Tử Vi ngày đêm lo lắng buồn phiền, đêm ngủ không ngon, nhưng cũng không có cách nào khác tốt hơn, Nhiếp Lăng Hàn đã cử Trương Sơn đi theo nàng, sau đó lại cử một cung nữ tên Cán Khê đến, cùng cung nữ cũ Cảnh Thiên thay nhau giám sát Tử Vi ngày đêm đều không rời. Tử Vi hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Cung Vong Ưu của nàng, ngập tràn mùi thuốc. Tử Vi không thường đi ra ngoài, nàng tập trung điều dưỡng cơ thể.
Qua vài ngày, trong cung loáng thoảng có tin đồn, sở dĩ tân để cưng chiều công chúa Bắc Dị như vậy, là vì nàng đã có thai được một tháng!
Cả nước náo loạn.
Đúng cuối tháng, Giang Duệ hồi cung rôi.
Nhiếp Lăng Hàn đặc biệt nói với Tử Vi, Giang Duệ buổi chiều sẽ đến thăm nàng.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Tử Vi, Giang Duệlà do ta cất nhắc lên, tính cách chúng ta cũng khá giống nhau, nhưng hắn cũng là đồ đệ cũ của Lão đường chủ, còn là phò mã của Lê Đồng, nàng nên biết những lời nào nên nói lời nào không nên nói, đừng làm hại hắn. “
Tử Vi nói: “Sư huynh, huynh đang uy hiếp ta sao?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Không phải, là nói tình hình thực tế cho nàng biết. Đừng khiến Giang Duệ khó xử, đừng bắt hắn chọn lựa. Hắn bây giờ có thể tử, có con trai.”
Khi Nhiếp Lăng Hàn đưa Giang Duệ vào, Tử Vi đang dựa vào đầu giường, tóc nàng buông xóa trên vai, tóc được búi đơn giản trên đỉnh đầu, cài chiếc trâm mặt trăng màu tím, tay nàng cầm một cuốn sách y thuật tùy ý lật các trang.
Giang Duệ nhìn nàng, hơi ngày người ra.
Tử Vi nhìn chằm chằm vào Giang Duệ, vô cùng vui mừng mà đưa tay ra cầm lấy tay hắn: “ Giang Duệ cuối cùng huynh cũng quay lại rồi!”Giang Duệ dừng lại một chút, rút tay lại, khách sáo nói: “Công chúa, ta nghe nói đầu tháng sau là đại hôn của người, nên đến thăm người, mùng tám tháng sau ta sợ không kịp quay về.”
Tử Vi chỉ rưng rưng nước mắt, không nói lời nào.
Nhiếp Lăng Hàn cười nói: “Hiếm khi thời tiết tốt như hôm nay, ta đưa nàng ra ngoài dạo chút, cứ ở lì trong phòng, không có bệnh cũng sinh bệnh mất. Ta cho người kế hai chiếc ghế ở ngoài rồi, chúng ta ra đó ngồi đi!” Nhiếp Lăng Hàn gọi lớn:“Dương Thanh: “
Dương Thanh đáp lời dẫn theo hai thái giám đem hai cái ghế gỗ chạm khắc gỗ đàn hương ra ngoài, mặt ghế được bọc bằng đệm, tay vịn được bọc đặc biệt bằng vải thêu mềm mại.
Nhiếp Lăng Hàn vừa bế Tử Vi đặt lên ghế vừa hỏi: “Có thoải mái không? Có lạnh không?”
Giang Duệ im lặng theo sau.Xem ra, Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi vô cùng ân ái.
Cũng phải, ở bất cứ mặt nào Nhiếp Lăng Hàn cũng không thua kém Lê Hiên, hơn nữa Nhiếp Lăng Hàn luôn đối tốt với Tử Vi. Người Tử Vi tin tưởng nhất cũng là Nhiếp Lăng Hàn.
Nhưng Giang Duê không tin những tin đồn đại kia. Hắn tin tưởng Tử Vi yêu Lê Hiền thật lòng. “Giang Duệ, Lê Đồng vẫn ổn chứ?” Tử Vi hỏi. “ổn. Gần đây, sức khỏe đứa nhỏ không tốt, nàng ấy phải chăm sóc nó, nên lần này không về cùng được.” Giang Duệ giải thích.
Tử Vi biết, Giang Duệ không thể để Lê Đồng quay về. Nhưng nếu như Giang Duệ đã nói như vậy, có lẽ Lê Đồng cũng không sao.
Giang Duệ ngửi thấy mùi thuốc thượng hạng trên người Tử Vi hỏi: “Trên người người toàn là mùi thuốc là bị bệnh sao?”Tử Vi lắc đầu: “Không, muội rất ổn, là thuốc bổ.”
Nhiếp Lăng Hàn bước tới lấy chăn đắp lên người Tử Vi, lãnh đạm nói: “Tử Vi có thai rồi, được hơn một tháng.”
Giang Duệ dừng lại, nhìn Tử Vi: “Chúc mừng.”
Tử Vi có cả một đống chuyện muốn nói với Giang Duệ, nhưng Nhiếp Lăng Hàn vẫn cứ ngồi kè kè bên cạnh. Hắn không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nói chuyện riêng nào.
Tử Vi hiểu Giang Duệ vào cung là có ý gì, hắn đang xác nhận một số chuyện.
Tương tự, Tử Vi cũng muốn xác nhận một số chuyện. “Công chúa, người có muốn về thăm núi Mặc không?” Giang Duệ hỏi.
Tử Vi nói: “Không muốn, bây giờ núi Mặc đã không còn như trước nữa, đại cừu cứu đã là Đường chủ Thanh Y đường.”Giang Duệ nói: “Chỉ cần đại ca có thể quản lý tốt Thanh Y đường, cũng không thể không được.”
Tử Vi nói: “Không, không giống. Cữu cữu danh không chính, ngôn không thuận, ông ta ép ngoại công nhượng quyền, ông ta là đoạt vị, đối với ta mà nói không giống, huynh hiểu không?”
Tử Vi nhìn Giang Duệ chằm chằm.
Nàng muốn lấy chuyện núi Mặc làm ví dụ, để nói với Giang Duệ, mặc dù vua đã đổi, ở chỗ nàng, không giống nhau. Tình cảm của nàng không hề thay đổi.
Giang Duệ gật đầu. “Giang Duệ, ta rất ổn. Mọi người đừng lo lắng. Cũng bảo Lê Đồng không cần bận tâm.” “Người có gì cần ta giúp đỡ không?” Giang Duệ cuối cùng cũng hỏi một câu.
Nhiếp Lăng Hàn lặng lẽ nhìn.
Tử Vi nói: “Trong cung cái gì cũng khôngthiếu. Chỉ cần ta muốn, sư huynh đều cho. Vì thế bây giờ điều mà huynh có thể giúp ta, chính là cùng Lê Đồng sống thật tốt.”
Giang Duệ biết khi Nhiếp Lăng Hàn ngồi ở đây hắn không thể hỏi ra bất cứ điều gì. Lại hỏi thêm mấy câu không liên quan rồi đứng dậy cáo từ
Đêm hôm đó, một bóng đen trèo tường vào cung Vong Ưu. Tử Vi đã đợi sẵn trong sân. Nàng đã cho các cung nữ, thái giám đi ngủ từ sớm, thậm chí cả Tiểu Tỉnh cũng về phòng nghỉ ngơi rồi.
Giang Duệ che mặt, nhìn thấy Tử Vi đang đứng trong sân, hắn sững sờ: “Sao người biết ta sẽ đến?” “Đương nhiên. Chẳng lẽ giữa chúng ta ngay cả chút ăn ý này cũng không có.”
Tử Vi dẫn Giang Duệ vào thắng phòng trong. “Người thực sự sẽ lấy hắn?” “Có tin gì của chàng ấy không?”Hai người hỏi cùng một lúc.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa bên ngoài: “Tử Vi, mở cửa ra!”
Giọng của Nhiếp Lăng Hàn.
Hai người kinh ngạc.
Tử Vi nói: “Hắn chắc chắn đã biết huynh đến đây, huynh mau đi đi, từ nhà cây này, từ nhà cây này trốn đi!”
Giang Duệ vội vàng nói: “Huynh ấy rất tốt, huynh ấy ở núi Thanh Long! Ngày tám tháng hai huynh ấy sẽ đến đón người! Người chuẩn bị tốt để đi cùng huynh ấy.”
Giang Duệ lặng lẽ lên nhà cây.
Tử Vi ngay lập tức thay đồ ngủ, làm rối mái tóc của mình, vội vàng gọi Tiểu Tỉnh dây. “Nhanh lên, mở cửa ra, Hoàng thượng đến rồi!”
Tử Vi lại nhẹ nhàng đánh thức thái giámHà Tường và Đông Thanh, rồi nhanh chóng trở về phòng, lên giường đắp chăn.
Nhiếp Lăng Hàn đã đi vào trong.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn vào căn phòng. “Trong cung có thích khách xông vào, ta không yên tâm nên đến đây xem thế nào, nàng ở đây có nghe thấy tiếng động bất thường nào không?” “Không có, Tử Vi mấy hôm nay đều không khỏe, nên đi nghỉ sớm, cũng bảo bọn họ nghỉ sớm rồi.”
Nhiếp Lăng Hàn đưa tay ra và chạm vào trán của Tử Vi. “Ừm, nhưng không nóng lắm.”
Hắn ngồi đó, không nói chuyện, cũng không rời đi.
Đêm, lại dài như thế.
Tiểu Tỉnh bưng trà lên, hơi nóng tỏa ra, nến trên giá nến bập bùng, thỉnh thoảng lóe lên.”Tử Vi, sau đại hôn nàng đến Mặc Hương Các đi, ta cho người chuẩn bị phòng tân hôn rồi.”
Tử Vi nói: “Sư huynh, hà cớ gì mà huynh lại tự lừa mình dối người?”
Nhiếp Lăng Hàn đứng dậy, tay để trước cửa sổ nói: “Nói tóm lại, nàng đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, cả đứa bé trong bụng nàng nữa.”
Tử Vi không để ý đến hắn, quay đầu đi.
Nhiếp Lăng Hàn chỉ cần lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn Tử Vi nằm đó đã cảm thấy thỏa mãn.
Trà đã nguội rồi, ly sử Thanh Hoa trắng kẹp giữa những ngón tay dài của hắn, ánh sáng dường như xuyên qua tách trà mỏng, giống như lớp băng khi mùa đông vừa đến
Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Tử Vi từ từ nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi.Hai cánh tay của Tử Vi vẫn lộ ra ngoài, hai bàn tay trắng nõn, một nửa móng tay của nàng không được sơn đậu khấu, màu hồng nhạt, tỏa sáng rực rỡ. Nhiếp Lăng Hàn kim lòng không đặng đưa bàn tay to lớn của mình ra từ từ đặt lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tử Vi không hề động đậy.
Rất lâu sau đó, Nhiếp Lăng Hàn rời đi.