Nhiếp Lăng Hàn yên tĩnh nhìn nàng, nói khẽ: “Cũng có nguyên nhân này.”
Tử Vi quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Muội nên biết, ta luôn thích muội, khi muội còn là Tuyết Yên. Muội có biết khi đó muội tới tìm ta, nói cho ta muội chính là Tuyết Yên, ta vui đến nhường nào không! Ta luôn hi vọng Lê Hiền không nhận ra muội! Cho nên, lần này, ta sẽ không để muội đi đâu.”
Tử Vi thở dài: “Sư huynh, ta muốn biết núi Mặc ra sao, Lập Hạ ra sao. Huynh nói cho tình hình thực tế đi, ta suy nghĩ thêm về việc thành thân với huynh.”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Đường chủ hiện tại của Thanh Y là cậu cả của muội - Trần Văn, cậu nhỏ của muội không rõ tung tích. Sau khi ông ngoại muội rời khỏi Thanh Y đường, ẩn cư ở núi Thanh Long bảo dưỡng tuổi thọ. Còn Lập Hạ, Trần Siêu cưới nàng, về sau Trần Siêu lại cưới một vị hồng nhan tri kỷ, Lập Hạ nàng không đồng ý, bỏ đi...””Biểu ca cưới người khác ư?” “Phải. Nam nhân có mấy thê tử chẳng phải rất bình thường sao? Tính cách Lập Hạ rất cứng cỏi...”
Tử Vi thở dài: “Suy cho cùng là hại nàng.” Tử Vi ảm đạm, Lập Hạ đi theo nàng nhiều năm, tư tưởng chịu ảnh hưởng rất sâu từ nàng.
Tình yêu một đời một kiếp một đôi người, không có mấy nam nhân bằng lòng cho người. Người nàng quen chỉ có Bạch Thiếu Đình và Vu Dung nguyện chỉ yêu mỗi nhau, đến già cũng không chìa lìa, vậy cần có đủ tình yêu đã chống đỡ.
Trên đời này, nam nhân có chút tiền bạc, ai cũng có mấy phòng thể thiếp, xã hội cho phép, bản tính nam nhân cho phép. “Quan Duyệt và Tĩnh phi đâu? Huynh nhốt bọn họ ở đâu?” Tử Vi hỏi. “Bọn họ vẫn ở trong cung của mình. Bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với trẫm, chỉ là thê tử Lê Hiên không được sủng ái mà thôi.”Tử Vi nhìn Nhiếp Lăng Hàn, lời của hắn còn đáng tin không? Ông ngoại thật sự không sao? Lập Hạ chỉ rời nhà bỏ trốn? Trước kia người Tử Vi tin tưởng nhất chính là Nhiếp Lăng Hàn, bây giờ câu nào của hắn Tử Vi cũng chất vấn.
Qua một ngày sau, Nhiếp Lăng Hàn cưới vị nữ tử Dư Hoa đính hôn với hắn.
Nghe nói là lệnh của cha mẹ. Nhiếp Trạm và Giang Mễ nuôi Nhiếp Lăng Hàn lớn lên không nhận bất cứ ban thưởng gì từ Nhiếp Lăng Hàn, bọn họ tạm thời ở trong cung. Nhiếp Lăng Hàn đổi quốc hiệu, Thái hậu vẫn là Bạch Lan.
Có điều Nhiếp Lăng Hàn nhất định phải cưới cô nương Dư Hoa mà Nhiếp Trạm và Giang Mễ mang tới, bởi vì bọn họ đã đính hôn ở Lục Hợp trang.
Khi biết Nhiếp Lăng Hàn kết hôn, Tử Vi đang ở trong vườn mai với Tiểu Tỉnh, nếu như không có tiếng sáo trúc, Tử Vi còn không biết trong cung đang có việc vui.
Bây giờ hậu cung rất hiu quạnh, từngđợt tiếng chiêng trống và sáo trúc vui mừng hơi lạc lõng. “Hôm nay trong cung có chuyện gì à?” Tử Vi hỏi.
Tiểu Tỉnh lắc đầu: “Không nghe nói a.”
Sau đó tiếng chiêng trống im bặt, ngừng không có dấu hiệu nào. Khiến người ta cảm thấy tất cả âm thanh vừa rồi là ảo giác.
Tử Vi khoác áo choàng thêu mai vàng hơi tối, đứng trước cây mai đỏ nở rộ, ngửa đầu nhìn.
Lúc này Lê Hiện đang ở đâu? Cung biến đã qua gần một tháng. Nhất định chàng còn sống đi, hai người đeo mặt nạ nàng thấy hôm đó chính là người của Lê Hiền. Bao giờ chàng đến cứu mình đây
Tử Vi nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Nhiếp Lăng Hàn hiểu nàng rất rõ, biết nàng để ý điều gì. Hắn dùng tính mệnh của người nhà Duệ vương và Hàn Chi Đào uy hiếp nàng, đúng là trói được tay chân nàng.Tử Vi phát hiện, thật ra nàng không biết một tí gì về Nhiếp Lăng Hàn.
Nàng hiểu tính của Lê Hiên, Lê Hiến lạnh lùng với kẻ thù, nhưng vô cùng mềm lòng với người thân, thậm chí sẽ bảo vệ bọn họ không giới hạn, Nhan Hương phạm phải tôi lớn mấy lần, hắn không giết nàng ta, còn cả mình mạo phạm hắn mấy lần, hắn đều bao dung nàng.
Mà Nhiếp Lăng Hàn, nhìn thủ đoạn của hắn đối với Tiểu Quý Tử là biết hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bây giờ Tử Vi chỉ duy nhất không biết ý của Giang Duệ, nhìn có vẻ hắn ta khổng chế được Nhiếp Lăng Hàn, Tử Vi để ý liệu có phải Giang Duệ trước kia cảm kích kế hoạch của Nhiếp Lăng Hàn, có tham dự kế hoạch của Nhiếp Lăng Hàn hay không.
Tử Vi muốn tìm một đồng minh giúp nàng rời khỏi Nhiếp Lăng Hàn, đi cứu đám Vu Dung và Trân Châu trước tiên.
Trên đường trở về từ vườn mai, nàngnhìn thấy một cung nữ cẩn thận ôm một chiếc hộp tinh xảo, một vị ma ma đằng sau vừa đi vừa dặn: “Nhất định phải cần thận, tuyệt đối đừng làm đổ, bộ đồ lông vũ này là bảo bối đấy, là Bắc Di tiến cổng chúc mừng Hoàng thượng, cẩn thận một chút!”
Tử Vi không khỏi bị thương, Bắc Di cũng nịnh bợ tân hoàng. Có điều nàng cũng hiểu đây là chuyện thường tình.
Trở lại Vong Ưu cung, nàng nhìn thấy tiểu cung nữ Bạch Từ ôm một bao kẹo và đồ ngọt chia cho những cung nữ khác. “Có chuyện tốt gì sao?” Tử Vi hỏi.
Bạch Từ lập tức đưa kẹo trong tay cho Tử Vi: “Công chúa, hôm nay Hoàng thượng cưới phi tử, nghe nói phong Thục phi.” “Hôm nay Hoàng thượng thành hôn à?” Tử Vi vô cùng bất ngờ, hôm trước Nhiếp Lăng Hàn còn nói lời tâm tình với mình, đảo mắt cái đã lấy vợ rồi.”Đúng vậy, mấy ngày trước Nhiếp phu nhân trở về từ núi Lục Hợp, dẫn theo một vị cô nương trở về, nghe nói đã đính hôn với Hoàng thượng. Có điều hôn lễ làm đơn giản lắm, Hoàng thượng ngại ầm ĩ, bắt bọn họ ngừng nhạc mừng. Không náo nhiệt chút nào.” Bạch Từ thấp giọng nói.
Tử Vi cầm một viên kẹo mạch nha ngậm trong miệng: “Tốt, thành hôn rồi là tốt.” Tử Vi nghĩ đến rốt cục Nhiếp Lăng Hàn cũng thành hôn, như vậy có lẽ hắn sẽ tha cho mình.
Bạch Từ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tử Vi, tưởng nàng khó chịu, nàng ấy xích lại gần Tử Vị thấp giọng nói: “Công chúa, Hoàng thượng chỉ phong nàng ta làm phi, hôn lễ vô cùng đơn giản, Hoàng thượng nói bây giờ là giai đoạn đặc biệt, không nên làm to. Còn nữa, hôm trước em nhìn thấy nhan sắc của vị phi tử đó rồi, kém xa công chúa!”
Bạch Từ không biết chuyện giữa Tử Vi và Hoàng thượng, nàng ấy chỉ biết vị công chúa mình phục vụ sẽ gả cho Hoàng thượng.Tử Vi nhìn qua nàng ấy: “Không thể nói lung tung được đâu! Nếu như bị người ta biết, cái mạng nhỏ của em sẽ không còn đâu
Bạch Từ thè lưỡi.
Tử Vi cắm cành mai ôm về vào bình. Tay nâng nghịch cành hoa, khỏi thơm lượn lờ
Trong lòng Tử Vi không rõ là vui mừng hay khổ sở, trước kia nàng chỉ nghĩ, nữ tử như nào có thể xứng với sư huynh, bây giờ tất cả đã kết thúc, mới phát hiện, thật ra tình yêu nam nữ ở trong mắt người như Nhiếp Lăng Hàn, thật ra có cũng được mà không có cũng không sao. Trong lòng bọn họ chứa đựng quá nhiều thứ không còn bao nhiều chỗ cho tình yêu hư vô không chắc chắn đó.
Trong tình yêu nam nữ, nỗ lực của nữ tử luôn nhiều hơn nam tử, cho nên cũng chịu rất nhiều tổn thương.
Buổi trưa, Dương Thanh đưa một bộ đồ lòng vũ lòng lấy tới “Công chúa, đây là đồ lòng vũ tộc trưởng Bắc Di LỖ Tạp tiếncống, Hoàng thượng đưa cho công chúa.”
Tử Vi nhận hộp, nói cám ơn, nàng cúi đầu xuống, tiên tay mở ra.
Váy lông vũ đẹp để trong hộp như ráng mây tỏa ra nơi chân trời. Trên váy thêu bức tranh hải đường, mỗi cành mỗi lá đều được làm từ lông khổng tước, ở giữa đỉnh thủy phỉ đỏ, chỉ tơ vàng, như bông hoa đẹp đang kỳ nở rộ, không nỡ rời đi.
Tử Vi nhìn chằm chằm chiếc váy lông vũ đẹp đẽ này, đưa tay sờ, thứ này phải tốn bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu sợi chỉ đan nhau với dệt nên vẻ đẹp của bức tranh hoa này.
Có điều đáng tiếc, một món bảo bối nhân gian như vậy lại bị mai một ở chỗ nàng.