Thái phu nhân đột nhiên trở bệnh, không xuống giường được. Người khác không biết thế nào chứ Đại phu nhân Tiết thị lại rất bối rối. Tam cô
nương tuổi đã lớn, vốn định mùa thu năm nay Tạ Thiên Thành thi đỗ đạt
xong sẽ thành thân, như vậy sẽ có thể diện hơn nhưng nào ngờ lão thái
thái lại bệnh. Nếu lỡ như không qua khỏi thì chẳng phải Tam cô nương
phải chịu tang thủ hiếu một năm sao? Bà và Hầu gia cũng phải chịu tang
ba năm, đến lúc đó đã quá trễ rồi.
“Hầu gia, ngài xem hôn sự của
Kỳ nhi có thể làm sớm được không? Nếu không đến lúc có chuyện lại rất
khó làm. Hôn sự này lão thái thái cũng đã đồng ý rồi, sẽ không sao đâu.” Đại phu nhân Tiết thị nói với Trấn Viễn hầu.
“Phu nhân nói đúng.
Nàng hãy thương lượng với Đại cô phu nhân đi, xem có thể làm hôn sự sớm
hơn không.”https://Đây là chuyện của nữ nhân, ông chỉ nghe rồi cho ý
kiến, như vậy là tốt rồi.
Đại phu nhân nói: “Thiếp đi thương lượng với Đại cô phu nhân ngay đây.”
Đến phủ Đại cô phu nhân, Đại phu nhân không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề
luôn. Thật ra Đại cô phu nhân này cũng hy vọng mau cưới cô con dâu này
về. Lúc trước nói là chờ Thiên Thành trúng cử mới thành thân, bây giờ có cơ hội tốt thì sao bà ta có thể không đồng ý? Hơn nữa bà từ lâu đã
không để ý chăm lo gia đình, bây giờ chỉ có một mình bà phải quản gia
cũng mệt lắm, cưới con dâu về, sau này để nó quản gia còn bà thì chỉ cần chờ ôm cháu là được rồi.
Vì thế sau khi hai bên đều nhất trí,
Trấn Viễn hầu chỉ nói một tiếng với lão thái thái rồi tổ chức hôn sự
luôn. Tất cả mọi việc Tam cô nương đều nghe theo ý kiến của trưởng bối,
nàng chỉ cần chờ đến lúc đó làm tân nương là đủ. Trong phủ vô cùng náo
nhiệt nhưng ngược lại Hỉ Nhạc đường lại có vẻ im lặng. Thái phu nhân nằm trên giường không động đậy, bà ta rất muốn mắng Đại phu nhân và con
trai mình tự chủ trương, lại nghĩ đến chuyện con gái mình chẳng thèm lo
cho bệnh tình của bà ta, chỉ một lòng muốn cưới dâu, hoàn toàn không
nghĩ đến tình mẹ con.
Khưu ma ma mấy ngày nay cũng đon đả chạy việc bên ngoài khiến bà ta muốn mắng người cũng không có người để mắng.https:/// Hôn sự cũng phải nhường cho nhà họ Vương trước chứ? Nếu người nhà họ
Vương không vui thì phải làm sao bây giờ? Nhưng sao thân thể lại đột
nhiên đổ bệnh thế này?
Trước kia còn có con dâu cả cùng bà ta suy
tính mưu kế nhưng bây giờ đứa con dâu này chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm
chuyện khuê nữ của nó, việc đại sự của gia tộc đều quên sạch sẽ! Thật là tầm nhìn hạn hẹp! Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ phải hối hận! Ta làm
việc này là vì ai chứ? Còn không phải là vì cái gia đình này sao? Mà cái nhà này chẳng phải trước sau gì cũng thuộc về đại phòng các ngươi sao
chứ?
Lão thái thái tức giận không có chỗ để phát tiết nhưng hôn sự của Tam cô nương cũng chẳng vì thế mà bớt chút hào hứng nào.
Tạ gia cô nương Tạ Quân Hoa nhìn sự náo nhiệt trong phủ mà không khỏi nghĩ đến tiền đồ sau này của mình. Mẹ đẻ nàng ngày đó cũng chỉ là một tiểu
cô nương, bị phụ thân nạp thành thiếp, sau khi sinh nàng được vài năm
thì đã qua đời, phụ thân cũng mất rồi. Nàng cứ thế theo mẹ cả đến kinh
thành, vào ở phủ Trấn Viễn hầu.
Thân thế của nàng thật xấu hổ, hơn nữa phủ Trấn Viễn hầu này mặc dù mang tiếng là nhà ngoại của nàng nhưng thực chất lại chẳng có chút quan hệ huyết thống nào. Nàng chỉ có thể
cúi đầu mà sống, hy vọng mẹ cả nhìn nàng sống thành thật mà có thể tìm
một mối hôn sự tốt cho nàng dựa vào nhưng bây giờ nàng đã mười lăm mà
hôn sự vẫn chẳng thấy nhắc đến.https:/// Trong lòng mẹ cả chỉ có ca ca Tạ Thiên Thành thì sao còn quản sự sống chết của nàng nữa?
Sau này chờ tam biểu tỷ vào cửa, bọn họ là người một nhà còn nàng sẽ thành gì đây?
“Cô nương, người bên phòng châm tuyến (may vá) lại đây nhắn, phu nhân bảo
làm cho cô nương một ít y phục đấy.” Nha hoàn Cúc Hương nói.
Bở vì hôn sự của ca ca sẽ mau đến nên mới bảo nàng chuẩn bị quần áo mới. Tạ Quân Hoa miễn cưỡng nói: “Biết rồi, đi ngay đây.”
Cúc Hương biết tâm sự của cô nương mình nên khuyên nhủ: “Cô nương, sắp đến
ngày vui rồi, cô nương phải tỏ ra vui vẻ một chút nếu không phu nhân mà
thấy thì lại không vui.”
“Biết rồi, biết rồi. Cúc Hương, ngươi nói xem Tứ biểu ca bây giờ đang làm gì nhỉ?” Tạ Quân Hoa đang nói đến Tứ
biểu ca chi thứ hai của phú Trấn Viễn Hầu, Lý Tiếu.
Cúc Hương nói: “Nhất định là vội vàng chuẩn bị hôn sự cho Tam biểu cô nương rồi. Cô
nương, chúng ta mau đi thôi, nếu chậm trễ, phu nhân sẽ mất hứng đó.”
Trong lòng cô nương nghĩ gì, nàng hiểu được, nhưng nếu làm quá lên thì chính cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ bị liên lụy.https:/// Thân phận của cô nương cũng không tốt. Nếu lão gia còn sống thì nhất
định sẽ thay nàng ấy làm chủ nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào phu
nhân và thiếu gia thôi.
Tạ Quân Hoa gật đầu, đi theo đến chỗ Đại cô phu nhân.
Lý Tử Du rất vui mừng khi Tam tỷ được gả cho biểu ca Thiên Thành. Ít ra
biểu ca Thiên Thành cũng là người tốt, tuy rằng sư phụ nói chuyện biểu
huynh muội thành thân có thể sẽ không ổn, con cái sinh ra cũng có thể bị bệnh tật nhưng Lý Tử Du cũng thấy rất nhiều người thành thân với họ
hàng mà vẫn sống rất tốt, những đứa trẻ sinh ra cũng khỏe mạnh. Chắc vì
thế nên sư phụ mới nói là “có thể”. Nàng sẽ không vì lý do này mà phản
đối hai người họ, nói rằng các người không thể kết hôn, trừ khi Lý Tử Du không muốn sống yên ổn nữa. Phản đối một người còn có thể nhưng nếu
ngươi muốn một mình phản đối cả một tập tục thì cứ chờ lãnh hậu quả đi!
Còn Lý Tử Lung có vẻ muốn đến lấy lòng Lý Tử Du, chẳng qua lần này nàng
không để cho nàng ta vào cửa.Con người như Lý Tử Lung không biết sau này sẽ lấy phải dạng tướng công như thế nào đây?
Lý Tử Lung thấy Lý Tử Du đóng cửa không tiếp thì liền chạy đến tìm Lục muội Lý Tử Cầm.
“Nhìn xem, đồ cưới của Tam tỷ nhiều như thế đó, chỉ sợ nhà chúng ta cũng muốn chuyển đi luôn!” Lý Tử Lung ghen tỵ.
“Như thế thì sao? Tỷ có thể cướp được chắc?” Lý Tử Cầm nói thản nhiên.
“Ta nói này, bây giờ muội sao lại thay đổi thế? Những lời này không giống
những lời muội sẽ nói. Cho dù Tam tỷ có là con vợ cả đi nữa thì cũng
không thể làm như vậy chứ? Chúng ta không thấy Nhị tỷ xuất giá nên không biết thế nào chứ lúc Đại tỷ xuất giá thì chúng ta đều thấy hết mà. Cái
này thật quá bắt nạt người khác rồi! So với đồ cưới của Tam tỷ thì đồ
cưới của Đại tỷ còn chẳng bằng một nửa đấy! Đại tỷ tỷ vốn dĩ là người
của đại phòng mà còn như thế thì đến phiên chúng ta phải làm sao? Nhất
định sẽ càng thiếu hơn nữa đó!https:/// Muội không lo lắng, tức giận chút nào à? Còn có phụ thân và mẫu thân
cũng chẳng biết khi nào sẽ về, chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Chẳng lẽ thật sự để chậm trễ đến thế sao? Thật tình mà nói ta không thể để
như vậy đâu! Không phải là ta không biết thẹn mà là càng để lâu càng tìm không được người trong sạch. Có mẫu thân như thế thì có thể tìm cho
chúng ta dạng người gì tốt chứ? Về sau chẳng phải người chịu khổ chính
là chúng ta sao?”
“Tỷ gấp cái gì chứ? Chẳng phải còn Tứ tỷ đó sao? Nàng ta không gấp thì chúng ta gấp gì chứ?” Lý Tử Cầm nói.
“Hừ. Ả thì gấp gì chứ? Lão thái thái đem tất cả những gì tốt nhất cho ả rồi
mà ả còn không cảm kích đấy! Cả ngày chỉ đòi sống đòi chết. Chẳng phải
là ỷ có mối quan hệ kia sao? Hơn nữa trong tay ả còn có cửa hàng hồi môn của Tam bá mẫu, về sau có tách khỏi phủ thì cũng sống được, nhất định
là không vội rồi. Còn muội với ta thì sao? Ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng
tháng thì còn gì nữa chứ? Mẹ đẻ lại là di nương, trong tay có một trăm
lượng bạc thì cũng là nhiều rồi, nếu được sủng ái thì còn có thể nói
được, đến lúc đó sẽ thuyết phục phụ thân nhưng bây giờ phụ thân đi nhậm
chức cũng không đem họ theo thì vài năm nữa cũng sẽ quên họ thôi, có khi lúc trở về còn mang theo một di nương mới nữa đấy. Muội nói thử xem,
chúng ta còn địa vị gì nữa chứ? Tam ca chỉ lo cho Tam tẩu thì chúng ta
có tính là gì đâu chứ? Có thể làm chủ cho chúng ta được sao? Muội nghĩ
là ta và muội nguyện ý lấy lòng người khác như vậy sao? Còn không phải
là vì bị ép sao? Cho dù có phải làm cách gì đi nữa thì ta cũng không thể để như thế được!”
Lý Tử Lung nói nửa ngày mà Lý Tử Cầm chẳng đáp
lại bao nhiêu khiến nàng ta không khỏi buồn bực: “Muội nói một tiếng đi
chứ! Từ lúc nào mà muội lại giống Tam tỷ im lặng như thế? À, ta biết
rồi. Muội nhất định là thấy Thiên Thành ca và Tam tỉ thành thân nên lòng muội không thoải mái chứ gì? Tâm tư thầm kín của muội ta đều biết rồi.
Ta thấy muội cũng nên sớm quên đi. Nếu không đến lúc đó lại chịu không
nổi.”
“Ngũ tỷ! Ta xem tỷ là tỷ tỷ của ta nên mới chịu đựng tỷ! Tỷ
đừng nghĩ là ta không dám nói lại tỷ! Tâm tư thầm kín gì chứ? Tỷ dám
nhiều chuyện thì ta không để yên đâu!”
“Nhìn xem, nhìn xem. Còn
không thừa nhận cơ à. Yên tâm đi, ta nói chuyện này ra ngoài làm gì?
Chẳng phải là tự tìm phiền phức à? Nhưng mà chúng ta nên thương lượng
thật tốt chuyện sau này của hai chúng ta mới được.”
Nói còn chưa xong thì đã bị Lý Tử Cầm đuổi nhanh ra ngoài: “Hôm nay xem như ta không nghe thấy gì cả. Nếu Ngũ tỷ còn dám nói lung tung thì ta cũng sẽ nói cho mọi người biết
trước đây tỷ có mờ ám với Viên biểu ca! Để xem tỷ tính thế nào!”
Lý Tử Lung không ngờ chuyện bí mật của mình lại bị Lý Tử Cầm biết nên
không khỏi giận dữ. Thế nhưng nàng ta lại chẳng thể phát tác, sợ người
khác nhìn thấy lại báo lên trên, tất cả đều chẳng hay ho gì. Nàng ta
nói: “Nếu ngươi nói chuyện này ra thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Chờ đến khi Lý Tử Lung đi xa thì Lý Tử Cầm mới thở phào nhẹ nhõm, còn có
chút thương tâm. Đúng vậy, nàng thích biểu ca Thiên Thành nhưng vì thân
phận của mình nên chẳng dám hi vọng xa vời, chỉ có thể giấu kín trong
lòng. Ai ngờ được Ngũ tỷ lại có thể nhìn ra được! Xem ra vẫn do nàng sơ
xuất, bởi vì hôn sự của Tam tỷ mà trong lòng không yên, để lộ ra dấu
vết. Sau này trăm ngàn lần không thể để như vậy nữa.