Trần thái hậu chờ vị công chúa Bình Ninh kia trở về thì liền bộc phát khó chịu trong lòng. Nàng nói: “Cháu gái ta tốt như thế mà lại để cho
nha đầu kia chiếm tiện nghi! Thật không biết Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy hai
con người kia sẽ khó chịu như thế nào nữa!” Đều do Vương thái hậu một
lòng muốn chia rẽ Tiểu Ngư nhi và Thượng Quan Thanh! Bây giờ bà ta đã đạt được mục đích, nhất định bà ta đang đắc ý lắm!
Lập Thu nói:
“Nương nương, việc đã đến nước này thì chỉ có thể chứng minh rằng Lý Tứ
cô nương và Thượng Quan công tử không có duyên phận. Chúng ta phải nhìn
về tương lai, phải kiếm được một người xứng đáng với Lý tứ cô nương.”
“Ngươi nói cũng đúng. Ta cứ chăm chăm để ý vào cửa hôn nhân này làm gì nữa?
Thượng Quan phu nhân nếu đã dám đi tìm người của bên kia thì nhất định
bà ta đã sớm tính chuyện từ hôn rồi. Nhà như vậy thì không có cũng chẳng sao. Ta còn lo lắng Tiểu Ngư nhi sẽ bị đám người của nhà đó khi dễ. Bây giờ bọn họ đã đứng về phía bên kia lấy công chúa rồi. Nhưng họ thật sự
tưởng rằng cưới được công chúa tốt lắm sao?” Đức hạnh của vị công chúa
Bình Ninh kia ấy à, chỉ sợ là cả đời này, trừ khi công chúa Bình Ninh
chết, nếu không bọn họ sẽ đau đầu không dứt đó.
Nhắc đến chuyện
đau đầu, Trần thái hậu cảm thấy thời gian gần đây nàng thỉnh thoảng cũng sẽ đau đầu trong chốc lát, sau đó lại trở lại bình thường. Thái y cũng
không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói rằng không có chuyện gì cả. Chẳng lẽ
thật sự do nàng suy nghĩ nhiều quá nên mới bị như vậy sao? Nàng còn sợ
Vương thái hậu giở trò quỷ nên cố ý mời một thái y khác đến xem thử
nhưng cũng là không có bệnh gì cả. Nếu thái y trong viện đều bị Vương
thái hậu mua được thì tương đương với việc bà ta muốn ngươi chết ngươi
nhất định phải chết, đáng tiếc bà ta vẫn chưa có khả năng lớn như thế.
Quên đi, có lẽ là vì nàng suy nghĩ nhiều quá thôi.
“Lập Thu, nếu có một ngày ta xảy ra chuyện thì ngươi hãy cùng với Tiểu Ngư nhi che chở cho Hoằng Nhi trưởng thành.”
“Nương nương, ngài đừng nói như vậy! Ngài nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.”
“Nha đầu ngốc, mau đứng lên đi. Ta cũng chỉ nói vậy thôi. Con người sao có
thể cả đời vô ưu vô lo được. Ta chỉ là phòng ngừa chu đáo thôi. Ngươi
nhất định phải nhớ lời ta nói, không thừa đâu.”
“Nương nương, Lập Thu thề cho dù có chết cũng sẽ bảo hộ nương nương và Hoàng thượng.”
…
Sau khi Lý Tử Du và Hoàng thượng trở về, hai người đều đi thay y phục. Trần thái hậu nhìn sắc mặt Lý Tử Du, hỏi: “Tiểu Ngư nhi, vừa rồi con có nhìn thấy người nào không?”
“À, dì nhỏ nói công chúa Bình Ninh và Phò mã sao? Có thấy ạ, chỉ là không gặp mặt nhau thôi.”
Tiểu hoàng đế đi ra, nói: “Bình Ninh kia muốn xông vào ngự hoa viên nhưng lập tức bị thị vệ ngăn lại.”
“Nhất định là lại mắng người rồi.” Trần thái hậu nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng mà thấy vị phò mã kia đi trước thì nàng ta lại đi theo.” Tiểu hoàng đế nói tiếp.
Trần thái hậu nói: “Nhìn xem, nhìn xem. Đây chính là vị công chúa người ta
muốn cưới về đấy. Hiện tại Thượng Quan phu nhân nhất định rất đau đầu,
rất hối hận rồi. Ai bảo bà ta không thấy được ngọc trong đá chứ.”
Lý Tử Du biết dì nhỏ đang an ủi nàng, cũng chỉ có dì nhỏ mới làm thế.
Người của phủ Trấn Viễn hầu làm sao có thể để ý đến cảm nhận của nàng
được?
Một lát sau thức ăn được mang lên, ba người cùng nhau dùng bữa.
“Nào nào, đây là món Tiểu Ngư nhi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút đi.”
“Còn có món này nữa, tỷ tỷ cũng thích ăn. Ta gắp cho tỷ nhé.”
“Ha ha, Hoằng Nhi sau này phải đối xử tốt với tỷ tỷ nhé. Nếu có ai bắt nạt
con, con phải dựa vào tỷ ấy, có biết không?” Trần thái hậu nói.
“Đương nhiên rồi! Mẫu hậu yên tâm đi, con nhớ kỹ mà.” Tư Đồ Hoằng ưỡn ngực nói.
Lý Tử Du thấy ê ẩm trong lòng, nhưng lần này là vì hạnh phúc, cũng chỉ ở
đây nàng mới có cảm giác gia đình. Nàng cũng gắp thức ăn cho dì nhỏ và
biểu đệ. Ba người dùng bữa thật vui vẻ.
….
Ở Từ Ninh Cung,
Vương thái hậu nhìn bình phong trước mặt, nói: “Đem bỏ cái này đi! Ai
gia ghét nhất chính là thứ này! Cái gì mà nam nữ phân biệt chứ? Ai gia
còn có thể làm mẹ Nhiếp Chính vương đấy, còn dùng cái này làm gì? Hôm
nay tìm Nhiếp Chính vương bàn chuyện, cách thứ này thì bàn luận thế
nào?”
Người Từ Ninh cung nào dám không nghe lời Vương thái hậu,
nhanh chóng cất bình phong đi. Nhiếp Chính Vương tiến vào gặp thái hậu,
làm lễ xong Vương thái hậu nói: “Vương đệ này, đệ năm nay cũng hai mươi
mốt rồi, đã không còn nhỏ nữa. Bây giờ chính là thời điểm thích hợp
thành hôn. Đệ nhìn xem phủ vương gia của đệ không có nữ chủ nhân thật
không tốt chút nào. Ta là chị dâu của đệ mà không thay đệ lo lắng thì
còn có ai lo lắng nữa đây? Đệ cũng nên cưới vợ sinh con thôi, nếu không
trong mắt người khác sẽ là chưa đủ trưởng thành.”
“Vương tẩu, tẩu
cũng biết con người của ta mà. Ta không thích bị quản thúc, tẩu để ta
tiêu dao thêm vài năm nữa đi.” Nhiếp Chính Vương cười nói.
“Đệ
đấy, chẳng phải vương tẩu ta nói vậy là muốn tốt cho đệ thôi sao? Đệ
không biết có bao nhiêu người nói bên tai ta về chuyện này đâu. Đệ nỡ để tai ta phải mọc kén sao? Hơn nữa là đệ cưới về, chẳng lẽ vương phi kia
có thể quản được đệ sao? Cho mọi người một cái công đạo cũng là tốt mà.”
Vương thái hậu ra vẻ hiền lành, nói tiếp: “Đệ đấy, về cơ bản ta chính là nhìn đệ lớn lên, nếu không phải vấn đề bối phận thì cũng chẳng khác gì con
trai ta. Thân là trưởng bối, nhìn thấy vãn bối thành gia lập nghiệp thì
mới có thể an tâm. Không như thế thì trưởng bối này sẽ không thể yên
lòng được, cũng chẳng dám ủy quyền, phải không?” Vương thái hậu nhắc đến hai chữ quyền lợi, nghĩ nhất định Ninh vương không thể không động tâm.
Nhiếp chính vương nói: “Vương tẩu nói cũng có đạo lý, không biết trưởng bối có thể buông bỏ quyền lợi gì?”
Vương thái hậu nói: “Hổ phù của Cấm Vệ Quân thì thế nào? Trưởng bối này sẽ vô cùng vui mừng trao quyền. Vương thúc cảm thấy chị dâu ta nói đúng
không?”
Nhiếp chính vương cười đáp: “Quả nhiên là thứ tốt, chỉ là không biết làm thế nào để Vương tẩu vô cùng vui mừng đây?”
“Tiểu tủ nhà ngươi lại dùng mánh khóe rồi. Muốn trưởng bối này vui vẻ thì rất đơn giản. Chỉ cần nửa đời sau có người dựa vào, an ổn sống, không cần
lo lắng cho người nhà mẹ đẻ phải sống không tốt. Nếu có thể được như thế thì ta sẽ vui vẻ đến nỗi không ngủ được.”
“Như vậy cũng không tốt đâu! Nếu vương tẩu không ngủ được thì chẳng phải là lỗi của ta sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì thật không tốt. Ta thấy việc này cứ hoãn lại
đi. Vương tẩu không cần phải hao tâm tổn sức nhiều đâu. Nếu đến thời
điểm thì ta cũng sẽ chạy không thoát được, ngài nói phải không?”
Vương thái hậu biết lần đàm phán này đã thất bại. Đối diện bà ta chính là
Nhiếp Chính vương chứ không phải loại chó mèo bình thường. Hắn có thể
không chút khách khí mà cự tuyệt, chẳng lẽ quyền lợi chưa đủ lớn? Hắn
rốt cuộc đang nghĩ gì đây? Hổ phù của cấm vệ quân cũng không có tác
dụng.