Phong Ca
Rẽ chín tầng mầy lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh Bồng Lai đảo, không có mây mù, Bồng Lai đảo gồm mấy chục hòn đảo trên mặt biển như những hòn ngọc rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Ta bay tới gặp đảo chủ, trên đường đột nhiên bị một tiên tỳ ngăn lại, cung kính hành lễ với ta rồi nói: “Xin hỏi tiên hữu có thiệp mời không?”
Nghe vậy, ta lập tức đưa tấm thiếp mời mạ vàng ra, ánh mắt đánh giá tiên tỳ xinh đẹp từ trên xuống dưới. Trước cặp mắt như hổ như sói của ta, tiên tỳ vẫn mặt không biến sắc, cầm thiếp vàng của ta nhìn một lát rồi khom người chào, nói: “Mời thượng thần đi theo tiểu tiên.”
Ta có chút khó hiểu, mắt thấy các tiên gia khác đều chỉ được họ chỉ phương hướng, chẳng lẽ ta lại đặc biệt hơn?
Lòng đầy nghi hoặc theo nàng đáp xuống một hòn đảo không lớn không nhỏ, thấy trên đảo hoang vu trống trải, lọt vào tầm mắt chỉ có biển lan mênh mông, trải dài trăm dặm.
Dưới ánh mặt trời, những nhành lan khai đoá rực rỡ, cánh hoa trắng trong theo gió lay động, dập dờn hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng thấy lấp loáng màu hồng, như sắc đào đỏ thắm.
Tiên tỳ cung kính quỳ lạy ta, nói: “Còn đây là hòn đảo đảo chủ tặng thượng thần, tên gọi ‘Trường An’, Trường An đảo hôm nay trở đi đã thuộc quyền sở hữu của Diệp Tiếu thượng thần, thần khế sẽ được đưa tới U Minh Phủ ngay trong hôm nay, xin thượng thần vui lòng nhận cho.”
Nghe nói thế, ta hít một hơi thật sâu, tự nhéo cánh tay mình, cảm giác đau đớn này là thật, lúc này mới quay đầu nói người bên cạnh: “Ngươi không tìm lầm người chứ?”
Ta và Bách Lý Quân Hoa, hình như chưa từng gặp mặt?
“Nếu thiệp mời là đúng, nô tỳ tin chắc chính là người, U Minh Phủ Diệp Tiếu thượng thần.”
Tiểu tiên tỳ trả lời nghiêm túc. Ta ôm ngực lui lại mấy bước, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: “Bánh từ trời rơi xuống, đại hoạ đến rồi!”
Bồng Lai tuy nhiều đảo nhưng đem tặng hẳn một hòn đảo, lễ vật lớn thế này, nếu không phải có chuyện trọng đại muốn cầu thì làm sao lại ra tay hào phóng thế?
“Ha ha, tiên tử ngươi trở về bẩm với đảo chủ nhà ngươi, lễ vật lớn thế Diệp Tiếu không dám nhận.” Ta cười đến giả tạo, cảm thấy mình đã bị doạ rồi, nói năng cũng không trôi chảy. Tiên tỳ này vẫn duy trì tư thế quỳ, giọng nói chân thành: “Đảo chủ đang ở đằng sau đào lâm, thượng thần xin hãy đích thân nói với đảo chủ của tiểu tiên.”
Nói xong, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho ta, liền đằng vân đi mất. Ta thở dài, nghĩ Bách Lý Quân Hoa kia nghe ngoại giới đồn là tuyệt đại mỹ nhân, nên cảm thấy không mất mát gì, bèn cất bước đi về phía trước.
Ta rề rà thơ thẩn qua rừng lan, vừa cẩn thận phân biệt loại lan, lại phát giác càng đi về trước, càng có nhiều loại quý hiếm. Đến chỗ nguyệt u lan, ta hơi khựng lại, đoán rằng phía trước có thể có loại lan cùng chủng loại với nguyệt u lan, hoặc còn tôn quý hơn. Nghĩ vậy, ta lướt qua nguyệt u lan, đối mặt với loại lan cao quý nhất kia.
Hoa này rất ít, tiếp đó là đào lâm vô tận. Đào hoa vừa nở, rạng rỡ tươi thắm.
Dưới tàng cây có một người, áo trắng như tuyết, tóc đen như lụa, tử ngọc kim quan búi cao, khuôn mặt nhìn nghiêng, đúng là tuyệt đại mỹ nam.
Rừng lan trải dài dưới chân hắn, vì thế ta thấy người nam tử kia, đứng giữa vùng nắng tràn ngập sắc lan, một tay víu cành đào xuống ngửi, khoé miệng cong cong, thần thái điềm đạm thản nhiên.
Hắn đột nhiên quay đầu, chớp mắt ấy có một ngọn gió nhẹ lướt qua, đào hoa tung bay, đom đóm từ biển lan nhẹ nhàng bay lên, hắn buông cành đào ra khiến nó trở lại chỗ cũ, đứng ở nơi đó, cong mi cười dịu dàng, im lặng nhìn ta.
Vì thế trong giây phút ấy, ta cuối cùng cũng biết được, thế nào là tuyệt đại tao nhã.
Thời gian như ngừng trôi, một người đứng đó, như có thể làm cho thế gian nhạt nhoà đi, hắn là một bức tranh thuỷ mặc, trời sinh tự nhiên, vô vàn hoa lệ nhưng lạnh nhạt, thiên địa biến sắc.
Chỉ còn một người, chỉ một người mà thôi.
Thấy điệu bộ ngơ ngác của ta, hắn khẽ cười, chậm rãi đi đến trước mặt ta, vươn ngón tay thon dài vén mái tóc trước trán ta, bật cười.
Ta đỏ mặt, vội vàng lui lại một bước, chắp tay nói: “Tiểu tiên thất lễ, đảo chủ chớ trách.”
Bách Lý Quân Hoa mỉm cười không nói, vung tay vẽ phù chú trên không, một vòng tròn, hắn vẽ rất chậm, theo động tác của hắn trời mỗi lúc một tối, khi hắn hoàn tất vòng tròn, ta mới kinh ngạc, xung quanh không ngờ đã thành đêm tối, ánh trăng sáng tỏ, tinh tú nhấp nháy.
Ta thầm đổ mồ hôi, khả năng xoay chuyển càn khôn như vậy mà hắn lại thực hiện rất lưu loát tự nhiên, người này thần lực rốt cuộc đã đến trình độ nào?!
“Đảo chủ…”
“Nàng xem,” hắn chậm rãi mở miệng, ngắt lời ta. Nghe giọng nói của hắn, ta sửng sốt, chất giọng dịu dàng trầm bổng, cùng nam tử trong mộng của ta tám phần giống nhau!
Ta nghe lời hắn nhìn lại, thấy một nhành lan, giữa ánh sáng mờ ảo của đêm đang chiếu sáng rực rỡ, làm mắt ta đau nhức.
Hắn chậm rãi mở miệng, bâng quơ nói: “Ám Nguyệt U Lan này, nàng có thích không?”
Ám! Nguyệt! U! Lan!
Cái tên từ miệng hắn thốt ra, ta thật sự phải hít một ngụm khí lạnh, kinh hoàng nhìn hắn.
Thật ra, ngay từ đầu ta đã biết đây là Ám Nguyệt U Lan, nhưng ta thật sự không thể tin được. Loài hoa chỉ sinh trưởng nơi bờ hoàng tuyền, dọc dòng Vong Xuyên, nếu bị di chuyển Ám Nguyệt U Lan chắc chắn sẽ chết, nhưng tại Bồng Lai đảo này, lại được hắn nuôi trồng xanh um tươi tốt!
Nhìn sắc mặt ta, hắn ôn hòa cười, hỏi lại: “Nàng có thích không?”
“Đảo chủ, người có ý gì?” Cố gắng chuẩn bị như thế, đến tột cùng là muốn làm gì? Nghĩ tới nghĩ lui, trên người ta hình như cũng chỉ có viên nguyên đan là đáng giá một chút. Vì thế ta lại nói: “Nếu đảo chủ là vì nguyên đan trên người ta thì thật tiếc, ta không thể.”
Nghe ta nói, nét mặt hắn căng thẳng, nâng tay lên ngắt một cành đào, đưa cho ta nói: “Ta không cần nguyên đan của nàng.”
“Vậy…” Ta không nhận cành đào của hắn, hắn lại cố chấp giữ nguyên cành đào trước mặt ta. Bộ dạng cam chịu, cười yếu ớt, trong mắt có chút chua xót: “Tiếu Nhi, nàng còn nhớ, nàng đã từng nói với ta, đời đời kiếp kiếp không rời xa ta.”
Nghe một tiếng ‘Tiếu Nhi’, ta liền biết người kia là ai. Nhìn từ trên xuống dưới, lại không dám xác định hỏi: “Băng Khiết?”
“Quân Hoa.”
Hắn sửa lại.
Vì thế, ta lần thứ ba hít phải khí lạnh.
Nói thật, ta lúc trước thề thốt với hắn cũng chỉ là diễn trò, đương nhiên ta thừa nhận, trong giả cũng có vài phần chân tình, nhưng chân tình đối với ta mà nói cũng chỉ là món gia vị cho cuộc sống quá mức tịch mịch mà thôi, ngay cả tâm cũng không động, thì làm sao nói đến chuyện cảm mến hay hẹn thề. Cho nên lúc ấy, ta có thể ra đi tiêu sái dứt khoát, ngay cả tên hắn cũng không hỏi, sợ rằng sẽ bị ràng buộc. Lại không ngờ, hắn đã tìm đến đây!
“Quân Hoa đảo chủ.” Ta khẽ thở dài, hắn lập tức nói: “Quân Hoa.”
Cố chấp sửa lời ta. Vì thế ta cũng nghe theo, nói với hắn: “Quân Hoa, ta nói những lời đó chỉ là nói đùa…”
“Im miệng!” Ta còn chưa nói xong, đã thấy gió lạnh lùa vào tận xương, dường như thiên địa đều hứng chịu cơn tức giận của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn ta, trong mắt có huyết sắc, ấn ký trên trán tiên nhân thường là một đoá hoa, ta đang muốn nhìn kỹ hoa của hắn thì hắn đột nhiên vươn tay, nắm chặt tay ta: “Nàng…không được nói nữa.”
Ta nhìn lại gương mặt hắn, ngập đầy ý khẩn cầu.
Gió dần dịu xuống, ánh trăng sáng tỏ, tinh tú lấp lánh, người trước mặt rõ ràng thân phận tôn quý là thế, cốt cách cao ngạo, lại như một đứa trẻ bị vứt bỏ, im lặng nhìn ta, khàn giọng nói: “Ta không trói buộc nàng, cũng không yêu cầu nàng bất cứ điều gì, chỉ cần được ở bên cạnh nàng, nàng…đừng nói những lời khiến ta đau lòng. Ta một khi đã tìm được nàng, tuyệt không buông tay.”
Hắn nói như vậy càng làm ta khó hiểu. Ta đan tay vào nhau, nhẹ nhàng nói: “Quân Hoa, ta không biết người nghĩ gì, muốn làm gì, cần cái gì. Ta luôn không tin nhất kiến chung tình, chúng ta bất quá chỉ là bình thủy chi giao, ta không tin tình cảm người đối với ta là quyết không đổi thay. Người cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần điều ta có thể làm, ta sẽ giúp người.”
Ta đã không còn là nữ tử mới nếm thử ái tình mấy vạn năm trước nữa, chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, một động tác là có thể khiến ta quay cuồng. Cái gì thề non hẹn biển, sinh tử không lìa, đời đời kiếp kiếp? Ta cùng hắn chỉ quen biết mấy tháng, nói ra không phải quá kỳ lạ sao?
Hơn nữa lúc đầu có người từng nói, U Minh Phủ của ta là vùng đất chết, không trồng được hoa đào, vậy nên tình yêu của người trong U Minh Phủ từ trước cũng vốn không có kết quả.
Ta dù không tin, nhưng cũng không tin nơi trống rỗng ấy lại có thể nở được một đoá đào hoa.
Nghe ta nói, hắn cười trào phúng, nhẹ nhàng buông tay ta.
“Tiếu Nhi,” hắn gọi tên ta, chân thành nói: “Vậy nàng nói ta biết, nàng có cái gì đáng giá với ta? Ta là đảo chủ Bồng Lai đảo, trong thiên hạ có vật gì mà ta không chiếm được? Nàng nói nguyên đan? Ta lại không có người để tụ hồn, cần nó làm chi? Ngoài nguyên đan, còn có gì nàng có mà ta không có?”
Hắn nói làm ta đỏ mặt, không thể không thừa nhận, đúng là sự thật.
Ta ho khẽ, càng lúc càng khó hiểu. Đang muốn hỏi, hắn bỗng nói: “Tiếu Nhi, điều duy nhất ta muốn mà không thể, chỉ có nàng mà thôi.”
Nghe vậy, ta lặng im, an tĩnh nhìn biển lan trăm dặm, sau một lát, cuối cùng cong khoé miệng cười khan: “Tiểu thần tạ Quân Hoa đảo chủ ưu ái, đáng tiếc Diệp Tiếu chỉ là một cây ám nguyệt u lan, vô tâm vô phế, sợ là không thể đáp trả tâm ý của đảo chủ. Vì thế, lễ vật hôm nay của đảo chủ, Diệp Tiếu không thể nhận, vậy, Diệp Tiếu cũng xem như chưa từng nghe qua.”
Dứt lời, ta xoay người đi trước, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng quên bẵng.
Người đó vẫn đứng yên phía sau, lặng lẽ nhìn ta rời khỏi, ta vốn tưởng rằng hắn đã từ bỏ, nhưng lại không ngờ hắn từ sau ôm chầm lấy ta, khàn giọng gọi: “Tiếu Nhi…”
Rồi im bặt. Như cành dây leo quấn quanh, gắt gao ôm lấy ta, như muốn dung nhập ta vào cốt tuỷ, hợp thành một.
Ta cảm thấy cơ thể hắn rất lạnh, khẽ run rẩy, lại càng khó hiểu hơn.
Nhưng, ta phải thừa nhận.
Một khắc đó, lòng ta đã loạn.
Ta như nghe thấy lồng ngực có tiếng gì đó, yếu ớt mỏng manh, như nhịp đập của trái tim, nhẹ nhàng nảy lên.
Ta không khỏi cười giễu, nhưng lại hoàn toàn ngả vào ngực hắn, im lặng dựa dẫm. Hắn thoáng sửng sốt, ta nâng tay, nương theo ánh trăng nhìn rõ hoa văn mờ nhạt trên mặt hắn, từ tốn nói: “Quân Hoa, người có thể chờ được không?”
Không chờ hắn đáp lại, ta nói tiếp: “Ta đồng ý cùng người thử một lần, được không?”
Được rồi, ta thừa nhận, ta đích thực đã cô tịch quá lâu.
Hết chương 13