Nhiếp Lăng Hàn nhốt gia quyền của Duệ vương, Hàn Chi Đào với nàng, hắn hiểu rõ ràng, biết nàng quan tâm bọn họ.
Hắn không cho ai nhắc đến Tuyết Yên, hắn giết Tiểu Quý Tử không chút do dự để nói cho nàng biết, hắn nói được thì làm được.
Hôm sau, trên triều đình hạ Đại Hưng bắt đầu đồn, tân hoàng nghênh cưới công chúa Bắc Di Tân Tử Vi làm Hoàng hậu, đại thần đang chuẩn bị cử hành đại lễ thành hôn.
Không có ai dị nghị gì.
Mọi người không hiểu rõ tính cách của vị tân hoàng này, đối mặt với dị nghị, khi hắn chấp nhận, hắn sẽ đưa ra một chút ý kiến, khi hắn không chấp nhận, trên mặt hắn sẽ cười ôn hòa, yên tĩnh nhìn thấy người khiến người rùng mình.
Nhiếp Lăng Hàn âm thầm cướp đi mọi thứ của Lê Hiên, không ai nhìn thấu tâm tư dưới sự im lặng của hắn. Hắn bày mưu nghĩ kế, văn thao vũ lược không phải nói chơi.Buổi sáng cung nữ đưa rất nhiều váy gấm, vàng bạc châu báu, trầm vòng hoa cài tới. Còn có một chiếc nhẫn to.
Chủ quản nội thị bây giờ là Dương Thanh dẫn đến bốn cung nữ và bốn nội thị cho Vong Ưu cung.
Thị vệ cửa được bỏ đi. Nhiếp Lăng Hàn hiểu uy hiếp của Tử Vi.
Tử Vi có thể tự do ra vào Vong Ưu cung. Tất cả như thể khôi phục bình thường.
Phần lớn thời gian Tử Vi nằm trong nhà cây, nhìn ra ngoài vô định, buông xuôi tất cả, như quay về trước kia.
Nơi này, là nơi Lê Hiện bố trí tỉ mỉ.
Tử Vi nghĩ tới Mạnh cô cô, tất cả còn nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ không? Những gì đang trải qua vẫn là kiếp của bọn họ sao?
Mạnh cô cô, cô đang ở đâu? Làm sao để tìm được cô? Nàng có rất nhiều vấn đề muốn biếtLàm sao có thể quay lại nhà khi nàng là Tử Vi? Thần của đại lục Hợp Hư, Tử Dương đại để đang ở đâu?
Nàng và Lê Hiện đều đã nhớ lại thân phận thật sự của bọn họ, nhưng lại không biết nên trở về thế nào, như thể đó chỉ là một giấc mơ vậy.
Chẳng phải Nhiếp Lăng Hàn là thị vệ của Lê Hiên sao? Nhưng vì sao hắn có thân phận như vậy? Hắn lại là hoàng tử.
Tử Vi nhớ tới Kiếm Thánh, nam nhân ngồi trên xe. Nhiếp Lăng Hàn không phải con trai ruột của Nhiếp Trạm, hắn là con trai của Bình vương, nhưng Bình vương đã qua đời rất nhiều năm.
Trước mắt Tử Vi hiện lên khuôn mặt của Kiếm Thánh, khuôn mặt đó cực giống Nhiếp Lăng Hàn.
Kiếm Thánh là ai? Làm sao mới có thể tháo gỡ được những bí mật này?
Hôm nay, Tử Vi đang nằm trong nhà cây, trên sàn nhà phủ thảm thêu hoa hồng màu anh đào, Tử Vi ngồi dựa vào, TiểuTỉnh hầu hạ nàng.
Bên ngoài vang lên giọng cung nữ Tuyết Kiến: “Công chúa, Lương đại nhân đến.” “Lương đại nhân? Lương đại nhân nào vậy?” Tử Vi thấp giọng hỏi Tiểu Tỉnh.
Tiểu Tỉnh ngó đầu nhìn ra ngoài, rồi thấp giọng nói: “Là Lương Hồng Tụ.”
Tử Vi tóc tại bù xù xuống nhà cây, nhìn thấy Lương Hồng Tụ: “Sao Lương cô nương lại có thời gian đến chỗ ta vậy?”
Nữ binh sau lưng Lương Hồng Tụ đen mặt nói: “Vị này là Lương đại nhân, Tuyên Uy tướng quân tứ phẩm triều đình!”
Tử Vi cười cười: “Thì ra là Lương Tướng quân, thất kính thất kính! Không biết Lương Tướng quân vào cung ta làm gì?”
Lương Hồng Tụ nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới, nàng ta không rõ vì sao Nhiếp Lăng Hàn sẽ làm trái ý kiến của tất cả đảm đại thần, nhất định phải cưới Tử Vi này làm Hoàng hậu! Ai cũng biết, Tử Vilà người của Lê Hiện, hắn có thể thu nàng vào hậu cung, nhưng muốn phong làm hoàng hậu thì nàng không xứng.
Lương Hồng Tụ nhìn Tử Vi hồi lâu, thấy nàng chỉ có ngoại hình giống Tuyết Yên, ngoài ra không có gì đặc biệt. “Hôm nay ta tới vì muốn xem xem sao cô không biết liêm sỉ, rõ ràng cô là người của Lê Hiên, nhìn thấy Lê Hiền thất thế, lập tức ở bên đương kim Hoàng thượng, không có chút khí tiết của nữ nhân!”
Tử Vi cười lạnh: “Cô nên đi nói những lời này với Nhiếp Lăng Hàn mới đúng, hôm nay cô đến để nói vậy với ta à? Ngại quá, nếu là những lời này thì xin rời đi, ta không muốn nghe.”
Lương Hồng Tụ nói: “Có điều ý của Nhiếp phu nhân, Hoàng thượng sẽ lấy Dư tiểu thư đã đính hôn với người trước.”
Tử Vi nhìn Lương Hồng Tụ: “Vậy cô thì sao? Chẳng phải cô luôn thích sư huynh ta sao? Bất kể huynh ấy cưới Dư tiểu thưhay cưới ta, cô sẽ không khổ sở sao? Có cần ta nhắc nhở sư huynh, để huynh ấy cưới cô không?”
Lương Hồng Tụ bị chọc vào chỗ đau, thẹn quá hoá giận, vung roi lên đánh Tử Vi một roi.
Tử Vi không tránh, roi đánh vào cánh tay nàng, phần tay bị roi đánh của Tử Vi sưng lên trong nháy mắt.
Tiểu Tỉnh giận dữ, đá một phát vào lưng Lương Hồng Tụ.
Lương Hồng Tụ đỏ mắt, đâm kiếm qua.
Tử Vi không né tránh, bởi vì nàng nhìn thấy một người đi đến, Nhiếp Lăng Hàn.
Hắn duỗi tay cầm cánh tay Lương Hồng Tụ, kiếm trong tay Lương Hồng Tụ rơi trên mặt đất. “Lương Hồng Tụ, vì sao người lại dùng kiếm ở Vong Ưu cung?” Giọng Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng. “Đại ca! À không, Hoàng thượng, nàngta, nàng ta khinh người quá đáng” Mặt Lương Hồng Tụ đỏ bừng.
Nhiếp Lăng Hàn vươn tay nắm chặt tay Tử Vi: Bị thương à? Ta xem nào.” Tử Vi đưa tay ra sau lưng: “Không sao, Lương Tướng quân cảm thấy ta không xứng với vị trí Hoàng hậu, cho nên nổi giận. Ta cảm thấy nàng nói có lý. Sư huynh, nàng thích huynh rất lâu rồi, sao huynh không cưới nàng đi?”
Lương Hồng Tụ thẹn quả hoá giận, lại vung roi.
Nhiếp Lăng Hàn đứng trước người Tử Vì, lạnh lùng nhìn Lương Hồng Tụ.
Thực tế Tử Vi muốn giúp Lương Hồng Tụ, yêu mà được đau khổ lắm.
Nhiếp Làng Hàn quay người nhìn Tử Vi: “Hãn sự của ta, tự ta làm chủ.” Hắn quay đầu nhìn Lương Hồng Tụ, mặt không biểu cảm: “Hồng Tự, trầm luôn coi trọng người, cho nên phong người làm tưởng quân, hậu cung này không hợp với người. Yên tâm, trầm định tìm cho người một làng quân như yLương Hồng Tụ bật khóc: “Không cần Hoàng thượng phiền lòng, đời này Hồng Tụ không lấy chồng! Nếu như Hoàng thượng nhất định phải ép ta, ta sẽ xuất gia làm ni cô!”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng ta, khẽ thở dài: “Tùy ngươi vậy, lần này trẫm bỏ qua cho ngươi, lần sau sẽ không vậy nữa đâu! Người đầu, gọi ngự y!”
Lương Hồng Tụ khóc chạy ra ngoài.
Tử Vi nói: “Sư huynh, vì sao huynh phải tốn công sức đi theo đuổi những thứ không phải của mình, không trân trọng những gì bên cạnh vậy.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Bởi vì thích, bởi vì cam tâm tình nguyện.”
Ngự y đến Vong Ưu cung, băng bó vết thương trên tay Tử Vi. Tử Vi nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đứng mãi ở đó, không định đi. “Còn việc gì không?” Tử Vi hỏi. “Tử Vi, hết năm rồi, ra tháng giêng,mùng tám tháng hai, ta sẽ lấy muội. Lễ bộ đã chọn xong thời gian rồi.”
Tử Vi cười khẽ: “Huynh đến thông báo cho ta à?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Tử Vị, trước giờ muội chưa từng nghĩ đến ta sao? Nửa đời trước của muội đã cho hắn, quãng đời còn lại sau này, muội hãy cho ta đi. Trong khoảng thời gian này muội cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến việc rời khỏi ta, ta sẽ bảo đảm đảm Vu Dung và Trân Châu bình an.”
Tử Vi cười lạnh: “Huynh dùng bọn để uy hiếp ta à, huynh có biết, ngay cả bản thân ta còn không bảo vệ được, cần gì phải nghĩ cho bọn họ? Huynh muốn giết thì giết!”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Đúng, ta dùng bọn họ để giữ muội lại. Ta không còn cách nào khác với muội.” “Sư huynh, huynh tội gì khổ như thế chứ, bây giờ huynh đã có được thứ huynh muốn, bao nhiêu nữ tử mặc huynh chọn, ta chỉ có một trái tim, đã cho ngườikhác rồi, huynh luôn nhìn thấy mọi việc, vì sao cứ ràng buộc ta không tha? Chẳng lẽ muốn dùng ta để dụ Lê Hiến ra?”