Có đại thần lôi Vu Bái Phu đi, Nhiếp Lăng Hàn vẫy tay: “Hắn uống nhiều rồi, ke han di!”
Vu Bái Phu đau đớn nước mắt nước mũi giàn giụa, như thể say rượu bất tỉnh nhân sự.
Tử Vi chưa bao giờ thấy Vu Bái Phụ như vậy. “Người đầu, Phúc Lệ vương say rồi, đưa hắn về Tập quán.” Nhiếp Lăng Hàn ra lệnh.
Vu Bái Phu ngã vào người người hầu, hai tay dùng sức bám chặt vào bàn không đi. “Ta không đi! Bổn vương ngày mai mới đi! Bổn vương không đi.” Hắn làm loạn không chịu rời đi.
Mạnh Truy đưa hai thị vệ đến, đích thân dìu Vu Bái Phu đưa hắn về.
Vu Bái Phu vừa rời đi, có thị về vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói với TrươngTrương Sơn kinh ngạc, quay lại bẩm báo với Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn “huỵch” một tiếng, bất ngờ đứng dậy. “Phát hiện khi nào?” Hắn trầm giọng hỏi Trương Sơn.
Trương Sơn vẫy tay, thị vệ phía sau đi lên nhỏ giọng bẩm báo với Nhiếp Lăng Hàn.
Sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn thay đổi. “Người đâu, tất cả những người lạ có mặt hôm nay đều bắt lại, thẩm vấn kĩ càng, Cổ Phàm, khanh dẫn người đuổi theo!”
Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ một lúc, nhìn Lương Hồng Tụ: “Lương Hồng Tụ, khanh lập tức dẫn người đuổi theo Mạnh Truy đưa Phú Lệ vương về đây!”
Nét mặt Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng, ảnh mắt lạnh băng.
Tử Vi biết rằng bọn họ đã phát hiện rachuyện Vu Dung đã trốn thoát. Nàng ngồi đó, cau mày nhìn câu đố mà Tiểu Tỉnh mang đến.
Các đại thần biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng thượng không nói bọn họ cũng không dám hỏi, cả hội trường lập tức trở lên yên tĩnh.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn mọi người: “Hôm nay đến đây thôi. Trong cung có phạm nhân trốn thoát, nếu có gì cần hỏi mọi người, hoặc là có người phát hiện ra điều gì, nhất định phải báo cho Chu Khải.”
Yến tiệc kết thúc rồi.
Những quả pháo hoa kia vẫn đang cháy phần còn lại. Đèn lồng vẫn thắp sáng với đủ loại màu sắc. Đêm vẫn quyến rũ như thế.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Thục Phi: “Nàng về cung trước đi, trầm sai Dương Thanh đưa nàng về.”
Thục Phi dẫn theo cung nữ thị vệ hồi cung, đứng lên rời đi.Tử Vi đứng dậy, Nhiếp Lăng Hàn từ từ đi đến: “Vu Dung và Trân Châu đã thoát.”
Đôi mắt của Tử Vi sáng lên, khóe miệng nàng nhếch lên: “Thật sao? Là Duệ vương đưa bọn họ đi sao?”
Nhiếp Lăng Hàn mặt không gợn sóng nhìn nàng: “Có liên quan đến nàng không?”
Tử Vi lắc đầu: “Không liên quan, huynh giám sát ta chặt như thế. Nhưng nghe được tin này ta rất vui.”
Nhiếp Lăng Hàn bước lên trước hai bước. Người hắn cao lớn, hắn cúi xuống nhìn Tử Vi chằm chằm, mũi hắn gần như chạm vào mặt Tử Vi.
Tử Vi có thể nhìn thấy những tia lạnh lẽo u ám trong đôi mắt ngời sáng của hắn. “Tử Vị, ta hỏi lại một lần nữa, chuyện này thực sự không liên quan gì đến nàng?”
Tử Vi bình tĩnh nhìn hắn: “Sư huynh, Duệ vương chắc chắn sẽ không bỏ mặc thếtử của mình. Bọn họ cũng từng là chiến hữu cũ của huynh, đặc biệt là huynh và Bạch Thiếu Đình từng là bạn thân. Tính tình của huynh ấy huynh cũng biết, huynh giam giữ Vu Dung là để dụ Bạch Thiếu Đình đến, nếu như huynh ấy không cam tâm tình nguyện giúp huynh, huynh bắt được huynh ấy cũng không có tác dụng gì cả, lẽ nào huynh định giết bọn họ thật? “
Nhiếp Lăng Hàn ngẩng đầu: “Tử Vi, chuyện này khác, ta có thể để thả bọn họ đi, nhưng ta không được phép bọn họ tự ý chạy trốn”
Đang nói dở, Vụ Bải Phu đã được đưa vê.
Hắn vẫn say túy lúy như cũ, hai mắt mơ màng, dường như không đứng vững.
Người hầu của hắn và Mạnh Truy người bên trái kẻ bên phải dìu hắn. “Đưa họ đến hiện Cổ Hoa. Tử Vi, nàng cũng qua đó.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Trong hiện Cổ Hoa, Nhiếp Lăng Hànngồi trước bàn sách, mặt hắn trầm mặc như nước lặng lẽ nhìn Vu Bái Phu.
Vu Bái Phu miễn cưỡng mở hai mắt ra: “Hoàng thượng, tại sao không cho bản vương quay về ngủ, mắt thần thực sự không mở ra được nữa rồi!”
Nhiếp Lăng Hàn cười lạnh lùng: “Vu Bái Phu, đừng giả bộ.” “Giả bộ cái gì? Hoàng thượng, giả bộ cái gì?”
Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Sơn bước vào nói: “Hoàng thượng, ban nãy nghe thái giám nói, nhìn thấy một nữ tử mang pháo hoa đến một mình đi từ hướng cung Trường Xuân ra.” “Ừm? Phái người bắt toàn bộ những người đó lại!” “Đã phá người đi rồi. Thị vệ ở cửa cung Trường Xuân bị thuốc mê trong pháo hoa làm cho hôn mê. Thần đã bảo bọn họ kiểm tra số pháo hoa còn lại, trongmột hộp, điều tra trong đó thật sự có thuốc mê.” Trương Sơn nói. “Rất tốt! Để Trần Siêu cử người đi bắt những người đó lại!” Nhiếp Lăng Hàn tức giận rồi, Tử Vi khẽ nheo mắt lại. “Tốt! Bạch Thiểu Đình tên đó vẫn còn chút tình nghĩa! Quả là đàn ông!...” Vu Bái Phu bắt đầu cười khà khà. Thị vệ đứng bên cạnh hoảng hốt vội vàng chặn những lời hắn định nói sau đó.
Nhiếp Lăng Hàn nheo mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt đỏ ửng của Vụ Bái Phu nhếch lên, đôi môi mím chặt, cố gắng kìm nén nét cười: “Vậy, Hoàng thượng, ngày mai bản vương vẫn đi chứ? Hay là phải ở lại Vân thành để phối hợp điều tra?”
Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười nhìn hắn một lúc lâu: “Nếu như Phú Lệ vương thực sự không muốn rời xa Vân thành, trẫm có thể để người ở đây mãi mãi.”
Vu Bái Phu lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao có thể, bổn vương ngày mai sẽ lậptức rời khỏi Vân thành!
Nhiếp Lăng Hàn quay lại hỏi Vụ Bái Phu một số câu hỏi. Vụ Bái Phu chỉ đông chỉ tây, thật thật giả giả, nhưng không lộ ra chút sai sót nào.
Hắn hình như muốn nôn mửa, liên tục ở rượu đến mức mọi người trong phòng muốn nên theo.
Nhiếp Lăng Hàn vẫy tay: “Mạnh Truy, đưa Phú Lệ vương về đi.”
Hắn đứng dậy nhìn Tử Vi nói: “Đi, trẫm đưa nàng về.”
Tử Vi từ từ đi ra hiện Cổ Hoa.
Đến cung Vong Ưu, Nhiếp Lăng Hàn nói: “Trẫm không đi vào nữa, những ngày này nàng nghỉ ngơi cho tốt, mùng tám tháng sau, trầm cưới nàng.”
Tử Vi nói: “Sư huynh, tại sao huynh lại muốn cưới một người không yêu mình? Sao huynh không lấy Lương Hồng Tụ, Thục Phi của huynh cũng rất tốt, lẽ nào là do huynh không có được, nên mớinhư vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn cúi xuống và nhìn chằm chằm vào Tử Vi, đôi mắt anh lấp lánh trong đêm tối: “Nàng có biết, khi nàng là Tuyết Yên, ta đã thích nàng, nhưng lúc đó nàng đã gả cho hắn rồi. Bây giờ Tuyết Yên chết rồi, nàng là Tử Vi, ta sẽ không dâng nàng cho kẻ khác nữa! Còn về phía nàng, nàng sẽ yêu ta thôi. “
Hắn quay người rời đi.
Tử Vi về phòng, mùng tám tháng sau, vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa.
Tay nàng nhẹ nhàng chạm vào bụng và bây giờ nàng thực sự không thể nhìn thấu Nhiếp Lăng Hàn, không biết thế nào là thật là giả. Nhưng đứa bé nàng, bắt buộc phải giữ lại
Chuyện Vu Dung và Trân Châu chạy trốn đã điều tra mấy ngày, hình như không có manh mối gì, nhưng người bán pháo hoa biết pháo hoa xảy ra chuyện, quan phủ đang bắt bọn họ, nhưng bọn họ đã chạy mất tăm mất tích từ lâu rồi.Mọi người kết luận, những người gửi pháo hoa vào cung là người của Lê Hiên. Là bọn họ đã giải cứu gia quyến của Duệ vương và Bạch Thiếu Đình.
Bây giờ toàn bộ lục địa Bắc Hoang đều đang đồn đại, Tân hoàng Đại Hưng mùng tám tháng sau sẽ cưới công chúa Bắc Di làm Hoàng hậu. Cả nước Đại Hưng đều chúc phúc.
Sau khi đón tết Nguyên tiêu, trong cung bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Hoàng thượng.
Nhiếp Lăng Hàn đưa những đồ tốt nhất đến cung Vong Ưu. Đồ tiến cống của các nước dường như đều được đưa tới cung Vong Ưu xem trước, chỉ cần Tử Vi nhìn thêm một chút, hoặc là nhấc lên xem một cái, thái giám lập tức giữ nó lai.
Châu báu ngọc ngà trong cung Vong Ưu để khắp các phòng.
Tử Vi hiểu, một người luôn làm việc kín đảo như Nhiếp Lăng Hàn, bây giờ lại cổ ý khoe khoang cho mọi người thấy hắntốt với Tử Vi như thế nào, không nghĩ cũng biết chắc chắn là muốn dụ Lê Hiến ra ngoài.
Lê Hiên sẽ không để Nhiếp Lăng Hàn cưới nàng.