Sự tình diễn ra không nằm ngoài dự đoán của Lý Tử Du. Lúc Bạch Vi và
Đại Nha đến chỗ Mãn Thương thì mẹ Bạch Vi lại không thấy đâu. Mọi người
đều không biết phải làm sao. Sau đó lại có người đưa đến một tờ giấy,
bảo Bạch Vi phải một mình đi đến một nơi, không thể mang theo người
khác, nếu không tính mạng của mẹ nàng liền khó bảo toàn.
Bạch Vi
là một đứa trẻ hiếu thuận, vừa thấy trang sức trên đầu nương mình gửi
kèm theo tờ giấy thì liền hoảng hốt. Cái gì cũng không nghĩ được, liền
quyết đi đến chỗ ghi trong giấy, đám người Mãn Thương đều không thể ngăn lại.
“Tẩu tử, Bạch Vi cảm ơn mọi người. Mọi người không cần đi
theo Bạch Vi đâu. Bạch Vi sợ đến lúc đó cái tên táng tận lương tâm kia
sẽ thật sự lấy mạng mẹ ta. Bạch Vi thật xin lỗi cô nương, nếu lần này
Bạch Vi không về được thì mong tẩu tử nói cho cô nương rằng nô tỳ thật
xin lỗi cô nương, kiếp sau nếu có duyên, nô tỳ cam tâm tình nguyện tiếp
tục hầu hạ cô nương!”
Nói xong Bạch Vi liền quay đầu chạy mất. Đại Nha ở phía sau đuổi theo không kịp, vợ Mãn Thương nói với Đại Nha: “Mau mau chạy về báo cho cô nương biết, ta mang theo người đuổi theo!”
Đại Nha nghe vậy liền chạy về báo cho Lý Tử Du nhưng lúc này Lý Tử Du lại
bị đại phòng gọi qua. Đại Nha gấp đến bật khóc nhưng nha hoàn của đại
phòng lại ngăn không cho nàng vào.
Lúc Bạch Vi đến chỗ ghi trong
giấy thì thấy mẹ nàng bị trói vào một thân cây, hôn mê bất tỉnh, nàng
liền chạy lên phía trước muốn cởi trói cho bà thì lập tức bị hai người
bắt lại.
“Các ngươi sao có thể làm thế? Đây là mẹ chúng ta đấy!” Bạch Vi hét lớn.
Ca ca nàng đáp: “Người không vì mình trời tru đất diệt. Ca ca ngươi cũng
chỉ không muốn vì thiếu bạc mà bị chém đứt tay thôi. Bây giờ ngươi còn
có giá trị để kiếm ra tiền, không bán ngươi thì bán ai? Ngươi coi như là làm chuyện tốt cứu ca ca ngươi đi. Nhìn xem, mẹ còn đau lòng cho ta
đấy, nếu không cũng sẽ không đến đây đâu.”
Tẩu tẩu nàng cười nói:
“Đúng vậy, đúng vậy. Vừa rồi bà bà còn ôm ca ca ngươi khóc đấy. Ngươi nể mặt bà bà mà cứu ca ca ngươi đi. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng để bọn ta
phải ra tay trói ngươi lại.”
“Đồ không bằng cầm thú! Mẹ! Mẹ ơi! Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!” Bạch Vi vội vã muốn thức tỉnh mẹ mình.
“Ta nói này, ngươi đừng phí sức lực nữa. Ta tốt xấu gì vẫn còn có chút
lương tâm. Bà ta chỉ là hôn mê thôi, chờ đổi ngươi thành tiền rồi thì bà ta sẽ tỉnh. Bây giờ thì ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn ta hay để bọn ta
trói ngươi đi?”
“Các ngươi sẽ chết không tử tế! Ta có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!” Bạch Vi mắng.
“Xem ra muội muội không chịu ngoan ngoãn rồi. Như vậy đừng trách ca ca ta
nhẫn tâm! Nương tử, nàng ở đây chăm sóc cho mẹ chúng ta, chờ ta cầm bạc
về thì thả bà ta, biết chưa?”
Muội tử vì mẹ sẽ không dám phản kháng đâu!
“Tướng công cứ đi đi. Nơi này hẻo lánh. Ta trông lão thái bà này không thành vấn đề.”
Bạch Vi bị trói đi chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, đợi đến khi thấy bốn người
vạm vỡ lại hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng vì mẹ còn trong tay
chúng, nàng chỉ có thể nhịn!
“Ái chà, hành động nhanh thật đấy. Ta xem xem, dáng vẻ cũng không tệ lắm đâu!”
Ca ca Bạch Vi cười lấy lòng: “Người đã mang đến rồi. Còn bạc thì sao?”
“Bạc cái gì? Ngươi còn thiếu chúng ta một bàn tay đấy! Sao? Tay ngươi không đáng giá hai trăm lượng à?” Một người trong đó nói.
“Sao có thể như thế? Lúc ấy các ngươi nói chỉ cần ta mang người tới thì nợ
nần đều xóa bỏ, còn cho ta thêm hai trăm lượng, sao có thể không giữ lời chứ?”
“Ai nói? Ai nghe thấy? Ngươi nghe thấy à? Ngươi cũng nghe thấy sao?”
Ba người còn lại đều nói mình không nghe thấy khiến ca ca Bạch Vi hận không thể liều mạng với bọn họ, chỉ là hắn không dám.
Đang ầm ỹ thì đám người đó liền bị một nhóm người từ trên trời giáng xuống,
đánh cho hoa rơi nước chảy. Bạch Vi cũng được cứu ra. “Còn có mẹ ta nữa, bà ấy bị súc sinh này trói lại!” Câu đầu tiên Bạch vi nói chính là muốn cứu người mẹ số khổ của nàng.
“Cô nương yên tâm, vị đại nương kia đã được cứu rồi. Chỉ là vài người này chúng ta còn muốn đem đi xử lý,
cô nương, người này cô có muốn tha không?”
Đại ca Bạch Vi còn lớn
tiếng kêu nhưng bị người bịt miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt nói với Bạch Vi. Lúc này Bạch Vi đã đau thấy tâm gan. Nàng nói: “Ta với kẻ này không có quan hệ gì cả.” Vì thế năm người này liền bị dẫn đi, Bạch Vi lập tức trở về nhìn mẹ mình. Đến nhà Mãn Thương, quả nhiên mẹ đã được cứu, còn
được mời thầy thuốc, chờ chẩn trị xong thì mẹ nàng tỉnh lại. Vừa thấy
Bạch Vi bà liền khóc: “Nữ nhi số khổ của ta, đều là mẹ hại con rồi!”
Bạch Vi cũng khóc nói: “Mẹ, bây giờ không có chuyện gì rồi, không sao cả
rồi! Cô nương cứu chúng ta rồi, sau này không sao nữa đâu!”
Chuyện hôm nay nhất định là do cô nương âm thầm an bài, Bạch Vi không muốn cho mẹ lo lắng nên hết sức an ủi bà. Nhờ thuốc có tác dụng nên một lát sau
mẹ nàng đã ngủ.
Bạch Vi cảm tạ nhà Mãn Thương: “Khoảng thời gian này đành phải nhờ tẩu tử chiếu cố mẹ muội! Muội phải trở về hầu hạ cô nương.”
“Yên tâm đi. Ta và Mãn Thương đại ca đều không có cha mẹ, đại nương cũng giống như mẹ của chúng ta vậy.”
Hồng Y đang ở bên ngoài chờ Bạch Vi, Bạch Vi càng thêm xác định là cô nương
đã cứu mình. Lên xe ngựa, Hồng Y nói: “Nữ nhân kia đã bị đưa đến đại lao quan phủ rồi.”
“Làm tốt lắm!” Nếu không vì nữ nhân này thì ca ca nàng đã không thành ra như thế rồi!
“Hồng Y à, cảm ơn cô.”
“Không cần cảm tạ ta!” Hồng Y thản nhiên nói.
Khi Đại Nha đợi được Lý Tử Du và kể cho nàng nghe thì Lý Tử Du nói: “Việc này ta đã biết!”
Đã biết thì sao cô nương lại không nóng nảy một chút nào thế? Đại Nha thì
loạn hết cả lên. Chờ đến khi nhìn thấy Bạch Vi trở về không hao tổn chút nào thì miệng nàng há hốc ra. Bạch Vi quỳ cúi đầu trước Lý Tử Du, một
lời cũng không nói. Có một số việc còn hơn cả lời nói. Cô nương đã cứu
nàng thêm một lần nữa, cho dù nàng có quỳ lạy bao nhiêu lần cũng không
đủ được.
“Đứng lên đi. Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Hãy chăm sóc tốt cho mẹ ngươi. Đó mới là điều nên làm.”
“Vâng thưa cô nương.”
Xem ra nàng nên nhắc nhở Đại bá mẫu một chút mới được, miễn cho bà ta nghĩ
rằng nàng dễ bị bắt nạt. Năng lực kích động của lão thái thái thật là
cao, Đại bá mẫu vậy mà có thể làm ra chuyện như thế. Quả nhiên là lợi
ích là trên hết. Bây giờ ra tay với nha đầu của nàng thì sau này chẳng
phải sẽ trực tiếp ra tay với nàng sao?
Lúc đến thỉnh an lại lão
thái thái, Lý Tử Du cố ý dẫn Bạch Vi theo, quả nhiên Đại bá mẫu thấy
Bạch Vi thì sắc mặt khẽ biến, rất ít thôi nhưng vì Lý Tử Du luôn chú ý
đến bà ta nên đã nhìn ra.
“Tứ chất nữ à, chỗ Đại bá mẫu có trà
Long Tĩnh, có muốn qua bên kia uống trà không? Tam tỷ con đều chỉ ngồi ở trong phòng, ta chẳng có ai để nói chuyện cả.”
“Đại bá mẫu có trà ngon thì đương nhiên Tử Du cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Bạch Vi
theo ta đến phòng Đại bá mẫu uống trà đi.” Bạch Vi lên tiếng trả lời đi
theo. Mí mắt Đại phu nhân Tiết thị giật giật.
“Trà ngon!” Lý Tử Du uống một ngụm rồi nói.
“Con thích thì tốt rồi. Lát nữa đem một ít về đi.” Tiết thị cười nói.
“Đa tạ đại bá mẫu, khi nào muốn uống ta sẽ lấy.” Lý Tử Du cười nói.
“Không đáng giá lắm đâu. Năm đó mẫu thân con cũng thích uống trà Long Tĩnh,
nhìn con mà ta như thấy lại Tam đệ muội vậy.” Nói xong còn xoa xoa khóe
mắt.
Lý Tử Du ghét nhất là bị những người này nhắc đến phụ mẫu mình, bọn họ cũng không phải thật tình tiếc hận.
Đại phu nhân Tiết thị thấy thần sắc Lý Tử Du ảm đạm thì chuyển đề tài: “Đây là nha đầu con mua lúc hồi kinh phải không? Dáng vẻ cũng thật tốt.”
“Đúng vậy. Trí nhớ của Đại bá mẫu thật tốt. Chỉ là hôm nay Bạch Vi thiếu chút nữa đã không về được, không biết vì sao lại có kẻ dám bắt cóc nàng ấy.
May mà có người của cửa hàng chúng ta đi theo phía sau, cứu người về,
mấy người kia cũng bắt được rồi.”
Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, nói: “Thật vô pháp vô thiên! Giữa ban ngày mà cũng dám làm chuyện như thế!”
“Đại bá mẫu nói phải. Cho nên ta mới để người ta bắt chúng lại, nhất định
phải hỏi thử xem rốt cuộc là ai có thù oán với Bạch Vi chúng ta rồi trực tiếp đưa đến quan phủ.”
“Không thể! Không thể!” Đại phu nhân Tiết thị ngăn lại.
“Vì sao không thể?”
“Bạch Vi là một cô nương, nháo đến tận quan phủ thì sẽ hại đến nàng ấy đấy.
Ta thấy nên quên đi, đem bọn chúng đánh cho hết giận là được. Có lẽ là
đám tặc ngu ngốc bắt nhầm người thôi.”
“Đại bá mẫu nói cũng đúng.
Quên đi, trước hết ta sẽ quan sát vài ngày đã. Để bọn họ nếm mùi đau khổ thì nhất định sẽ có kẻ mở miệng. Nếu như có người sai sử thì ta cũng
phải biết ai đang đối phó với ta.”
Đại phu nhân lo lắng nhìn Lý Tử Du rời khỏi. Mấy ngày sau đó bà ta rất quan tâm đến Lý Tử Du, còn nói
gần nói xa rằng lão thái thái đã bức bách bà ta thế nào, bắt bà ta nghĩ
biện pháp làm cho Lý Tử Du đồng ý hôn sự nhưng bà ta không đáp ứng, rồi
Đại phu nhân lại lòng vòng quanh co hỏi chuyện mấy người kia. Lý Tử Du
khiến cho tâm tình Đại phu nhân thấp thỏm không yên, không đưa ra thông
tin chính xác cho bà ta, chờ đến khi Đại phu nhân tiều tụy vì lo lắng
thì nàng mới buông tha.
Đại Nha hỏi: “Cô nương à, sao lại không để bà ta bị kiện chứ?”
Lý ma ma vội nói: “Ngươi nghĩ đó là chuyện tốt à? Nếu chuyện Đại phu nhân
làm ra bị mọi người biết thì toàn bộ quý phủ này sẽ không được an bình
đâu, hơn nữa cô nương sẽ bị khó xử.”
Lý Tử Du cũng nói: “Vốn dĩ ta cũng không muốn Đại bá mẫu vì chuyện này mà gặp chuyện không hay. Bây
giờ bà ta đã sợ hãi lo lắng nhiều ngày rồi, ta tin rằng trong một thời
gian dài bà ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Hơn nữa cứ để cho
lòng bà ta thấp thỏm rằng ta đã biết chuyện của bà ta thì sẽ có hiệu quả tốt hơn. Sau này bà ta sẽ không dám làm chuyện không đúng với ta, so
với chuyện trực tiếp cùng bà ta xé rách mặt thì làm thế này mọi người
đều có lợi. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Còn có một nguyên nhân nữa, Bạch Vi chỉ là nô tài, nếu Đại bá mẫu thuê người bắt cóc Bạch Vi thì
cũng không phải tội lớn, bà ta còn có phủ Tề quốc công hậu thuẫn phía
sau. Đến lúc đó người gặp chuyện không hay sẽ là Bạch Vi. Vì che giấu
tội lỗi của Đại bá mẫu thì một nô tỳ nho nhỏ như Bạch Vi chắc chắn sẽ
gặp nguy hiểm.
“Vẫn là cô nương thông minh. Chúng tôi đều không thể suy nghĩ được nhiều như vậy đâu.” Đại Nha nhìn Lý Tử Du với vẻ sùng bái.
“Đúng vậy. Cô nương rất thông minh.” Hồng Y vốn ít nói cũng lên tiếng khiến
mọi người có chút giật mình. Còn Bạch Vi đã tôn kính Hồng Y hơn trước
kia rất nhiều.