Nâng nhìn cành mai đỏ nở rực như ngọn đuốc trong góc, kiêu ngạo tùy ý, không hề thanh nhã e dè như hoa mai, một cơn gió thổi qua, đốt cháy đôi mắt người khác...
Trong lòng Tử Vi lướt qua nỗi đau thương mơ hồ, lúc muốn bắt lấy lại không rõ là gì. Đôi tay trắng bóc của nàng như tuyết dưới trăng, được bộ nghệ thường hoa lệ tô điểm, sáng chói mắt.
Nỗi đau thương đó dần dần rõ ràng, thì ra nàng thấy chính mình. Tử Vi như nhìn thấy mình giống chiếc váy lông vũ tịch mịch này, có lẽ sẽ vĩnh viễn ở Vong Ưu cung này, không yêu không tình, mãi đến khi hồng nhan mất đi.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào tay nàng.
Tử Vi ngẩng mặt lên, lau nhẹ hai vệt nước trên gò má, đem cất chiếc váy lông vũ vào trong hộp, lặng lẽ mỉm cười.
Còn chưa tới hoàng hôn, Tử Vi đã bảo nội thị đóng cửa, nàng ngủ sớm, nằmtrên giường lại mãi không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Đang trằn trọc, nàng nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Tiểu cung nữ đi đến bẩm báo: “Công chúa, Hoàng thượng tới.”
Không chờ Tử Vi dậy, Nhiếp Lăng Hàn đã đi vào.
Trên mặt hắn ửng đỏ, xem ra uống không ít rượu.
Tử Vi cảnh giác kéo chăn lên người. Màn sa phe phẩy, ảnh nền le lói, bóng Nhiếp Lăng Hàn kéo dài ở đó, khiến màn đêm như yên tĩnh hơn sâu hơn. “Hôm nay là ngày đại hỉ của huynh, muộn vậy rồi còn đến chỗ Tử Vi làm gì?” Tử Vi hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn chỉ đứng đó, hắn chỉ mặc áo lót vàng sáng bên trong. “Ta chỉ cưới nàng ấy thôi. Những lời ta nói với muội đều nghiêm túc.” NhiếpLăng Hàm nhìn Tử Vi, trong con người có ánh sáng rạng r
Tứ: Với mới. “Sau: huynh nói câu này có biết một mức kia có thể giao cả cuộc đời mình cho huynh không”
Nhiếp Lăng Hàm mói. “Sau khi đính hôn ta đã mới với màng ấy rồi, ta không cách mào cho màng ấy quá nhiều, nàng ấy đồng ý. Tên giúp phụ thân nàng ấy giành lại gia nghiệp, màng ấy gả cho ta.”
Tức Mi mới. “Sư huynh, huynh không cần mỏi với ta những điều này.
Trong mắt Nhiếp Lăng Hàn thất vọng sâu sắc. “Tử Vị, ta cười người khác, muội không hề buồn sao?” “Không có, bên cạnh sư huynh nên có một mờ nhăn từ lâu rồi
Nhiệp Lăng Hàm nhìn sâu vào nàng “Được, muội nghỉ ngơi đi” Hắn bình tĩnh thai loại cainh mát, lạnh nhạt quay người bong lưng cô đơn tiêu điều
Bắt đầu từ sau ngày Nhiệp Làng Hànđại hôn, chỉ cần đi hậu cung, lần nào cũng sẽ đến cung của Tử Vi ngồi một lát, lần nào cũng ban thưởng, Thục phi có, Tử Vi đều có, hơn nữa chỉ nhiều chứ không ít.
Trong cung đang đồn tân hoàng có tình cảm sâu đậm với Tử Vi công chúa. Phu thể hai người tình thâm.
Còn hai người nữa là hết năm, trời lạnh lạ thường.
Trên cây bên ngoài treo đầy đèn lồng đỏ to to nhỏ nhỏ, tăng thêm phần vui mừng cho hậu cung trong trời băng đất tuyết.
Tử Vi thích mùa đông, đặc biệt là tuyết mùa đông, sạch sẽ, thuần khiết, khiến lòng người không còn tạp niệm.
Bông tuyết trắng tinh bị cơn gió lạnh thấu xương thổi thân bất do kỷ, bay lơ lửng giữa trời, ngẫu nhiên bay vào trong cửa sổ, có chủ chớp mắt đã hóa thành những giọt nước lạnh buốt.
Tử Vi mặc áo mũ màu tím nhạt, trong tay ôm lò sưởi nhỏ, đứng yên dưới câymai nở rộ trong vườn mai.
Nàng nhìn hạt tuyết lấm tấm trên tay hóa thành giọt nước. Sống chết vô thường, phồn hoa vô thường, chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Hình như có hạt tuyết rơi vào mắt nàng, dần ẩm ướt, hóa thành nước mắt lạnh buốt.
Ánh nắng sau trưa chiếu lên tuyết, đình viện yên tĩnh chợt vang lên tiếng vui cười. “Nương nương, ngài chậm chút chút thôi, nô tài trong sân này lười biếng, còn chưa quét sạch tuyết đầu, cẩn thận đừng trượt chân!” Giọng của một nội thị truyền tới. “Sao chỗ đó lại có người! Ai ở đó, quấy rầy sự yên tĩnh của nương nương!” Một giọng nữ vang lên.
Một giọng khác bên cạnh nói: “Hình như là công chúa Bắc Di!” Giọng của nội thị
Tiểu Tỉnh nói khẽ với Tử Vi nói: “Côngchúa, Thục phi đến rồi.”
Tử Vị quay người, nhìn thấy một đám người đứng cách đó không xa sau lưng, ăn mặc rực rỡ.
Vị ở giữa mặc áo mũ màu đỏ chói, vóc dáng rất cao, xương lông mày hơi cao, hốc mắt sâu, mắt sáng, có khí thế khôn khéo sắc sảo.
Đây chính là nữ tử mà Nhiếp Lăng Hàn cưới. Nếu trước kia Nhiếp Lăng Hàn cưới nữ tử, nhất định Tử Vi sẽ rất vui, nàng là người hi vọng sư huynh có thể được hạnh phúc nhất, bây giờ trong lòng Tử Vi đủ mọi tư vị.
Nàng cúi người thi lễ: “Nương nương van an.”
Thục phi gật đầu: “Công chúa, trời lạnh như thế mà công chúa còn có nhã hứng ngắm hoa ở đây.”
Tử Vị nói: “Tử Vi luôn thích tuyết trắng mai đỏ. Tử Vi đứng đây lâu rồi, không quấy rầy nương nương ngắm hoa nữa, Tử Vi xin về cung trước.”Tử Vi nói xong định rời đi. “Công chúa dừng bước.” Nàng ta nhìn Tử Vi: “Bây giờ hậu cung của Hoàng thượng chỉ có hai chúng ta, nghe nói sang năm mới Hoàng thượng muốn cưới công chúa, chúng ta không cần xa lạ quá.”
Tử Vi nói: “Hôm nào Tử Vi chắc chắn sẽ đến thỉnh an nương nương, hôm nay ta thật sự ra ngoài lâu quá rồi.” “Nương nương, Hoàng thượng ban váy lông vũ bảo bối cho nàng ta! Đó vốn là món quà quốc gia khác mừng ngày đại hôn của nương nương và Hoàng thượng!” Một cung nữ bên cạnh Thục phi không phục nói.
Thục phi mỉm cười: “Hoàng thượng ban cho ta đủ nhiều rồi, không cần so đo một chiếc váy lông vũ. Ta còn muốn xin công chúa nể mặt cùng ngắm mại đây.”
Nàng ta đi lên kéo tay Tử Vi tay: “Công chúa ở lại thêm một lát được không?”
Tử Vi thấy nàng ta đã nói vậy, đànhđồng ý, nàng không rõ tại sao vị nương nương này khăng khăng giữ nàng lại.
Nàng ta nắm chặt tay Tử Vi nói: “Nghe nói công chúa chỉ có mười bảy tuổi ta đã hai mươi tuổi. Nữ tử ở tuổi này gần như đều có con rồi, ta là vì phụ thân, phụ thân bị hãm hại, gia tộc đổ oan, dưới gối phụ thân chỉ có ta và đệ đệ bảy tuổi. Là Hoàng thượng giúp ta.”
Tử Vi không nói gì, nàng không rõ vì sao Thục phi nói nhiều với nàng như vậy. “Ta gả cho hoàng thượng là vì báo ân, ngươi không cần để trong lòng.”
Tử Vi nhìn nàng ta: “Nương nương không cần nói vậy với ta, nương nương đã là phi tử của huynh ấy rồi.”
Thục phi nói: “Hoàng thượng đã nói với ta, trong lòng chàng chỉ có người. Ý của ta là người không cần để ý đến ta và chàng, chàng cũng không thích ta.”
Tử Vi mở to hai mắt nhìn nàng ta, suy cho cùng nữ tử này có điểm khác biệt với người khác. Không phải nữ tử trongkhuê phòng bình thường.
Nhưng Tử Vi không muốn nói quá nhiều với nàng ta. Ân oán liên quan tới mình và Nhiếp Lăng Hàn, Lê Hiên, tình nghĩa của nàng và Thục phi chưa đến mức nói hết mọi chuyện. “Dù sao nương nương cũng là nữ tử đầu tiên huynh ấy cưới, nương nương thông minh như vậy, huynh ấy sẽ thích nương nương. Ta thật sự phải về rồi.” Tử Vi muốn rút tay ra.
Thục phi vẫn không thả, nàng ta tới gần nàng, thấp giọng nói: “Thế nhưng ta thích chàng. Thích từ khi còn bé rồi. Phụ thân của ta và Nhiếp bá phụ là bạn bè. Ta và chàng quen nhau từ nhỏ.”
Cuối cùng Tử Vi cũng rõ Thục phi muốn nói gì với nàng, Thục phi kéo tay nàng bước chậm về phía trước, nhóm nha đầu nội thị phía sau nhìn thấy bọn họ vô cùng thân mật, thậm chí Tiểu Tỉnh cũng cảm thấy vị Thục phi này thật sự rất dễ gân.
Tử Vi nói: “Nương nương yên tâm đi,huynh ấy chỉ là sư huynh của ta, ta đã có người yêu rồi. Không phải huynh ấy!”
Mất Thục phi nhìn về phía trước: “Ngươi có biết, năm ngoái phụ thân ta bị người ta vu cáo, nhưng trước đó, ta cũng là khuê tú của mọi người, vì sao lại mãi không gả không? Cũng là vì ta đang chờ chàng!”
Tử Vi dừng lại hỏi nàng ta: “Rốt cuộc nương nương muốn nói gì với Tử Vi?”