Phong Ca
Cực đông tiên giới là nơi ta chưa bao giờ tới, hôm nay dạo quanh mới phát hiện nơi này chim ca hoa nở, nước chảy róc rách, một toà đại viện giữa sông núi, bên trong là đình đài lầu các, thiết kế rất tinh xảo.
Ta cùng nhóm mấy người Phượng Nhi che mặt nắm tay, cầm chổi liếc nhìn nhau, thật không đành lòng nói: “Chỗ tốt thế này…chúng ta đừng huỷ…Ngươi nói chúng ta mấy ngày nay giống lốc xoáy quét qua, tiên giới đều không còn một ngọn cây cọng cỏ, sắp thành sa mạc cả rồi.”
“Đừng lo!” Đại Miêu vẻ mặt kiên định, nói: “Các hoa thần sẽ lại gieo trồng, ta cứ việc tàn phá chà đạp. Đã nhẫn tâm nhiều lần, lần này cũng không cần ngoại lệ, cố chịu đựng, chúng ta chỉ còn nửa tháng nữa là xong việc rồi.”
Nói xong, đám người họ đều kiên định gật đầu một cái, sau đó Quán Thanh U cùng Mộc Tử Du lập tức tiến lên, cây chổi trong tay vung loạn xạ tạo nên một trận cuồng phong mới.
Theo kế hoạch, cuồng phong này chỉ một trận, trong vòng trăm dặm sẽ tức khắc được thổi sạch sẽ, nhưng lần này, hai người họ thi pháp, gió vừa nổi đã hoá thành mây khói tiêu thất đi.
Chúng ta dụi dụi mắt, Quán Thanh U sắc mặt đỏ lên, cùng Mộc Tử Du thi pháp lần nữa, nhưng cũng giống vừa rồi, một chút động tĩnh cũng chẳng có.
Vì thế ta tiến lên, phối hợp với Phong Thần, lần này có động tĩnh, nhưng không phải gió động mà là người động.
Từ trong phòng có một người chậm rãi đi ra, ngẩng đầu lên, để lộ tia cười trên khuôn mặt thanh tú tuấn nhã. Tất cả cùng sửng sốt, tiếp theo lại nghe thấy hắn chậm rãi mở miệng, nói với ta: “Tiếu Tiếu, quả nhiên là nàng.”
Âm điệu ôn hoà nho nhã, như mấy vạn năm trước, nùng tình mật ý, từng tiếng gọi: “Tiếu Tiếu.”
Ta gượng cười, cùng mấy người bên cạnh cúi người, cung kính hành lễ với hắn, lạnh nhạt xa cách nói: “Tham kiến thượng tôn.”
Hắn im lặng nhìn ta, đột nhiên vươn tay, vén mái tóc xoà xuống che khuất khuôn mặt ta. Ta cả kinh vội lui lại vài bước, động tác của hắn cứng đờ, sau lại khe khẽ thở dài, ánh mắt đảo qua sáu người chúng ta một vòng, lại khôi phục nụ cười nhạt: “Các vị quang lâm hàn xá, có việc gì không?”
“Dọn dẹp vệ sinh.”
Thấy hắn, Phượng Nhi luôn không khách khí. Nàng lướt nhìn dáng vẻ đình viện, thấy trong đình trồng toàn nguyệt u lan.
Nguyệt u lan là họ hàng với ám nguyệt u lan. Ám nguyệt u lan chỉ sinh trưởng theo bờ hoàng tuyền, luôn khó trồng nên phi thường tự phụ, mà nguyệt u lan cũng là hoa lan cùng loại với ám nguyệt u lan, tuy rằng khó trồng nhưng so với ám nguyệt u lan lại dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn khu vườn nguyệt u lan này, Phượng Nhi hừ lạnh một tiếng, cười khỉnh: “Thượng tôn đối với Tư chủ U Minh Phủ thật là nghĩa nặng tình thâm, rung động trời đất, nhắc mới nhớ, mượn nguyên đan tụ hồn của Tiếu Tiếu nhà chúng ta cũng mấy vạn năm rồi, sao, có thể trả chưa?”
Nghe Phượng Nhi nói, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn duy trì nụ cười tao nhã, không nhanh không chậm nói: “Hồn phách Quân Hoàng còn chưa tụ đủ, nguyên đan, sợ là chưa thể.”
“Vô sỉ hạ lưu!” Nghe vậy, Giản Hề đột nhiên vung tay thả Thuỷ Long ra, ta vội một kiếm chặn lại rồng của hắn, Giản Hề ngước nhìn ta, trong mắt tất cả đều chán chường. Ta nhếch miệng, cười nói: “Ôi Giản Hề thiên quân của ta, ngươi chớ có gây chuyện nữa, chúng ta còn nửa tháng quét dọn nữa đó, đừng xung đột, tiếp tục dọn dẹp thôi.”
Nói xong, ta quay đầu đối diện với Liễu Hoa Hiên: “Thượng tôn, tỷ muội chúng ta có chút nóng nảy, lúc quét dọn có xảy ra thiếu sót gì xin Người bỏ qua.”
“Không sao!” Hắn nhìn ta không dời mắt, như đang muốn nhìn thấu ta, nói: “Ta nếu thấy cần sẽ thi pháp bảo vệ, các ngươi cứ tự nhiên.”
Ta cười thở dài: “Quấy rầy thượng tôn rồi.” nói xong, ta xoay người định rời đi, hắn đột nhiên giữ chặt ta, mở miệng, lại chỉ nói: “Xin lỗi.”
Ta không để ý tới hắn, quay đầu trừng mắt với đám người đang xem kịch lên cạnh: “Các ngươi còn nhìn, nhìn nữa thì tới kiếp sau chúng ta cũng đừng hòng quét xong!”
Mấy người phẫn nộ trừng lại ta nhưng vẫn dời mắt, bắt đầu làm chuyện của mình. Lúc này ta mới xoay người lại, hời hợt rút tay khỏi Liễu Hoa Hiên, cung kính cười nói: “Chuyện nhân đức thiên địa này, vốn tiểu thần nên làm. Quân Hoàng cũng là Tư chủ U Minh Phủ chúng ta, là thượng thần U Minh Phủ, đều là người nhà, bất quá mượn chút nguyên đan, cũng không có gì. Nhưng mấy ngày nay tiểu thần đã bắt đầu cảm thấy thân thể không khoẻ, nếu Tư chủ hồn phách đã tề tựu, mong rằng thượng tôn sớm ngày trả lại nguyên đan cho tiểu thần.”
Ta nói rất thành khẩn, trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy lời nói không có sai sót gì, hoàn toàn phù hợp với vị trí của ta. Nhưng nhìn người đối diện sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, nụ cười nhạt không giữ được nữa, thoáng héo đi. Hắn im lặng nhìn ta, gọi: “Tiếu Tiếu!”
Vừa nghe gọi tên, ta lập tức vô thức lùi về sau, cảm thấy chỗ trống rỗng trong lồng ngực lại nhói đau.
Lá bùa trên ngực ta đã mấy vạn năm rồi, tuy rằng mỗi năm ngàn năm lại được tế máu một lần nhưng vẫn không phải nguyên bản. Bởi thế không thể xúc động mạnh. Nó yếu ớt là thế, chỉ dựa vào chút pháp lực để bám chặt trong lồng ngực ta, lung lay muốn rớt, chênh vênh lỏng lẻo. Vì thế ba vạn năm qua, ta vẫn thanh tâm quả dục, không dính đến yêu hận, chỉ sợ dính phải đau đớn, lá bùa sẽ chẳng thể chống đỡ được.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Thượng tôn vẫn nên gọi ta là Diệp Tiếu thượng thần thì hơn, Tiếu Tiếu, con người này từ miệng Thượng tôn gọi ra, tiểu tiên không dám nhận.”
Hắn cười khẽ, như vùng mưa thu mông lung, nhạt nhoà lạnh lẽo.
Ta vẫn cười nhạt, không định tiếp tục tán gẫu với hắn nữa, xoay người dứt khoát rời khỏi đó, quay về với các vị đằng kia – tiếp tục quét dọn!
Lần này chúng ta vẫn quét như gió xoáy, ai nấy đều xuống tay thô bạo, lúc Phượng Nhi ngoài cười nhưng trong không cười cáo biệt Liễu Hoa Hiên, ta nhìn lại kết quả cuối cùng, so với nửa tháng kia thì sạch sẽ quang đãng hơn nhiều. Ngoài Liễu Hoa Hiên được pháp lực bảo vệ bên ngoài, ngọn núi nhỏ phía sau của hắn đã bị san thành bình địa, cũng tiện tay diệt luôn cái thác nước của hắn, lấp con sông bên cạnh. Chẳng những hoa hoa cỏ cỏ không còn một mống, lần này nặng tay hơn, ngay cả đại thụ cũng bị đào lên, lấp đất xuống hố, lại tạo mưa to gió lớn, đem chỗ này biến thành đầm lầy.
Khi chúng ta đứng trên tầng mây nhìn tiểu đình viện của Liễu Hoa Hiên bập bềnh trên vũng đầm, mọi người cuối cùng cũng cảm thấy, Thiên Đế thật hảo tâm, để chúng ta có cơ hội làm được một chuyện đại nghĩa.
Lòng ta vô cùng sảng khoái, ác khí nghẹn lại mấy vạn năm cũng có một ngày được phát tiết, cười đến tươi tỉnh, cung kính nói với Liễu Hoa Hiên: “Quấy rầy thượng tôn rồi, không cẩn thận giúp thượng tôn bố trí lại vài chỗ, mong thượng tôn thứ lỗi.”
Liễu Hoa Hiên làm như bị cảm xúc của mấy người chúng ta cuốn hút, vậy mà cũng không tức giận, ngược lại còn cười rạng rỡ, gật đầu với ta: “Diệp Tiếu thượng thần thẩm mỹ luôn độc đáo, bản tôn rất vừa lòng, chẳng hay hôm nào thượng thần có thời gian, có thể lại đến thay bản tôn ‘bố trí’ lại một phen, bản tôn rất hoan nghênh!”
Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘bố trí’, giọng điệu vui đùa, nhất thời phảng phất như quay lại thời gian trước đây. Ánh mắt ta không kìm được dừng lại nơi căn phòng hắn vừa xuất hiện, trước đình, vườn nguyệt u lan đang rạp mình theo gió, châm vào mắt sinh đau.
Ta đoán, tất cả thuộc về nàng ta nhất định là ở trong căn phòng đó, còn hắn canh giữ nơi ấy, lặng lẽ đợi nàng trở về.
Liễu Hoa Hiên trên dòng vong xuyên là vì chờ Quân Hoàng, Liễu Hoa Hiên ở chỗ này, cũng vì chờ Quân Hoàng.
Ta không khỏi cười khổ, cao giọng nói với hắn: “Ngày Thượng tôn trả lại tiểu thần nguyên đan tiểu thần tất sẽ đến ‘đáp tạ’ Thượng tôn.”
Hắn giật mình, ngay lúc hắn đang ngây người, ta bị người phía sau túm lấy, đằng vân giá vũ bay xa. Sự nghiệp dọn dẹp vệ sinh còn phải tiếp tục, oanh oanh liệt liệt, bình định tiên giới.
Còn lại nửa tháng, chúng ta tính tiếp tục vì tiên giới phục vụ tạo phúc, lại không ngờ, mới ra khỏi địa bàn của Liễu Hoa Hiên vài bước, Thiên đế đã phái người đến cho chúng ta biết, không cần quét nữa.
Chúng ta vui mừng quá đỗi, suy đoán không biết Thiên Đế có bị thuốc chuột làm hỏng não không mà lại dễ dàng buông tha chúng ta như vậy, kết cục, vị tiên quan đến truyền chỉ bĩu môi, nói với chúng ta, sau khi chúng ta phá hủy hơn nửa tiên giới, các hoa thần cuối cùng đã tìm đến thiên đình, trước cửa phòng Thiên Đế quỳ gối khóc lóc thảm thiết kể tội “Ma giới lạt thủ tồi hoa”, đòi Thiên Đế phát binh đi chinh phạt Ma giới. Thiên đế vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám khai ra chúng ta, vì thế hắn quyết định, lần này coi như chúng ta vận khí tốt, tha cho chúng ta!
Mấy người chúng ta đều quăng mải cây chổi cùng mấy thứ linh tinh trong tay, lập tức đằng vân giá vũ, nhà ai nấy về, mẹ ai nấy tìm. Cả bọn lười biếng gọi đám tiên tỳ tiên đồng đã mấy ngày không được sai bảo tới, náo loạn ồn ào, xem như là an ủi một chút tâm hồn bị chà đạp của chúng ta.
Ngày qua ngày lại hết nửa tháng, ta nhàm chán, đang muốn gọi đám người Phượng Nhi đến tụ tập, vui chơi nhộn nhịp thì một tiên đồng mỹ mạo cung kính dâng một tấm thiếp mời tới tận cửa U Minh Phủ ta.
Kỳ thật thiếp mời nhà ta còn nhiều, sống lâu năm, mọi người dù sao cũng nể mặt, nhưng thiếp mời này lại đặc biệt.
Bởi vì nó xuất từ – Bồng Lai đảo.
Nói đến Bồng Lai đảo, ta liền vui vẻ. Bồng Lai đảo tự mình cắt đứt liên lạc, giao lưu cùng tiên thiếu và tiên gia, sau lại vì Bách Lý Quân Hoa tính cách cao ngạo cô độc ngồi lên vị trí đảo chủ Bồng Lai đảo, thẳng tay thiết lập mê chướng bên ngoài, hai vạn năm qua ta từng không biết tự lượng sức muốn đến rình xem mỹ nhân, kết quả là lạc đường trong mê chướng, loay hoay xoay xở cả trăm năm mới ra nổi.
Có điều cũng không cảm thấy hành vi của Bách Lý Quân Hoa quái đản, đệ tử Bồng Lai đảo của hắn tiên khí thuần khiết mỹ mạo như hoa, lưu manh như ta và Phượng Nhi trên tiên giới nhiều lắm, quấy nhiễu Bồng Lai đảo không được thanh tịnh, hắn làm vậy, cũng có nguyên nhân cả.
Năm vạn năm sau nghi thức kế vị của Bồng Lai đảo chủ Bách Lý Quân Hoa, lần đầu tiên mời người ngoài đến, theo lời người đưa thiếp mời kia nói, bản thượng thần dường như là người duy nhất trong tứ hải bát hoang này nhận được thiếp mời, lại làm cho ta hư vinh một phen.
Tâm tình kích động tiếp nhận thiếp mời, ta thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn về phía tiểu tiên đồng mỹ mạo. Tiên đồng có lẽ bị ánh mắt nóng bỏng của ta doạ sợ, nhanh chóng cáo từ. Lòng ta ưu sầu, mỹ nhân này, nhìn chút cũng không chết được mà.
Ta thở dài nhìn tiểu tiên đồng đằng vân giá vũ mà đi, sau lại lập tức đi mở tủ, nhìn xem còn bộ y phục tốt nào không, nghe nói người trên Bồng Lai đảo chẳng những tiên khí thuần khiết, lại xa hoa tôn quý có tiếng trong tứ hải bát hoang, là đệ nhất phủ viện của U Minh Phủ, y phục đẹp nhất của ta so ra còn kém cả tỳ nữ , vậy thì quá mất mặt U Minh Phủ trước Bồng Lai đảo rồi.
Thật ra, ta cũng không có khái niệm về thời gian lắm, có lẽ gần ba ngày thay y phục một lần, cuối cùng ta cũng moi móc được trong đống vải vóc, thấy một món đồ ta từng nghĩ cả đời này sẽ nhất nhất trân quý, chính là bộ y phục Liễu Hoa Hiên năm đó tặng sinh thần ta. Ta cũng không biết xuất xứ của bộ y phục này, dù sao Liễu Hoa Hiên cũng là nhân vật khai thiên lập địa, phi thường xa hoa, hắn từng khoe khoang rằng áo choàng của Thiên Đế cũng không tốt bằng của hắn, tất nhiên là ta tin. Tuy rằng lòng ta vẫn khó chịu nhưng cân nhắc cẩn thận thì, nếu đã cho ta, ta tội gì không mặc.
Thôi được rồi, ta thừa nhận, ta thật vô sỉ.
Mặc bộ y phục trắng tinh bước ra, ta mới phát hiện đã đến giờ, gấp rút chải đầu, cài trâm, vừa đằng vân đi trước vừa tuỳ tiện búi tóc. Sau đó ta thần tốc bay đến Bồng Lai đảo.
Hết chương 12