Sơn trang Minh Đăng, nơi
hai người nghỉ lại là ngôi nhà chính trong khu nghỉ dưỡng lớn nhất trên Cốc Sơn
Dương. Khi làm thủ tục, Tuần Tuần không lấy gì làm ngạc nhiên khi Trì Trinh
luôn miệng tỏ ý xin lỗi với vẻ không thành khẩn rằng, sơn trang chỉ còn lại
đúng một phòng trống. Khi hỏi thăm người phục vụ, Tuần Tuần được biết rằng việc
thiếu phòng cho thuê là sự thực, nhưng nguyên nhân hoàn toàn không phải do
ngành du lịch phát triển như lời của Chu Thuỵ Sinh, mà là hàng năm, cứ đến mùa
khí hậu lạnh giá là lúc vắng khách du lịch, vì vậy sơn trang chỉ mở cửa đón
khách ở ngôi biệt thự sát vách núi, và chủ yếu là đón tiếp đoàn khách nhỏ là
những người yêu thích chụp ảnh, vì vậy số phòng dư ra chỉ còn rất ít, nhưng
phòng để dành cho hai người là phòng tươm tất nhất, rộng rãi và bố trí đẹp
nhất.
“Nếu cô thấy không yên
tâm về tôi thì có thể cân nhắc tới các ngôi nhà gỗ, mặc dù ở đó không có nước
nóng, không có máy sưởi, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ có phòng trống…”, Trì
Trinh nói với vẻ rất hiểu người khác.
Tuần Tuần hỏi: “Anh có
đảm bảo rằng, nếu tôi đổi sang nhà gỗ rồi thì nửa đêm không nhìn thấy mặt anh
không?”.
Trì Trinh chỉ cười, không
trả lời.
Hệ thống lò sưởi trong
sơn trang cũng làm cho người ta thấy dễ chịu, Tuần Tuần đặt hành lý xuống, ngắm
nhìn căn phòng tiêu chuẩn hai người. Tuần Tuần đã hiểu ra, vì sao Chu Thuỵ Sinh
đã bị Trì Trinh nói cho gay gắt về chuyện đặt phòng cho hai người. Nếu theo
nguyện vọng chủ quan của Trì Trinh thì có lẽ trong phòng chỉ cần có một chiếc
giường nhỏ đủ cho hai người.
Trì Trinh tựa vào một
trong mấy chiếc giường, nhìn Tuần Tuần đi đi lại lại tìm kiếm thiết bị an toàn
trong phòng với vẻ thích thú.
“Triệu Tuần Tuần, khoá
của chiếc cửa ấy đủ chắc chắn chưa? Liệu có chống lại được với sự xâm nhập của
người ngoài hành tinh không?”
“… Cô chắc chắn rắng
chúng ta có khả năng bị các thợ chụp ảnh chụp trộm à?”
“Trong bồn tắm có điện
không?”
“Cô chỉ mang một chiếc ga
giường sạch, nếu chẳng may tôi bị nhiễm virus là như thế chẳng phải sẽ lây sang
cô sao?”
Tuần Tuần giả như không
nghe thấy những lời nói ấy của Trì Trinh, cứ việc mình mình làm. Trì Trinh cụt
hứng, bèn nhắc nhở với vẻ tốt bụng: “Còn ban công nữa, nếu chẳng may nửa đêm kẻ
trộm đột nhập vào thì gay go…”.
Mục tiêu tiếp theo của
Tuần Tuần đúng là ban công. Cô bước ra ngoài, nhìn ra ban công mà nhân viên
phục vụ nói rằng “phong cảnh đẹp tuyệt trần” bỗng thấy toát mồ hôi, nổi da gà.
Cô chắc chắn rằng sẽ chẳng có kẻ xấu nào trèo qua cửa sổ mà vào được vì ngôi
biệt thự sát vách núi này đúng là được xây dựa vào thế núi, nếu ai đó không
muốn sống nữa mà nhảy từ ban công xuống thì phía dưới sẽ là một vực sâu thăm
thẳm chờ đón. Mặc dù đã có hàng lan can kính bảo vệ nhưng Tuần Tuần vẫn bất
giác lùi về phía sau, rồi ngồi xuống chiếc giường cách xa chỗ ấy mà vẫn nơm nớp
lo sợ rằng móng của ngôi biệt thự này không chắc chắn, nếu không cẩn thận thì
tất cả sẽ đổ sụp đến một mảnh ngói cũng không còn.
Trì Trinh cười no xong
bèn kéo cô đứng dậy nói: “Còn lâu mới đến giờ ăn cơm, đi ra ngoài cùng tôi đi”.
Thấy Tuần Tuần có vẻ
không hào hứng, Trì Trinh bèn doạ, “Một mình cô ở lại trong này, cẩn thận kẻo
ngã xuống dưới thì đến cái đệm lưng cũng không có đâu”.
Tuần Tuần hầm hầm thay
quần áo rồi cùng Trì Trinh đi ra ngoài. Vào buổi trưa, tuy bên ngoài sơn trang
trời đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn tối sầm như cũ, những đám mây dày che kín
cả bầu trời, thời tiết lạnh giá khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
“Chúng ta đi về phía bên
này.” Trì Trinh chỉ vào con đường đá ở phía sau của sơn trang Minh Đăng nói,
“Tôi đã tới đây mấy lần rồi, phong cảnh hai bên con đường này rất đẹp”.
Tuần Tuần kéo cổ áo, đi
theo Trì Trinh. Trì Trinh vừa đi vừa ngắm Tuần Tuần rồi tắc lưỡi khen, “Triệu
Tuần Tuần, cô có cả áo tránh gió hãng Arc’teryx cơ à? Tôi thực sự muốn biết
trong túi của cô còn có những thứ gì mà tôi không thể nghĩ ra được”.
Cũng không trách con mắt
soi mói của Trì Trinh được, bởi vì nhìn Tuần Tuần chẳng có vẻ gì là một người
yêu thích những hoạt động ngoài trời nhưng mọi thứ trên người cô quả là không
xoàng, những nhà leo đỉnh Everest cũng không dám cười cô là không chuyên
nghiệp. Với thói quen luôn tính toán kỹ lưỡng cẩn thận của một người làm công
tác tài vụ, cô không bao giờ dễ dàng đầu tư vào những chỗ không cần thiết.
Nhưng rồi Trì Trinh lập
tức hiểu ra ý đồ của cô.
“Đây là một trong những
thứ mà cô chuẩn bị để đối phó với việc trái đất bị huỷ diệt, băng tan phải
không?”
Không trả lời có nghĩa là
Trì Trinh đã đoán đúng, Trì Trinh không nén được bật cười, “Cô đã dùng tất cả
những thứ đó, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.
Trước sự trêu trọc của
Trì Trinh, Tuần Tuần đỏ mặt, rồi đáp lại với vẻ lãnh đạm: “Không cần phải khách
sáo”.
Suốt dọc đường hầu như
Trì Trinh không ngớt cười. Cứ thế đoạn đường hai người đi được cũng khá xa. Con
đường đá này rất dài, trông giống như một con bạch xà len lỏi giữa thảm cỏ
xanh. Lúc đầu họ còn gặp một vài du khách tản bộ quay về, càng đi sâu vào bên
trong, người càng thưa thớt, chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vút qua những khóm
cây tùng.
“Nhanh chân lên chút đi,
cẩn thận kẻo không theo kịp lại bị người rừng bắt đi đấy”, Trì Trinh thấy bước
chân của Tuần Tuần mỗi lúc một do dự, bèn bước lên mấy bước và lên tiếng dọa.
Lúc đó họ vừa tới trước
một đầm nước xanh biếc, vách đá bên cạnh có khắc hai chữ Dược Trì, phía trên
đầm có dựng một cây cầu đôi bằng gỗ nhỏ hẹp, trên đó phủ một lớp rêu xanh. Nơi
đây như một đường ranh giới giữa hai khu thắng cảnh, con đường phía bên kia cầu
càng vươn xa về phía rừng sâu hơn.
Nghe thấy Trì Trinh doạ
như vậy, Tuần Tuần dừng ngay bước chân và định tìm đường quay về.
“Tôi thực sự không hiểu
anh đưa tôi tới nơi này làm gì?”, Tuần Tuần lẩm bẩm.
Trì Trinh cười: “Tất
nhiên là lừa cô vào rừng sâu để cướp của, giở trò rồi”.
Tuần Tuần không hề cảm
thấy buồn cười, chăm chú nhìn Trì Trinh một lát, quay đầu đi ngược trở về. Lúc
ấy Trì Trinh mới túm chặt lấy cổ tay của cô.
“Cô tưởng thật à?”
“Anh vẫn chưa nói lý do
đưa tôi lên núi là gì? Nếu còn cứ nói linh tinh nữa là tôi lập tức xuống núi
đấy.”
Trì Trinh cúi đầu nhìn
cô, dường như để đoán mức độ chân thực trong câu nói ấy của Tuần Tuần.
“Cô sợ, thế thì tại sao
còn đồng ý theo tôi tới đây?”
Đó cũng là câu hỏi mà
Tuần Tuần cứ tự hỏi mình. Cô biết Trì Trinh là một người nhìn thì tưởng rằng
coi trời bằng vung, nhưng hễ làm việc gì thì cũng đều có mục đích rất rõ ràng.
Tuần Tuần đã do dự cân nhắc, nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn lên
núi với Trì Trinh, không chỉ là để tìm lời giải đáp cho những thắc mắc trong
lòng, mà cái chính là vì cô ngạc nhiên khi thấy mình đã đặt cược rất nhiều
trong ván bài này, rút lui trong sự bảo toàn nguyên vẹn dường như trở thành
điều không tưởng, nên ngoài việc dùng nốt những quân bài cuối cùng để giành lấy
phần thắng ra, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Trì Trinh đưa bàn tay
lạnh như nước đá lên chạm vào má của Tuần Tuần, mặc dù mặt cô cũng lạnh tê
cứng, nhưng cô vẫn bất giác lùi lại.
“Nhìn cô kìa, mặt biến
sắc cả rồi.” Trì Trinh vẫn cười, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, “Nói cho
cô biết cũng được rồi. Tôi đưa cô lên đây, vì tro cốt của mẹ tôi đặt trong một
ngôi miếu trên núi này.”
“Huyền Chân Các à?”
“Cô nói chưa từng tới nơi
này cơ mà?”
Tuần Tuần chưa tới, nhưng
hồi cha cô còn sống ông suốt ngày mượn thần mượn thánh, tự xưng là
đệ tử của Thái Ất Chân Nhân27, tuy
chẳng phải là truyền đạo chân chính nhưng cũng đã từng mở lều xem bói ở Huyền
Chân Các.
“Tôi lên mạng xem về các
tuyến du lịch”, Tuần Tuần đi chậm lại, rồi nói vẻ do dự, “Trì Trinh, mẹ anh qua
đời là vì sao?”.
“Bị bệnh, ung thư gan, từ
lúc phát bệnh cho đến khi qua đời chưa đầy nửa năm.” Trì Trinh nói, “Sao cô lại
ngây người ra thế? Đối với một số người thì sống là một nỗi khổ, chỉ có ra đi
thì mới được giải thoát. Tuần Tuần, cô không phải nghĩ nhiều thế đâu, chẳng qua
tôi hy vọng để mẹ tôi được biết, người con gái mà con trai bà yêu là người như
thế nào”.
Tuần Tuần bị Trì Trinh
dẫn lên cầu mà vẫn không hay biết. Nước dưới suối sâu ngưng kết lại khiến Tuần
Tuần cảm thấy căng thẳng.
“Cô đừng nhìn xuống phía
dưới”, Trì Trinh cảm giác thấy bàn tay nắm chặt của Tuần Tuần, vội an ủi.
Tuần Tuần gật đầu, bước
đi càng thận trọng hơn, lớp rêu trên cầu có phần hơi trơn, bước chân càng nặng
thì càng dễ bị trượt, bước chân của Tuần Tuần không vững, người nghiêng ngả,
Trì Trinh vội vàng giữ chặt lấy cô.
“Anh khiến tôi thấy căng
thẳng.”
Tuần Tuần cười xấu hổ.
Trong cơn hốt hoảng, cô bất giác nhìn xuống dưới chân, sự lay động của cây cầu
khiến cho nước trên mặt suối gợn sóng lăn tăn, bóng hai người trên mặt nước
trông rất gần, chỉ có điều khuôn mặt không rõ.
Sau khi đặt chân lên mặt
đất, Tuần Tuần mới nghĩ đến câu hỏi: “Bây giờ chúng ta tới Huyền Chân Các à?”.
Trì Trinh đáp: “Không
vội, Huyền Chân Các ở một quả núi khác, ngày mai chúng ta sẽ đi, hôm nay chỉ đi
dạo một chút thôi. Tôi nhớ ở phía trước có một thác nước rất đẹp”.
Sau khi qua cầu, họ đi
tiếp trên con đường nhỏ dưới tán cây rồi sau đó rõ một cái và nhanh chóng tới
một ngã ba đường. Những dòng chữ viết trên các tấm gỗ chỉ đường cũ kỹ đã bị mờ,
chỉ có thể luận ra rằng đi theo tay trái sẽ là “Thác… Vân”, còn bên phải không
biết chỉ hướng đi về đâu.
“Đi thôi.” Trì Trinh
không để cho Tuần Tuần tự đi, mà nắm lấy tay cô tiếp tục đi về hướng thác nước
bên trái.
Nhưng Tuần Tuần không
nhúc nhích. Cô do dự một lát, chỉ về một hướng khác, nói với Trì Trinh: “Thác
nước mùa đông thì có gì đáng xem, hay là chúng ta đi sang phía bên phải?”
Trì Trinh rất lấy làm
ngạc nhiên: “Tôi nói để cô rõ, bên ấy tôi chưa tới bao giờ, ai biết được rằng
bên ấy có đường đi hay toàn là vách núi?”.
“Vì thế phải đi sang đó
xem thử.”
“Cô bỗng lấy đâu ra tinh
thần mạo hiểm ấy thế?”
“Vừa mới đây thôi”, Tuần
Tuần cười thành tiếng.
Trì Trinh bước những bước
rất rộng, giữ thói quen đi đằng trước vài bước khiến cho tay hai người nắm tay
nhau gần như trở thành một đường thẳng, nhưng rồi lại sợ Tuần Tuần không theo
kịp nên thỉnh thoảng bước chậm lại chờ cô. Tuần Tuần đi theo Trì Trinh về hướng
mà hai người chưa biết, mắt cô nhìn theo phía sau Trì Trinh, dường như đang kiểm
tra lại trí nhớ của mình.
Trì Trinh là ai?
Nơi mà Trì Trinh từng
bước dắt cô đi rốt cuộc là chuyện cổ tích trong hiện thực hay chỉ là những lời
nói dối?
Tin tưởng vào Trì Trinh.
Không nên tin tưởng vào anh ta. Mỗi bước đi Tuần Tuần lại nhủ thầm trong lòng,
giống như một cô gái bói hoa với câu hỏi “anh ta có yêu mình không?”.
Nếu khi xuất hiện tấm
biển chỉ đường tiếp theo, cuối đường vẫn còn đường đi, như vậy cô sẽ tin vào
tất cả những lời Trì Trinh nói.
Cô nóng lòng muốn biết
đón chờ cô ở phía trước sẽ là điều gì, như đang khao khát điều kỳ diệu của số
phận ấy.
Con đường ấy đã đi tới
điểm cuối nhanh chóng hơn cô tưởng, trước mắt hai người là khoảng không rộng
mênh mông.
Cuối con đường là mê cung
tạo bởi bụi cây.
Mỗi một người hồi còn nhỏ
đều đã đi qua những mê cung, bạn biết rõ nhất định sẽ có một con đường dẫn tới
bên kia, nhưng khi đứng ở cửa vào thì không thể biết rằng con đường ấy ở đâu.
Trì Trinh và Tuần Tuần
đều không ngờ được ở một góc hẻo lánh như thế mà lại ẩn giấu một nơi đẹp như
vậy. Nhìn từ bên ngoài, mê cung là một phương trận hơn một trăm mét, được vây
quanh bằng những khóm cây bụi, ở giữa dựng một đài bằng tre để mọi người trèo
lên quan sát phương trận. Lúc đó đã có mấy du khách đến sớm đang dựng chân giá
chụp ảnh ở trên đài, trong mê cung có mấy tốp người đang mò mẫm.
Trì Trinh dẫn Tuần Tuần
bước vào, hai bên trái phải đều là những con đường giống hệt nhau.
“Hay là chúng ta mỗi
người đi một bên xem ai đến đài ở giữa trước?”, Trì Trinh chợt nảy ra một ý,
thấy Tuần Tuần không phản đối bèn buông tay cô ra, hai người đi về hai hướng
ngược nhau.
Tuần Tuần đi men theo con
đường về phía trước dựa vào trực giác, một lát sau quay đầu lại chỉ nhìn thấy
Trì Trinh thấp thoáng giữa các bụi cây cách chỗ cô khoảng mười mấy mét. Tuần
Tuần vòng bên trái rồi lại vòng bên phải, không cẩn thận đi vào một ngõ cụt,
phí công đi mất một đoạng đường, đành tiu nghỉu quay đầu trở lại.
Trì Trinh thấy mình thuận
lợi hơn, nên thỉnh thoảng lại cười, gọi cô, rồi đưa tay vẫy vẫy. Khi Tuần Tuần
gặp phải một ngõ cụt lần thứ hai, cô đang cân nhắc xem có nên đánh dấu những
đoạn đường mà mình đã đi qua hay không, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên
mình ở phía trước, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy đối thủ của mình đứng ung dung
trên đài ở giữa, miệng nở nụ cười của kẻ chiến thắng với cô. Sự thắng bại nhiều
khi phần lớn được quyết định bởi con đường lựa chọn lúc đầu có đúng hay không,
trong quá trình không ngừng quay đầu đi trở lại con đường cũ, cô càng ngày càng
cách xa mục đích lúc đầu.
“Triệu Tuần Tuần, cô đúng
là người không biết chọn đường đi.”
Trì Trinh nhìn thấy Tuần
Tuần vẫn ngược xuôi, không nén được cười và thúc giục. Lúc này Trì Trinh đã
thoát khỏi mê trận, đứng trên đài cao, vì thế tất cả những gì ở phía dưới đều
rõ mồn một.
Nghe tiếng cười chế nhạo
của Trì Trinh, Tuần Tuần càng trở nên nôn nóng. Mê cung này nói rằng khó thì
khó, nhưng nếu mà bị sa vào bên trong thì để lập tức tìm được đường ra cũng
không phải là việc dễ dàng. Dường như Tuần Tuần đã chọn con đường sai lầm nhất,
đi thế nào cũng không đúng, định quay đầu lại thì lại phát hiện ra đường đi
không dễ dàng như lúc đến.
Mấy du khách đến mê cung
trước cũng đã lần lượt trèo lên đài, có người tốt bụng đã kêu lên chỉ đường cho
Tuần Tuần, nhưng có điều cách thức lại chưa đúng, vì thế Tuần Tuần vẫn cứ quay
đi quay lại ở bên trong.
Thời tiết vẫn chưa có dấu
hiện chuyển biến tốt đẹp, mây dường như càng nặng và dày hơn, nhiệt độ có vẻ
như cũng mỗi lúc một hạ. Tuần Tuần thấy bốn phía đều là vách, bất lực đưa tay
về phía Trì Trinh làm hiệu tuyên bố đầu hàng. Trì Trinh cười chán, thấy không
thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, bèn trở lại mê cung, định đưa Tuần Tuần ra.
Đúng lúc đó, một tia chớp
rạch ngang khoảng trời bên núi, một vài nữ sinh nhát gan đứng trên đài kếu rú
lên, xem ra, một trận mưa lớn sắp bắt đầu.
Những du khách vừa rồi
mới còn đứng ngắm cảnh trên cao vội chạy toán loạn, mấy người thích chụp ảnh
cũng cuống cuồng thu xếp giá chụp. Cơn mưa ở rừng núi đến rất nhanh, những cơn
gió cũng thổi khiến bước chân người xiêu vẹo, nếu để cho cả người bị ướt đầm hẳn
là một chuyện rất khó chịu.
Lúc này trong mê cung
bỗng nhộn nhịp hẳn lên, chỉ có một mình Tuần Tuần là mặt vẫn hướng về giữa, còn
lại những người khác thì đều chạy về hướng cửa ra, nhưng khi người trong mê
cung tăng lên thì cũng khiến cho tình hình bên trong thêm rối, chẳng khác gì
một đám nhặng không đầu chạy lung tung, cửa ra vì thế càng trở thành nơi có thể
nhìn nhưng không thể tới được.
Ánh chớp cuối chân trời
cứ nối tiếp nhau, Trì Trinh cố gắng đi về phía Tuần Tuần.
“Cô đừng có nhúc nhích,
cô càng đi thì tôi càng không tìm thấy cô.” Tiếng người ồn ào xung quanh khiến
Trì Trinh càng sốt ruột. Trời mỗi ngày một tối, màu xanh trải dài tít tắp gần
như đã hoà lẫn với màu sẫm của bầu trời, tạo thành một thứ màu nguyên thuỷ,
trang nghiêm, bước chân và bàn tay chạm vào cây cỏ của những người đi qua tạo
thành tiếng xào xạc.
Tuần Tuần vốn định đứng
nguyên tại chỗ để chờ, nhưng khi Trì Trinh cố tìm cách đi về phía cô, Tuần Tuần
bất chợt cũng muốn trở lại bên cạnh Trì Trinh. Cũng không hiểu vì sao mọi người
đều tìm cách để mau chóng thoát thân khỏi mê cung, còn mục đích của hai người
lại là tìm đến bên nhau, cửa ra trong lúc này không còn quan trọng nữa.
Khi giữa hai người chỉ
còn cách một dải ngăn cách bằng bụi cây, đưa tay ra là có thể chạm vào người
nhau, vị trí của Trì Trinh cách cửa không xa, nhưng Tuần Tuần vẫn phải đi vòng
mấy đoạn mới tới được bên cạnh anh.
“Làm cái gì thế?”, Trì
Trinh bất lực và bực mình.
Tán cây lúp xúp cao
khoảng một mét rưỡi, phía dưới là bệ cậy được xây bằng gạch, Tuần Tuần vít lấy
mấy cành cây, đứng trên bệ ngước nhìn qua, nói với vẻ mơ hồ: “Tôi cũng không
biết vì sao nữa…”.
Những lời nói đó của cô
bị bỏ lửng, mấy câu còn lại trở thành những âm thanh không rõ ràng. Trì Trinh
kéo cô về phía mình qua bụi cây, những giọt nước đọng trên lá cây bị gạt xuống.
Sau một chút mơ màng cực
kỳ ngắn ngủi, Tuần Tuần nhanh chóng kiễng chân lên vươn tay ra ôm lấy cổ Trì
Trinh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Họ chưa từng trải qua sự gấp gáp như thế
này bao giờ, và không biết thời gian từng bị bỏ phía là vì sự xuất hiện của
giây phút này. Những lời Trì Trinh nói ra có thể có những lời là thật, và cũng
có những lời là nói dối, nhưng cô bằng lòng đổi tất cả lý trí để lấy sự ấm áp
có thể chạm vào được trong giây phút này.
Chặng đường trở về trong
ký ức của Tuần Tuần chỉ còn là sự vội vã vụt qua, con đường đá trắng, cây cầu
lắc lư, con đường tắt giữa những lùm cây xanh và cả hành lang dài trải thảm màu
đỏ của biệt thự… Tất cả như những cảnh tượng như đoạn phim nhanh chóng tua qua.
Cô chỉ nhớ rằng, họ đã chạy về đến phòng trước khi cơn mưa ập xuống, nhớ chiếc
rèm cửa mà cô vừa kéo kín lại lập tức bị Trì Trinh mở tung ra. Tuần Tuần nằm
ngửa trên chiếc giường màu trắng ở gần ban công, từ đó cô nhìn thấy cả một
khoảng trời rộng, phủ lên người cô, ngoài cơ thể của Trì Trinh còn có cả những
làn mây cụm lại rồi lại tan ra trên đỉnh núi xa xa.
Đám mây màu đen trông
thật dữ tơn, lúc trông giống như một con ngựa vuột dây cương, lúc lại giống như
con hổ xuống núi, có lúc cô lại cảm thấy chúng không giống bất cứ một vật gì,
mà giống với một Tuần Tuần xa lạ.
Có lẽ sự giao hợp lúc này
đã phải trải qua sự chờ đợi quá lâu, vì thế động tác của Trì Trinh không hề nhẹ
nhàng chút nào, khi trên người Tuần Tuần không một mảnh vải, thì trên người Trì
Trinh chỉ là một chiếc sơ mi cởi dở chừng, sự chênh lệch rõ rệt khiến Tuần Tuần
trong cơn hoảng hốt không biết giấu người vào đâu. Trì Trinh được thoả mãn cơn
khao khát trước một Tuần Tuần không thể tiếp tục dùng lớp vỏ ngoài che dấu bản
thân, bèn ghé miệng vào tai Tuần Tuần thì thầm: “Tôi hơn hẳn Tạ Bằng Ninh
chứ?”.
Lúc đầu Tuần Tuần chỉ
nhắm mắt không trả lời, nhưng khi bị dồn đến điểm gay cấn, quên mất cả cân
nhắc, thỏ thẻ rằng: “Anh chỉ biết so sánh với anh ấy sao?”.
“Ồ, tôi không biết lại
còn có người khác nữa.” Trì Trinh tỏ vẻ tò mò đặc biệt, tiếp tục hỏi, “Vậy, tôi
cũng hơn ‘người ấy’ chứ?”.
Cơ thể của ‘người ấy’
cũng gắn chặt với Tuần Tuần trong tư thế này, ‘người ấy’ cũng có một cơ thể trẻ
trung, mái tóc ướt đẫm mồ hôi và đôi chân đầy sức mạnh, ‘người ấy’ đã cho cô
cảm giác đau lạ lùng và cả mùi vị của dục vọng trong trắng, tuy nhiên, ‘người
ấy’ chỉ là một giấc mộng của Tuần Tuần. Ánh chớp ngoài trời nhức mắt, và cũng
phá rách vỏ ngoài của giấc mộng, những dòng ký ức trào ra như dòng nước bạc,
Tuần Tuần cảm thấy đến cả ánh đèn màu vàng cam và sự run rẩy sửng sốt của đám
mây cũng vô cùng quen thuộc.
Tuần Tuần không biết là
mình đã tỉnh lại rồi hay tiếp tục chìm vào một giấc mộng sâu hơn nữa.