Vương Viêm tập tễnh bước ra ngoài, cũng không đi gặp cô cô mình nữa,
chỉ là lúc trở về hắn nói với Nghiêm thị rằng hắn không muốn cưới Lý Tứ
cô nương nữa.
“Cái gì? Ngươi nói không cưới sẽ không cưới sao? Cô
cô ngươi nói như thế nào?” Nghiêm thi tức giận nói. Tuy rằng bà ta không vui vẻ nhưng lại nghĩ cưới được người vào cửa rồi sẽ khiến người ta đau khổ, lại còn thuận theo được ý của Thái hậu. Bây giờ con mình lại nói không cưới, chuyện này là sao đâu? Còn chưa đến phiên nó nói chuyện đâu.
“Ta là mẫu thân của con, hôn sự đã có ta quyết định. Con không cần phải
lo!” Nghiêm thị nói, “Có phải cái nữ nhân không biết xấu hổ kia đến
quyến rũ con không hả? Con nhớ kỹ cho ta, tuy nó là cháu gái ta nhưng nó chỉ có thể làm thiếp thất, nếu mưu đồ lấy vị trí thế tử phu nhân thì ta sẽ không cho nó có kết cục tốt đâu!”
Vương Viêm nhìn mẫu thân
mình mà trong lòng càng đau khổ, nói: “Mẫu thân à, chỉ có chúng ta đơn
phương tình nguyện, ép buộc làm ra nhiều chuyện như thế, hôn sự như vậy
có gì hạnh phúc đâu?”
“Cái gì mà đơn phương tình nguyện? Lý gia
rất vui đấy, ta thấy Lý Tứ cô nương kia là đứa không biết tốt xấu, sao
có thể đến phiên nó nói chuyện? Không biết hai chữ đạo hiếu viết như thế nào mà!Ta nói cho con biết, chuyện hôn sự này đã được quyết định rồi,
không chấp nhận con phản đối! Ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho ta!https:// Nếu làm ra chuyện không hay thì con sẽ biết tay ta!”
“Được, mẫu thân cứ cưới về đi. Ta sẽ không liếc mắt một cái! Người cứ suy nghĩ rồi làm đi!” Vương Viêm nói xong rồi cứ thế đi mất, không quay đầu lại.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Lúc đầu chẳng phải là thích lắm sao, sao lại
vào cung một chuyến rồi trở về ăn nói điên khùng thế này? Nghiêm thị
quyết định gọi kẻ hầu hạ bên cạnh Vương Viêm tới hỏi.
“Nô tài cũng chỉ ở cùng đám nội thị, chỉ biết là Thái hậu nương nương giữ công tử
lại ăn cơm rồi hai canh giờ sau thì công tử trở về.”
Ăn một bữa
cơm mà mất đến hai canh giờ? Xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Chẳng lẽ Thái hậu nương nương nói gì sao? Không được! Mình phải vào cung hỏi rõ
ràng mới được. https:// Nếu Thái hậu không muốn giữ mối hôn sự này nữa thì mình cũng có thể làm theo ý mình. Dây dưa lâu như thế cũng phải có kết luận cuối cùng rồi.
Mình không tin gia đình mình không cưới Lý Tứ cô nương kia thì còn ai
dám lấy nàng ta! Tốt nhất là ở giá, cả đời không gả đi được mới tốt!
“Ngươi quả nhiên là thiếu kiên nhẫn.” Vương thái hậu có chút mất hứng, tẩu tử
mình sao lại càng ngày càng khiến mình chướng tai gai mắt thế? Xảy ra
chuyện nhỏ nhặt thôi mà lại cấp tốc tiến cung tìm mình, nếu trong nhà
xảy ra chuyện đại sự thì chẳng phải bà ta sẽ bị hù chết à?
Nghiêm
thị trong lòng cũng không vui. Vốn là hôn sự của con trai bà ta mà bây
giờ lại thành ra Thái hậu ôm lấy mọi việc, bà ta làm mẹ mà chẳng có chút quyền lợi gì, nhưng mà bà ta lại chẳng thể nói ra bất mãn, chỉ có thể
nhịn xuống mà thôi.
“Nương nương, sau khi Viêm nhi trở về thì liên tục nói không cưới Lý tứ cô nương kia.https:// Nô tì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu nương nương sửa chủ ý thì nô tì cũng có thể nghĩ biện pháp ứng phó.”
“Sửa chủ ý cái gì? Ngươi sinh con tốt thật đấy! Ngay cả lời của ai gia mà
cũng không nghe! Đã sắp xếp an bài cho nó thật tốt vậy mà nó lại phá
hỏng hết!” Vương thái hậu oán trách nhưng lại không nói rõ rằng bà ta đã hạ dược cháu trai mình, “Hôn sự này ai gia muốn nhất định phải thành,
như vậy chẳng phải rất hợp ý nguyện của nhiều người sao?”
Nghiêm
thị mang một bụng tức trở về. Thái hậu này có phải điên rồi hay không?
Nói như vậy giống như toàn bộ là ý của người khác vậy? Như thế có khác
gì đánh vào mặt mình đâu? https:// Quả nhiên là không thể đoán được tâm tư của quả phụ mà. Càng ngày tính
tình càng táo bạo, con ta nuôi lớn đến bây giờ mà hôn sự còn chưa được
định ra, chẳng phải là vì ý muốn của ngươi sao?
Thật là đáng giận! Mình lại chẳng có cách nào cả!
Vài ngày sau, bà ta đến tìm tiểu muội mình tâm sự. Tiểu muội của bà ta nói: “Cái này có sao đâu. Thái hậu nương nương nếu muối cho Viêm nhi cưới
thì cứ cưới đi, dù sao cuối cùng cũng thành người nhà tỷ. Tỷ muốn đối xử như thế nào mà chẳng được. Chẳng lẽ Thái hậu nương nương lại phái người mỗi ngày nhìn chằm chằm nhà tỷ sao? Viêm nhi nói không thích thì không
thích, đến lúc đó tìm cho nó vài lương thiếp chẳng phải giải quyết được
rồi sao? Như vậy tỷ có thể đem cái người của Lý gia kia thành vật trang
trí được rồi.”
Nghiêm thị nói: “Thật ra lúc đầu ta cũng coi trọng
cô nương Lý gia kia nhưng sau này nàng ta lại không tán thành mà ta lại
không có tính nhẫn nại. Nhưng Thái hậu nương nương lại không hạ lệnh, ta thấy Trần thái hậu kia vô quyền vô thế thì Thái hậu nương nương còn sợ
nàng ta cái gì đây? Còn kết thân cùng một đứa mồ côi nữa. https:// Ta chưa ghét bỏ nàng ta từ nhỏ không được dạy dỗ thì thôi đi mà Lý tứ
cô nương kia lại còn khiến nhà họ Vương chúng ta mất mặt ba bốn lần. Để
xem đến khi Trần thái hậu mất rồi, nàng ta có thể kiêu ngạo nữa không!”
Trong lòng bà ta vẫn luôn cho rằng Vương thái hậu sẽ không dễ dàng buông tha
Trần thái hậu lâu, lần này Nghiêm thị đoán không sai. Vài ngày sau toàn
thành đều biết Trần thái hậu nhiễm bệnh, trị liệu không hiệu quả mà tử
vong, đồng thời lúc tin tức Trần thái hậu tử vong được truyền ra thì
Nhiếp chính vương cũng đã gấp gáp trở về.
Lý Tử Du bây giờ muốn
dựa vào phủ Nhiếp chính vương. Thật sự nàng đoán không sai, Duẫn Thiên
chính là Nhiếp chính vương Tư Đồ Thừa Thiên. Khi hắn đuổi tới Hàm Ninh
cung cứu nàng ra thì nàng đã đau không nói nên lời. Khi đó Vương ma ma
đang tra tấn nàng thì bị hắn đá một cước hộc máu.
Hắn không đưa
nàng về phủ Trấn Viễn hầu mà trực tiếp đưa đến phủ Nhiếp Chính vương,
bây giờ nàng đang nằm trên giường dưỡng bệnh.
Vương Thái hậu đi
vào điện Thừa Càn, đẩy nội thị đang ngăn trở mình ra, thấy Nhiếp Chính
vương liền lớn tiếng quát: “Vương đệ! Ngươi đây là có ý gì? Lý Tử Du kia là hung thủ hại chết Trần muội muội, sao ngươi có thể bao che cho ả?
Còn nữa, Vương ma ma chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh của ta thôi, ngươi dựa vào cái gì mà ra tay với bà ấy?https:// Trong mắt ngươi còn có Vương tẩu ta hay không?”
“Vương tẩu cần gì phải kích động như vậy chứ? Trong lòng mọi người đều biết rõ sự tình, tẩu không cần ta lặp lại lần nữa chứ? Chuyện tình nội cung ta
không muốn quản nhưng Hoằng nhi đến chỗ ta cầu ta cứu biểu tỷ, việc này
ta phải giúp.” Tư Đồ Thừa Thiên nói thản nhiên.
“Ngươi! Ngươi thật có bản lĩnh! Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của chúng ta sao?” Vương thái hậu nói.
“Ta không quên, chỉ là có người lòng tham quá lớn, ta không thể không quản. Vương tẩu, kẻ khôn không nói nhiều lời, Trần thái hậu chết như thế nào, trong lòng ta và tẩu đều hiểu rõ. Vương tẩu trăm ngàn lần không cần
trước mặt ta diễn xiếc làm gì. Ta là nể mặt Vương huynh nên không so đo
lần này, mong Vương tẩu sau này không cần thừa cơ lúc ta vắng mặt mà làm chuyện lung tung!”
“A, thật có ý qua sông đoạn cầu rồi nhỉ? Không biết là ai năm đó cầu ta liên thủ với hắn nhờ đó mà có được địa vị ngày hôm nay. Bây giờ thấy không cần lợi dụng ta nữa nên muốn đá ta văng đi, ta nói cho ngươi biết, bản cung không dễ bắt nạt vậy đâu! Ngươi nói cho ta một câu, có giao Lý Tử Du ra đây không?”
“Hoàng tẩu, nhà họ
Vương ở kinh thành này hiện vẫn là kinh thành đệ nhất gia. Không biết
sau này có thể giữ vững vị thế như vậy hay không đây?”
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vương Viêm là đứa trẻ tốt, đáng tiếc lại sinh ra trong một gia tộc như vậy đó~