Phu Quân, Xin Chào!

Chương 111: Chương 111: Chương 66




“Viêm nhi mau đứng lên, lâu như vậy mà cũng không vào cung thăm cô cô, hay là giận cô cô rồi hả?” Vương thái hậu nói.

“Cô cô nói đùa. Phụ thân nói con đã lớn rồi, nên bắt đầu đi làm việc, vì thế thời gian này con bắt đầu học tập tiếp nhận công việc của gia tộc.”

“Tốt, như vậy rất tốt. Nên chia sẻ công việc trong nhà rồi. Nhớ làm việc cho đàng hoàng.” Vương thái hậu liếc mắt với Vương ma ma.

Vương ma ma nói: “Nhị công tử hôm nay ở lại dùng bữa đi, nương nương đã chuẩn bị rất nhiều món công tử thích.”

“Thưa cô cô, hôm nay điệt nhi phải trở về có việc.”

“Nhiều chuyện. Có gì cô giải quyết cho con, hôm nay ở lại dùng cơm với cô cô đi.”

“Vậy được rồi.” Cô cô không có con nên đều đối xử với mình và Minh Nguyệt như con ruột.

Chỉ là lúc Vương Viêm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở nơi khác. Hắn nhớ rõ là lúc cùng cô dùng bữa xong thì có chút mơ hồ rồi sau đó không biết gì nữa. Chẳng lẽ có người hạ thuốc trong thức ăn? https://Vậy cô cô ở đâu? Mấy ngày nay có lời đồn Trần thái hậu đã chết, không biết thật hay giả, liệu có người nhằm vào cô cô không?

Vương Viêm xoa xoa gáy rồi đứng lên xem xét nơi này, phát hiện hắn vẫn ở trong cung nhưng nơi này lại cực kì rách nát. Bên trong còn có một phòng nữa, hắn cứ thế đi vào, phát hiện bên trong có một cái giường mà trên giường lại có một người, trong lòng hắn liền nổi lên cảnh giác.

Đến lúc hắn phát hiện người nằm trên giường là Lý tứ cô nương thì lại càng giật mình. Chẳng lẽ có thích khách tiến cung, đem mọi người trói ở đây sao? Vương Viêm đang muốn cởi trói cho Lý Tử Du thì Vương ma ma tiến vào.

“Vương ma ma, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao ta và Lý Tứ cô nương lại ở đây?”

Vương ma ma nói: “Nhị công tử, Thái hậu nương nương biết ngài thích vị Lý Tứ cô nương này nên cố ý vì ngài mà suy tính, đem nàng đến bên cạnh ngài.” Lời này ý tứ thực rõ ràng, Vương Viêm cũng khôi ngốc, vội nói: “Không được! Vương ma ma đưa ta ra ngoài đi, ta tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

Vương ma ma nói: “Khó trách thái hậu nương nương lại nói nhị công tử là người phúc hậu.https:// Chỉ là chẳng lẽ công tử không biết vị Lý tứ cô nương này không bằng lòng gả cho ngài sao? Vì muốn hủy bỏ hôn sự này mà nàng ta đã ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện, còn khiến tổ mẫu nàng ta bị bệnh nữa. Lời của lão nô không dễ nghe nhưng người như vậy cần phải được giáo huấn! Để nàng ta biết nhà họ Vương chúng ta lợi hại thế nào! Công tử, ngài nhìn đi, người đang nằm trên giường là nữ tử mà ngài thích, hôm nay chỉ cần ngài nguyện ý thì người này sẽ thuộc về ngài, sau này sẽ là thê tử của ngài. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ bỏ lỡ cả đời. Đương nhiên công tử sợ Lý tứ cô nương sau này oán hận ngài nhưng thật ra thì công tử không cần lo lắng đâu. Nữ nhân ấy mà, coi trọng nhất chính là thân thể mình, trở thành người của ai thì nàng ta sẽ một mực đi theo, chỉ cần sau này công tử đối xử tốt với nàng ta thì tự nhiên nàng ta sẽ một lòng hướng về ngài thôi. Hơn nữa cho dù ngài không đồng ý thì đến lúc ngửi thấy xuân dược thì không đồng ý cũng phải đồng ý.

Công tử à, lão nô nói như vậy, ngài thấy nên làm thế nào thì làm, công tử chính mình lựa chọn đi.https:// Nói thêm cho công tử một câu, chuyện Trần thái hậu đột tử có liên quan đến vị Lý tứ cô nương này, Thái hậu nương nương rất tức giận, chỉ cần có liên quan sẽ không bỏ qua nhưng nếu là người một nhà thì tất cả sẽ chẳng có gì.”

Vương Viêm biết ý tứ của bà ta nhưng thật sự phải làm vậy sao? Cô nương trên giường vẫn chưa tỉnh lại nhưng nàng là người mình mong nhớ ngày đêm, nếu… nếu mình làm như vậy… như vậy thì mộng đẹp sẽ thành sự thật.

Không! Không được! Sao mình có thể nghĩ như vậy chứ? Chẳng phải như thế sẽ hại Lý tứ cô nương sao? Vương Viêm nhanh chóng cởi trói cho Lý tứ cô nương.

“Lý cô nương, Lý cô nương! Nàng mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!”

Tuy rằng hắn muốn kết hôn với Lý tứ cô nương nhưng tuyệt đối không thể dùng đến phương pháp này.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng khô nóng, hơn nữa người trên giường càng nhìn càng thấy đẹp, hận không thể lập tức nhào lên. Hắn nhìn quanh, phát hiện ra lư hương kia đang tỏa hương kì lạ, chẳng lẽ Vương ma ma vừa mới đem vào?https:// Hắn cho dù nhuyễn hết cả chân vẫn đánh đổ lư hương kia đi, mất hết sức chín trâu hai hổ mới tính là hoàn thành. Nhưng hắn cũng vừa mới hít vào không ít mùi hương khiến người càng lúc càng nóng. Quay lại đi, quay lại đi, chỉ cần như vậy ngươi sẽ chiếm được cô nương mình thích, trong lòng hắn luôn luôn vang lên lời nói như thế.

Không được! Ngươi làm như vậy có khác gì cầm thú đâu? Vương Viêm khẽ cắn môi, đập đầu vào một cây cột, cuối cùng cũng té xỉu, tốt rồi, sẽ không phải miên man suy nghĩ nữa.



Khi Lý Tử Du tỉnh lại, bên cạnh nàng là Hồng Y.

“Ta chắc đang nằm mơ rồi.” Lý Tử Du lẩm bẩm.

“Cô nương, cô nương, là nô tỳ đây! Nô tỳ mang người đi ra ngoài.” Hồng Y nói xong liền đỡ lưng Lý Tử Du khiến Lý Tử Du rên lên một tiếng, trên người đau quá.

“Cô nương làm sao vậy? Sao lại bị thương thế này? Bọn họ dụng hình với người sao?” Hồng Y hỏi gấp, đều do mình vô dụng mới khiến cô nương chịu khổ, mình chết cũng không hết tội.

“Hồng Y, bây giờ ta không động đây được. Cả người đều đau. Bây giờ ngươi cũng không cứu được ta đâu, trước hết truyền tin cho Duẫn Thiên xem hắn có thể cứu ta hay không.”

“Bẩm nô nương, nô tỳ đã truyền tin rồi, chủ tử sẽ nhanh chóng đến cứu người nhưng nô tỳ nhìn thấy cô nương như vậy trong lòng khó chịu quá.” Cô nương da thịt mềm mại sao bọn họ lại xuống tay ác độc như vậy?

“Cô nương, nô tỳ có thuốc mỡ. Để nô tỳ thoa cho ngài.”

“Thuốc mỡ không có tác dụng đâu, căn bản không có miệng vết thương, chỉ có thể thỉnh đại phu thôi hoặc là ta nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt lên thôi.” Bị loại kim đó đâm căn bản sẽ không gây ra miệng vết thương. Lý Tử Du nghĩ không biết về sau có đau như vậy cả đời hay không.

“Bọn họ… Bọn họ dụng hình gì, sao lại ác độc đến thế?” Hồng Y mở cánh tay áo Lý Tử ra xem, một chút miệng vết thương cũng không có nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy chi chít những lỗ kim.

“Đây… đây là cái gì?”

“Là thủ thuật trong cung, nghe nói là để âm thầm trừng phạt người khác.” Lý Tử Du nói thản nhiên, “Hồng Y, không nói chuyện này nữa, ngươi giúp ta đi nhìn hoàng thượng được không?https:// Ngươi đi bảo hộ hoàng thượng được không?”

“Không được đâu cô nương. Nô tỳ phải ở cạnh cô nương, nếu cô nương xảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không dám sống nữa. Hoàng thượng có người bảo vệ, cô nương cứ yên tâm.” Hồng Y vô tình lộ ra một ít tin tức cho Lý Tử Du.

Lý Tử Du hỏi: “Sao ngươi biết hoàng thượng có người bảo vệ?”

“Chuyện này… nô tỳ… nô tỳ lúc trước có đến xem qua, thiếu chút nữa có người phát hiện ra. Người kia công phu cao hơn nô tỳ rất nhiều.” Hồng Y không giỏi nói dối, chỉ dám nói qua loa vài câu.

Lý Tử Du thở ra một hơi, chỉ cần Hoằng nhi không sao là tốt rồi, xem ra chuyện này là do một mình Vương thái hậu bày ra.

Lý Tử Du nhìn thấy có một người đang nằm cách giường không xa, hỏi: “Đó là ai?” Trải qua vài ngày sống không bằng chết, tâm tính của Lý Tử Du đã thay đổi rất lớn.https:// Dì nhỏ đã nói, nếu nàng không chết nàng phải che chở Hoằng nhi thật tốt. Nàng cảm thấy nhất định phải khiến hung thủ hại chét dù nhỏ bị trừng phạt thích đáng, à không, phải là gấp bội, khiến mụ ta sống không bằng chết! Chết cũng không yên!

Ánh mắt Lý Tử Du càng ngày càng lạnh khiến Hồng Y có chút sợ hãi, đem chuyện của Vương Viêm nói ra.

Đập đầu vào cột à? Xem ra Vương Viêm vẫn là chính nhân quân tử, nhưng như vậy thì sao? Thù với Vương thái hậu không thể chỉ vì một Vương Viêm mà khiến mình dừng tay. Còn có nhà họ Vương, họ Lý, nàng nhất định phải khiến toàn bộ bọn chúng nhận báo ứng!

Mầm móng cừu hận đã nảy mầm trong lòng Lý Tử Du, không thể không nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã ảnh hưởng rất lớn đến Lý Tử Du. Nếu không phải Hồng Y đến đúng lúc, nếu không phải Vương Viêm này còn có chút lương tri thì bây giờ nàng sẽ đau khổ còn hơn lâm vào mười tám tầng địa ngục! Mà những kẻ đầu sỏ gây nên chính là những kẻ nàng đã ra tay nhân từ!

Tốt thôi, các ngươi đã như vậy thì đừng trách ta ra tay tuyệt tình!

“Hồng Y, trói chặt người này lại!” Lý Tử Du nói

Nhìn Vương Viêm đang bị trói chặt, nàng nói với Hồng Y: “Ngươi ẩn thân đi, đừng để người khác phát hiện, lát nữa có lẽ sẽ có người tới.”

Hồng Y tuân lệnh biến mất. Quả nhiên chưa đến ba khắc sau, Vương ma ma đã vào, tưởng rằng đến nhìn chuyện đã thành vậy mà lại thấy một người bị trói, một người đang nhìn mình lạnh lùng.

“Nhị công tử, nhị công tử! Ngài tỉnh tỉnh, tỉnh lại!” Thanh âm này đủ lớn, khiến Vương Viêm đang hôn mê liền mở mắt.

“Nhị công tử à, ngài không sao chứ?” Vương ma ma lo lắng hỏi.

Vương Viêm nhìn dây thừng trên người mình rồi cười khổ, nhất định là Lý tứu cô nương đã tỉnh, lo lắng cho bản thân nên đã trói mình lại.

“Ma ma, ta không sao. Để ta về đi, nếu không lần sau không phải là cây cột mà sẽ là một con dao nhỏ đấy.” Vương Viêm nói.

“Trời ạ. Công tử ngốc của ta ơi, ngài sao lại ngốc như thế? Ma ma làm vậy cũng là vì muốn tốt cho công tử mà. Nhị công tử bình thường không phải là người có người đẹp trong lòng mà không làm loạn, bà ta còn cố ý chuẩn bị loại dược có dược tính rất mạnh vậy mà nhị công tử lại nhẫn tâm khiến bản thân thành như thế.

“Ma ma, ta nói thật đấy. Lần sau còn như vậu, cô cô sẽ không còn nhìn thấy ta đâu.” Sau đó hắn nói với Lý Tử Du: “Lý Tứ cô nương, là tại hạ mạo phạm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”

Thấy Lý Tử Du lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn nổi lên chua xót, còn có gì không rõ nữa đây? Hôm nay xảy ra chuyện như vậy đều do cô cô làm ra, nói không chừng cái chết của Trần thái hậu cũng có liên quan đến cô cô mà mình cũng là người nhà họ Vương, cho dù thế nào cũng không thể chỉ trích cô cô mình được.

Thôi, thôi, không phải của mình thì sẽ không thể là của mình được, còn mơ mộng viễn vông làm gì nữa? Cũng chỉ vì mình vọng tưởng nên mới hại người ta thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.