái cháy bỏng.
“Hình như phò mã đang phân tâm.” Nhiếp chính vương đặt một quân cờ xuống rồi nói.
Thượng Quan Thanh hành lễ, nói: “Vương gia xin thứ lỗi.” Y quả thật là không
tập trung bởi y vừa nghe được tiếng của Tử Du muội muội. Nếu có thể y
thật sự muốn đi gặp nàng một lần, dù không biết để làm gì.
“Vương thúc, mấy ngày nay phò mã công sự có vẻ bận rộn nên mới như vậy. Vương thúc xin đừng trách chàng.”
“Nha đầu kia, bây giờ còn thay phu gia nói chuyện nữa sao? Tốt lắm, tốt lắm. Các ngươi tiến cung cũng lâu rồi. Lát nữa đi gặp hai Thái hậu rồi trở
về đi. Phò mã, cháu gái này của ta trước đây chịu không ít khổ. Ngươi
cần phải đối xử với nó thật tốt đấy.”
“Vương thúc, Phò mã rất tốt với con.” Công chúa Bình Ninh nói.
“Bổn vương đang hỏi phò mã. Con không được xen ngang!” Nhiếp chính vương mắng.
Thượng Quan Thanh bình tĩnh, nói: “Đạo vợ chồng, tương kính như tân, thần đương nhiên hiểu rõ.”
“Thật hay cho câu tương kính như tân. Ngươi hãy nhớ kỹ lời hôm nay ngươi đã nói. Thôi, ta mệt rồi, các ngươi về đi.”
Thượng Quan Thanh bước đi trước, công chúa Bình Ninh vâng lời đi sau.
“Công chúa Bình Ninh ở Thượng Quan phủ như thế nào?” Nhiếp Chính vương hỏi vào không trung.
“Bẩm vương gia, công chúa vẫn sống tốt. Thượng Quan phu nhân rất thích nàng, bảo nàng rất thuần phác.” Lời này cũng thật uyển chuyển. Vị công chúa
Bình Ninh này mới được nhận về, thật sự có nhiều thứ học không giỏi,
không thành thục, lối sống keo kiệt cũng chưa sửa được. Thượng Quan phu
nhân cũng vì nàng là công chúa nên khó mà nói được gì, chỉ là cảm thấy
con mình phải chịu ủy khuất. Trước mặt không nói gì nhưng sau lưng chắc
chắn không thể không oán giận.
Nhiếp chính vương sao lại không
biết con người của vị cháu gái này chứ. Chỉ có điều hắn không nhúng tay
vào hôn sự này, hoàn toàn là do Vương thái hậu một tay sắp đặt. Như vậy
cũng tốt, giảm bớt việc cho mình.
Hắn cũng không có cảm tình gì
với cháu gái này. Lúc nãy hắn nói những lời đó cũng chỉ vì tôn nghiêm
của hoàng gia mà thôi. Nếu Thượng Quan Thanh đối xử không tốt với cháu
gái thì hắn cũng không vui.
Hắn từ xa đứng nhìn con diều bay cao,
khóe miệng cũng nhếch lên. Người bên cạnh nhìn chủ tử mình mà không khỏi tò mò. Chẳng phải chỉ là một con diều thôi sao? Sao lại vui vẻ như thế? Nhưng sau đó y lại cúi đầu, chuyện của chủ tử sao mình có thể tùy tiện
đoán chứ?
“Thời tiết thật đẹp, đi về chuẩn bị thả diều đi.” Hắn
nói xong câu đó liền bỏ đi, để lại người kia trợn mắt há mồm, hoài nghi
chính mình nghe nhầm. Chẳng lẽ thả diều tốt thế? Một đại nam nhân như ta đã lâu chưa đụng đến diều rồi.
Thượng Quan Thanh muốn đi qua Ngự
hoa viên nhưng xung quanh nơi đó lại có rất nhiều thị vệ ngăn cản đường
hắn. Công chúa Bình Ninh đi theo sau thấy thế liền mắng: “Lớn mật! Cẩu
nô tài các ngươi mà cũng dám cản đường chúng ta sao?”
Thượng Quan
Thanh nhướng mày, vị thê tử mới cưới này tuy rất tốt với y nhưng nếu
không được như ý nhất định sẽ ầm ỹ với người khác, trừ người nhà mình
thì vị công chúa này rất hung hãn với người ngoài.
Vị thị vệ bị mắng kia vẫn không động đậy, nói: “Ty chức chỉ làm theo chức tranh, mong công chúa tha lỗi!”
Công chúa Bình Ninh quát: “Ngự hoa viên tốt thế này mà không cho người đi
qua sao? Ta cố tình muốn đi đấy! Chẳng lẽ bên trong có người rất giỏi
sao? Tránh ra cho ta!”
“Công chúa!” Thượng Quan Thanh rõ ràng rất tức giận.
Công chúa Bình Ninh vội lấy lòng: “Phò mã à, chẳng phải chàng muốn vào sao?
Dù thế nào chúng ta cũng phải đi vảo! Nếu không ta sẽ đánh cho bọn chúng nhừ tử!”
Thượng Quan Thanh nói với vị thị vệ kia: “Vị đại nhân
này, là chúng lỗ mãng rồi, mong huynh thứ lỗi cho. Vừa rồi không biết
bên trong còn có người, chúng ta sẽ lập tức đi.”
Thị vệ kia đáp:
“Phò mã gia đã thấu hiểu như vậy quả thật là phúc khí của chúng tôi.
Thật sự có lệnh để chúng tôi canh giữ ở đây, xin đắc tội.”
Công
chúa Bình Ninh còn muốn mắng nhưng Thượng Quan Thanh đã rời đi, nàng ta
không thể không đuổi theo. Dọc đường đi chỉ nghe tiếng công chúa mềm
mỏng dỗ dành.
“Đó là công chúa Bình Ninh sao?” Lý Tử Du không thể tin được.
Nàng và Hoàng thượng nghe thấy tiếng cãi nhau nên chạy tới xem. Lúc thấy
Thượng Quan Thanh nàng tự động trốn vào chỗ khác, Hoàng thượng biểu đệ
cũng trốn theo, chắc là vì cảm thấy như vậy chơi vui.
“Đúng vậy
đó.” Hoàng thượng gật đầu, “Nhưng mà đệ không thích nàng ta. Có một lần
ăn đến mấy cái bánh bao lận, còn ăn nhiều hơn ta nữa.”
Đây là cái
lí do gì vậy? Vì nàng ta ăn nhiều nên không thích hả? “Cái kia… Hoàng
thượng không thể tùy tiện không thích một người, đương nhiên cũng không
thể tùy tiện thích một người được. Chúng ta phải để yêu thích ở trong
lòng.”
“Tỷ tỷ sao nói chuyện giống phu tử vậy? Đệ là Hoàng thượng
mà. Làm hoàng thượng không phải muốn thích ai thì thích sao? Bằng không
làm hoàng thượng còn có ích gì?” Tư Đồ Hoằng nói với vẻ nghiêm túc.
Suy nghĩ này thật không tốt mà. Lý Tử Du vội nói: “Nếu đệ nhầm một kẻ tội
ác tày trời là người tốt rồi yêu quý hắn, đáp ứng rất nhiều yêu cầu
không hợp lý của hắn. Có khi còn muốn đệ làm nhiều hơn thế nữa, thậm chí là vị trí hoàng đế, vậy đệ phải làm sao? Giống như lúc nãy nói, hắn
muốn ăn gì đó mà không hề cho đệ thì đệ làm thế nào?” Với tiểu hài tử
thì không thể nói đạo lý cao thâm được, chỉ có thể thông qua việc ăn
thôi.
“Nếu thật sự như thế thì đệ sẽ không thích hắn.”
Lý Tử Du cảm thấy không biết làm sao để nói rõ ý mình được: “Đến lúc đó nếu
đệ thích gì đó sẽ bị hắn đoạt đi, không trả lại. Cho nên không thể nào
quá yêu thích một người, cũng không thể cho người khác tất cả những gì
đệ có.”
Tiểu hoàng đế cười ha ha, nói: “Tỷ tỷ thật đáng yêu. Những điều đó đệ đều biết. Hoàng thúc đã đạy đệ rồi. Đệ là hoàng đế nên đương nhiên không thể lộ rõ vui buồn trên mặt được.
Tiểu tử này đang
đùa giỡn nàng đấy à? Thật dở khóc dở cười. Xem ra để làm hoàng đế thật
không đơn giản mà. Vậy mà nàng còn nghĩ nó chỉ là đứa bé, sợ nó lầm
đường lạc lối. Đều do nàng quan tâm thái quá rồi.
“Chỉ có điều những gì tỷ nói đệ rất thích. Sau này tỷ thường xuyên dạy đệ đi.”
Haizz, bị nó đánh bại rồi. Lý Tử Du thầm nghĩ, người hoàng thất đều thành tinh rồi.
“Tỷ tỷ không cần nản lòng, vừa rồi hai người tỷ không muốn gặp đã đi không
thấy tăm hơn rồi. Đệ sẽ phái người đi theo, chờ bọn họ rời cung thì
chúng ta sẽ đến chỗ mẫu hậu.” Tiểu hoàng đế nói thêm.
Được rồi,
sức quan sát của đứa nhỏ này cũng mạnh mẽ quá rồi, biết mình không muốn
gặp Thượng Quan Thanh cơ đấy. Chỉ sợ bọn họ tiến cung cũng sẽ đến thăm
thái hậu. Tốt nhất mình cứ chờ đi.